Tam thiên lưu thủy, ngã chích thủ nhất biều...
Ngươi có biết chăng...
Phồn hoa có tựa ba ngàn con nước chảy mãi về Đông đi nữa, ta chỉ chọn một chiếc gáo và uống nước từ chiếc gáo ấy...
Thâm cung ba nghìn giai lệ, ta nguyện chẳng cần ai...
Dưới mưa tuyết, ngươi lựa đàn. Tỳ bà văng vẳng não lòng dây thê lương ai oán. Ngươi thân tàn phế, nhưng ngươi tàn mà không phế. Thế gian kẻ không tàn mà phế quả thật rất nhiều. Ngươi từng đối ta nói thế.
Ngươi rời xa ta sao sớm vậy? Những ngày ấy ta chẳng dám động ngươi. Ta biết ngươi đau, đau lắm, vì độc tố đã lan tràn thân thể. Rồi ta cùng ngươi ngắm đào hoa buông mình theo gió lộng thổi về phương xa...