Hai, Nhẹ cười
Oanh Dạ, ta thích nụ cười của ngươi.
Thu Hoa không còn chỗ nào để đi, đành phải lưu lại sơn cốc vô danh cổ quái chắc có lẽ ngàn vạn năm nay chưa từng có ai đặt chân đến viếng thăm này làm bến đỗ cho mảnh đời lưu lạc cô nhi của hắn. Khoảng trời vô tình chờ đợi dần phai dấu, chẳng mấy chốc đã tám năm trôi mau.
Tám năm, đối với Thu Hoa, kỳ thực lại là khoảng thời gian dài nhất, đau lòng nhất, gian khổ nhất. Tám năm dài đằng đẵng đủ khiến cho một hài tử như hắn dần dần thoát ra khỏi cái đau đớn dày vò của nỗi đau mất đi phụ mẫu trong buổi chiều định mệnh ấy mà ngoan ngoãn an phận trở thành một cô nhi lẻ loi trơ trọi trên nhân gian tàn khốc. Tám năm, đối với Oanh Dạ, bất quá cũng chỉ là một chớp mắt ngắn ngủi trôi qua mang theo bụi phù vân huyền huyễn lạc mịch cuối chân trời thoát tẫn vào ký ức của một yêu quái đã tu luyện đến bảy trăm năm như y. Cho dù phía trước có thế nào, phong vân thương hải thay đổi ra sao, trước giờ vẫn là vậy, vẫn là một nỗi cô độc bao trùm lấy con người y, không hề thay đổi. Trong tiềm thức y chấp nhận sự đợi chờ mòn mỏi vĩnh viễn từ ngày hôm ấy đeo bám lấy y dai dẳng, trải bao năm qua, chẳng chút suy suyển.