Công nhận con người có khiếu phóng đại sự việc và nói sai thực tế một cách đáng sợ. Và họ cũng có một cái năng khiếu khác là chuyện trong nhà thì cứ bắt loa ra mà nói cho cả thiên hạ cùng nghe cho nó vui vẻ xóm làng. Bằng chứng là chuyện gì, thành tích chi trong nhà, đang có khách, réo um lên cho họ nghe cho nó dzui. Dzui ko thể tưởng được. Thích là nói. Vậy mà sáng hôm sau thì im re, sao ko nói tiếp đi. Nghe thấy mà phát nản. Nói nghe điếc đầu.
Bây giờ thì học được bao nhiêu thì học. Thấy công nhận nản kinh khủng. Nhà gì mà cứ lục đục không. Học trước mọi thứ ư ? Món này hơi khó nuốt. Nhất là món Lý và Hóa. Căn bản bay hết rồi. hahaha. Bây giờ chỉ thấy vui đời được với môn Anh Văn thôi. Kệ !!! Học được cái gì thì cứ học. Mình không chắc là sang năm tới có còn nói được không nữa. Chả thấy cái gì đáng để nói cả. Khi nào gặp được Ani thì nói. Mà chỉ sợ nói nhiều quá rồi lại gây ra lỗi gì nữa. Nói tóm lại thấy không nói gì là tốt nhất. hi hi.
Cứ vậy đi. Học được gì thì học cái đó.
0 comments:
Post a Comment
Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.