Monday, November 28, 2011

[Nam Hoa Mộng] Chương 1

Chương 1

Đất Lạc Dương hiện hữu lưỡng "tuyệt". Nam nhi nơi Lạc Dương này, đã gặp ắt phải kính nhường, bởi vì lưỡng "tuyệt" thực khắc sát được nam nhân. Lưỡng "tuyệt", một là tuyệt thế mỹ nữ Tô Đan, hai là tuyệt đối cường hào Tô Lâm.

Đã là nam nhân, ắt mong muốn mỹ tuyệt. Nam tử đất Lạc Dương này cũng thế. Họ theo đuổi bóng hồng trong mộng Tô Đan trong tình yêu ảo tưởng. Những khi bóng dáng nữ nhân tuyệt thế này lả lướt trên phố thị, cảnh tượng chắc chắn khiến người khác liên tưởng đến trận địa đang ào ạt trăm ngàn vạn đại quân như sóng cuộn truy sát địch nhân vậy. Không biết bao nhiêu kẻ ngã xuống, cũng chẳng biết bao nhiêu người lại đứng dậy tiếp tục đuổi theo nàng. Nam tử Lạc Dương mắt vừa thoáng thấy thân ảnh Tô Lâm, ngược lại khiến người khác liên tưởng đến trăm vạn đại quân bị pháo đạn oanh tạc tan tác, hình ngũ rối ren, mạnh ai nấy chạy thoát thân. Cứ như một quả pháo vừa bắn ra, cả trăm ngàn kẻ ngã gục, không một ai dám ngoảnh đầu lại nhìn dù chỉ một cái. Tô Đan là một con tuyết miêu, biếng nhác, cao ngạo, thì Tô Lâm chính thị một con hồ tôn, nhảy lên nhảy xuống, loi choi ngả ngớn, không một chút đứng đắn. Gương mặt Tô Đan ngự trị một song nhãn tình minh lượng mỹ miều, động tâm tất thảy nam nhân. Nam tử nào đủ can đảm để nhìn thẳng vào ánh mắt sáng như gương soi mà ẩn chứa cỗ duệ khí rắn rỏi này, bản lĩnh kẻ này trong chớp mắt, chắc chắn thất thủ trước nàng. Tô Lâm cũng sở hữu một song nhãn tình trong vắt như đôi sao sáng giữa bầu trời đại mạc. Nam nhân nào có thể cùng hắn đối nhãn, bản lĩnh trong nháy mắt, chắc chắn tan tác không còn một mẩu.

Bất hạnh thay, Tô Đan mê đảo chúng sinh, cùng Tô Lâm hách bào chúng nhân, lại chính là bảo vật trời cho của một đôi phu thê. Đôi phu thê ấy là phu phụ Tô Viên ngoại. Sự việc Tô Lâm yêu tỷ tỷ mình nổi danh thiên hạ, không ai không biết. Kẻ nào có ý tiếp cận phủ Viên ngoại, thường thì cả thân người liền văng trở ra ngoài, run rẩy đến cả tháng sau vẫn chưa hoàn hồn được.

Từ lúc Tô Lâm một tuổi, hắn đã học được công phu chì chiết hành hạ gia nhân. Nhẫn vàng của Tô mẫu, hắn ngậm trong miệng chơi chán rồi phun ra ngoài. Tiểu Tô Đan nói với mẫu thân, nương a nương, đệ đệ đem khối vàng ăn vào bụng mất rồi. Tô mẫu nghe vậy một phen cả người sợ hãi đến độ run bần bật. Bà vội vàng vạch chiếc miệng anh đào chúm chím của tiểu Tô Lâm bảo bối ra kiểm tra, chỉ phát hiện bên trong ngoại trừ đầu lưỡi đỏ hồng với nước miếng ra chẳng có gì cả. Tô mẫu khóc lóc một trận nức nở khôn nguôi. Khóc cả hai canh giờ, Tô Lâm mặc quần chẽn nhỏ bò qua bò lại trên mặt đất, lấy mông làm tâm vòng tròn, chân làm bán kính, quay tròn. Vừa quay được một vòng, một vật nhỏ lấp lánh ánh kim từ trong tay áo tiểu bảo bảo bay thẳng ra ngoài.

Khi được ba tuổi, Tô Lâm chính thị là một con hồ tôn cỡ nhỏ, ngỗ nghịch không thể tả. Đem ghế tựa trúc đằng trong nhà ra làm giường lò xo mà nhảy, nhảy chưa được năm cái, mây đứt, Tô Lâm bị kẹt bên trong ghế, rút người không ra mà chui xuống dưới cũng không được, chỉ còn cách mang theo cả cái ghế chạy lòng vòng. Chạy mòng mòng qua mấy nơi trong phủ, đồ vật bị ghế tựa va quẹt rơi rớt xuống đất loảng xoảng vỡ nát hết cả, đến cả số đồ cổ từ thời Thương Chu lão cha hắn cố công sưu tầm cũng hóa thành đám sành sứ lởm chởm vô giá trị tất. Chết người chất là chỗ, vóc dáng tiểu hài tử hãy còn nhỏ quá, lưng ghế và chân ghế che hết cả người, cả người lọt thỏm bên trong ghế. Từ xa nhìn lại cứ như một cái ghế trúc đằng đang lở lửng trên không và bay với tốc độ tàn phá kinh người. Phu nhân trông vậy tưởng chuyện ma quỷ gì gây ra, nằm bẹp trên giường mất mấy ngày trời.

Đến lúc năm tuổi, nhân lúc lão nương hắn không chú ý, Tô Lâm một mình bỏ ra ngoài chơi. Thiết Thất bán bánh bao trông thấy hắn, cười hì hì bảo tiểu đệ đệ ngươi còn nhỏ quá, kích bạo tiểu vũ trụ của tiểu Tô Lâm. Chớp lúc Thiết Thất không chú ý, hắn liền nhảy đến cạnh xửng hấp bánh bao, mở nắp xửng, cởi tuột quần, xuỵt xuỵt xuỵt xuỵt mấy tiếng, một dòng nước tiểu chảy xuống, nhảy biến đi mất, thuận tiện xoa luôn cả tiểu kê kê bị hơi nước làm bỏng. Tối hôm đó, người dân hai thành Lạc Dương, bao gồm cả Tô Đan, đều bị tiêu chảy đến mức mặt mày xanh le xanh lét không còn chút huyết khí, run rẩy cả người thiếu điều không nhấc nổi.

Lúc bảy tuổi, Tô Lâm và Tô Đan cùng nhau lên núi hái trái cây ăn. Đúng là mùa xuân nắng ấm ngập tràn. Ngày hôm ấy hoa thơm đua nở, hồ điệp phi vũ, thiên khí tuyệt đẹp, trời trong mây đẹp, còn phơn phớt thêm chút gió xuân lả lơi lên da thịt. Tô Đan đang đứng trong bụi hoa thưởng hoa khiêu vũ, hấp dẫn rất nhiều hồ điệp đến bên cạnh nàng tùy vũ tung bay, cảnh tượng đẹp đẽ mỹ lệ đến mức dương quang phải lững lờ ngưng lại ngắm nhìn vũ điệu của nữ hài khả ái. Mới vũ được một nửa, Tô Đan nhìn thấy trên cây có hai tấm mạng nhện. Trên mạng nhện mắc kẹt một con tử sắc hồ điệp. Tô Đan động lòng thường cảm trước con vật, nghĩ muốn cứu nó, cho nên cất tiếng gọi đệ đệ mình tới cứu nó. Đệ đệ xông thẳng tới, nhảy phốc lên, mò mò trên mạng nhện. Một tay nắm chặt hồ điệp, một tay nắm chặt con nhện, dùng tay đang siết hồ điệp nhổ từng cái chân nhỏ xíu của con nhện, chỉ còn lại một viên tròn tròn để giữa ngón trỏ và ngón cái rồi búng bay đi cái vèo. Tô Đan thét lên, vội vàng nắm chặt bàn tay đệ đệ đang muốn nhổ luôn hai cánh con hồ điệp. Tô Lâm ngẫm lại cánh hồ điệp sẽ vỗ phấn hoa, nên không dám nhổ nữa. Hắn bèn chọn lấy một cành cây nhỏ, viết lên trên cánh hồ điệp mấy chữ: Hồ điệp của Tô Lâm. Hồ điệp trong chớp mắt vỗ đôi cánh yếu ớt thiếu điều muốn nát vụn, run rẩy bay đi mất.

Chuyện sau đó, càng nháo càng thái quá không xem ai ra gì, thiết nghĩ chẳng cần phải nói nữa. Chỉ có thể nói không có ai đủ can đảm để tiến vào phủ Viên ngoại cả. Từ trước đến nay, người có phản ứng bình thường sau khi tiến nhập phủ Viên ngoại thành công kể ra cũng chỉ có một người duy nhất. Đó là Nhị công tử Phạm gia, Phạm Tử Cao. Nghe nói Phạm gia là dòng dõi thư hương, ôn nhu nho nhã. Tam vị công tử Phạm gia, nhất nhu nhị văn tam hùng tráng. Vị Tử Cao này, chính là người văn nhã nổi danh khắp thành kia vậy.

Phạm Tử Cao cũng là một người theo đuổi Tô Đan. Đã qua hai ba năm đằng đẵng, Tô Đan vẫn như vậy phẩy tay không đồng ý, không mang theo bất kỳ chút vướng mắc suy nghĩ nào. Tuy nói rằng Phạm Tử Cao có thể tiến vào bên trong phủ, nhưng thật đã phải chịu không ít đau khổ cam go. Tỷ như buổi chiều hôm đó, Phạm Tử Cao đến phủ Viên ngoại...

"Tô cô nương, thời tiết không tệ, cô nương có muốn ra ngoài tản bộ cho khuây khỏa chăng?" - Phạm Tử Cao như vậy mở lời đề nghị.

"Không được." - Lãnh mỹ nhân Tô Đan như vậy chối từ.

"Tô tiểu thư không đi, Tô thiếu gia đi cùng ngươi vậy." - Tô Lâm như vậy nhảy ngay vào.

Phạm Tử Cao quay đầu nhìn chằm chằm Tô Lâm, nghẹn họng không nói được câu nào, nuốt nước bọt đánh ực, trán xuất lãnh hãn, tiếp tục thuyết phục Tô Đan. Tô Lâm vỗ vỗ lên vai Phạm Tử Cao, Phạm nhị công tử mỉm cười quay đầu lại. Tô Lâm nắm chặt tay y, ánh mắt ám muội nhìn thẳng vào kẻ thua cuộc đang nhũn ra như nước trước mặt. Phạm Tử Cao há hốc mồm, hai mắt trợn tròn, kinh ngạc. Cả người y hóa thạch cứng đờ. Tay kia của Tô Lâm đặt vào lòng bàn tay của Phạm Tử Cao, đôi nhãn tình lại hóa nên một trận ái ái muội muội, tà khí dày đặc. Phạm Tử Cao sắc mặt đại biến.

Vật gì đó trong tay mềm mềm đang cử động. Mở ra, Phạm Tử Cao hoảng hồn ra sức phẩy phẩy tay. Một con giun phì nộn ngo ngoe nhung nhúc bay thẳng trong không trung vẽ nên một đường cong hoàn mỹ. Tô Lâm gục đầu xuống đất, bắt lấy con giun béo tròn kia. Hắn ngẩng đầu lên nhìn cái tên ác ôn mặt trắng, ánh mắt oán giận hằm hằm đối Phạm Tử Cao: "Ngươi, ngươi sao có thể đối với Cao Cao như vậy chứ?" Lời vừa dứt liền đưa tay lên vuốt vuốt thân thể ú núc của Cao Cao: "Cao Cao! Ngươi ngã có đau không?"

Phạm Tử Cao chỉ thẳng Tô Lâm, thanh âm run lên vì tức: "Ngươi!!! Ngươi chọn thế nào mà ra tên đó hả?" - Tô Lâm bây giờ chỉ biết có Cao Cao, làm gì có tâm tình mà quản cái tên Tử Cao lắm lời đó. Phạm Tử Cao tím mặt: "Tô Lâm, ngươi, ta thật chịu không nổi ngươi rồi! Ngươi sao không học theo tỷ tỷ ngươi một chút đi hả?"

Cái gì? Phạm Tử Cao không đủ văn nhã?

Có thể trước mặt Tô Lâm mà văn nhã, nhất định không phải người.

Tô Lâm cúi đầu nhìn xuống mặt đầt, mím chặt môi, hốt nhiên quay đầu nhìn kẻ kia cười nhạt, thanh âm ngạo nghễ: "Ta phải học theo tỷ ấy, vậy ngươi đến theo đuổi ta đi!" - Phạm Tử Cao không nói gì, phất tay áo bỏ đi một mạch. Tô Lâm bĩu môi khinh rẻ, tiếp tục nhảy lưng tưng trên bậc thềm rồi nằm xuống. Cao Cao bò lên trên ngón tay hắn, lăn qua lăn lại.

Chẳng bao lâu sau, trong viện truyền đến thanh âm của tỷ tỷ: "Ta nghe nói, trong thành có một vị công tử, trời sinh trên thân thể đã mang theo mùi hương lạ, không biết y tên là gì nhỉ?" - Phạm Tử Cao nho nhã đáp lời: "Người này ta cũng có nghe qua, là họ Tần tên Hương." - Thanh âm Tô Đan bình đạm không chút hứng thú, chỉ ẩn ẩn bên trong một chút gì đó kỳ vọng đợi mong: "Tần công tử, Tần Hương. Tần Hương, Tần Hương... Quả nhiên người cũng như tên vậy."

Tô Lâm nằm trên bậc thềm. Bỗng đâu một làn hoa hương kỳ lạ phảng phất truyền đến. Tô Lâm không cầm lòng đậu liền hướng đầu về phía mùi hương nọ nhìn thử, chỉ trông thấy một con tử điệp khẽ khàng vỗ cánh rồi đậu xuống. Tô Lâm nheo nheo mắt lại. Hắn, một tên hồ tôn là thế, tất nhiên thị lực cũng thuộc hạng siêu cường. Rất nhanh hắn liền nhìn thấy trên cánh hồ điệp nọ có khắc bốn chữ: Hồ điệp của Tô Lâm.




>|< Chú thích >|<

- hách bào [吓跑]: dọa người khác sợ bỏ chạy mất

1 comments:

Anonymous said...

a ha, truyện hài!!

nhưng ta vẫn chưa nhận ra nổi bạn Tô Lâm này rốt cuộc là công hay thụ đây ="=

Tần Hương, cái tên đẹp đấy, còn có mùi thơm, chắc là thụ a =))

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.