Wednesday, December 23, 2009

Ngày 23/12/09: Khi đêm đen thay ngày

Giam mình trong phòng, tranh bước ra ngoài. Ra ngoài, "cứ một bước đi, một bước TIỀN". Mệt, khỏi ra sướng hơn, đóng cửa tự tu.
Tối qua, anh em hì học gõ gõ, vẽ vẽ cái bài luận thực hành, chỉ có giấy với cái đầu nghĩ ra chứ chẳng thực tế gì. Ấy vậy mà lọ mọ tới 3h hơn mới xong. Khỏi ngủ...
Sáng cãi nhau, lại cãi nhau. Những trận không đầu không đuôi và mất lòng nhau. Mệt, đau đầu. Làm một bữa điểm tâm coi. Cũng sáng rồi mà.
Trứng opla, bánh mì, xì dầu, muối, cà phê .... Chà, có gì sướng hơn. Điểm tâm mà, còn có "tâm" nữa chứ. Vừa nhai nhai, vừa đọc vụ Trung Hoa đại lục NỔ chuyện hải quân của họ. Chúng ta có thua gì, thẳng tay chi 6tỷ $$$ mua vũ khí biển và tàu ngầm trong tuần này. Hè hè... Mình yêu nước mình quá. Nhấp ngụm nhỏ cà phê, sao thấy lên hương rồi.
Tối mai là Noel. Nhớ vợ thương ... thân.
Chiều, gục một phát chẳng mơ màng gì. Dậy, ăn tối. cái điện trong nhà này nó là mạng nhện. Được một cao thủ lắp.
Hú hồn, tuần trước chỉ thay cái ổ cắm. Mất điện phòng giữa.
Linh ơi, em xem sao mất đèn phòng ngủ gác lửng rồi?
Lạ vậy, anh xem có chập gì trên đó không anh?
Có, An, em lên xem thế nào. Ủa, sao tự nhiên đèn bếp sáng.
Lay hoay sửa nối bên trên. ỐI TRỜI, một cái nùi lắp lẫn vào nhau. Kinh dị và rối hơn cả dây bom.
Ủa, sao tối thui vậy. Em chay lên lầu coi cái đèn phòng lầu mình sao rồi.
Báo cáo, đèn phòng sáng, đèn hành lang tắt.
Trời, hì hì.
Sửa sửa.
Ủa, mất đèn bếp rồi, đèn hành lang trên lầu sáng lại.
Linh ơi, con. Cái đèn phòng giữa mất rồi. (ặc ặc)
...
An, sau một hồi - Dạ dạ, em pó tay rồi ^^! (ặc ặc)
Hệ thống này em ... chưa được học.
Ờ đúng rồi. Cái ông làm hệ thống này cũng chưa học điện. Ống lắp đại thôi. (nghe sét đánh ngang tai).
Trời, 16 năm nay chưa cháy chập gì àh (O.o)
Chưa, hên là vậy. Thôi, kêu thợ tới kéo lại toàn bộ dây. =.={*@#%^&%)

Hôm nay, có 1 người bật máu chân do không thấy đường xuống phòng tắm. Và 1 người vồ ếch từ 3 bậc thang.Cái sàn nước trơn sệt, ghét. Ucng4 tai không có điện đây mà.

Tối nay, hi vọng không có ma đi từ bàn thờ xuống hành lang nữa... :P

Tuesday, December 22, 2009

22/12/2009

Đọc blog người khác, ít ra cũng nhớ rằng mình còn 1 cái blog.

Năm 12, nói là để là nhiều kỷ niệm nhất. Chắc là thế !

Không bao giờ nghĩ được là tự dưng cuộc đời đi vào hướng khác.

Qua 1 học kỳ, nhiều điều xảy ra, nhiều chuyện xảy ra, ập xuống. Làm nó ghét !!!

Gia đình là thế ! Yêu người khác là thế ! Học hành là thế ! Tiền bạc, ngay cái thứ nó không ưa mà giờ nó hoàn toàn dính chặt vào cái thứ thấm đẫm nhiều thứ mùi khác nhau lẫn lộn không phân biệt được. Rõ là nó cũng thấy đó là một định hướng mới, mà cuối cùng nó vẫn dính vào. Nói đi nói lại, nó vẫn thấy thật bế tắc. Hồi giờ chưa bao giờ suy nghĩ nhiều, nên nó chỉ là một con nhỏ khùng khùng giữa cuộc đời, thấy sao nhiều cái đơn giản mà không ít người lại ưng phức tạp hóa nó lên. Để làm gì? Chả biết.

Tóm lại, nó thấy cuộc đời thật chán nản và vô vị. Ngay lúc này, nó chỉ muốn ngủ luôn, ngủ vùi trong chăn luôn cho xong chuyện. Nhưng, giấc mơ nào rồi cũng tan biến cái vèo, rồi nó cũng phải thức dậy, thấy lộn xộn đủ thứ.

Nó ăn ở lộn xộn, tâm lộn xộn.

Nó là tập trung cao điểm của tất cả những thói hư tật xấu, trừ hút xì ke ma túy ra, chắc những tật xấu nào bạn có thể liệt kê được, nó gom lại hết. Ngay cả câu này, nó cũng được liệt vô chung:

Quét nhà lông mốt lông hai
Cha mẹ đi vắng, dẫn trai vô nhà.

Thế !

Mà có tức, cũng không thấy được điều gì ra hồn cả. Vì cả người nó thương, cũng bay cái vèo giận nó cái rầm chỉ vì nó lỡ miệng lại hỏi về chính trị. Cả gia đình, mỗi người mỗi cách nghĩ, ai cũng thích ép buộc, vô lý, không thấu hiểu. Àh, người lớn ai cũng cho rằng, họ đều là người lớn, có khả năng nhìn thấy được những điểm xấu ở người khác. Chắc có lẽ thế !

Sáng nay nó nhận được một tấm thiệp màu tím, màu nó thích, thích lắm, trong tấm thiệp ấy, cô bạn ấy nói rằng nó vui vẻ lên, cô bạn ấy không thích thấy nó buồn bã. Ừm, như thế này thì nó không buồn nhưng nó vô cảm.

Làm thiệp Noel ra, để làm gì nhỉ? Không biết có được chấp nhận không, hay quăng cáo vèo vào thùng rác? Mà nó cũng chẳng đủ sức để mà làm tiếp rồi.

Tâm trạng rớt cái ạch, cũng giống như bài hát mà nó đang nghe lúc này vậy ! White Horse
Tuesday, September 01, 2009

Bản thân 1

Mãi đến hôm nay mới dám viết một cái gì đó. Trời mưa liên tục.

Giờ này năm kia hay nằm kìa gì đó chắc mình đang vui chơi liên tục. Nhưng cũng ít tháng sau thì lại gặp mất mát lớn.

Giờ thì chỉ biết cặm cụi học. Mình không cặm cụi đi học thêm 2 3 show một ngày như bạn Hoàng được. Mình không đắt hàng học thêm ở Lý Tự Trọng được. Cái gì đối với mình cũng không được. Mình chỉ có biết ở nhà và tự lôi đồ ra học. Nhưng cũng vì thế, nếu như mình giải trí hay chơi cái gì đó. Mình lại được nghe liên-hoàn-chửi và tổng-so-sánh. Cũng hok biết là mình làm sao và phải nói gì. Thôi thì im miệng lại cho chắc ăn. La và chửi là 2 động từ mình thường hay nghe nhất nếu ở nhà thời gian quá dài. Và một tuần đúng là một thời gian cực kỳ dài.
Học nhiều môn, cố gắng hoàn thành tốt. Và cũng ráng đọc trước bài để hiểu thêm vấn đề. Mình phải tự tạo cho mình một cái không khí mà lúc nào người ngoài nhìn vào cũng cho rằng mình rất siêng học. Mình cũng tự hiểu rằng, cái đó, gọi là, tự tạo áp lực cho mình. Nhưng cũng hằng ngày ngồi nghe rất nhiều so sánh, làm mình cũng tự đặt ra cái gọi là, nếu thì. Cụm từ nếu thì... áp dụng vào việc thi ĐH thì có biết bao nhiêu là phương án và cách giải. Mà mình hoàn toàn không muốn hiểu đến và cũng không muốn nghe đến. Nhiều khi, mình thực hiện hết sức thì chắc chỉ mình mình biết thôi àh. Người khác họ vẫn có thể viện dẫn dẫn chứng ăn chơi, lười học, bồ bịch, làm biếng, ko lo việc nhà, ngu dốt, nói chung um sùm những lý do và cụm từ có thể được nêu ra, để tiến hành cuộc tổng-sỉ-và và mình là bia hứng đạn. Vì nói để mình nghe mà.

Mình lại làm nguyên nhân để cãi nhau của người khác. Và phần lớn là tại cái miệng xoen xoét của mình và cái tính hay xía vô chuyên người khác. Nghĩ tiêu cực thì mình rút ra được giải pháp là không bao giờ tham gia vào bất kỳ chuyện gì. Nói như nguyên tắc hoạt động của tổ chức Liên hợp quốc mà học nhiều quá bị nhiễm luôn là, không can dự vào công việc nội bộ của bất kỳ nước nào. Và mình từ từ lùi dần vào cái vỏ ốc vốn có tự tạo của mình. Tất nhiên thôi. Không gì phải bàn cãi.

Mình sẽ không bao giờ lang thang nữa. Mình hứa như thế. Có thể, mình sẽ im luôn việc phải nói quá nhiều và dành thời gian để bù vào việc thiếu ngủ trầm trọng. Phạm vi quanh quẩn sẽ luôn luôn là ổ dịch trường THPT chuyên Lê Hồng Phong và cái nhà của mình vậy. Nên trở lại với cái quỹ đạo ban đầu đi là vừa. Vì cái cảm giác thấy sợ của mình thôi. Rất sợ hãi.

Mình tự thấy như thế. Thỉnh thoảng phải viết cái gì đó mới thấy đỡ bớt. Thôi, quay lại với cuốn tập Soạn Văn mà vẫn không hiểu yếu tố nghệ thuật là cái gì.

Mình sợ chính bản thân mình và một số người. Không muốn nói chuyện. Rất sợ hãi. Nên tập lần sự dè chừng...
Friday, August 21, 2009

Ko rõ

Phòng tối đen như mực. Ngoại trừ cái màn hình laptop đang phát sáng thì mình gần như mù màu về tất cả mọi vật trong phòng. Khoan. Cái cửa sổ cũng còn chút ánh sáng heo hắt. Trời màu xám, đúng nghĩa.

Phải gọi là được nghỉ một tuần vì cúm heo ở nhà là một việc rất chán nản. Mình không thích phải đụng mặt một số người. Và cũng rất ghét phải tức ói máu mà gây lộn vì lý do rất đơn giản. Mình không thích có em bé vào năm nay.

Cám cảnh nhà ngày nào cũng luôn có những việc không minh bạch diễn ra ngay trước mắt. Càng ngày mình càng sợ cái ánh sáng chói chang hắt thẳng vào mắt những lúc buổi sáng thức giấc trong một tình trạng vô cùng bực mình vì một giọng nói nào đó làm rung màng nhĩ hay có thể, gần như xé rách nó.

Cố gắng tìm về những gì quen thuộc đẹp đẽ khi xưa thì chợt vụt tan trong cái chụp hụt của bàn tay con nít bé xíu cố nắm bắt lấy những thứ nhỏ nhoi nhất, đẹp đẽ nhất. Và nó cũng vụt trôi qua thật nhanh, khi mà mình ráng, mọi cách nhớ lại nó. Thật mệt mỏi.

Ở nhà và cố gắng vùi đầu vào trong đống bài tập Toán, Anh văn, soạn Văn để làm cho một ngày thật đặc kín với những tiếng nhạc vồn vã vang lên ko rõ ý thức. Vẫn len lỏi được vào mỗi giữa ngày, khoảng chiều tối, một âm thanh cao vút thật buồn của Beyoncé. Thấy rung lắm, nhưng ko còn rơi nước mắt giống như lần đầu từng nghe khi bạn Tú giới thiệu. Cảm thấy được lòng không nhẹ nhõm như mình từng tin vào cái ý nghĩa khi nghe nhạc, lặng lẽ. Nhưng cũng có thỉnh thoảng bài If we hold on together kéo mình kiên nhẫn ngồi lại trên chiếc ghế xoay để nghe hết bản nhạc, và đem đi không biết bao nhiêu nước mắt để rồi nhận ra rằng mọi thứ không như lúc trước nữa. Trong sự bảo bọc của Cậu đã qua đi nhiều năm về trước, bây giờ chỉ là một đứa con nít vô tâm, chưa lớn hẳn, chưa có kinh nghiệm sống, vẫn chập chững bước đi, và vịn vào tường để đứng lại thở dốc nhận ra khi chỉ còn 2 tháng nữa là mọi thứ sẽ rõ ràng trước mắt. Trong lúc mình còn chưa kịp nhận thức rõ ràng về mọi việc dù mình đã có 7 tháng đằng đẵng để suy nghĩ về nó. Mình đã không muốn hiểu ra mọi thứ. Mình không muốn phải nghe những việc liên quan đến em bé. Hơn lúc nào hết, mình thấy sợ rất sợ em bé. Hoàn toàn đảo lộn mọi thứ của cuộc sống quá bình yên này.

Học và học đi. Đến khi dừng lại thì sẽ thấy đã trôi qua. Nhưng có thực sự trôi qua không?

Quá sức... Chới với... Chụp hụt... Té xuống nền gạch lạnh lẽo. Cái mình cố nắm bắt là điều gì? Những ký ức ư?

Nhưng dù gì thì, chính mình cũng là một trong số những nguyên nhân gây nên xào xáo của gia đình. Nói theo cách nói của một số người, mình là nguyên nhân chính.

Vì sao ư? Vì họ thích có em bé. Và lý do để thích có em bé là do mình.

Một gia đình thật xa lạ và ngột ngạt. Rất may. Mình vẫn còn sống được trong bầu không khí loãng ấy.

Im lặng. Và mình vẫn là mình. Trở về với con người đúng nghĩa vào cái khoảnh khắc trời tối mù mịt. Là một con người mới vào 5h sáng hôm sau...
Saturday, August 08, 2009

Độc

Chưa bao giờ mình thấy đêm dài và độc như đêm nay.

Đêm hay là sáng rồi... Đâu đó tiếng chú gà trống cất lên kêu ông Mặt Trời dụi mắt thức dậy. Chắc còn nhiều tiếng động khác. Nhưng điệu nhạc của bài Say You Love Me đã lấn át tất cả...

Lại nghẹt mũi rồi sổ mũi. Chả lẽ mình không tắm được sao trời? Tắm là bệnh. Nói tóm lại, mình ghét tắm nước nóng. Mình ghét uống thuốc. Mình ghét bệnh. Sao lũ nó cứ theo mình từ hồi mình còn bé tí tẹo thế nhỉ???

Ác mộng toàn tập. Cả một đêm nằm ngủ chỉ toàn ác mộng. Nhìn thấy những thứ gì đâu mà vô thức nhấc người lên dựa vào thành giường, nằm cong vẹo cả lưng. Nhức đầu kinh. Tiếng máy quạt rè rè kêu lại còn làm mình thấy kinh hãi hơn nữa. Bàng hoàng. Ngay cả một làn khí rất nhẹ thổi vờn qua cũng làm mình nổi gai ốc đầy. Sợ. Tay chân thì đau nhức tột độ. Cứ như là mình cột tay cột chân hay nằm sai tư thế cả đêm ấy.

Nhìn thấy những điều rất chán nản. Mình căm thù thuốc lá. Nhưng ý thức con người mới là vấn đề. Không thì có khuyên kiểu gì cũng giống nhau thôi. Bực mình ơi là bực mình. Vậy mà mình vẫn im lặng cho đến lúc này. Nếu nói ra thì cũng bị ghét, mà không nói ra thì sau này tội lỗi đổ hết lên đầu mình. Trời ơi ! Con muốn thoát cái mớ bòng bong này quá. Cứ cái đà này thì chắc mình học 12 trong lúc ngủ ấy chứ nhỉ? Thật sự thất vọng và mệt mỏi.

Nản toàn tập...

Nhớ ly cà phê capuccino mà mình hay xem trên tivi quá...

[Hôm nay lên trường, chắc là không đi trễ đâu nhỉ???]
Monday, August 03, 2009

Bạn

Vào một giây phút nào đó trong cuộc sống, ta tìm được một người có thể thay đổi cuộc sống của ta dù chỉ một phần nhỏ. Đó là một người không chỉ đến bên ta khi vui, khi thành công mà còn là người không rời bỏ ta khi buồn, lúc lâm nguy hay khi thất bại, khi những người xung quanh đã rời bỏ ta mà đi. Và ta gọi đó là một người bạn- một người bạn thân, một người bạn thật sự. Và ta tin rằng : “Bạn là người đến với ta khi mọi người đã bỏ ta đi”.

Trong cuộc sống, ta gặp gỡ nhiều người, cảm thấy thoải mái khi bên cạnh họ, ta giới thiệu với mọi người rằng đấy là bạn ta. Nhưng thực ra họ chỉ mới là những người quen biết. Có thể mời những người này đến nhà, cùng nhau đi chơi, cùng chia sẻ một số thứ. Nhưng không phải ai trong số họ cũng có thể trở thành người chia sẻ cuộc sống cùng với ta.

Bạn, hiểu đơn giản thì đó là người mà ta quen biết. Tuy nhiên không phải bất cứ ai ta quen cũng là bạn của ta. Một khi đã coi ai đã là bạn tức là người ấy với ta phải có quan hệ thân thiết, gần gũi ở một mức độ nào đó, là người biết đồng cảm và chia sẻ với ta. Ấy là chưa kể những người bạn thân, những người luôn lắng nghe khi ta có chuyện rắc rối, luôn bên ta lúc ta khó khắn và giúp ta vượt qua cơn hoạn nạn. Chỉ có người bạn thân thật sự mới là người ta có thể cùng sẻ chia cuộc sống. Đó là người ta yêu quý, quan tâm và thường xuyên chia sẻ với họ những vui buồn và ngược lại. Đó là một người bạn khiến ta cảm thấy an tâm khi ở bên cạnh bởi lẽ ta biết chắc họ quan tâm đến ta, luôn ở bên ta những khi ta gặp khó khăn buồn phiền. Đó cũng là người ngăn ta mắc sai lầm hoặc giúp ta sửa chữa khi ta phạm lỗi. Đó là người luôn gắn bó và ủng hộ ta. Họ nắm lấy tay ta để tiếp thêm sức mạnh và niềm tin. Họ dõi theo từng bước của ta trên đường đời, ngược lại, ta cũng dõi theo cuộc sống của họ và học hỏi từ đó. Vâng, chỉ có người bạn thân thiết và chân thành đó mới có thể là người “ đến với ta khi mọi người đã bỏ ta đi”. Để cuối cùng, sau bao thăng trầm của cuộc sống ta chợt nhận ra rằng ta có rất nhiều người quen nhưng ta không có nhiều bạn-những người bạn thân thật sự.

Ngạn ngữ phương Tây có câu: “Bạn lúc cần mới là bạn đích thực”. Hai câu nói khác nhau cách diễn đạt nhưng có điểm gặp gỡ về nội dung. Đó là khi tất cả mọi người đã rời xa ta vì lí do nào đó, người cuối cùng đến bên ta hay ở lại cùng ta người đó là bạn của ta. Chẳng hạn như khi chúng ta gặp phải chuyện buồn, hay một trở ngại, hay khi thất bại, tới lúc đó, nếu là bạn thân ắt sẽ ở lại với ta, sẽ bên ta động viên tinh thần, hay bàn bạc phương án giải quyết ổn thoả. Trong cuộc sống, không hiếm trường hợp những người tự hào có nhiều bạn nhưng đến khi gặp hoạn nạn thì tất cả đều ra đi, chẳng ai ở lại giúp đỡ, lúc ấy mới vỡ lẽ thế nào là bạn thật sự.

Khi ta ngã quỵ và thế giới quanh ta dường như quá đen tối, trống rỗng, người bạn ấy sẽ nâng ta lên và làm cho thế giới bỗng sáng lên và lấp đầy những trống rỗng ấy. Người bạn ấy có thể dắt ta qua những giây phút khó khăn của cuộc sống, nắm lấy tay ta và nói rằng mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp. Tôi sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện về một tình bạn có thể vượt qua cả ranh giới giữa sự sống và cái chết của hai cậu bé tên COURT và WESLEY. Lên 4 tuổi, COURT gặp WESLEY tại lớp dự bị của trường giáo dục đặc biệt. WESLEY có khối u ở não và cũng giống như COURT , điều này đã cản trở sự phất triển của cậu bé. Chính sự giống nhau đó đã hình thành mối đồng cảm và hai cậu nhanh chóng trở thành bạn của nhau. Năm 11 tuổi, WESLEY đã trải qua hai cơn phẫu thuật nguy hiểm, và bên cậu luôn có người bạn thân thiết của mình – COURT – động viên chia sẻ mọi nỗi đau. WESLEY đã ra đi trước COURT , một năm sau, bệnh của COURT trở nên nghiêm trọng. Ở phòng cấp cứu , chợt COURT đột nhiên nói : “ WESLEY đang ở đây, bạn ấy nói rằng “ Đừng lo, mọi việc sẽ ổn thôi mà”. COURT ra đi với nụ cười trên môi. Cậu biết cậu không cô đơn, WESLEY luôn bên cậu.( Theo Hạt giống tâm hồn).

Sự giàu có tạo ra tình bạn nhưng chính bất hạnh, nghịch cảnh thử thách nó.” ( Frorello La Guardia). Có rất nhiều người tìm đến ta khi ta thành công, khi ta giàu có. Họ luôn rất tốt với ta. Nhưng thành công chỉ cho ta thấy bề nổi của cuộc sống, nghịch cảnh mới cho ta thấy trọn vẹn. Có nhiều người muốn cùng ta bước lên một chiếc xe sang trọng nhưng người ta cần – người bạn chân chính của ta – là người sẵn lòng cùng ta đi bộ khi chiếc xe ấy không còn.

Cuộc sống không phải luôn trải hoa hồng , đôi khi ta phải đối mặt với những khó khăn tưởng như không thể vượt qua được , những thất bại tưởng như có thể làm ta gục ngã. Ấy là khi ta hiểu rõ giá trị của tình bạn hơn hết. Bên cạnh gia đình, tình yêu, thì tình bạn chân thành là chỗ dựa vững chắc cho mỗi người trong cuộc sống. Người bạn thật sự là người biết khích lệ , động viên khi ta đang vươn lên, biết mừng vui khi ta hạnh phúc, biết bật khóc sẻ chia khi ta đau buồn, biết tìm đến ta khi ta cô đơn. Nếu cuộc đời khắc nghiệt khiến ước mơ , niềm tin của ta trong vùng giông bão thì bờ vai của một người bạn luôn là chỗ dựa an toàn cho ta. Những người bạn thật sự sống dựa vào nhau bằng niềm tin mạnh mẽ nhất. Chính niềm tin ấy khiến chúng ta có thể chia sẻ cùng nhau cả những điều tốt đẹp lẫn khó khăn nhất trong đời bằng nụ cười.

6 năm qua, A Pyiưh (Kon Tum) đều đặn cõng bạn thân là A Trâm bị bại liệt đến trường, bất kể trời mưa nắng, đường trơn trượt. A Trâm chỉ có một tay lành lặn còn hai chân và cánh tay trái bị bại liệt từ nhỏ. Mỗi lần muốn đi đâu, cậu phải đi bằng 2 đầu gối hoặc nhờ người cõng. Do là hàng xóm nên đôi bạn này càng có điều kiện thân thiết nhau hơn. Người trong làng kể: “Hai cậu bé này như cây với lá, lúc nào cũng đi chung với nhau, thậm chí tối cũng ngủ cũng nhau". Pyiưh rất thương và luôn đến đón bạn từ rất sớm. Khi cả hai lên lớp 6 thì A Trâm cũng nặng 24 kg và con đường đến trường dài thêm 5 km. Vậy là cậu bé 11 tuổi, A Pyiưh, đã xin bố mẹ mua xe đạp để tiếp tục chở bạn đến trường. Hai học sinh này vừa được Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết gửi thư khen ngợi. Ước mơ của A Trâm là trở thành giáo viên, A Pyiưh mong trở thành bác sĩ. Thiết nghĩ, A Pyiưh không chỉ giúp bạn đến trường mà còn là chỗ dựa, là động lực , là người đã thắp lên ước mơ cho A Trâm. Tình bạn ấy không có những phút giây lãng mạng , không có những món quà đắt tiền, không có những lời nói sáo rỗng… đơn giản hai người bạn đã trao cho nhau một tình cảm chân thành, đó chính là động lực để cùng nhau vượt qua nghịch cảnh …Đó là một tình bạn mà chúng ta luôn mong muốn có được trong đời- một người bạn luôn bên ta và cùng ta vượt qua khó khăn.

“ Trong giàu sang bạn bè biết taTrong gian nan ta hiểu bạn bè”

( Ngạn ngữ)

Có những người bạn đã đến bên ta, trao cho ta niềm tin, nghị lực, làm chỗ dựa cho ta khi mọi người đã quay lưng lại với ta, khi số phận dường như không mỉm cười với ta. Ngày 21/8/1979, một sinh linh không toàn vẹn tên Nguyễn Văn Nam chào đời, người mẹ vừa trông thấy hình hài con mình đã ngất xỉu, cả gia tộc băn khoăn với quyết định có nên đem đứa bé tật nguyền này về nuôi hay là... bỏ. Bà ngoại lặng lẽ bế trộm cậu bé ra một căn chòi ngoài bờ sông, âm thầm nuôi cậu bé lớn lên!... Tết năm 2003, chàng trai tật nguyền tập tễnh lên chuyến tàu cuối vào thành phố Hồ Chí Minh, ấy là 29 tết. Tàu dừng ở ga Sài Gòn, Nam lộn hết túi này sang túi khác cũng chỉ còn hơn 60.000 VNĐ. Nam lững thững bước ra cửa ga. Bây giờ đi đâu? Câu hỏi mà Nam không biết phải trả lời như thế nào! May mắn cho Nam khi anh gặp được vợ chồng người công nhân là người cùng quê. Họ đã cho anh ở nhờ và tận tình giúp đỡ anh. Anh đã gặp được những người bạn tốt của cuộc đời mình trong những giờ phút tưởng như là ngõ cụt.Chị Huỳnh Tiểu Hương( Giám đốc công ty Quê Hương) cho Nam “mượn” 5 cái máy tính, hai vợ chồng chủ nhà đồng hương dù cuộc sống công nhân nghèo khó nhưng cũng đã trao cho Nam số tiền bấy lâu tích góp để mua thêm 5 máy, rồi trước sự bảo chứng của Giám đốc Huỳnh Tiểu Hương, người bán máy tính cho Nam mua trả góp thêm 5 cái nữa. Nam có 15 máy tính để lập nghiệp. Trải qua biết bao lần thất bại, từ kinh daonh trung tâm tin học, làm hàng mĩ nghệ… Nam đã rút ra cho mình những bài học quý giá trong làm ăn. Ngày 1/7/2006, Công ty Vệ sĩ Văn Nhân chính thức xuất hiện trên thương trường do anh Nguyễn Văn Nam làm tổng giám đốc. Trong lần được phó chủ tịch nước Nguyễn Thị Bình trao bằng khen anh tâm sự : “ Số phận dường như không mỉm cười với tôi nhưng thật may mắn khi tôi gặp được những người bạn tốt của cuộc đời mình. Những người đã giúp đỡ tôi bằng cả tấm lòng kể cả khi không biết chắc rằng tôi có đền đáp lại được hay không…”

“Bạn là người đến bên ta khi mọi người đã bỏ ta đi ”.Ai cũng mong mình có được một người bạn như vậy trong đời. Vậy ta phải làm gì để có một người bạn như thế? “Cách duy nhất để có bạn tốt là chính bản thân mình phải là một người bạn chân thành”(Eurupide) . Tố Hữu viết rằng :

“Lẽ nào vay mà không trả? Sống là cho đâu chỉ nhận cho riêng mình.”

Trong bất kì mối quan hệ nào cũng cần đến sự Cho- Nhận. Đặc biệt đối với tình bạn vì đó là một cuộc giao lưu vô vụ lợi của những người bình đẳng, không ai chỉ Cho hoặc chỉ Nhận. Ta hãy đối xử với bạn bè , yêu thương, quan tâm đến họ như chính bản thân mình.Hãy giúp đỡ mà không đòi hỏi trả công vì đến một lúc nào đó ta sẽ nhận lại được sự giúp đỡ của họ trong cuộc sống. Và thường thì nó nhiều hơn những gì ta nghĩ mình có thể nhận được. Hãy san sẻ mà không toan tính, cho đi mà không chờ nhận lại. Hãy trao yêu thương từ đáy lòng chứ không phải vì những âm mưu vụ lợi, để đó là tình cảm của trái tim chứ không phải toan tính của lý trí...Một mối quan hệ lâu dài là những bài học phải học suốt đời. Học cách yêu thương và quan tâm đến người bạn của mình . Học cách tha thứ cho lỗi lầm và giúp họ tránh những sai lầm như vậy. Học cách chấp nhận khuyết điểm của người khác… Tình bạn đôi khi là những điều giản đơn mà đôi khi cuộc sống bộn bề làm ta quên đi mất. Đôi khi đó chỉ là ánh nhìn động viên, một cái siết tay lúc mềm yếu, hay một bờ vai, một sự yên lặng để lắng nghe tất cả nỗi lòng của bạn bè.Tình bạn không có khuôn mẫu cũng không có chuẩn mực nhất định để thể hiện. nhưng luôn có những điều nhỏ nhặt, những tình cảm chân thành kết nối những người bạn với nhau.

Có được một người bạn thân đã khó , giữ được tình bạn ấy còn khó hơn. Bạn hãy nắm một nắm cát đầy trong tay đi. Bạn biết không, nắm cát trong lòng bàn tay của bạn cũng giống như bạn bè của bạn vậy. Những hạt cát quá xa lòng bàn tay bạn sẽ theo kẻ hở giữa những ngón tay bạn mà rơi ra ngoài. Nếu bạn càng siết chặt bàn tay thì chúng càng rơi ra nhiều hơn. Chỉ có những hạt cát nằm giữa lòng bàn tay bạn, được giữ chặt trong đó mới còn lại mà thôi. Đó chính là những người bạn thân thiết mà chúng ta thật sự cần, những người bạn này sẽ ở lại với ta dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Nhưng, bạn thấy đó, những hạt cát này rất ít và dễ dàng rơi ra nếu ta không biết giữ gìn. Hãy giữ gìn và nâng niu chúng bằng tình cảm của mình. Chúng sẽ ở bên cạnh bạn và không rơi ra đâu.Cũng giống như cát, muốn giữ được bạn không phải nắm thật chặt mà phải biết nâng niu, trân trọng với tất cả sự yêu mến và tôn trọng.

Thực tế cuộc sống quanh ta đã chỉ ra rằng trong nhiều trường hợp có nhiều người đến với ta nhưng không phải là bạn ta. Chảng hạn như khi bạn là một người giàu có, thành đạt, tương lai rộng mở, quanh bạn có nhiều người tìm đến nhưng có phải tất cả những người trong số họ đều là bạn của bạn? Họ còn đến vì những mục đích gì? Cầu cạnh, nhờ vả, lợi dụng và biết đâu đấy, một ngày khi bạn sa cơ họ lại chẳng lạnh lùng bỏ đi, không chút bận tâm. Vậy mới nói : “ Bạn là người đến bên ta khi mọi người đã bỏ ta đi.”

Tuy nhiên trong thực tế cũng chỉ ra rằng có trường hợp mọi người quanh bạn bỏ đi và có người tìm đến với bạn nhưng không vì mục đích chia sẻ, giúp đỡ, không có mục đích tốt thì họ cũng không thể được coi là bạn. Cách đây vài tháng, đọc trên báo chuyện một cô bạn tên C. Ngày cuối năm, bạn cùng lớp phát hiện C tự tử trong nhà vệ sinh, trên cổ tay có vết cứa. Nhà trường vào cuộc điều tra mới hay C bị nhiều bạn gái cùng lớp không ưa dẫn đến tâm trạng chán nản, thất vọng. C luôn sống thu mình, cô độc, không có bạn thân lắng nghe, chia sẻ. Một ngày nọ, C lên mạng kết bạn và tham gia vào nhóm có tên “ Emo” -tập hợp những thành viên bị trầm cảm, sống khép kín,... Đang lúc tâm trạng buồn chán, C gia nhập “Emo” và càng ngày càng sống trong sự cô đơn hơn, dẫn đến hành động tự tử đau lòng nói trên. Lỗi do C bồng bột, không chịu mở lòng, nhưng cũng do những người bạn trong “Emo” không giúp tìm ra hướng giải quyết tích cực lại khiến C lún sâu hơn vào trầm cảm khi mà xung quanh C không có lấy một người bạn. Như vậy thì người đến với ta khi mọi người đã bỏ ta đi, liệu tất cả có đều là bạn ta? Người xưa có câu: “Chọn bạn mà chơi”. Thời đại ngày nay có một người bạn tốt, hiểu mình là điều không dễ chút nào. Tôi hy vọng mỗi chúng ta trên bước đường đời đầy chông gai sẽ luôn có bên mình những người bạn đích thực. Đừng quên: “Người bạn tốt là người anh em ruột mà thượng đế quên không gửi vào gia đình của bạn.”

Trong cuộc sống của chúng ta, có nhiều điều dễ dàng đến rồi đi, nhanh chóng và mỏng manh như một làn khói, dễ tan vỡ như lâu đài cát trước những cơn sóng gào. Chỉ có tình cảm là điều duy nhất có thể vượt qua mọi bão giông cuộc đời, là nền tảng, là gốc rễ cho mọi niềm vui và nguồn hạnh phúc. Và không có gì tuyệt vời hơn được trao gửi tình cảm của mình cho một người khác, và rồi cảm nhận được sự bình yên khi gọi nhau là bạn.

To LOVE is to FIGHT

Có cuộc bình bầu lớp trưởng nào đặc biệt vậy không? Trong khi các lớp khác người ta giãy nảy khi được (bị) nêu tên thì ở đây, gần nửa lớp giơ tay xung phong làm lớp trưởng!

Người lúng túng hóa ra là cô giáo. Lớp đầu cấp, cô chưa hiểu gì lắm về học trò của mình ngoài việc biết lớp có tên gọi là chuyên.

- Phải qua vòng sơ khảo rồi đến chung kết, như thi hoa hậu vậy cô ơi!

Một trong những đứa không giơ tay mà la lên. Cả lớp nhao nhao hưởng ứng. Cô giáo mỉm cười, ý kiến nghịch ngợm nhưng có lý. Các ứng cử viên ngay lập tức khai tóm tắt tiểu sử và thành tích học tập.

Thật là tám lạng nửa cân. Kẻ đoạt giải nhì môn hóa toàn quốc thì chỉ yếu một chút về môn văn, nghĩa là cuộc thi hùng biện chỉ được giải khuyến khích. Người chỉ được giải khuyến khích môn lý thì có thêm chứng chỉ huyền đai đệ nhị đẳng Taekwondo. Còn chỉ là học sinh giỏi cấp thành phố nhưng lại là người phụ trách môn bóng bàn tại nhà thi đấu của tỉnh...

- Thưa cô, vậy thì phải thêm yếu tố chiều cao và cân nặng nữa.

Một giọng tinh nghịch khác vang lên cả lớp ồn ào ủng hộ. Nói gì thì nói, đại diện của lớp mình mà mặt mũi sáng láng dáng người cao ráo thì cũng oai.

Nhưng rõ ràng thế hệ này được thế hệ trước chăm sóc rất chu đáo và đầy gởi gắm. Chiều cao thì còn nhỉnh hơn nhau một vài phân chứ còn lại thì không ai là gầy còm cả. Béo phì? Với những thành tích thể dục thể thao vậy thì sao có chuyện béo phì được.

- Ứng xử, cô ơi, cho thi ứng xử!

Một giọng khác nổi lên, cả lớp vỗ tay rào rào. Đoạt chức lớp trưởng chắc chắn đủ tiêu chuẩn thi hoa hậu toàn quốc!

Cô giáo cũng bị cuốn vào không khí sôi nổi. Một ban giám khảo gồm những kẻ không giơ tay lập ra, đó là ba đứa con gái nãy giờ cho ra ba ý kiến chí lý. Thêm ba đứa con trai nữa cho cân bằng. Hai bàn đầu trở thành chỗ ngồi của ban giám khảo.


Sau bao nhiêu tràng cười và vỗ tay, cuối cùng còn lại hai kẻ văn võ song toàn. Đó là Toản, giải nhì toàn quốc môn toán cộng thêm là vô địch bơi lội tuổi mười lăm cấp thành phố mùa hè qua. Và Yến, giải nhất toàn quốc môn văn và vô địch cờ vua cấp tỉnh.

Nãy giờ, cả lớp là một khối thống nhất, đến lúc này chợt chia ra làm hai phe rõ rệt, phe con trai và phe con gái. Phe con trai muốn lãnh đạo của lớp mình là con trai và phe con gái thì ngược lại. Rồi phe con gái lo lắng, lỡ mà giơ tay biểu quyết thì... rõ ràng là con trai đông hơn! Ô, nhưng cô giáo là... con gái mà!

Vòng ứng xử bắt đầu. Chỉ với một câu hỏi duy nhất:

“Nếu có một bạn vì lý do nào đó bỗng chán nản học hành sút kém thậm chí là đòi nghỉ học, là lớp trưởng em sẽ làm gì?”.

Cả lớp im phăng phắc. Câu trả lời cho một câu hỏi như thế này đáng để cho toàn thế giới im lặng lắng nghe lắm chứ. Ai chẳng có lúc chợt muốn rũ bỏ mọi sự đời!
Một mẩu giấy trắng và một mẩu có dấu X vò viên lại tung vào cái mũ. Toản bốc được mẩu có dấu X, giành quyền nói trước:

- Thưa cô, trước hết em sẽ nói với bạn ấy rằng to “live is to fight”.

Trời ơi! To live is to fight. Sống là chiến đấu. Cả lớp như một bầy ong vỡ tổ, tiếng vỗ tay rào rào như trống trận. Ai nói dân giỏi tự nhiên thì dốt xã hội? Người ta là dân toán mà nói tiếng Anh như tiếng mẹ đẻ kìa! Mà là nói gì? Sống là chiến đấu! Trời ơi, chí lý quá.
Không còn gì có lý hơn. Đúng. Đúng. Đúng.

Phe con gái cũng vỗ tay nồng nhiệt. Chân lý bao giờ cũng chinh phục được những kẻ tị nạnh nhất. Cô giáo gõ cán bút lên bảng ra hiệu trật tự để nghe câu trả lời của ứng cử viên còn lại.

Yến, thật dịu dàng và đầy hiểu biết, Yến bước đến trước mặt Toản và chìa bàn tay trắng trẻo của mình ra. Cả lớp nín thở, chuyện gì đây?

- To live is to fight - Yến lặp lại câu trả lời của Toản bằng giọng thật thanh tao, đôi mắt đen chớp chớp - Mình phục bạn lắm.

Ôi, ứng xử thế này thì ban giám khảo nào chấm điểm nổi. Cả phe con trai lẫn phe con gái đều lặng đi vì khâm phục.

Không thể có hai lớp trưởng được. Ban giám khảo bối rối nhìn nhau rồi đưa mắt cầu cứu cô giáo.

Nói gì thì nói, con gái vẫn là cẩn thận hơn. Giao phó "sổ gọi tên và ghi điểm" cho một học sinh nữ thì chắc chắn là chữ đẹp hơn và sạch sẽ hơn, cô hẳn yên tâm hơn. Mà đó là nhiệm vụ của một người quan trọng không kém lớp trưởng - Lớp phó học tập.


Vừa xong cuộc bình bầu nổi đình nổi đám làm cho cả khối lớp mười chú ý, Toản nhận ngay điểm 1 môn toán.

Điểm 1. Phải, chính nó. Số 1 đỏ chóe lạnh lùng bên cạnh lời phê “Cẩu thả” cho một bài làm chỉ sai ở phép tính cuối cùng dẫn đến sai đáp số.
Như cái tát. Cầm bài kiểm tra trong tay, hai má Toản nóng bừng. Thật là nhục nhã. Lớp trưởng, cây toán của lớp mà lại vậy. Bài kiểm tra đầu tiên, điểm số đầu tiên...

- Có khi thầy chỉ nhìn đáp số mà chưa chú ý cách giải - Yến khe khẽ nói.

- Sẽ không bao giờ có sai sót như vậy nữa! - Toản cắn chặt răng lại.

- Nhưng bài thứ hai cũng chung số phận. Điểm 2 cho bài giải chỉ thiếu một dấu suy ra.

Thầy quá khắt khe, ai cũng nói và ai cũng đợi phản ứng của Toản - Phải xin gặp thầy để khiếu nại. Cả lớp nói nhưng Toản phẩy tay, không! Rồi thầy sẽ thấy...

Nhưng thầy chẳng thấy gì cả. Hoặc là thầy đã dùng kính lúp để thấy những cái quá nhỏ nhặt. Thêm một điểm 3 cho bài giải lỡ thiếu một dấu tương đương. Không thể nói là thầy vô tình được. Toản tuyệt vọng, mình bị trù dập rồi! Nhưng vì sao?

Họp cán sự lớp mà lớp trưởng có điểm số như vậy... Toản chẳng nói năng gì, mặc cho Yến điều hành cuộc họp. To live is to fight, Yến viết vào quyển sổ trước mặt Toản. Toản buồn bã lắc đầu. Chiến đấu làm sao đây khi mà một bài tập Toản tìm ra ba cách giải để cuối cùng nhận lấy ba điểm 4 vì thiếu một ký hiệu mà nếu chỉ giải một cách thì chỉ nhận một điểm 4 thôi! Những điểm số này làm Toản luống cuống đến nỗi học những môn khác cũng đâm ra vấp váp. Chiến đấu với ai đây?

- Mình sẽ gặp thầy để khiếu nại cho bạn - Yến nói.

- Không!

Toản cắn răng chặt hơn. Một học sinh bình thường thì còn phải cầu cứu lớp phó học tập. Còn đây... mặt mũi nào!

- Nghe nói thầy Huân dạy toán tụi mình ba năm luôn, từ đây cho đến lớp mười hai.

Toản thấy tai lùng bùng. Chỉ một lớp mười rơi xuống hạng yếu là đủ chết rồi. Phải xin chuyển lớp thôi.


Cô giáo ngạc nhiên khi Toản nộp đơn xin chuyển lớp.

- Tại sao?

Toản mím môi im lặng. Toản không xứng là học trò giỏi của thầy Huân, có lẽ vậy. Nhưng Toản không là đứa lẻo mép. Đi là đi, vậy thôi. Con trai không than van, không kể lể. Ở lớp mới, Toản sẽ chứng minh mình là như thế nào. Rồi thầy Huân sẽ ân hận vì mất một học trò... Rồi thầy sẽ nhớ ngày hôm nay...

Nếu em không muốn nói lý do thì thôi cô không ép - Giọng cô giáo buồn buồn - Nhưng cô thật sự tiếc nếu vắng em trong đội tuyển của lớp mình.

- Cô nói gì? Đội tuyển của lớp mình? Toản mở to mắt.

- Cô tiếc cho lớp mình, và tiếc cho cả em. Thầy Huân vừa đưa cho cô danh sách thầy chọn thi học sinh giỏi môn toán, tên em đầu tiên.

Toản không hiểu ra làm sao nữa. Và Toản cũng không nhớ ra mình đã nói gì với cô để xin lại lá đơn. Toản đạp xe ra bể bơi, làn nước mát luôn là đơn thuốc tuyệt vời giúp Toản tỉnh táo lại. Nhưng hôm nay ngụp lặn đến lần thứ một trăm mà đầu óc Toản vẫn lâng lâng.


Tiết toán. Như thường lệ, thầy đưa xấp bài cho đứa ngồi bìa bàn đầu phát cho lớp. Toản len lén nhìn lên vừa lúc thầy nhìn xuống. Ngay lập tức Toản cúi mặt, thầy đã biết mình xin chuyển lớp chưa?

- Ê, Toản - Đứa bên cạnh khều vai trước khi chuyền cho Toản bài kiểm tra có điểm 5 và lời phê “Cần cẩn thận hơn nữa”. Toản mím môi, không thể hiểu nổi, những điểm số... và đội tuyển?

Thầy chầm chậm bước giữa hai dãy bàn, rồi tiếng giày dừng lại cạnh Toản:

- Em lên bảng trình bày cách giải của mình, tự sửa chỗ bị gạch dưới.

Toản đi lên bảng như người mộng du. Giọng thầy vẫn đều đều vang lên:
Nếu là một học sinh khác thì thầy sẽ cho điểm tám hoặc có thể là chín. Nhưng là một thành viên của đội tuyển, em phải nghiêm khắc hơn với chính bản thân. Bài làm của em thường có những lỗi lặt vặt không đáng có của tính chủ quan. Em có nhớ năm ngoái, em kém bạn đoạt giải nhất chỉ 0,25 điểm. Nếu không vì cái lỗi rất nhỏ đó, hẳn em đã không phải nhận giải nhì. Thật đáng tiếc.

Viên phấn trong tay Toản ngoằn ngoèo. Yến khe khẽ:

- Bình tĩnh, lớp trưởng!
Sunday, August 02, 2009

Lộn tùng phèo

Phải nói là ngày hôm nay cực kỳ ngộ nghĩnh và nhảm nhí. Nửa ngày đầu là ngày tuyệt vọng. Nửa ngày sau là tâm trạng không hiểu như thế nào.

"Cái đtdđ hết pin -?-> Không có cục sạc để tiếp thêm năng lượng cho nó -?-> Vì đi chơi quên đem mất tiêu rùi -?-> Do con Chẻo không chú ý !!!" Lỗi của mình (hạng nặng lắm luôn áh)

Khúc này thì mới dzui. Đi Vĩnh Long hình như là hai ngày phải không hay cũng chẳng biết nữa. Cái đtdđ nó cứ reo lên reo xuống. Tin nhắn. Cuộc gọi. Tự dưng mình còn 50k tài khoản mà nó hết một cách không hiểu vì sao luôn. Đuối !!! Ở trong nơi mà muốn đi ra ngoài đường lộ thì đi phải 20' xe máy. Không biết đi xe !!! Nên ở nhà và mượn được đt của ai là gọi về nhà báo tin và gọi cho A. Công nhận là việc đi mượn đt nó vô cùng chán nản vì nhận được những khuôn mặt phát ngán. Rút kinh nghiệm sau này đi đâu cũng phải mua sẵn một cái thẻ cào 100k và cục sạc pin. Hic hic hic...

Đi Vĩnh Long cũng có nhiều cái buồn cười. Cái chính là mình đổi gió. Cũng vui lắm chứ. Vậy là mình có tinh thần để đi học rùi. Không phải suốt ngày nhốt mình trong nhà đối mặt với cái màn hình laptop chán nản. Vui rồi vui rồi. Một cách "hơi" miễn cưỡng là mình đã hài lòng với việc đi chơi của mình.

Mà cái hành trình xuống dưới VL đó cũng "nhai xương" kinh khủng. Ngồi xe máy hơn một trăm mấy cây số, cái lưng nó muốn chẻ làm đôi. Không phải là lưng mình thật sự muốn chẻ làm đôi mà nó nhức người như dần áh. Ê ẩm hết luôn. Đi một mạch 4 giờ đồng hồ. Chưa kể cái sự ngu bí truyền của mình là đi xe máy mặc áo mưa để áo mưa bay phong phanh. Kết quả là vạt sau áo mưa quấn hết vào bánh xe sau lúc xe đang chạy 50km/h. Xe đứng cứng ngắt. Hic. Trời ạh! Cái áo mưa phần vạt sau xé toạc đè hẳn một lằn đỏ lên lưng luôn. Đau mà cũng chả dám la. Ai biểu ngu quá trời chi ! May chưa chết là mừng rùi ! Cám ơn dì Hai nhìu nhìu nhìu lắm áh nha :)

Đêm đầu tiên: Chịu đựng một dàn loa âm thanh chơi nhạc-trẻ-ngày-nay (hok biết có phải là nhạc trẻ hay ko nữa !) mà chỉ cần nằm xuống đất là bạn sẽ cảm thấy động đất ở Nhật Bản lan dư chấn qua đến Việt Nam. Còn bao nhiu độ rich-te thì có Trời mà biết. Hmmmm... Mình nhớ đến phim hoạt hình Tom Jerry quá đi thôi.

Sáng hôm sau: Đám cưới cô dâu, trang điểm chen lấn um sùm ồn ào. Dọn dẹp bàn ghế để họ nhà gái đãi tiệc. Nói chung ăn uống cũng ngon lắm. Không đến nỗi. Mình trang điểm mà đến mình cũng phải mê. Bây giờ thì biết nên để kiểu tóc gì rồi. Mà công nhận ngày hôm đó nóng kinh khủng. Nóng dã man luôn. Trưa là dì Hai đi về SG, mình ở lại xem tiếp phần sau nó dzui dzẻ thế nào.

Chiều tối cùng ngày: Cô dâu làm lễ xuất giá cúng gia tiên. Mình cũng chụp hình búa xua mà hok có cái nào dính mặt mình. Hí hí. Và cũng hôm đó mình phải nghe nhiều thứ linh tinh lu xu bu mà mình rất rất cực kỳ ghét. Làm hỏng tâm trạng của mình không àh.

Sáng hôm nay: Lễ rước dâu. Hic hic. Mình bưng mâm quả. Hên xui thế nào lại phải bưng trúng mâm quả nặng nhất nữa chứ. Toàn là trái cây. Mà mình lại nhỏ nhất. Chịu không nổi. May mà bàn thờ gia tiên làm lễ cách có mấy bước chân, không là mình làm rớt mâm quả rồi !?! Lên thẳng xe đi về SG. Bực mình đến độ chẳng muốn nói một lời nào hết áh. Ngán dễ nể. Tiếp theo là phần ngủ liên tục không biết bao nhiêu giấc lênh đênh chập chờn để chờ cho nó hết cái quãng đường dài ơi là dài đó. Chẳng còn biết mệt là gì nữa. Tê quá rồi.

Trưa thì... phải dự thêm đám tiệc nhà đằng trai đãi nữa. Chịu hết nổi rồi. Phải kiếm cách mà chuồn thôi. Thiệt muốn đập cái xe khách ghê gớm. Nó chở đi lòng vòng kiểu gì mà mình cứ thấy đường Tôn Đức Thắng rồi một lát sau lại Tôn Đức Thắng. Nản. May sao viện cớ mai đi học được chuồn dzìa và lên gặp A. Mà gặp đc A. là cả một vấn đề ngu xuẩn mà sau này mình phải rút kinh nghiệm bản thân mới được.

Cuối ngày rất vui vẻ vì có A. đưa về tận nhà mà. Ờ ko phải tận nhà mới gần đến nhà thôi. Vui lắm.

Ngáp !!! Thôi mệt lắm rùi. Đi ngủ...
Wednesday, July 29, 2009

Ghét !

Trời vẫn sáng, đang là buổi trưa mà...

Lóc cóc vẫn khung mở đầu quen thuộc với những trời thế nào và thời tiết ra sao. Căn phòng nó bề bộn những thứ linh tinh vương vãi mỗi nơi một thứ. Nó không bao giờ dọn phòng. Đôi lúc nó dọn phòng, hôm đó trời mưa cực kỳ to làm mấy con vịt ở cái ao trước nhà vui không thể tả. Cũng vì tính lười biếng trời đánh thánh đâm cũng không bỏ và bản tính lì lợm mà nó đã được sở hữu từ lúc còn bé tí.

Hương cà phê nhè nhẹ bốc lên làm nó hít vào hơi thật sâu để giữ lấy thật chặt hương vị cháy bỏng đó. Nó nhức đầu và cảm thấy vô cùng tức ngực. Cũng chỉ vì đã nuốt một bụm thuốc cực kỳ nhiều và uống một hơi hai ly nước mà bây giờ nó cảm giác như số thuốc ấy muốn trôi ngược ra bên ngoài. Váng vất lắm. Đã ăn và ngủ rất nhiều nhưng nó vẫn cảm thấy đau đầu. Không hiểu được rằng hè này nó bồi bổ cơ thể nó như thế đã tạo đủ hồng cầu cho bù đắp cho năm 11 chưa nữa? Cà phê ngon. Bài Eyes of Elvira lại bắt đầu một lần mới. Thích bài nào nó nghe đi nghe lại đến độ nhà nó chán nhưng nó vẫn chưa chán. Bất giác thở dài và lại cảm giác khó chịu.

Mỗi ngày trôi qua là một ngày nữa nó bỏ mất cái điều quan trọng là phải học hành cho lớp 12 và nó lại ăn uống cho bù vào với sức lực đã hao hụt quá nhiều cho năm 11. Vậy là kết luận cả mùa hè này chỉ toàn là ăn và ngủ. Lạnh ! Nước ngưng tụ từ ly cà phê để kế bên làm ướt làn da sần sùi của nó. Thật là chán nản khi từng ngày từng ngày một nó ngồi đếm ngược đến ngày sinh nhật và đến ngày đi học lại. Nó muốn đi học lắm lắm.

Chỉ thấy sao, nó không thích, quan tâm đến, những gì nó ghét. Câu hỏi quá vô duyên. Có những việc nó không thích và căm thù khi nhắc đến mà điều đó vẫn hiện hữu rõ mồn một trước mắt nó. Ghét lắm ! Một tuần chỉ toàn là những điều nhàm chán hiện ra, không có gì thú vị. Chới với nắm lấy một khoảnh khắc vui nhộn nào đó cũng là chụp hụt. Và nó mỉm cười nhận ra rằng nó đã té khỏi chồng ghế mà nó cố gắng leo lên đã với tới cái-khoảnh-khắc-vui-nhộn đó. Sốc ! Nhưng cũng chẳng có gì phải sốc ! Mọi việc đều có lý do của nó...

Người ta chỉ nói mọi việc như là gió thoảng mây bay. Vậy thì nó cũng xem những việc đó là gió thoảng qua, mây bay đi. Nhưng nó ghét lắm, nó không thấy gì bận lòng nhưng cực kỳ ghét. Chỉ là một chữ ghét. Cái list yahoo mess lại hiện lên và nó chẳng còn để ý gì đến xung quanh nữa. Vô thức hay không mà trong đầu nó toàn nghĩ đến việc sao có nhiều thứ lừa nó một cách dễ dàng mà truy nguồn gốc ra thì chỉ là một điều thật đơn giản. Danh sách những thứ nó liệt kê thật đáng thương, đáng thương như chính cái đầu óc đơn giản của nó. Nó không hiểu và không muốn nghe và cũng không muốn phải hiểu những gì đang diễn ra xung quanh nó. Nó ghét lắm. Nó không chống cự lại được. Vậy thì buông xuôi nhá ???

Bài Eyes of Elvira lại quay thêm một vòng thật tròn nữa rồi. Chỉ buồn thôi. Ly cà phê cũng tan hết đá và nhạt thếch. Mọi việc đi đúng hướng của nó và chỉ còn lại những suy nghĩ sau khi chuyện đã xảy ra.

Nó ghét buổi sáng hôm nay đầy mệt mỏi khi phải đọc những tn kiểu-như-thế. Nó ghét buổi trưa hôm nay ngồi nuốt không trôi được chén cơm. Nó ghét ly nước và những viên thuốc. Nó ghét...

[Ngáp] Cơn buồn ngủ kéo đến vì tác dụng của thuốc. Vẫn cơn đau đầu dai dẳng đó. Ghét !

Mình căm thù người nào đã vào lộn tên cho cái phiếu báo thi Hóa Hoàng gia Úc. Mình ghét cái giọng nói dễ thương ngọt nhạt của cô nàng lớp phó học tập rằng mọi thứ vẫn bình thường. Mình ghét những tn kiểu-như-thế. Mình ghét cảm giác váng vất và cơn tức ngực như lúc này. Mình ghét con nít !!!
Monday, July 27, 2009

Tối

Mọi chuyện vẫn là một mớ bòng bong (hok biết đúng chính tả không)

Ko biết giờ này năm sau có phải mình đang ngồi tra điểm không nữa?

Dịch cúm lan tràn, hok biết học hành sẽ ra sao đây?

.........

Tóm lại, mình muốn ra khỏi nhà.

Đi một bữa lên trường không công vì cái thứ gọi là Phiếu-dự-thi-Hóa-hoàng-gia-Úc chết bằm nào đó. Không công vì danh sách không có tên mình và cũng chẳng có phiếu dự thi. Tức !

Ngồi chờ thảm bại hết nơi này đến nơi khác. Cái điệp khúc chờ chờ chờ suốt ngày nó cứ ám miết. Chờ cho nó qua khỏi mỗi ngày một cách thảm não. Chờ cho nó được đến ngày đi học. Chờ cho nó đến tối để thấy mọi người trở về nhà sau một ngày làm việc. Chờ cho nó đến ngày sinh nhật mình.

Đúng là tệ còn hơn gì nữa. Đi không được tích sự gì mà còn làm cho bệnh cảm cúm của mình ngày một nặng thêm. Bước ra khỏi giường mà đầu cứ ong ong, nhìn trời còn không rõ. May là mình đã mở cái cửa sổ quanh năm đóng kín mít của mình để trời đỡ nóng mà nhìn còn không rõ. Mũi hết nghẹt thì đến sổ. Ngồi xem báo mà nước mũi nhỏ ròng ròng. Xuống ăn mì thì nghẹt không thở được. Bệnh kiểu gì mà đau đầu suốt !!! Hic hic
Sunday, July 26, 2009

Điều bí ẩn của nắng - P.7

Thảo không còn giận Quân nữa. Hay nói đúng hơn là nó không thèm để ý đến, nó chỉ lo lắng cho Thanh thôi. Dường như Tùng, Tuấn, Tâm, Quân, thậm chí cả lớp, đều nhận thất sự bất ổn nơi Thanh, nên chúng để yên cho nó.


“Mày không sao chứ?”


“Hả!?... A… ờ…” – Thanh sực tỉnh.


“Dừng dối tao! Tao biết mày đang đấu tranh tâm lí dữ lắm!” – Thảo vỗ vai nó – “Phi trường hay sân bóng đá đều khó cả?”


“Sao mày biết?” – Thanh tròn mắt – “Mấy chuyện kia nữa, sao mày biết hết vậy?


“Tao là hacker mà!” – Thảo thì thào vào tai nó. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng khiến nó muốn xỉu. Song, nỗi buồn quay lại nhanh đến mức nó tin như sấm rằng Thảo nói thật. (không biết phải không)


“Đừng lo! Tao chỉ mày cách này! Người mà mày nhắm m81t l5i là hiện ra đầu tiên, đầu tiên luôn á. Đó chính là câu trả lời mày cần!”


“Thiệt không?” – Thanh ỡm ờ.


“Thiệt!”


“Sao mày biết? Mày thử chưa?”


“Rồi!” – Thảo lúng túng.


“Hiện lên ai? Nói nhỏ mình tao nghe thôi!”


“Q…Quân!” – Màu đỏ đã lan tràn khắp khuôn mặt Thảo.


“Xời! Tao biết mà!” – Thanh phẩy tay. – “Không có gì ngạc nhiên!” – nó nhìn đôi mắt bự như cái tô của Thảo, đệm thêm một câu – “nếu không sao tao là “bà mai” được?”


Tan học, nắng chiều hiu hắt. Dường như nắng cũng có linh hồn, có sinh mệnh riêng. Chúng vờn trên bóng lá và dòng xe cô ào ạt cuốn trôi. Thanh nghĩ nắng hẳn chứa một điều gì bí ẩn mà nó không sao lí giải được. Bỗng nhiên, nó muốn thử lời Thảo nói. Gió lành lạnh. Mi mắt nó khép lại, chậm chạp…


Mở mắt ra! Nó nghe tiếng tim đập thình thịch. Thử đi, thử lại, mấy lần nữa, mồ hôi nó rịn ra bên thái dương. Cuối cùng, nó cũng có được câu trả lời. Thảo ơi! Cảm ơn mày lắm. Ngày mai tao đành phải cố hết sức thôi.


***


Phi trường, bảy giờ, đông tấp nập. Thật ra thì nó bao giờ chẳng đông vui như thế? Triết đang đứng ở cửa kiểm hành lý, anh đang chia tay với gia đình.


“Này, sao nãy giờ con cứ ngóng cổ nhìn quanh quất hoài vậy? Chờ ai ư?” – Mẹ anh, một người phụ nữ, trạc tuổi bốn lăm, nhìn con trai lo lắng.


“Đâu có! Con…” – Anh khựng lại. Ừ! Anh đang chờ ai nhỉ? Anh biết chắc Thanh sẽ không đến. Anh còn mong đợi gì kia chứ?


“Anh Triết!” – Tiếng hét to và quen thuộc đến nỗi ngay lập tức, anh quay phắt lại. Không tin ở mắt mình nữa, Thanh đang đứng đó, mồ hôi chảy ròng ròng. Anh ngỡ ngàng:


“Thanh, em… hết giận rồi sao? Em… tha lỗi cho anh thật hả?”


“Giận gì cơ chứ?” – Nó cười thật sung sướng – “Chúng mình là anh em mà.


Niềm vui trên gương mặt anh vụt tắt. Anh biết mình đã ngộ nhận. Trầm trầm, anh xách va li định quay bước thì nó chụp tay lại.


“Nhưng mà em có nói là tha lỗi cho anh đâu?...” – Nó tinh quái.


“Hả?”


“Nghe này, em muốn anh phải nghĩ đến tội lỗi của mình mà nhớ đến cô em gái này suốt đời. Vì em không muốn mất đi một người anh tuyệt với đến thế này đâu! Rõ chưa, Huỳnh Minh Triết?”


Những lời nói của nó y như tiếng cồng đánh bùng binh bên tai anh. Anh ngầng người một lát rồi như tỉnh ra. Anh nhìn nó, ánh mắt hiền lành đầy yêu thương, anh xoa đầu nó, cười thì thầm:


“Ừ! Nhưng mà này, nhờ em nói cho tên nhóc con lớp 11A12 ấy biết rằng anh sẽ không bỏ cuộc đâu nhé! Tới ba năm lận mà.”


“Vâng!” – Nó thấy nghẹn ngay cổ họng. Nó tự hứa với lòng rằng sẽ không khóc nhưng sao khó thế!


“Ngốc! Có gì phải khóc! Qua đó anh sẽ mail cho em! Ba mẹ, Thanh, Hằng (tên em gái anh), con đi nhé, anh đi nhé!”


Bóng anh khuất dần sau lối đi và nhạt nhòa trong làn nước mắt. Nó đưa tay quệt mặt, định chào hai bác rồi chạy tiếp thì cả ba người torng gia đình của anh đều quay sang nó:


“Cháu là con dâu tương lai của bác hả?”


***


Nó tới sân lúc hiệp một vừa kết thúc, mất mười phút giải thích cho hai bác và em Hằng hiểu cộng với mười lăm phút chạy bán mạng từ sân bay đến sân bóng đá. Nó đã tưởng mình là Siêu nhân. Vừa vào sân thì nó cảm thấy ngay bầu không khí ỉu xìu từ đội cổ vũ của trường. Lớp nó cũng ngồi trên khán đài. Vài đứa đã bỏ đi mua nước. Hàng ghế trống lỗ chỗ đến nỗi nó trông thấy cả Thảo. Nó mom men lên lên gần.


“Sao ủ rũ như gà chết vậy?” – Tiếng nói của nó làm Thảo giật mình.


“Thanh hả mậy?” sao giờ mới tới, trễ nguyên hiệp một rồi!”


“Tao đi giải quyết chuyện cần làm mà!”


“Chuyện ông Triết hả?” – Thảo nhìn nó – “Lo xong rồi à?”


“Cực kì êm đẹp! Giờ thì tao là một “đứa em gái ngoan hiền” của ổng!”


“Làm tốt đó!” – Thảo gật gù – “Vậy mày lo nốt chuyện ở đây cho xong luôh đi! Chuyện của mày làm ê mặt của trường quá!”


“Chuyện gì? Ê mặt cái gì? Tao không hiểu?” – Nó ngơ ngác.


“Còn không hiểu gì nữa? Cái thằng Hiếu của mày á, từ đâu trận đến giờ chỉ có mười lăm phút chơi đàng hoàng, còn lại cứ như người mất hồn. Nhìn coi, để đối phương dẫn trước 1-0 rồi kìa…”


Nó sững sờ. Không lẽ nó có tác động đến hắn dữ vậy! Không được! Nếu để chỉ vì chuyện của nó mà thua trận này thì vô duyên quá!


“Mày ngồi giữ chỗ, tao làm nốt công việc của mình!” – Nó quăng ba lô cái bịch xuống cạng Thảo, không để cho nhỏ kịp ở miệng, nó nói luôn – “Mày yên tâm, trường mình sẽ thắng mà!”


Thảo nhìn theo cái bóng nhỏ dần, mỉm cười hài lòng. Thanh chen vô chỗ nghỉ của đội bóng trường mình. Thầy Thành – huấn luyện viên – đang la ó gì đó trong phòng.


Cả đội ngồi buồn thiu, Hiếu đứng dựa lưng vào tủ sắt, mặt nhìn vô cùng căn thẳng. Nó thò đầu vô cửa, n ói nhẹ nhàng:


“Thưa thầy! Cô chủ nhiệm lớp 11A12 muốn “mượn” bạn Hiếu một chút ạ!


Nó nói rồi rút đầu lại ngay. Thầy Thành “hừ” một tiếng rõ to, ra dấu cho Hiếu ra ngoài. Hình như lúc nó ló đầu vô hắn không thấy nên giờ vừa nhìn thấy nó, hắn đã giật bắn mình. Rồi nhanh như cắt, khuôn mặt lạnh như tiền trở lại với hắn.


“Sao cậu lại ở đây?” – Giọng hắn đều đều – “Tớ còn phải đi…”


“Khỏi!” – Nó cắt ngang – “Tớ bịa đấy! Cô chẳng gọi cậu đâu!”


“Hả?” – Nó há hốc mồm – “Sao cậu dám?”


“Vì tớ muốn nói chuyện với cậu mà!” – Nó cười hì hì.


Hiếu sững người. Mặt hắn đỏ dần lên khiến nó ngạc nhiên quá đỗi. Hắn ấp úng:


“Gặp tớ… để làm gì? Cậu chẳng phải… đã chọn anh ta rồi hay sao?”


“Ừm!” – Nó gãi đầu – “Đúng là tớ đã đến phi trường thật…” – nó ngưng một chút nhìn hắn biến sắc – “nhưng sực nhớ quên một việc quan trọng nên sau khi tiễn ông anh “kết nghĩa” đi mới vội vã chạy bán sống bán chết về đây…”


“Anh… anh kết nghĩa?” – Hiếu hình như đã dần hiểu ra.


“Biết việc tôi quên đó là gì không?” – nó dịu dàng nhìn hắn, tay phải đặt lên ngực áo trái của hắn, nơi nó nghe rõ tiếng tim đập, nói nhẹ như hơi thở – “Là tôi còn phải tiếp tục cuộc đời giúp đỡ người khác, tiếp tục công việc sưởi ấm trái tim này nè!”


Hai phút trôi qua trong tĩnh lặng. Cả mặt hắn và mặt nó đều đỏ lên. Theo kinh nghiệm lâu năm của mình, nó biết hắn chưa”hoàn hồn” nên vội buông tay ra và nói vào tai trước khi chạy mất:


“Trận này thi đấu cho tốt, vì tớ nhé!”


Khi nó vừa quay về ngồi kế Thảo thì giờ giải lao kết thúc. Lúc hai đội ra sân, nóthấy hắn vẫn còn đỏ bừng mặt nhưng hắn nhìn thấy nó trên khán đài nên lập tức ra hiếu dấu Victory. Nó cười – nụ cười tin tưởng.


Quả đúng như lời của Thanh, cả sân vận đồng “ồ” lên sửng sốt vì sự thay đổi tình thế đột ngột của đội nhà. Đội như hào hứng hẳn lên nhờ sự phấn chấn của Hiếu. Khán giả cổ vũ hò hét inh ỏi, khán đài như rung lên bởi tiếng vỗ tay.Nó và Thảo gào khan cả cổ. Cả sân không ai biết vì sao có sự thay đổi kì diệu ấy trừ hai cô nàng đang cười hí hửng. Kết quả, trường nó vô địch với tỉ số áp đảo 3-1.


Trận đấu kết thúc. Lớp nó lục đục ra xe. Thảo đã đi trước khi nó kéo ở lại. Nguyên do cũng tự cái thằng Quân mắc dịch muốn ngồi kế Thảo nên đã lôi nhỏ đi mất. Còn lại mình nó tần ngần đứng trước phòng nghỉ. Hiếu ra cuối và hắn bận nghe thầy “khen ngợi”. Nhìn thấy nhau, cả hai đều lúng túng. Tuy vậy, vừa đỏ mặt, hắn vừa bước tới chỗ nó, cầm ba lô của nó đeo lên lưng:


“Ta đi thôi, xe đang đợi đấy!”


Nó chưa kịp phản ứng thì tay hắn đã choàng qua vai nó. Mặt hắn không thay đổi còn nó thì cười hạnh phúc. Đột nhiên, nó nheo mắt:


“Nắng lên cao rồi nhỉ?”


“Ừ!” – Hiếu cười – “Nắng cũng có điều bí ẩn!”


Tiếng cười ríu rít vang lên dưới vòm lá dày xanh mướt. Tia nắn glóng lánh lúc nãy bay lên cao. Nó theo chiếc máy bay đang hướng tới nước Úc để trở về với mẹ Mặt Trời. Và đúng là nắng có bí ẩn của mình. Vì cứ mỗi chuyện đi xa, nó lại mang về một câu chuyện ý nghĩa (để làm giàu vốn hiểu biến của mình cho trọng trách của vầng thái dương mai sau). Lần nay là một chuyện học trò ngây thơ nhưng cũng chẳng giản đơn. Tia nắng cười khúc khích. Bí ẩn nó mang theo lần này là câu nói của Thanh:


“Cuộc sống là một trò chơi ghép hình muôn màu mà mỗi chúng ta là một mảnh xếp hình trong đó. Hãy cố là một mảnh ghép sao cho thật phù hợp và hoàn hảo để trò chơi mãi mãi muôn hình vạn trạng như chính ýnghĩa mà nó thật sự mang theo.”


“Cô Giang, TP. HCM


25/05/2006


Indian_div”