Đời...
Vui thật...
...........................................
Mình là con gái....
Mình mong được gì nhỉ...
--------------------------------------------------
Cái ngày mưa tầm tã hay là cái ngày nắng ráo hồi đó mình còn đi chơi vui vẻ ấy... Ui dzào... Sao mà nó xa thế nhỉ....
Mình muốn có được chút tôn trọng, mà nói vầy cũng không đúng, người ta tôn trọng mình đến vậy rồi còn chi phải bàn cãi nữa. Nói chung. Mình là một đứa thật sự là ngu dốt, mà nói theo văn phong của nhà mình là ăn cám hay sao mà ngu dữ, ngu như bò.
Bây giờ 18 tuổi rồi, muốn tự khẳng định mình với lại cái đầu óc điên khùng nó bảo rằng mình phải được công nhận. Hôm nay nói ra một lời mới thấy lòng đau như cắt. Tại sao lại như vậy nhỉ? Nói ra một lời cần tất cả những dũng khí mà mình có từ trước đến nay. Nói ra rồi thì lòng đau đớn. Vậy là sao?
Cái tật ngu dốt không chịu nghe ai hết, bướng bỉnh nè, đần độn nè, không chịu nghe lời người khác nè.
Không phải ai trên đời này cũng đúng. Ngay cả Má không phải cũng đúng. Những gì Má nói với mình về người ta không bao giờ đúng. Tất cả những điều đó là sai. Mình biết như thế. Mình không chịu nổi cái ý nghĩ cho rằng mình cái gì cũng đúng. Mình không chịu nổi.
Đầu óc mình không bẩn thỉu, không bệnh hoạn. Mình không phải là đồ bẩn thỉu, bệnh hoạn. Mình không phải là thứ như thế, tuyệt đối không phải. Mình edit thứ này không phải mình là đồ bẩn thỉu bệnh hoạn. Mình không phải là thứ như thế...
Mình không hề chửi. Mình thề là mình không chửi. Mình không chửi ai cả. Mình không chửi. Mình không có. Mình không có. Tại sao chứ? Nói thẳng ra như thế là sai sao? Tính tình không lẽ mình phải dùng từ khác để nói nó sao? Có trách cũng chỉ biết trách tại vì đầu óc mình ngu đần, không biết dùng từ ngữ nên bây giờ đổ đốn ra vậy đấy.
Tất cả là lỗi của mình. Mình sai. Mình sai hết tất cả. Mình làm vậy là sai rồi. Nói lời xin lỗi được nữa chăng. Cái này là tại mình nói. Mình nói, mình bắt đầu nên bây giờ mình thế này đây. Mình phải gánh chịu cái hậu quả của nó. Phải ráng thôi con ạ. Mày ngu nên mày phải chịu. Ai biểu mày ngu làm gì.
Giận dữ. Lôi những thứ kiêng kỵ nhất ra. Vậy là sai sao? Như thế gọi là kiêng kỵ sao. Phải rồi, tại vì mình nè, mình ngu nè, mình làm xáo trộn gia đình người ta nè, mình làm người ta điêu đứng vì mình nè. Mình không phải là con nít, mình không phải là con nít. Mình muốn có người dẫn dắt chứ không phải là áp chế. Mình ngu. Mình sai. Mình sai hết. Nên bây giờ mình phải chịu. Tất cả là lỗi tại mình. Giờ ngồi đây lảm nhảm được ích gì chứ. Người ta đã đoán được trước khi quen mình mọi chuyện sẽ thế nào rồi. Thì bởi.
Thôi, ngu mà, trách chi nữa. Mình là đứa ngu nhất thế gian. Đần độn nhất thế gian. Đã làm thì phải ráng chịu.
Hãy tập tính im lặng, ôm hết vào người, đừng nói gì nữa. Nói ra thì chỉ là những lỗi lầm không bao giờ sửa được. Hãy cố gắng tập. Im đi. Tốt nhất là câm luôn cũng được.
"Hi vọng em sẽ có thêm nhiều kinh nghiệm với bạn trai mới."
Mãi mãi người ta biết được hay là cố tình lờ đi không biết rằng mình ghét thay đổi?