Năm, Chuyển thân
Ta muốn cùng ngươi, bên nhau trọn kiếp.
Mùa lại chuyển giao. Đông kia phút chốc đã qua đi, mang theo hơi lạnh trắng toát buồn bã lấp lánh dưới ánh mặt trời tàn chiếu, trả lại đất trời cho tiết xuân dần đến. Những nụ hoa đầu tiên đã bắt đầu hé mở, tranh lấy cái tươi mát cùng thanh khiết nhất của tinh hoa đất trời mà vươn mình khoe sắc. Cỏ xanh non một màu mơn mởn trải dài theo những thảm rừng xa tận tít tắp. Dàn tử hoa cũng đã trổ bông nhiều. Chẳng một tạo vật nào muốn từ chối cơ hội phô diễn sắc đẹp của mình trước chúa xuân ấm áp cả. Những khóm hoa hai bên con đường phẳng lặng xào xạc những chiếc lá rụng dường như thoáng mang một nỗi buồn sâu kín dù mọi thứ đang hân hoan tận hưởng niềm vui trong tiết xuân đầy nắng. Trúc ốc nhấp nhô trên hồ nước vắng lặng đến lạ thường. Mọi thứ vừa mới còn đây, quen thuộc những hơi ấm cùng thanh âm nói cười tràn ngập. Thế mới biết biệt ly là liều thuốc có thể đóng kín tâm hồn con người theo cách thức đau lòng nhất. Ngoảnh đầu nơi ấy, họa chăng tử hoa liệu còn nở đến ngày sau...