Tuesday, August 31, 2010

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 75

[Mảnh hồng cân phất phơ tiêu sái trong gió lộng sương sa, Phương tiểu Hầu gia cúi người, ghé sát bên tai y. Ngữ khí buồn bã chất chứa oán hận cùng thương mến: "Ta rất nhớ ngươi..."

Ta nhớ ngươi.

Một giấc chiêm bao lạc vào cõi mộng mơ chìm trong nỗi kinh hãi lắng đọng giá sương, tức thì tỉnh lại, mộng này đã tan. Trước mắt y, sắc đỏ chói mắt bao lấy huyền sắc ảo dị, hòa trong vô định nét cao quý kiệt ngạo, khí khái nam nhi đường hoàng kiêu hãnh, không màng thiên hạ. Ánh mắt này của hắn, đôi tinh quang dâng đầy những hoài mong thương nhớ, ấm áp trìu mến phủ chiếu những tia duyệt sắc xuống người đối diện. Nhãn thần ngưng đọng nơi không trung mơn man từng giọt ngọc tích tí tách trong cõi lòng, chất chứa nỗi nhớ nhung, giăng phủ khắp thế gian loạn lạc. Y nhân trước mặt y, phong dật tiêu sái, noãn hồng lóa mắt. Vầng thái dương như hiển hiện giữa đêm tuyết vô tận. Tia nắng ấm áp chiếu xuống thế gian băng thiên tuyết địa, chính là tư niệm nhung nhớ thê lãnh dâng trào mãnh liệt trong lòng Vô Song y. Tâm tình muốn thanh tịnh, quả là cưỡng cầu bất đắc. Giấc Nam Kha theo gió mà đi. Trái tim này của y, chỉ còn lại sự thổn thức mãnh liệt trong biển cả nhớ mong.]

(Trích KTTH - LTPH - chương 75)




Docs Google           Scribd
Monday, August 30, 2010

ỦNG HỘ ỦNG HỘ ĐI !!!

Mọi người vô ủng hộ cái này dùm cho mình cái nha. Nhớ xem dùm rồi cho ý kiến hen. Ai biết được mối nào thì chỉ dùm cho mình với ha. Thông cảm nha các bạn, kinh tế đang suy thoái mà.


 *Đang quảng cáo*


*Mắt chớp chớp*


*Cười toe*


http://pokahontasnguyen.wordpress.com/
Saturday, August 28, 2010

THÔNG BÁO ĐỢT 4 !!!

Vẫn tiếp tục edit, KHÔNG DROP. Nhưng mà không siêng như trước được nữa !!!


Nhà mới: http://pokahontasnguyen.wordpress.com


Bên blogspot chỉ dùng để post Khuynh Tẫn Thiên Hạ - Loạn Thế Phồn Hoa, lỡ mà lòi ra được một bé nào dễ thương đáng yêu đem truyện này ra khỏi blog đi post lung tung khắp nơi thì lập tức đóng blogspot và các entry thân yêu sẽ được set pass chìm vào quên lãng.


Chỉ nói vài lời vậy thôi. Người nói Giang hồ hiểm ác. Ta quả chán ghét cái giang hồ này quá rồi. Chỉ là xách đao thương kiếm hoa ra mà xử nhau thôi.


Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ
Friday, August 27, 2010

NÓNG MÁU


Ngày trước đã từng nói:

[Vài lời... của chính con mọt...

Lần đầu tiên tự edit Khuynh Tẫn, thật là khó thay. Tất nhiên mọt cũng dịch bằng QT sư thúc, và có tham khảo rất nhiều các translator khác trên mạng. Tuy không được hay lắm, nhưng edit với mục đích ban đầu là cho chính con mọt này cùng với một con mọt khác xem, nên có gì các bạn không thích, khen hay chê, cứ comment thẳng vào trong blog của mình. Mọt thật sự rất cám ơn. Thỉnh các bạn đừng đem bản edit này đi các nơi khác mà không có sự đồng ý của mình. Chúc các bạn enjoy. Mình bắt đầu bằng chương 13. Các blog khác dịch 12 chương đầu rất hay. Các bạn có thể tự tìm đọc qua blog của Phi Thiên Vũ, Đài Lạc, Hà Hoa Khứ,...]


Từ khi bắt đầu edit từ chap 13 đã nói rất rõ ràng.


Thế nhưng... Aizzz, đã nhờ MOD bên Wattpad gỡ bỏ mấy cái truyện post không xin phép đó xuống rồi, nhưng cảm thấy cứ như có dao cứa...

@Yukirin: Nếu nàng có đọc đc cái này, thì cũng đừng buồn, ta đã hứa với nàng, là ta sẽ edit đến chap cuối cùng, thì ta sẽ thực hiện lời hứa đó. Ta edit để đợi có 1 ngày ta đc cầm trên tay bản edit được in ra do chính tay ta edit. Còn bây giờ thì... ta xin lỗi nàng vậy.

POKA

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 74

[Trên Cửu Cửu Trùng Dương Đài, Phương Quân Càn hiển xuất nụ cười tà mị, ngữ khí kiệt ngạo bất tuân, tiêu sái phong lưu hướng đến y giọng cười sảng khoái: "Bổn Hầu cẩn chúc Vô Song công tử đa phúc đa thọ, tâm tưởng sự thành."

Tiếu Khuynh Vũ đưa tay nâng trái Phúc anh lạc cầu, làn môi thấm đẫm nét thuỷ sương chợt giãn ra thư thái, hốt nhiên ngẩng đầu hướng đến khuôn mặt hắn, nụ cười ẩn ẩn thu ba, thanh lệ diễm tuyệt: "Nếu vậy, đa tạ mỹ ý của tiểu Hầu gia."

Nụ cười này của y vừa nở, trong lòng Phương Quân Càn thình lình dào dạt gợn sóng, hô hấp có chút dồn dập. Hắn lúc này không còn biết đến tiếng ồn ào bên dưới đài kia thanh âm ra sao nữa, bây giờ trong đầu hắn, chỉ cảm thấy mỗi một nụ cười hoa lệ này của y: gió ấm băng tan, nụ cười trải khắp vạn sơn hoành.]

(Trích KTTH - LTPH - chương 74)

Docs Google           Scribd
Wednesday, August 25, 2010

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 73

[Nhất thời trong lòng tâm huyết lai triều, yên vũ phong ba, cõi lòng bỗng chốc dâng lên bao nỗi niềm cảm xúc không kể hết được, ngay cả Vô Song công tử cũng không lường trước được việc này...

Quả nhiên chính là ----- kế hoạch có hoàn hảo đến đâu, vĩng viễn cũng không thể nào theo ý người được, biến hoá khôn lường...

Ba tháng, nhất định không thể quay về đúng hạn rồi... Xem ra lại phải lỡ hẹn...]

(Trích KTTH - LTPH - chương 73)

Docs Google             Scribd
Thursday, August 19, 2010

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 72

["Chuyện về Phương Quân Càn ta tự biết xử lý, không cần Hoàng thượng phải nhúng tay vào." - Lời nói Tiếu Khuynh Vũ bình tĩnh cương nghị, ẩn chứa tầng tầng lớp lớp đao phong kiếm khí băng lãnh đến khốc liệt. Áp lực vô thanh bao trùm không gian nặng nề những điểm sáng thấp thoáng phản chiếu bụi màu giam giữ từng đoạn không khí một. "Không cần Hoàng thượng phải uổng công vô ích tổn hao trí lực. Giết hay không giết hắn, chính là quyết định ở ta."

Màn sương trắng toát như bao trùm con người bạch y đoan tọa trên luân y kim sắc, đang quấn từng vòng kim tuyến sắc bén quanh lòng bàn tay. Ánh mắt nhìn thẳng vào bàn tay, không chút lay động, tràn ngập sát khí.

Thanh tú, trắng ngần, tịch mịch, băng lãnh, thê lương.

"Cho dù phải chết, hắn nhất định phải chết trong tay ta."]

(Trích KTTH - LTPH - chương 72)





Docs Google              Scribd
Sunday, August 15, 2010

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 71

[Tiểu lâu lại chìm vào màn đêm tĩnh mịch yên ả không một âm thanh.

Trên bàn đá lặng lẽ hai chung ngọc thanh nhã, trong chung phẳng lặng mặt nước màu nhàn nhạt thoảng hương trà thơm ngát, hốt nhiên lăn tăn những gợn sóng nhè nhẹ trôi cùng gió đêm lả lướt mang theo bụi trần thời gian từng lớp rải màu lên bức họa đồ tiểu lâu ẩn ẩn đường nét hai vị tuyệt thế nam tử kiệt ngạo bất tuân, điểm trong sử sách một vị đạo thuần khiết những ngọt ngào ái ý giữa muôn trùng đắng cay thống khổ chua xót của thời gian.]

(Trích KTTH - LTPH - chương 71)


Docs Google        Scribd
Wednesday, August 11, 2010

BỨC XÚC

chuyện ngày mới ^^

trích từ comment trong blog của VẠN TỬ THIÊN HỒNG (phiên ngoại KTTH)

Entry "Set Pass" + Entry "Bực"

celesta nói:
10.08.2010 lúc 13:30

bạn thật sự cần những cái comment với vote lắm à. Thật làm người khác mắc cười. Hồi giờ mới gặp được người giống bạn. Người ta viết fic, dịch truyện hay edit chỉ là việc mình muốn mình thích thì làm mà thôi. Tớ thật không hiểu nỗi bạn đang làm cái giống gì nữa. Com nếu bạn muốn thế thì tự com tự vote đi cho nó nhiều nó đầy. Là người mà có người thích com có người thích vote cũng có người khôg thích làm những việc đó. Bạn có thấy việc mình làm thật vô duyên lãng xẹt không. Mặc dù bạn cảm thấy công sức mình làm ra nhưng ko được đáp lại như mong muốn thì cũ đừng làm vậy, điều đó làm tớ chỉ nghĩ tới nhóc con đang vòi kẹo mà thôi.

Huỳnh Phong nói:
10.08.2010 lúc 01:06

Bạn. Bạn wỡn wá. Mie chơi mà chơi đòi ngta votẽ với cmt cho mình mới chịu dịch ah. Bạn đừng có hốt cái chữ đam mê của người ta làm của mình. Bạn chẳng wa làm vì cái danh hảo trên net muốn chơi trên thiên hạ thôi. Bạn có chắc đó giờ bạn đọc cái gì, coi cái gì cũng đi vô thanks người ta một cái ko? Nếu có chắc bạn đã thuộc loài hiếm hoi cần bảo vệ. Bạn lầy bản dịch của bạn ra làm áp lực ép người ta vote, bao nhiêu người còn thực sự cảm thấy thích bản của bạn dịch mà vote, hay là vote mà lòng nghĩ ” ***, vote nhiều nhiều ko vote nó drop ko còn cái j coi thì bỏ mie”
Mắc cười. Bạn hành xử như 1 đứa trẻ có món đồ chơi hay lạ, lên mặt với 1 đám trẻ khác và bắt chúng nịnh nọt quà bánh mới cho chơi ké. Bạn làm nhục mặt các editor, translator cũng đang bỏ công bỏ sức ra chẳng kém gì bạn. Dĩ nhiên ai mà ko thích được vote thích được đọc cmt khen thưởng, nhưng cái đó là khi ngta hoàn toàn tự nguyện, cảm thấy nhất định phải làm vì nó xứng với công sức của người dịch, còn cái hành động này của bạn…thật ko biết khi bạn post bài trên có nhìn lại mặt mình nó trẻ con, ích kỷ và háo thắng cỡ nào.

Huỳnh Phong nói:
10.08.2010 lúc 01:15

bạn hay wá~ mình vote vote vote~ yêu bạn wá đi ah~ đừng có drop nha~ đừng có set pass nha~ cố lên nha bạn~ ~~> * để mình còn có cái đọc*

xin lỗi chứ nhắm mắt cũng viết dc mấy câu này bắt chước mấy bạn kia comment + vote tá lả cho bạn zui lòng.

(xin lỗi nàng Tịnh Tịnh, ta tự tiện vào nhà nàng chôm đồ, mong nàng đọc đc cái này tha lỗi cho ta.)

CÁI CÔNG CỦA NGƯỜI EDITOR LÀ THẾ NÀY ĐÂY
Ai còn thích đọc KTTH - LTPH phiên ngoại thì xin vào blog này comment hay vote ủng hộ một phát đi ha. Tks chư vị: http://bachthien.wordpress.com/
Sunday, August 08, 2010

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 70

[Phải biết rằng, nam tử bình thường đến tuổi này đã con cái đã đầy đàn, có thể tự lực cánh sinh được rồi ! Thế mà hết lần này đến làn khác Phương tiểu Hầu gia cứ bất tật bất từ, thiêm tam giản tứ, đến lúc bị bức bách quá độ chỉ đơn giản phán có một câu: "Chỉ cần các người tìm được một nữ tử giống như Khuynh Vũ, bổn Hầu liền lập tức đại hôn!"

Chúng nhân đều thấy hắn vô pháp, chẳng biết phải làm thế nào, chỉ còn nước cầu cứu Vô Song công tử.]

(Trích KTTH - LTPH - chương 70)





Docs Google          Scribd

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 69

[Kỳ thánh Duẫn Tử Bạch lấy làm kỳ lạ, sửng sốt hỏi: "Bệ hạ kỳ nghệ cao tuyệt, ắt hẳn từ trước đến nay nhất định thắng nhiều thua ít phải không ạ!"

Hoàn Vũ Đế ngón tay đang nhón một quân cờ bỗng chốc ngưng lại trong không trung, ngẩng đầu cười nhẹ, cô đơn cùng hiu quạnh trống trãi bao phủ một nụ cười thê lương ảo não: "Không, Trẫm bao giờ cũng thua."

Chính mình lúc nào cũng thua... Cùng y chơi cờ, mỗi ván đều bị y thẳng tay sát hạ đến không còn manh giáp...]

(Trích KTTH - LTPH - chương 69)




Docs Google                Scribd

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 68

[Tiếu Khuynh Vũ trong chớp mắt sắc mặt trắng bệch, thất thần! Ánh mắt đau đớn nhìn xuống dòng Xí thủy thản nhiên chảy mãi về vô định.

Đào hoa rơi loạn trên dòng nước sâu thẳm, như vậy mà trôi đi.

Đào chi nổi lên trên mặt nước một màu nâu trầm ấm nhưng cô tịch, bập bềnh trên mặt sông, như vậy mà trôi đi, mất hút về phương xa...]

(Trích KTTH - LTPH - chương 68)

Docs Google               Scribd
Wednesday, August 04, 2010

MẢNG GHÉP -01-

Quy Nhơn

Gió hôm nay có vẻ hiu hắt quá. Trước cửa bệnh viện lớn nhất cả thành phố, nó thấy mình cô độc, nhỏ bé. Đìu hiu từng cơn gió lùa qua mái tóc xơ xác xõa bay trong không trung lạnh lẽo. Trời trong, không một gợn mây, không một ánh sao. Cái lạnh vẫn một mực đeo bám lấy nó không buông tha. Nó rất ghét điều này, rất ghét. Nó không muốn phải chịu lạnh. Chiếc áo len thít đến chiếc nút sát cổ vẫn không khiến lòng nó thêm một chút ấm áp. Người đàn ông trung niên khi nãy lướt qua mặt nó đã làm cõi lòng nó thêm đổ nát, tàn nhẫn nhìn lấy con người vô lương tâm ấy. Giận dữ... Run người... Tím mặt.

Phải! Người đó là cha ruột của nó! Gọi một tiếng "cha", thật cảm thấy bẩn miệng. Nó tự nhủ, nó không bao giờ muốn gặp mặt con người vô ơn bạc nghĩa đó. Không bao giờ muốn gặp !!! KHÔNG BAO GIỜ !!!

Thân người nó nhẹ bỗng trong không khí. Đôi chân không hề chạm đất, lờ đờ trôi dạt. Hít một hơi thật sâu, mím môi, nó cố gắng bay trong không trung tiến vào trong bệnh viện.

Đêm nay quả đông đúc. Biết bao thai phụ đợi chờ đến giờ phút lâm bồn. Giờ phút trọng đại của đời phụ nữ thiên chức làm mẹ. Lấy được một tấm chồng tốt, nay mãn nguyệt khai hoa, trông chờ từng giây từng khắc chậm rãi trôi qua mang theo từng cơn đau quặn co thắt. Thanh âm thỉnh thoảng vang lên khiến cả căn phòng bệnh tẻ nhạt thêm chút không khí. Đèn Phòng Hộ Sinh vẫn sáng, từng người một được canh đến giờ sinh rồi đưa vào phòng ấy. Âm thanh không thể nào thoát ra được khỏi cánh cửa thép trắng sáng lóa cùng ánh đèn neon xanh thêm phần bạc mệnh. Phải nói, một người phụ nữ, vất vả chín tháng mười ngày, an an dưỡng dưỡng, tránh điều này điều khác, kiêng cữ mọi thứ, nâng niu đùm bọc núm ruột trong bụng, đến lúc sinh ra quả là một kỳ công! Thượng Đế không hề thiên vị đâu. Vì cái trọng trách quan trọng nhất là duy trì giống nòi không phải là phụ nữ làm thì ai làm. Đàn ông làm được chắc! Không thì chẳng mất công Thượng Đế tạo ra con người, Nữ Oa nặn tượng đất bùn thổi hồn cùng biết bao truyền thuyết về tổ tiên con người khác.

Và đương nhiên, bên cạnh người vợ, bao giờ cũng có người chồng, không kể đến họ hàng thân thích nội ngoại thân bằng quyến thuộc bên giường bệnh cùng người vợ mong đợi sinh linh nhỏ bé sắp chào đời. Ánh  mắt sẻ chia, cái nắm tay siết chặt, những lời nói khích lệ động viên, an ủi, những nụ cười đầy chân thành. Trên đầu giường đầy những hoa quả bánh trái, sữa bột, bông băng, khăn gói bình thủy nước sôi, không thiếu một thứ gì phòng khi y tá hộ sinh cần thì có thứ để đưa ngay. Vài anh chồng đứng trước Phòng Hộ Sinh, nét mặt căng thẳng, đi qua đi lại, hai tay cứ siết chặt vào nhau, mồ hôi thì lấm tấm, cứ thấy cô y tá ngó đầu ra liền hớn hở: "Vợ tôi ra sao rồi cô..." Thế là bỏ lửng câu nói, vì cô y tá cũng căng thẳng đâu kém. Khoảng khắc trọng đại mà!

Vâng, lạc lõng trong số thai phụ trong phòng bệnh ấy, là Má nó.

Không chồng, không họ hàng bên nội, chỉ có Bà Ngoại nó tội nghiệp tuổi đã già cùng Dì Sáu nó bên cạnh chầu chực.

Má nó rất đau, đã vật vã rất lâu, từ lúc trời tối đến giờ. Đã 3h hơn rồi, nó tự hỏi nó một câu vô cùng ngô nghê rằng: sao mình lâu ra thế nhỉ?

Cô đơn, tủi phận, xấu hổ, ấm ức... Nó không biết dùng từ ngữ thế nào để diễn tả cảm giác của Má nó khi ấy. Nó chưa lớn, chưa chồng, chưa con, chưa bao giờ trải qua cảm giác của Má. Má cũng lấy lão-khốn-nạn đó đàng hoàng, hôn thê hôn thú đàng hoàng, đám cưới rình rang đàng hoàng, nhưng ai ngờ được. Đời nào đoán được chữ ngờ. Trên giường bệnh trắng toát, Má nó cố mím môi kìm chế cơn co thắt không chịu ngưng, những cái quẫy đạp mà sinh linh bé bỏng-nó đòi đạp cửa ra ngoài. Nó chưa từng tưởng tượng được Phòng Hộ Sinh như thế nào. Đã rất lâu, thời gian rất lâu trôi qua, đừng hỏi vì sao nó biết, đơn giản chính là nó biết như thế.

Không một ai đến gần hỏi thăm Má nó. Ngay cả y tá cũng chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái.

Bà Ngoại nó sốt ruột, chạy đi kiếm một cô y tá trực đêm hỏi xem tình hình Má nó thế nào, len lén đút một xấp giấy bạc vào trong túi cô ta. Thật là! Cái xã hội thời đó! Nhà đã rất rất nghèo, ngày bán được khoảng một két nước ngọt lời có vài trăm bạc. Ngoại ráng chắt mót từng đồng một mong nhà cửa sau này làm ăn khấm khá hơn. Vì đứa con gái Út Cầu này, Ngoại có thể làm tất cả mọi việc.

Nó biết, Ngoại nó gầy trơ cả xương, bệnh lao phổi, rất khó chữa. Ngoại đau rất nặng, đơn giản vì nó biết. Ngoại đi hỏi cô y tá đấy rồi tất tả quay trở lại giường bệnh Má nó, ánh mắt lo lắng xót thương. Má nó không dám vịn Bà Ngoại, cố gắng khống chế cơn đau không tài nào chịu thấu được. Ngoại bệnh tiểu đường, Ngoại rất yếu, Ngoại đã lớn tuổi. Còn Dì Sáu nó đứng ngay bên kìa, đành phải vịn thôi... Đau lắm! Nó không cảm nhận được! Nhưng nó biết rằng rất đau.

Má nó cuối cùng cũng được các cô y tá ở đấy hạ cố lết thân đến mà đưa vào Phòng Hộ Sinh. Sao thời gian trôi chậm quá vậy? Nó cảm thấy lạnh, rồi nét ấm áp lan tỏa. Cậu Ba nó đã đến...

1 phút... 2 phút ... 3 phút... 10 phút... 14 phút...

3 giờ 15 phút

Tiếng em bé khóc to, rõ váng hết cả phòng. Cô y tá bế ra một đứa bé đỏ hỏn quấn khăn lông trắng muốt đang gào khóc rất to.

Con gái...

Dì Sáu hai tay bế đứa bé từ tay cô y tá.

Má nó xót... Ước gì, đã từng ước rằng đứa bé là con trai, thì lão-khốn-nạn kia sẽ quay lại, sẽ thương yêu Má nó, sẽ quan tâm che chở đến Má nó.

Má ơi! Má lầm rồi! Sau này con mới là người thương yêu, quan tâm che chở cho Má! Má đừng trông chờ vào lão-khốn-nạn kia nữa! Má ơi!

Gào rách cả cuống họng, làm sao Má nó nghe được đây! Nó chỉ mới được sinh ra có vài phút đồng hồ thôi, làm sao nói rõ được đây!

Giọt nước mắt lăn dài trên đôi má trắng bệch của nó. Quá tàn nhẫn! Nếu Má ước là con trai, biết đâu con cũng sẽ là con trai. Mà không, con sẽ chứng tỏ con là đứa con gái mạnh mẽ kiên cường như đứa con trai mà Má từng mong ước. Nha Má!

Má nó ôm lấy đứa bé, ánh mắt mệt nhọc hòa lẫn niềm vui nhìn ngắm sinh mệnh bé bỏng trong vòng tay. Má nó mỉm cười. Nó biết, Má rất yêu nó. Giọt nước mắt nữa lại rơi trên khuôn mặt nó. Sung sướng, hạnh phúc. Giống như lúc này nó đang cảm thấy được lồng ngực ấm áp cùng hơi thở nóng hổi phả vào người nó. Mãn nguyện lắm. Ấm áp lắm... Nó chỉ mong chờ như thế thôi. Bà Ngoại nó, Dì Sáu nó, nét mặt theo nó nghĩ là phi thường hạnh phúc, phi thường rạng rỡ. Cậu Ba nó kia kìa! Ôi ôi! Nhìn Cậu hai tay run run bế lấy nó chỉ có 2kg9 sợ lọt xuống đất kìa! Cậu Ba vẻ mặt thật nghiêm trọng, nụ cười của Cậu có thể không trắng sáng PS, nhưng Cậu rất ấm áp, rất rất ấm áp. Nụ cười của Cậu, nó ước được mãi mãi nhìn thấy. Nụ cười toát ra thứ ánh sáng hạnh phúc tỏa khắp căn phòng bệnh viện, bao phủ cả số phận đứa em gái đáng thương đang mệt mỏi nằm trên giường bệnh sau cơn vật lộn cùng thời gian dài đeo đẳng.

Nó không cách nào ngăn được từng giọt nước mắt lớn lăn dài trên má. Nó hạnh phúc lắm, nó cám ơn Má đã sinh nó ra, nó cám ơn Má lắm, cám ơn Má đã yêu thương nó. Nó cám ơn tất cả nhà Ngoại yêu thương nó, quan tâm nó, chăm sóc nó trưởng thành. Nó khóc... Không ngưng lại được... Đôi vai nó run rẩy, gương mặt đẫm nước hoen lẫn nụ cười hạnh phúc vô biên. Nó biết, cảm giác vui sướng trong lòng nó lúc này, cũng là cảm giác vui sướng trong lòng tất cả thành viên trong nhà Ngoại nó lúc này. Đôi lúc, cảm nhận thật là tốt.

Ờ... có chuyện xảy ra rồi... Sao Má không có sữa vậy nè? Má chưa kịp xuống sữa á? Má ơi cho con bú kìa!

Cậu Ba vui vẻ, hai tay run rẩy bế lấy đứa bé: "Anh đi xin sữa cho!"

Lại là nụ cười ấm áp tỏa nắng ấy...

-------------------------------------------------------------------

Trời đã gần sáng.

Nó cảm thấy rất chói mắt, đêm nay dài quá. Nó chỉ muốn ngủ một giấc thôi... Kiếm một góc khuất trong khuôn viên bệnh viện, kéo chặt áo len, vùi đầu vào cánh tay... Ngủ thôi... 

Khóe miệng nó cứ vậy mỉm cười đi vào giấc mơ phương xa nào đó triền miên không dứt.

Có vẻ hơi lạnh... nhưng giờ đã ấm áp hơn rồi... Ưm... Ấm quá... Mảng ghép đầu tiên... thật đẹp! 

Nó thầm nghĩ, mệt mỏi chìm vào thế giới của những giấc mơ...

---------------------------------------------------------------

Đã ngày thứ hai, cô gái vẫn chưa tỉnh lại.

Gió lùa nơi song cửa lạnh lẽo thê lương, trời đất chìm trong màn đêm dày tĩnh mịch. Các loại máy móc gắn đầy những dây nhợ lằng nhằng lên người cô gái vẫn chạy tốt. Cô vẫn ngủ, khóe mắt hơi ươn ướt, đôi môi đỏ nhẹ mỉm cười trong cõi u linh nào đó thật sâu trong tâm khảm.

Kéo chiếc chăn bông đắp thêm lên tận cổ cô gái, một bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện nhìn cô gái đang ngủ mỉm cười triều mến, tràn đầy những thương yêu. Bông hồng tím đêm qua đã tàn, hương thơm vẫn nồng đượm.

Trên đầu giường, một bông hoa hồng tím thân quấn sợi vàng ti nhuyễn lộng lẫy khoe sắc trong chiếc bình cổ cao thanh mảnh...

Nụ cười. Hơi thở. Đôi bàn tay.

"Em yêu. Anh đợi em về."
Tuesday, August 03, 2010

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 67

[Hồng cân đỏ thắm bay lượn, y phục tựa bạch vân uyển chuyển quấn quanh, đôi tay bạch ngọc, đào hoa hồng sắc.

Thời gian tại này một khắc dừng lại, trở thành khoảnh khắc kinh điển không cách nào sau này có thể phục chế được....

Rõ ràng là trái ngược với luân thường đạo lý, rõ ràng là hậu thế bất dung, rõ ràng cảnh tượng này đang diễn ra ngay trước mắt, nhưng sự im lặng tĩnh tại của thời gian lẫn không gian bao trùm vạn vật nhân sinh, nha tước vô thanh, thời gian dừng lại, không gian lặng yên.]

(Trích KTTH - LTPH - chương 67)


Docs Google             Scribd

12D1 tự sướng !!!



Khuyến khích lớp mình thôi, còn ai thích tham gia cũng dc.
Lấy cảm hứng từ 1 tấm hình biết nói chụp chiều 24/10 ở RMIT, tớ - mem 12D1 đã quyết định tổ chức hội thi sáng tác văn học, khơi gợi niềm vui thích học Văn của lớp mình :D 
Hình thức tham dự: các bạn post bài ngay tại đây. Mọi thể loại đều dc chấp nhận: văn xuôi, thơ, truyen ngắn, tiểu thuyết...:D
Thời hạn: vô thời hạn, khi nào lớp mình het yêu nhau thi thoi :D
Cách chấm điểm: do lop mình tự vào khen chê :D ko có thang điểm :D
Giải thưởng: Nụ hôn nồng thắm và 1 đêm TRĂNG thanh GIÓ mát cùng trưởng ban tổ chuc :D
ps: vì pic này vô đề nên các bạn tự làm theo cảm nhận của mình, ko cần bám sát tiêu đề nào cả :D
Yêu lớp mình :D

và đây là đề bài :D




Đây là cái nhìn khái quát cho những ai tham gia “dựng chuyện” về 3 nhân vật “trữ tình” của đề bài trên:

Huỳnh Thanh
Chàng
Huỳnh Thanh
Cười man dại
Mắt sáng hơn đèn
Môi đỏ tựa ráng pha
Chàng ơi, thôi, đừng cười nữa
Kẻo lòng thiếp nhớ chàng thiết tha…

Lòng thiếp đây nhớ chàng thiết tha
Chàng lo giữ “xã tắc sơn hà”
Bao giờ động ấy đà yên ổn
Trăng sáng đôi mình lại chơi Hoa. :D


Quang Hiển
Diva nào mà chẳng hát hay
Si tình khối kẻ đứng múa may
Chờ mãi, diva chịu cười nhoẻn
Nhoẻn cười thôi đã chuốc rượu say

Say lòng quân tử, say tiểu nhân
Say luôn QUẦN CHÚNG với NHÂN DÂN(??!)
Quả thật Diva lừa tình giỏi
Giỏi nên lắm khách, đố mà mần…



Thanh Thanh
Thanh Thanh ơi là Thanh Thanh ơi
Em lùn, tròn, trắng, “trong” vợi vời
Đeo chi cặp kính trí thức giả?
Ngứa mắt, ma cô dập tơi bời.

Nõn nà tay em luôn phe phẩy
Đi không chân sáo cũng ngúng nguẩy
I eo xi đi là cái động?
Má mì chốn ấy chính là em (nhẩy?) :D
-.- -.- -.- +_+ -,- -,-

Thơ còn dài, dai nhưng không dở
Mỗi tội làm đêm phải nghỉ thở
Lớp mình ơi giúp Da Màu với
Chờ bình minh trong sạch hóa hồn thơ. :D

Chú thích: thơ thẩn trên kia có vận dụng một số thuật ngữ riêng của lớp 12D1 (giữ sơn hà= security, I eo xi đi = ELCD = Em là con…. ) Và đặc biệt chịu ảnh hưởng sâu sắc bởi tư tưởng thơ ca Việt Nam 45-75 nên có bốc mùi quần chúng tí xíu :D


------------------------------------- bạn Tú da màu thật là vô đối =)))))))))) --------------------------------

Thu Doan comment Huỳnh Thanh: "mắt trừng gửi mộng đi đâu đó, đêm mơ ngày hội với nàng Thanh"- xin lỗi Quang Dũng vì đã phóng tác thơ.


Pham Thanh Thao 
“Thân em vừa trắng lại vừa tròn,
Bảy nổi ba chìm với mấy anh.
Rắn nát mặc dầu tay Hiển nặn
Mà em vẫn giữ tấm lòng son (với Hùynh Thanh)”.

Nghe đâu trưởng ban tổ chức là Hùynh Thanh nên cũng thử sức :))



Hoa Dang ‎"anh huỳnh thanh. hát nghêu ngao. cười man dại. bỗng kinh hoàng. giấy xét nghiệm của nàng sida." - sry Mr thanh thảo nha'



Hoa Dang ‎"em ơi buồn làm chi. anh đưa em vào từ dũ. là em lại phẳng lì và trắng trong."



Hoa Dang ‎"mình về mình có nhớ con. em về em nhớ cặp môi thịt bò"




Quỳnh Nguyên 
CHUYỆN BA NGƯỜI

Trời xanh, gió gợn, nắng li ti
Hiển anh ơi sao giờ anh nhỉ?
Phận gái long đong đau đáu
Một mình ôm con biết náu nơi nào?

Đừng làm khổ anh Thanh Thanh à
Có chắc không đó là của anh?
Em một đêm biết bao chàng
Hùynh Thanh hôm ấy còn ngang cửa phòng.

Hiển chê thì để anh nhận cho
Làm cha con em có gì khó
Anh đây sức lực tràn đầy
Hai ba đứa nữa cả bầy cũng xong.

Hùynh Thanh anh nói em xin vâng
Cận kề bên anh sống vui vầy
Rồi ta thêm dăm đứa nữa
Ăn mau chóng lớn gác cửa i eo (EL).

Thơ song thất lục bát Đường thi của thí sing Nguyễn Nguyên Quỳnh. Cuối cùng câu chuyện cũng đã happy ending. Xin quý vị khán giả bầu chọn cho thí sing NQ, số báo danh 12d1-21, xin chân thành cám ơn:)

Môn Văn tuyển sinh đại học !!!!!!

“Thanh Thảo sang Tây Ban Nha thi đấu bò tót gặp cô gái Di-gan man dại và yêu tha thiết, khi về được cô ấy tặng cây đàn bọt nước màu nâu nên về đến nhà ông nhớ da diết viết bài thơ này. Chỉ cần hai câu “tiếng ghi ta nâu - bầu trời cô gái ấy” nói hết chuyện đó, đọc vào là hiểu liền…”. 


Thanh Thảo nên khi chết tiếc chôn theo luôn làm kỷ vật, đó là ước muốn không chỉ riêng gì Thanh Thảo mà của bất cứ ai có vật gì gắn với mình, nhưng đâu phải cái gì cũng chôn được, giả tỉ thầy cô đi dạy chết chỉ chôn cây viết, cục phấn chứ làm sao chôn tấm bảng theo được, chỗ đâu mà chôn?...”. 

“Thầy của em nói bài thơ này hay lắm, em ráng nghe theo nhưng nói thiệt là em hổng hiểu gì hết, chỉ nhìn vào hình thức đã thấy sai chính tả vì đầu câu mà chẳng viết hoa, rồi thơ câu dài câu ngắn khó học thuộc quá nên làm sao mà hay được? Trả bài ở lớp hai lần bài này không thuộc mà giờ lại ra đề thi làm sao biết mà làm?”. 

“Trước khi đọc Chí Phèo và Đời thừa em cứ nghĩ trong xã hội chị Dậu là người khổ nhất vì chị bán bầy chó và bầy con vẫn không đủ tiền nộp thuế cho chồng và chuộc người đã chết. Nhưng khi học xong hết em mới rút ra một kinh nghiệm hết sức bổ ích là Phèo và Hộ còn khổ hơn Dậu vì không có gì để bán nên Chí Phèo đi bán cháo hành, Hộ làm nhà văn mà chẳng viết được tác phẩm nào phải đi phụ vợ bán nước, rồi chuyện cơm áo đè lên khiến anh phải bán luôn cái ấm trong khi nước đầy và hãy còn ấm trên bếp… Thử hỏi có ai trong chúng ta khổ hơn không chứ?...”. Bài làm này còn hào hứng đi vào phân tích cách thức… nấu cháo hành “…Muốn nấu cháo hành thì phải có gạo, có nước, có nồi, có bếp mà hồi đó toàn dùng bếp củi làm gì có bếp ga bếp điện như bây giờ nên phải có củi, đặc biệt cháo hành thì hiển nhiên thứ vật dụng không thể không cho vào nồi cháo là hành…”. 

“Chí Phèo thấy Thị Nở trôi dạt trên chiếc thuyền nhỏ, ghé mắt vào nhìn thấy nàng nằm tênh hênh trống hoác có gì thôi thúc như là tình yêu. Họ ăn nằm với nhau lênh đênh trên biển qua đêm. Sáng tỉnh dậy Thị Nở thấy Chí Phèo mệt đừ, nằm co ro một chỗ… Không đẹp bằng chị bằng em nhưng Nở dịu dàng, chăm sóc Chí Phèo chu đáo khiến anh xúc động khóc. Thấy vậy Thị Nở mần liền mấy món ngon đãi nhưng Chí Phèo chọn ngay tô cháo hành vì từ hồi nào tới giờ ở tù đâu được ăn cháo hành nên ai chưa ăn thì không biết nó ngon cỡ nào…”. 

“…chính Bá Kiến đã tàn phá hết công lực của Chí Phèo nên anh chàng lực sĩ khỏe mạnh như con trâu tốt của làng Vũ Đại ra tù trở thành anh Chí tàn phế võ công, không ăn gì nổi chỉ thích ăn vạ…”; “Chí Phèo ra tù đến thẳng nhà Bá Tra đòi nợ…”; “Chí Phèo và Đời thừa là một tác phẩm sử thi lãng mạn anh hùng tiêu biểu nhất của Nam Cao, nhờ đó mà ông đạt giải Nô-ben đầu tiên trong làng thơ ca thế giới…”; “Người lái đò sông Đà là kết quả chuyến đi thực tế Tây Tiến dài tám năm của Nguyễn Tuân!". 

Năm ngoái cô giáo bảo rằng Huy Cận buồn khi ngắm cảnh sông Đà mênh mông sóng biếc. Sau hai năm miệt mài nghiên cứu em thấy cô chưa chắc đã đúng. Khi đọc hai câu thơ “Chim nghiêng cánh nhỏ: bóng chiều sa - Lòng quê dợn dợn vời con nước” thì thấy rõ Huy Cận đang ngắm chim nghiêng và con nước chứ có ngắm cảnh đâu? Huy Cận phải vận hết công lực mới nhìn thấy được vì chim nhỏ, ở rất xa, bay nghiêng chứ không bay đứng, chiều tối mịt mù thì làm sao thấy?... Hàn Mặc Tử buồn vì cô gái chèo thuyền trên sông Hương mà không biết là ai, có phải người yêu năm cũ không (thuyền ai đậu bến sông trăng đó?), Huy Cận thì buồn vì thấy chim nghiêng khi chiều khuất bóng. Một bên buồn vì con người một bên buồn vì động vật thì đâu có gì giống nhau ngoài chữ buồn…”. 

“hai nhà thơ có điểm giống nhau là cùng đi chinh chiến xa nhà, nhìn cái gì cũng nhớ quê hương, nhất là nhớ người yêu. Huy Cận hóa thân vào cánh chim bay về phương Bắc xây tổ yêu thương, Hàn Mặc Tử ví mình như ánh trăng soi sáng trên bầu trời đêm trở về dòng sông tìm người con gái hò hẹn…”. 


--------------------------------------------------------


Thấy trên Facebook, nghe đồn là trên Báo Thanh Niên copy qua =))))))))))))))
Sunday, August 01, 2010

MẢNG GHÉP - mở đầu

Truyện linh tinh, tạp văn, không rõ ràng... Thỉnh đừng đem đi nơi khác. Vô cùng đa tạ.



Nước lạnh...

Lạnh hay là mát? Hay là da nó quá mức băng lãnh âm hàn? Đến mức tất cả những gì lạnh lẽo nhất cũng không cảm thấy được?

Đầu nó ong ong... Nước lạnh mang theo từng mảng ghép một tràn về trong trí óc lâu nay cứng đờ trước mọi chuyện. Kia là cái gì? Hình như nó đang chói sáng thì phải? Nhưng nó có ấm áp không, hay là cũng như làn nước này, lạnh ngắt vô tình, bạc bẽo như những gì nó từng trải qua. Bỗng chốc nó khóc... nước mắt mặn mòi hòa lẫn cùng con nước vô vị đang bao bọc lấy nó... Vì sao ư? Cả một cuộc đời này của nó. Nó còn quá trẻ, quá trẻ để hiểu hết mọi sự. Nhưng lòng nó đã đóng, và nó không muốn tiếp nhận thêm một sự thật hay một lời nói dối nào về việc này. Trước mắt nó là một màn đen tối dày đặc bao trùm. Con nước này có vẻ lớn nhỉ? Nhưng dù sao, cũng chưa lớn bằng những gì nó đã gặp... Nó không muốn nhìn nữa...

Một cô gái thả trôi bồng bềnh trên mặt nước biển êm ả vừa dịu lại sau những ngày bão nổi sóng giật. Thần thái như đang thả lỏng sau một thời gian mệt mỏi cùng bao việc không hay trong quãng thời gian gần đây. Đôi mắt nhắm hờ chảy từng giọt nước mắt nóng hổi không ai biết. Hàng lông mày khẽ chau rồi lại duỗi ra cùng nỗi lòng đã trút. Giang hai tay, nằm thẳng, khép chân, đón lấy ánh sáng mặt trời hôm nay có vẻ gay gắt. Mọi chuyện đã không có gì đáng nói nếu cô gái không bỗng dưng co người ôm lấy chân, ngụp xuống mặt nước và người ta phát hiện ra cô trong một cơn sóng dữ dằn đổ ập vào bờ cát vàng óng tại một nơi khác cách xa nơi cũ hơn cây số.

Cái thứ kỳ kỳ đang níu lấy thân mình là gì nhỉ? Nó có màu bạc lóng lánh cứ như một sợi dây nước dài vô tận. Mà sao nó cứ kéo dài ra vậy nhỉ? Mình thấy nhẹ bỗng. Nhẹ như vầy quả thật là thích... Lục lại trí nhớ, cái này hình như là sợi dây bạc gắn kết thể xác với linh hồn trong một cuốn sách về nói về các Lạt Ma thì phải. Ừ... Có lẽ là vậy. Dù sao thì nó cũng đang nối từ tim mình với cái thân xác vô hồn đang nằm trên giường bệnh trắng toát kia kìa...

Sao họ cứ nắm lấy vai mình mà lay lay mãi thế? Mình với họ có thâm tình thân thiết lắm sao? Họ xem mình không khác gì đồ bỏ đi. Thế giờ thấy nằm im một đống liền ra sức lay gọi à?

Rất nhiều người đang vây quanh thân thể lạnh toát của cô gái lay gọi. Máy theo dõi tim, huyết áp, những thứ linh tinh vẫn chạy tốt. Chỉ có nhiệt độ của cô gái là giảm dần. Bình thở oxy liên tục phả hơi trong phòng. Căn phòng bệnh viện chỉ toàn màu trắng vốn rất cô quạnh, nay nhờ có mấy tiếng khóc nức nở của một số người đứng trong phòng có vẻ náo nhiệt một chút. Một thiếu phụ sang trọng quý phái, gương mặt đau khổ, nắm chặt lấy tay cô gái, miệng cứ lẩm nhẩm: "Lan ơi, dậy đi con... Con tỉnh dậy đi... Lan ơi..." Một người đàn ông trông cũng khá giả ôm lấy đôi vai run rẩy của thiếu phụ nọ, vỗ về trong an ủi: "Em đừng quá đau buồn... Từ từ rồi con nó cũng tỉnh dậy thôi. Em ơi..." Một vài người khác cũng đứng trong phòng, chị Phượng, anh Ân, cùng cô Mai. Ánh mắt của họ bình thản trước mọi việc, không chút lay động.

Nó tức giận đến chán nản, nhếch mép: 

"Ôi các người còn lay tôi làm gì? Tôi có là cái gì trong lòng các người đâu? Các người trách tôi nhẫn tâm sao? Đã chà đạp đến cùng cực như thế, tôi sẽ đùa với mấy người một phen. Dù gì tôi cũng đâu cần mạng này. Chào các người. Tôi đi chơi nhé."

Nó chạy thẳng ra ngoài bệnh viện. Lạnh lẽo. Cái giá lạnh quất vào trong mặt nó. Quá tàn nhẫn. Quá cô độc. Trời trong không chút gợn mây. Quá dài cho một đêm phải chịu đựng đến cực điểm của mọi thứ. Khép hờ chiếc áo len trong suốt, đút hai tay vào trong túi áo cố tìm chút hơi ấm còn sót lại. Áo của anh. Hương của anh. Độ ấm của anh. Nó mỉm cười. Quen thuộc biết bao! Muốn tìm lại hơi ấm ấy biết bao! Giờ làm sao để đi tìm? Đến phương trời nào để tìm anh? Mọi thứ thêm một lần nữa cứa vào trái tim non nớt run rẩy của cô. Nghĩ đến căn phòng trắng toát trong bệnh viện, một cái cười nhếch mép hiện lên khuôn mặt tràn đầy căm phẫn, nước mắt lã chã rơi. Cô đưa tay lau đi giọt nước mắt vô vị lạnh ngắt. Lòng nặng trĩu.

"Anh ơi. Em đi chơi một tí nha."

Đã quá nửa đêm. Máy đo nhịp tim bíp một tràng dài vô tận. Người thiếu phụ hoảng loạn trong tuyệt vọng nhìn các bác sĩ vây xung quanh thân thể cô gái. Gào thét. Âm thanh thật chói tai. Là đau khổ. Là tuyệt vọng. Là hối hận. Lòng bà tê tái. Bà không thể tin được cô con gái bà yêu thương cứ như vậy mà ra đi.

"Hihi. Bà "yêu thương" tôi à. Cái này có vẻ lạ nhỉ? Tôi đùa với bà một chút vậy. Điếc tai quá. Bà đừng gào lên nữa có được không?"

Tiếng cười lạnh tàn khốc vang lên trong đêm vắng ghê rợn. Một làn gió thổi mạnh. Cát bụi tung bay mù trời. Một ngôi sao chợt lóe sáng trên bầu trời không một gợn mây. Tất cả mọi thứ trên thế gian này. Chỉ toàn là giả trang, đầy lường gạt dối trá. Nó nghĩ đến anh. Trong lòng gợn một điểm ấm áp lan tỏa. Đưa tay kéo chiếc áo len thêm chặt, nó nhẹ hẫng:

"Anh ơi. Em đi chơi. Anh đợi em về nha."

Trong bệnh viện. Mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt vị bác sĩ già. Không khí có vẻ bớt căng thẳng hơn. Máy đo nhịp tim đã trở lại bình thường. Trên khuôn mặt cô gái nằm trên giường bệnh, một nụ cười ẩn hiện vẻ lạnh nhạt cùng hạnh phúc mang cô chìm vào giấc ngủ sâu mê mệt.

-------------------------------------------------------

1992. 07. 08. 3h sáng

Bệnh Viện Đa Khoa Quy Nhơn. Khoa sản.

Nó ngập ngừng đứng trước cửa bệnh viện. Mảng ghép đầu tiên của nó là đây phải không? Nó đã để mặc gió thổi nó trôi đi trong vô định. Cơn gió xoay vần cuốn xung quanh linh hồn nó. Nhắm mắt một chốc. Nó đã đứng trước nơi đây. Một người đàn ông trung niên đi lướt qua nó. Nó từ từ quay đầu lại nhìn trong căm hận. Ánh mắt tràn ngập những tia lãnh khí sắc nhọn như muốn băm vằm con người vừa lướt qua đó ra thành trăm mảnh.

"Sao ông có thể đối xử với mẹ con tôi như thế?"

Nó gào lên. Màn đêm vẫn im lặng, im lặng một cách tàn nhẫn trả lời nó. Trút hết được câu nói đó khiến tim nó càng lúc càng khó chịu. Siết tay trong túi áo. Nó hướng mắt lên lầu cao. Mẹ nó đang ở trên đó. Nó phải lên để gặp lại mẹ nó.

"Anh ơi. Hãy đi cùng em nhé."

--------------------------------------------------------------

3h sáng. Đêm đã khuya. Cô gái miên man trong giấc ngủ vùi. Cửa sổ phản chiếu màn đêm trầm tĩnh không một ánh sao đêm. Bóng tối dày đặc. Một bông hồng tím khẽ đặt trên song cửa sổ.

"Em yêu. Gửi ngàn nụ hôn đến em. Anh."