Khuya rồi ha. Ngủ không được. Tình hình là nuốt cà phê kiểu này là mặt thành rổ chắc rồi.
Không hiểu được. Đôi khi mình cũng muốn lân la làm quen nhưng có thể không bao giờ làm quen được.
Chỉ là ham chơi, không chịu học hành. Chắc rồi cũng rớt.
Nhìn lại cái tài sản MV làm cho Jay, cũng được, nói theo Jay, Aiyo bu cuo. Đúng là tự sướng cao độ.
Ban đêm mà nghe Dạ Khúc là hết chỗ chê. Cho dù có cao hứng tới mức nào, buồn bã tới mức nào, nghe bài này bỗng dưng mình lại thấy bình lặng. Cái trầm buồn đôi lúc nhanh dồn dập của những ký ức xen lẫn nỗi nhớ nhung hoài niệm xẹt qua trong màn hình mờ nhạt. Uhm. Nghe bài này lại nhớ anh. Đôi khi trong cuộc sống để vuột đi những cơ hội dù mỏng manh để được gặp nhau, để được nói chuyện với nhau, dù điều đó đối với rất nhiều người không phải là khó. Không phải là to tát gì, nhưng chỉ là một câu Em Yêu Anh, Anh Yêu Em đem lại niềm hạnh phúc nho nhỏ len lỏi trong lòng đủ xoa dịu cơn mơ trong một ngày lạ lẫm. Chẳng biết vì sao, nhưng nghe tất cả các bài hát của Jay, mình replay nhiều nhất vẫn là Dạ Khúc. Buồn, cũng không phải, chỉ là một nỗi miên man nào đó trong lòng tưởng niệm về tình yêu đã mất. Giai điệu bài hát không thể hiện nỗi buồn thảm tột cùng, mọi thứ chỉ là chút gì đó rất nhẹ bỗng, vỡ tan trên mặt đất và ánh mắt u buồn nhìn vào mảnh vỡ sắc vụn. Tiếng tim vỡ, tiếng thuỷ tinh vang vọng.
Rap nhanh. Không học cách lấy hơi thì cũng khỏi hát.