Wednesday, July 29, 2009

Ghét !

Trời vẫn sáng, đang là buổi trưa mà...

Lóc cóc vẫn khung mở đầu quen thuộc với những trời thế nào và thời tiết ra sao. Căn phòng nó bề bộn những thứ linh tinh vương vãi mỗi nơi một thứ. Nó không bao giờ dọn phòng. Đôi lúc nó dọn phòng, hôm đó trời mưa cực kỳ to làm mấy con vịt ở cái ao trước nhà vui không thể tả. Cũng vì tính lười biếng trời đánh thánh đâm cũng không bỏ và bản tính lì lợm mà nó đã được sở hữu từ lúc còn bé tí.

Hương cà phê nhè nhẹ bốc lên làm nó hít vào hơi thật sâu để giữ lấy thật chặt hương vị cháy bỏng đó. Nó nhức đầu và cảm thấy vô cùng tức ngực. Cũng chỉ vì đã nuốt một bụm thuốc cực kỳ nhiều và uống một hơi hai ly nước mà bây giờ nó cảm giác như số thuốc ấy muốn trôi ngược ra bên ngoài. Váng vất lắm. Đã ăn và ngủ rất nhiều nhưng nó vẫn cảm thấy đau đầu. Không hiểu được rằng hè này nó bồi bổ cơ thể nó như thế đã tạo đủ hồng cầu cho bù đắp cho năm 11 chưa nữa? Cà phê ngon. Bài Eyes of Elvira lại bắt đầu một lần mới. Thích bài nào nó nghe đi nghe lại đến độ nhà nó chán nhưng nó vẫn chưa chán. Bất giác thở dài và lại cảm giác khó chịu.

Mỗi ngày trôi qua là một ngày nữa nó bỏ mất cái điều quan trọng là phải học hành cho lớp 12 và nó lại ăn uống cho bù vào với sức lực đã hao hụt quá nhiều cho năm 11. Vậy là kết luận cả mùa hè này chỉ toàn là ăn và ngủ. Lạnh ! Nước ngưng tụ từ ly cà phê để kế bên làm ướt làn da sần sùi của nó. Thật là chán nản khi từng ngày từng ngày một nó ngồi đếm ngược đến ngày sinh nhật và đến ngày đi học lại. Nó muốn đi học lắm lắm.

Chỉ thấy sao, nó không thích, quan tâm đến, những gì nó ghét. Câu hỏi quá vô duyên. Có những việc nó không thích và căm thù khi nhắc đến mà điều đó vẫn hiện hữu rõ mồn một trước mắt nó. Ghét lắm ! Một tuần chỉ toàn là những điều nhàm chán hiện ra, không có gì thú vị. Chới với nắm lấy một khoảnh khắc vui nhộn nào đó cũng là chụp hụt. Và nó mỉm cười nhận ra rằng nó đã té khỏi chồng ghế mà nó cố gắng leo lên đã với tới cái-khoảnh-khắc-vui-nhộn đó. Sốc ! Nhưng cũng chẳng có gì phải sốc ! Mọi việc đều có lý do của nó...

Người ta chỉ nói mọi việc như là gió thoảng mây bay. Vậy thì nó cũng xem những việc đó là gió thoảng qua, mây bay đi. Nhưng nó ghét lắm, nó không thấy gì bận lòng nhưng cực kỳ ghét. Chỉ là một chữ ghét. Cái list yahoo mess lại hiện lên và nó chẳng còn để ý gì đến xung quanh nữa. Vô thức hay không mà trong đầu nó toàn nghĩ đến việc sao có nhiều thứ lừa nó một cách dễ dàng mà truy nguồn gốc ra thì chỉ là một điều thật đơn giản. Danh sách những thứ nó liệt kê thật đáng thương, đáng thương như chính cái đầu óc đơn giản của nó. Nó không hiểu và không muốn nghe và cũng không muốn phải hiểu những gì đang diễn ra xung quanh nó. Nó ghét lắm. Nó không chống cự lại được. Vậy thì buông xuôi nhá ???

Bài Eyes of Elvira lại quay thêm một vòng thật tròn nữa rồi. Chỉ buồn thôi. Ly cà phê cũng tan hết đá và nhạt thếch. Mọi việc đi đúng hướng của nó và chỉ còn lại những suy nghĩ sau khi chuyện đã xảy ra.

Nó ghét buổi sáng hôm nay đầy mệt mỏi khi phải đọc những tn kiểu-như-thế. Nó ghét buổi trưa hôm nay ngồi nuốt không trôi được chén cơm. Nó ghét ly nước và những viên thuốc. Nó ghét...

[Ngáp] Cơn buồn ngủ kéo đến vì tác dụng của thuốc. Vẫn cơn đau đầu dai dẳng đó. Ghét !

Mình căm thù người nào đã vào lộn tên cho cái phiếu báo thi Hóa Hoàng gia Úc. Mình ghét cái giọng nói dễ thương ngọt nhạt của cô nàng lớp phó học tập rằng mọi thứ vẫn bình thường. Mình ghét những tn kiểu-như-thế. Mình ghét cảm giác váng vất và cơn tức ngực như lúc này. Mình ghét con nít !!!
Monday, July 27, 2009

Tối

Mọi chuyện vẫn là một mớ bòng bong (hok biết đúng chính tả không)

Ko biết giờ này năm sau có phải mình đang ngồi tra điểm không nữa?

Dịch cúm lan tràn, hok biết học hành sẽ ra sao đây?

.........

Tóm lại, mình muốn ra khỏi nhà.

Đi một bữa lên trường không công vì cái thứ gọi là Phiếu-dự-thi-Hóa-hoàng-gia-Úc chết bằm nào đó. Không công vì danh sách không có tên mình và cũng chẳng có phiếu dự thi. Tức !

Ngồi chờ thảm bại hết nơi này đến nơi khác. Cái điệp khúc chờ chờ chờ suốt ngày nó cứ ám miết. Chờ cho nó qua khỏi mỗi ngày một cách thảm não. Chờ cho nó được đến ngày đi học. Chờ cho nó đến tối để thấy mọi người trở về nhà sau một ngày làm việc. Chờ cho nó đến ngày sinh nhật mình.

Đúng là tệ còn hơn gì nữa. Đi không được tích sự gì mà còn làm cho bệnh cảm cúm của mình ngày một nặng thêm. Bước ra khỏi giường mà đầu cứ ong ong, nhìn trời còn không rõ. May là mình đã mở cái cửa sổ quanh năm đóng kín mít của mình để trời đỡ nóng mà nhìn còn không rõ. Mũi hết nghẹt thì đến sổ. Ngồi xem báo mà nước mũi nhỏ ròng ròng. Xuống ăn mì thì nghẹt không thở được. Bệnh kiểu gì mà đau đầu suốt !!! Hic hic
Sunday, July 26, 2009

Điều bí ẩn của nắng - P.7

Thảo không còn giận Quân nữa. Hay nói đúng hơn là nó không thèm để ý đến, nó chỉ lo lắng cho Thanh thôi. Dường như Tùng, Tuấn, Tâm, Quân, thậm chí cả lớp, đều nhận thất sự bất ổn nơi Thanh, nên chúng để yên cho nó.


“Mày không sao chứ?”


“Hả!?... A… ờ…” – Thanh sực tỉnh.


“Dừng dối tao! Tao biết mày đang đấu tranh tâm lí dữ lắm!” – Thảo vỗ vai nó – “Phi trường hay sân bóng đá đều khó cả?”


“Sao mày biết?” – Thanh tròn mắt – “Mấy chuyện kia nữa, sao mày biết hết vậy?


“Tao là hacker mà!” – Thảo thì thào vào tai nó. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng khiến nó muốn xỉu. Song, nỗi buồn quay lại nhanh đến mức nó tin như sấm rằng Thảo nói thật. (không biết phải không)


“Đừng lo! Tao chỉ mày cách này! Người mà mày nhắm m81t l5i là hiện ra đầu tiên, đầu tiên luôn á. Đó chính là câu trả lời mày cần!”


“Thiệt không?” – Thanh ỡm ờ.


“Thiệt!”


“Sao mày biết? Mày thử chưa?”


“Rồi!” – Thảo lúng túng.


“Hiện lên ai? Nói nhỏ mình tao nghe thôi!”


“Q…Quân!” – Màu đỏ đã lan tràn khắp khuôn mặt Thảo.


“Xời! Tao biết mà!” – Thanh phẩy tay. – “Không có gì ngạc nhiên!” – nó nhìn đôi mắt bự như cái tô của Thảo, đệm thêm một câu – “nếu không sao tao là “bà mai” được?”


Tan học, nắng chiều hiu hắt. Dường như nắng cũng có linh hồn, có sinh mệnh riêng. Chúng vờn trên bóng lá và dòng xe cô ào ạt cuốn trôi. Thanh nghĩ nắng hẳn chứa một điều gì bí ẩn mà nó không sao lí giải được. Bỗng nhiên, nó muốn thử lời Thảo nói. Gió lành lạnh. Mi mắt nó khép lại, chậm chạp…


Mở mắt ra! Nó nghe tiếng tim đập thình thịch. Thử đi, thử lại, mấy lần nữa, mồ hôi nó rịn ra bên thái dương. Cuối cùng, nó cũng có được câu trả lời. Thảo ơi! Cảm ơn mày lắm. Ngày mai tao đành phải cố hết sức thôi.


***


Phi trường, bảy giờ, đông tấp nập. Thật ra thì nó bao giờ chẳng đông vui như thế? Triết đang đứng ở cửa kiểm hành lý, anh đang chia tay với gia đình.


“Này, sao nãy giờ con cứ ngóng cổ nhìn quanh quất hoài vậy? Chờ ai ư?” – Mẹ anh, một người phụ nữ, trạc tuổi bốn lăm, nhìn con trai lo lắng.


“Đâu có! Con…” – Anh khựng lại. Ừ! Anh đang chờ ai nhỉ? Anh biết chắc Thanh sẽ không đến. Anh còn mong đợi gì kia chứ?


“Anh Triết!” – Tiếng hét to và quen thuộc đến nỗi ngay lập tức, anh quay phắt lại. Không tin ở mắt mình nữa, Thanh đang đứng đó, mồ hôi chảy ròng ròng. Anh ngỡ ngàng:


“Thanh, em… hết giận rồi sao? Em… tha lỗi cho anh thật hả?”


“Giận gì cơ chứ?” – Nó cười thật sung sướng – “Chúng mình là anh em mà.


Niềm vui trên gương mặt anh vụt tắt. Anh biết mình đã ngộ nhận. Trầm trầm, anh xách va li định quay bước thì nó chụp tay lại.


“Nhưng mà em có nói là tha lỗi cho anh đâu?...” – Nó tinh quái.


“Hả?”


“Nghe này, em muốn anh phải nghĩ đến tội lỗi của mình mà nhớ đến cô em gái này suốt đời. Vì em không muốn mất đi một người anh tuyệt với đến thế này đâu! Rõ chưa, Huỳnh Minh Triết?”


Những lời nói của nó y như tiếng cồng đánh bùng binh bên tai anh. Anh ngầng người một lát rồi như tỉnh ra. Anh nhìn nó, ánh mắt hiền lành đầy yêu thương, anh xoa đầu nó, cười thì thầm:


“Ừ! Nhưng mà này, nhờ em nói cho tên nhóc con lớp 11A12 ấy biết rằng anh sẽ không bỏ cuộc đâu nhé! Tới ba năm lận mà.”


“Vâng!” – Nó thấy nghẹn ngay cổ họng. Nó tự hứa với lòng rằng sẽ không khóc nhưng sao khó thế!


“Ngốc! Có gì phải khóc! Qua đó anh sẽ mail cho em! Ba mẹ, Thanh, Hằng (tên em gái anh), con đi nhé, anh đi nhé!”


Bóng anh khuất dần sau lối đi và nhạt nhòa trong làn nước mắt. Nó đưa tay quệt mặt, định chào hai bác rồi chạy tiếp thì cả ba người torng gia đình của anh đều quay sang nó:


“Cháu là con dâu tương lai của bác hả?”


***


Nó tới sân lúc hiệp một vừa kết thúc, mất mười phút giải thích cho hai bác và em Hằng hiểu cộng với mười lăm phút chạy bán mạng từ sân bay đến sân bóng đá. Nó đã tưởng mình là Siêu nhân. Vừa vào sân thì nó cảm thấy ngay bầu không khí ỉu xìu từ đội cổ vũ của trường. Lớp nó cũng ngồi trên khán đài. Vài đứa đã bỏ đi mua nước. Hàng ghế trống lỗ chỗ đến nỗi nó trông thấy cả Thảo. Nó mom men lên lên gần.


“Sao ủ rũ như gà chết vậy?” – Tiếng nói của nó làm Thảo giật mình.


“Thanh hả mậy?” sao giờ mới tới, trễ nguyên hiệp một rồi!”


“Tao đi giải quyết chuyện cần làm mà!”


“Chuyện ông Triết hả?” – Thảo nhìn nó – “Lo xong rồi à?”


“Cực kì êm đẹp! Giờ thì tao là một “đứa em gái ngoan hiền” của ổng!”


“Làm tốt đó!” – Thảo gật gù – “Vậy mày lo nốt chuyện ở đây cho xong luôh đi! Chuyện của mày làm ê mặt của trường quá!”


“Chuyện gì? Ê mặt cái gì? Tao không hiểu?” – Nó ngơ ngác.


“Còn không hiểu gì nữa? Cái thằng Hiếu của mày á, từ đâu trận đến giờ chỉ có mười lăm phút chơi đàng hoàng, còn lại cứ như người mất hồn. Nhìn coi, để đối phương dẫn trước 1-0 rồi kìa…”


Nó sững sờ. Không lẽ nó có tác động đến hắn dữ vậy! Không được! Nếu để chỉ vì chuyện của nó mà thua trận này thì vô duyên quá!


“Mày ngồi giữ chỗ, tao làm nốt công việc của mình!” – Nó quăng ba lô cái bịch xuống cạng Thảo, không để cho nhỏ kịp ở miệng, nó nói luôn – “Mày yên tâm, trường mình sẽ thắng mà!”


Thảo nhìn theo cái bóng nhỏ dần, mỉm cười hài lòng. Thanh chen vô chỗ nghỉ của đội bóng trường mình. Thầy Thành – huấn luyện viên – đang la ó gì đó trong phòng.


Cả đội ngồi buồn thiu, Hiếu đứng dựa lưng vào tủ sắt, mặt nhìn vô cùng căn thẳng. Nó thò đầu vô cửa, n ói nhẹ nhàng:


“Thưa thầy! Cô chủ nhiệm lớp 11A12 muốn “mượn” bạn Hiếu một chút ạ!


Nó nói rồi rút đầu lại ngay. Thầy Thành “hừ” một tiếng rõ to, ra dấu cho Hiếu ra ngoài. Hình như lúc nó ló đầu vô hắn không thấy nên giờ vừa nhìn thấy nó, hắn đã giật bắn mình. Rồi nhanh như cắt, khuôn mặt lạnh như tiền trở lại với hắn.


“Sao cậu lại ở đây?” – Giọng hắn đều đều – “Tớ còn phải đi…”


“Khỏi!” – Nó cắt ngang – “Tớ bịa đấy! Cô chẳng gọi cậu đâu!”


“Hả?” – Nó há hốc mồm – “Sao cậu dám?”


“Vì tớ muốn nói chuyện với cậu mà!” – Nó cười hì hì.


Hiếu sững người. Mặt hắn đỏ dần lên khiến nó ngạc nhiên quá đỗi. Hắn ấp úng:


“Gặp tớ… để làm gì? Cậu chẳng phải… đã chọn anh ta rồi hay sao?”


“Ừm!” – Nó gãi đầu – “Đúng là tớ đã đến phi trường thật…” – nó ngưng một chút nhìn hắn biến sắc – “nhưng sực nhớ quên một việc quan trọng nên sau khi tiễn ông anh “kết nghĩa” đi mới vội vã chạy bán sống bán chết về đây…”


“Anh… anh kết nghĩa?” – Hiếu hình như đã dần hiểu ra.


“Biết việc tôi quên đó là gì không?” – nó dịu dàng nhìn hắn, tay phải đặt lên ngực áo trái của hắn, nơi nó nghe rõ tiếng tim đập, nói nhẹ như hơi thở – “Là tôi còn phải tiếp tục cuộc đời giúp đỡ người khác, tiếp tục công việc sưởi ấm trái tim này nè!”


Hai phút trôi qua trong tĩnh lặng. Cả mặt hắn và mặt nó đều đỏ lên. Theo kinh nghiệm lâu năm của mình, nó biết hắn chưa”hoàn hồn” nên vội buông tay ra và nói vào tai trước khi chạy mất:


“Trận này thi đấu cho tốt, vì tớ nhé!”


Khi nó vừa quay về ngồi kế Thảo thì giờ giải lao kết thúc. Lúc hai đội ra sân, nóthấy hắn vẫn còn đỏ bừng mặt nhưng hắn nhìn thấy nó trên khán đài nên lập tức ra hiếu dấu Victory. Nó cười – nụ cười tin tưởng.


Quả đúng như lời của Thanh, cả sân vận đồng “ồ” lên sửng sốt vì sự thay đổi tình thế đột ngột của đội nhà. Đội như hào hứng hẳn lên nhờ sự phấn chấn của Hiếu. Khán giả cổ vũ hò hét inh ỏi, khán đài như rung lên bởi tiếng vỗ tay.Nó và Thảo gào khan cả cổ. Cả sân không ai biết vì sao có sự thay đổi kì diệu ấy trừ hai cô nàng đang cười hí hửng. Kết quả, trường nó vô địch với tỉ số áp đảo 3-1.


Trận đấu kết thúc. Lớp nó lục đục ra xe. Thảo đã đi trước khi nó kéo ở lại. Nguyên do cũng tự cái thằng Quân mắc dịch muốn ngồi kế Thảo nên đã lôi nhỏ đi mất. Còn lại mình nó tần ngần đứng trước phòng nghỉ. Hiếu ra cuối và hắn bận nghe thầy “khen ngợi”. Nhìn thấy nhau, cả hai đều lúng túng. Tuy vậy, vừa đỏ mặt, hắn vừa bước tới chỗ nó, cầm ba lô của nó đeo lên lưng:


“Ta đi thôi, xe đang đợi đấy!”


Nó chưa kịp phản ứng thì tay hắn đã choàng qua vai nó. Mặt hắn không thay đổi còn nó thì cười hạnh phúc. Đột nhiên, nó nheo mắt:


“Nắng lên cao rồi nhỉ?”


“Ừ!” – Hiếu cười – “Nắng cũng có điều bí ẩn!”


Tiếng cười ríu rít vang lên dưới vòm lá dày xanh mướt. Tia nắn glóng lánh lúc nãy bay lên cao. Nó theo chiếc máy bay đang hướng tới nước Úc để trở về với mẹ Mặt Trời. Và đúng là nắng có bí ẩn của mình. Vì cứ mỗi chuyện đi xa, nó lại mang về một câu chuyện ý nghĩa (để làm giàu vốn hiểu biến của mình cho trọng trách của vầng thái dương mai sau). Lần nay là một chuyện học trò ngây thơ nhưng cũng chẳng giản đơn. Tia nắng cười khúc khích. Bí ẩn nó mang theo lần này là câu nói của Thanh:


“Cuộc sống là một trò chơi ghép hình muôn màu mà mỗi chúng ta là một mảnh xếp hình trong đó. Hãy cố là một mảnh ghép sao cho thật phù hợp và hoàn hảo để trò chơi mãi mãi muôn hình vạn trạng như chính ýnghĩa mà nó thật sự mang theo.”


“Cô Giang, TP. HCM


25/05/2006


Indian_div”

Điều bí ẩn của nắng - P.6

Không biết làm thế nào mà Thảo rõ hết những chuyện của nó và Triết với cả chuyện của Hiếu. May mà Thảo chẳng nói gì ngoài việc suốt ngày nhìn nó và cười hinh hích. Bỏ qua chuyện của hai cô nàng này, chuyện của Hiếu thú vị hơn nhiều. Dường như hắn đã nhận ra “nguy cơ” từ Triết nên nhanh chóng vạch ra lối suy nghĩ khác hco mình. Và cả Triết cũng vậy. Nếu như Hiếu không thực sự xem Thanh là một người bạn thì Triết cũng không thực sự nghĩ Thanh là một đứa em gái hiền lành.


8/3, nó nhận được một con gấu bông và hai chiếc hộp nhạc (không hiểu họ nghĩ gì), sinh nhật của Thảo, không hiểu sao nó được tặng “ké” một cuốn sách “Triết học thế kỉ 20” và sách “Cẩm nang nấu nướng” (hai cuốn này tui chưa bao giờ đụng tới)…


Cũng đã một tháng trôi qua kể thi khiếu Hiếu và Triết “khai chiến”. Và nó cũng dần dần hiểu được tính cách của hai người này. Cả hai đều có những ưu và khuyết điểm rất mắc cười. Hiếu lạnh lùng và cô độc một cách đầy kiều hãnh. Tuy vậy, nó biết hắn không hay biểu lộ tình cảm thôi chứ hắn rất biết quan tâm đến người khác. Nó thích nụ cười của hắn vì hắn ít cười nên khi cười, nhìn hắn bớt lạnh lùng hơn. Triết hiền lành nhưng khá nghiêm khắc. Anh tự đề ra nguyên tắc và buộc mình tuân theo. Thanh thích nhớ đến khuôn mặt đỏ ửng của anh mỗi khi nó buồn vì chắc chắn nó sẽ cười lăn lộn.


Tháng tư và tháng năm là tháng thi cử bận rộn của cả ba khối. Nó chúi đầu học bài bù khú, Hiếu và Triết cũng thôi mới chuyện tào lao và chuẩn bị thi Học kỳ. Lúc này, Thảo trở thành “khách mời danh dự” cho những buổi học nhóm chỉ có ba đứa: nó, Thanh và Hiếu. Không biết tự lúc nào, cả bọn đã là một bộ ba thân thiết. Hiếu giúp cả bọn giải quyết đề Toán và ngược lại, hai cô nàng chuyên Anh phải giải thích các thì cho anh chàng chẳng biết phân biệt truyền khiến chủ động và bị động như thế nào. Riêng Triết, bỗng nhiên nó không thấy anh lên mạng thường nữa. Có hỏi thì anh chỉ cười cười mà không trả lời nên nó không hỏi nữa.


Rồi những ngày thi vất vả cũng trôi qua. Tuy kết quả chưa có nhưng bảo thông báo đã công bố danh sách học sinh giỏi cấp Quận các bộ môn. Nó rủ Hiếu và Thảo cùng đi xem. Thật bất ngờ! Cả ba cùng đậu ở bộ môn sở trường với số điểm cao nhất nhì Quận. Trong khi Thảo đang nhảy tưng tưng vì mừng, nó và Hiếu liếc nhanh qua bảng của lớp mười hai như một phản xa. Tên của Triết nằm ở hai bảng. Bảng thứ nhất là “Học sinh giỏi cấp Thành phố”, bảng thứ hai là “Danh sách học sinh lãnh học bổng du học Australia.” Ở cả hai bảng, anh đều đứng đầu. Nó không tin ở mắt mình nữa, còn Hiếu thì vọt miệng hai tiếng “mẹ ơi”. Nó sững người, một nỗi buồn vô hạn tự nhiên xâm chiêm tâm hồn. Cả shock nữa chứ. Tại sao anh sắp đi Úc mà không cho nó biết? Anh tưởng nó là con ngốc sao? Mắt nó nhòa đi, sống mũi cay xốc, nó quay ngoắt một trăm tám mươi độ, bước đi không để ý đến tiếng gọi của Thảo. Hiếu cảm thấy mừng vì điều đó. Hắn không biết tâm trạng của Thanh lúc này nhưng chẳng phải là hắn vừa mất đi một đối thủ hay sao?


Nó bước đến chỗ ghế đá – nơi Triết ngồi – một cách cực kì tức giận.


“Tại sao anh làm vậy?”


“Làm gì cơ?”


Vẻ ngơ ngác và chậm tiêu của anh làm nó phát bực.


“Tại sao anh nói dối tôi?”


“A… Cái học bổng đó ư? Anh xin lỗi, anh…”


Không để cho anh kịp nói hết câu, nó đã vọt miệng:


“Không cần xin lỗi! Anh tưởng chỉ xin lỗi là xong ư? Dù gì cũng phải báo cho người ta một tiếng. Giờ thì không cần nữa rồi vì tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.”


Triết ngỡ ngàng. Anh đứng chôn chân nhìn gương mặt có đôi mắt ngân ngấn nước quay lưng chạy mất, lòng anh rối bời. Làm sao cho Thanh hiểu anh đâu hề muốn điều đó đây?


***


“Rồi! Ngày mai lớp ta sẽ có buổi cắm trại ở Đầm Sen, tập trung lúc chín giờ, gặp cô chủ nhiệm ở trên xe, năm giờ chiều về. Ai còn có ý kiến gì nữa không?” – Giọng Linh, lớp trưởng, oang oang.


“Có! Lớp mình đi riêng hả?” – Tùng giơ tay.


“Không! Đi chung với lớp A12!”


“Sao trễ vậy, tới chín giờ mới đi?”


“Vì bên ấy có cầu thủ thi cho đội tuyển đá banh của trường nên lớp ta sẽ tới xem rồi đi!”


Lớp nó đang ồn ào cho kế hoạch đi chơi cuối năm. Những tiếng la hét phản đối, tiếng đập bàn hưởng ứng chẳng mảy may khiến nó để tâm. Nó nhìn vô hồn vào khoảng không trước mặt, không chớp mắt. Tối qua nó vừa nhận được tin nhắn của Triết và thư của Hiếu trong hộp Yahoo.


“Anh muốn nói cho em từ lúc anh dự cuộc thi đó rồi nhưng sợ em buồn nên ah không dám. Ba năm đâu phải là khoảng thời gian ngắn. Vì gia đình ép buộc nên anh phải đi. Xin lỗi em!”


“Thanh! Tớ qúy mến cậu thật lòng. Nhưng tớ cũng thực sự muốn biết tấm lòng của cậu. Tớ biết cậu sẽ rất buồn, tuy vậy, hãy chọn đi: anh ta hay là tôi. Trận đấu của tôi trùng với giờ cất c1nh của anh ta: bảy giờ. Đến đúng giờ đó, cậu sẽ phải ở một trong hai nơi: phi trường hay sân bóng đá!”


Tim nó thắt lại. Trong tâm trí nó hiện lên những lần đùa giỡn vô tư và nụ cười đẹp như thiên thần của Hiếu, vẻ lạnh lùng đáng thương mỗi khi hắn nhâm nhi li cà phê bốc khói. Nhưng mỗi lần như vậy, nước mắt cứ chợt ứa ra, khuôn mặt Triết khi đỏ ửng không còn làm nó cười nữa. Nó ao ước nó chưa bao giờ gặp hai người đó.

Bánh hỏi Diêu Trì

Bánh hỏi là đặc sản của Bình Định, thịnh và ngon nhất là ở DiêuTrì (Tuy Phước). Đến Diêu Trì là thấy nhan nhản những món ăn với những tấm quảng cáo "cháo lòng, bánh hỏi", món điểm tâm quyến rũ và phổ biến vì hương vị lạ mà giá lại rẻ.

* Nguồn gốc
Không biết nó có từ lúc nào và tại sao lại mang tên là bánh "hỏi". Theo suy nghĩ của giới cầm bút, vì sợi bánh xoăn xoăn như hình dấu hỏi (?) nên người ta đặt tên theo lối tượng hình. Thật tình cờ, có một lần gặp một cụ già ở địa phương thì cụ ấy cười và bảo rằng: "Đó là suy nghĩ của các ông, chứ bánh hỏi có từ xưa, nó có trước chữ quốc ngữ kia mà". Cụ giải thích thêm - Bánh hỏi là thứ bánh lạ, lúc đầu mới sản xuất ra, ai thấy cũng hỏi là bánh gì? Từ đó, cái tên bánh hỏi được khai sinh. Cùng thời với bánh hỏi có bánh tráng, bánh đúc, bánh ít và bún. Bánh hỏi là biến thể của bún tươi. Nhận thấy sợi bún lớn, ăn không ngon nên người thợ chế biến làm cho sợi bún nhỏ lại mà thành bánh hỏi.

* Cách chế biến

Bánh hỏi và bún có cách chế biến tương tự nhưng bánh hỏi được làm cẩn thận và công phu hơn. Gạo tám thơm được vo kỹ, ngâm nước một đêm. Vớt gạo đem xay nhuyễn bằng cối đá - thứ cối đá Diêu Trì. Bỏ gạo vào họng cối, quay cối, cứ dăm ba vòng lại thêm một ít nước để cối khỏi "nghẹn". Bột nước là một hỗn hợp nước sền sệt. Bột nước cho vào bao vải khô, "đăng" cho ráo nước. Đem hấp bột vừa đủ chín, nhồi và chia bột thành từng khối chừng nửa ký gọi là "giảo" bột đưa vào khuôn ép thành bánh.

Khuôn: là khối ống bằng đồng hay bằng sắt, đường kính chừng bảy, tám phân, chiều cao khối ống chừng hai mươi phân. Phần miệng ống hơi loe để tựa vào bàn gỗ. Đáy ống có một "rá", rá là lá đồng dày chừng vài ly, có nhiều lỗ nhỏ, vừa cỡ kim may luồn qua được. Bí quyết nghề làm bánh hỏi có sự đóng góp của lá đồng này. Lỗ nhỏ quá, bột không qua, lỗ lớn quá sợi bánh sẽ lớn như vậy ăn không ngon.

Ép bánh: Từng khối bột đã giảo, bỏ vào khuôn, rồi dùng một khối gỗ vừa lòng khuôn, ép cho bột chảy ra (giống như hoạt động của piston trong máy nổ). Bột khá đặc, lỗ lại nhỏ nên cần sức ép lớn, nên thợ phải dùng hệ thống đòn bẩy. Sức ép trên mặt khuôn lên đến vài ba trăm ký.
Một người ép một người bắt bánh. Mỗi lần ép đòn bẩy xuống là những vòi bột xoăn xoắn tuôn ra. Người thứ hai đưa tay hứng lấy và ngắt ra từng đoạn chừng 10cm. Đó là bánh thô. Bánh thô còn hấp cách thủy một lần nữa mới tiêu thụ.

Thưởng thức: Bánh làm xong có thể ăn ngay nhưng không ngon lắm vì đó chỉ là tinh bột. Dầu phụng đã khử chín thoa lên miếng bánh để thêm chút vị béo. Nhìn những miếng bánh trắng muốt, ươn ướt mỡ là thấy ngon nhưng chưa đủ. Bánh còn được rắc thêm lá hẹ. Hẹ màu xanh lục điểm trên bánh khiến bánh trở nên hấp dẫn hơn:

Mưa lâm râm ướt dầm lá hẹ

Em thương một người có mẹ không cha

Bánh xèo bánh đúc có hành hoa

Bánh hỏi thiếu hẹ như ma không kèn.

Thật vậy, hẹ chỉ điểm tô cho bánh hỏi, không dùng cho các thứ bánh khác. Hẹ tuy cùng họ với hành, tỏi nhưng lá rất xanh, hương lại nhẹ nên hẹ rất hợp với bánh hỏi. Bánh vừa đẹp lại vừa thơm nhẹ. Phải chăng đó là nghệ thuật?
Nước chấm: Thông thường là nước mắm pha loãng cùng với ớt, tỏi, đường, chanh. Chính thứ nước chấm này làm cho bánh bớt khô ráp giúp dễ nuốt, ăn được nhiều. Đó là cách ăn bình dị nhất

* Nét đặc biệt của bánh hỏi Diêu Trì

Vào một quán bánh hỏi ở Diêu Trì, khi gọi món này là bạn sẽ được thưởng thức thêm hai món nữa, đó là cháo và lòng.

Cháo khá loãng, nấu bằng huyết ninh với thịt nạc băm. Cháo vừa ngọt lại vừa loãng, thơm. Cháo là món đưa "trơn" mà không cần dùng rượu. Cạnh là đĩa lòng heo. Lòng được chế biến rất khéo, có lẽ không nơi nào bằng. Những miếng gan dày, miếng dồi màu nâu, khoanh tròn bên cạnh những miếng tim deo dẻo, miếng cổ dai dai giòn giòn, và cả miếng bầu dục mong mỏng. Những thứ này ăn kèm với bánh hỏi, khiến bánh hỏi trở nên béo bở, ngon ngọt khác thường. Thỉnh thoảng húp một muỗng cháo lòng - Thỏa như "uống rượu mà không say".

Bí quyết của bánh hỏi Diêu Trì là ở đó. Đến các nơi khác cũng được ăn món này nhưng cái ngon không sao bì kịp. Nếu có dịp về Bình Định xin mời bạn thưởng thức món bánh hỏi lòng heo. Hương vị Bình Định như đọng lại nơi đó.

Theo Văn hóa Ẩm thực Bình Định

Bánh canh chả cá


Bánh canh chả cá là món ăn đặc sản mà khách đến Quy Nhơn phải tìm ăn bằng được. Có hai loại chả cá: Chả hấp và chả chiên, đều có vị ngọt thơm, hấp dẫn như nhau.


Chả cá Quy Nhơn nổi tiếng ngon do làm từ cá tươi. Cá để làm chả thường là các loại cá ngon: cámối, cá thu, cá thửng, cá rựa, cá chuồn,. .. nhưng ngon nhất để làm chả là cá thu, cá mối, cá rựa. Chả cá có hai loại chả hấp và chả chiên, có người thích ăn chả chiên vì nó thơm, có người thích ăn chả hấp vì nó ngọt. Dù là chiên hay hấp, chả cá luôn có một vị đặc trưng giống nhau là thơm, dai, mềm, ngọt, đậm đà hơn nếu chấm một chút xíu tương ớt đậm đặc.


Làm chả cá tuy có hơi nhọc công nhưng cũng rất đơn giản: cá tươi rửa sạch, nạo lấy thịt. Hành, tỏi tiêu, gia vị giã nhuyễn, bỏ cá đã nạo vào cối hay máy quết thật nhuyễn, món chả cá càng quết nhuyễn thịt càng dai, quết đến khi thật nặng tay thì thôi. Chả được vê lại thành vê để chiên. Nếu là chả hấp thì đến khi gần chín đập vào một cái trứng cho bề mặt có màu vàng trông hấp dẫn hơn.

Chả cá là nguyên liệu chính của món bánh canh hay bún cá. Cá sau khi đã lóc hết thịt, lấy xương, xương nấu lấy nước, nồi nước ngọt bởi xương cá, nêm gia vị tùy theo bánh canh hay bún cá. Bánh canh thường ăn có 2 loại: bánh canh bột gạo, bánh canh bột lọc. Bột lọc được làm bằng bột mì hay bột năng, còn bánh canh bột gạo làm như làm bánh phở.

Cứ vào buổi xế chiều từng hàng bánh canh, bún cá được dọn ra, trên bàn là đĩa chả cá chiên vàng, một khay chả cá hấp mầu vàng óng, một thau nhỏ vừa hành lá xắt nhỏ, vừa hành củ được chẻ thành sợi, cạnh đấy là đĩa chanh được cắt thành từng miếng nhỏ và tô nước mắm ớt đậm đặc. Tô bánh canh được múc lên nghi ngút khói, bỏ vào một nhúm chả cá chiên đã xắt thành từng miếng nhỏ, cho vào một ít hành lá, một ít hành củ,rưới thêm tí tiêu... Khi ăn bạn có thể vắt vào tô bánh canh một miếng chanh, cho thêm chút mắm ớt tương. Chỉ có hai ngàn đồng một tô bánh canh. Ăn xong bạn sẽ hài lòng với món ăn dân dã mà đầy hương vị này.

Sưu tầm