Tuesday, September 01, 2009

Bản thân 1

Mãi đến hôm nay mới dám viết một cái gì đó. Trời mưa liên tục.

Giờ này năm kia hay nằm kìa gì đó chắc mình đang vui chơi liên tục. Nhưng cũng ít tháng sau thì lại gặp mất mát lớn.

Giờ thì chỉ biết cặm cụi học. Mình không cặm cụi đi học thêm 2 3 show một ngày như bạn Hoàng được. Mình không đắt hàng học thêm ở Lý Tự Trọng được. Cái gì đối với mình cũng không được. Mình chỉ có biết ở nhà và tự lôi đồ ra học. Nhưng cũng vì thế, nếu như mình giải trí hay chơi cái gì đó. Mình lại được nghe liên-hoàn-chửi và tổng-so-sánh. Cũng hok biết là mình làm sao và phải nói gì. Thôi thì im miệng lại cho chắc ăn. La và chửi là 2 động từ mình thường hay nghe nhất nếu ở nhà thời gian quá dài. Và một tuần đúng là một thời gian cực kỳ dài.
Học nhiều môn, cố gắng hoàn thành tốt. Và cũng ráng đọc trước bài để hiểu thêm vấn đề. Mình phải tự tạo cho mình một cái không khí mà lúc nào người ngoài nhìn vào cũng cho rằng mình rất siêng học. Mình cũng tự hiểu rằng, cái đó, gọi là, tự tạo áp lực cho mình. Nhưng cũng hằng ngày ngồi nghe rất nhiều so sánh, làm mình cũng tự đặt ra cái gọi là, nếu thì. Cụm từ nếu thì... áp dụng vào việc thi ĐH thì có biết bao nhiêu là phương án và cách giải. Mà mình hoàn toàn không muốn hiểu đến và cũng không muốn nghe đến. Nhiều khi, mình thực hiện hết sức thì chắc chỉ mình mình biết thôi àh. Người khác họ vẫn có thể viện dẫn dẫn chứng ăn chơi, lười học, bồ bịch, làm biếng, ko lo việc nhà, ngu dốt, nói chung um sùm những lý do và cụm từ có thể được nêu ra, để tiến hành cuộc tổng-sỉ-và và mình là bia hứng đạn. Vì nói để mình nghe mà.

Mình lại làm nguyên nhân để cãi nhau của người khác. Và phần lớn là tại cái miệng xoen xoét của mình và cái tính hay xía vô chuyên người khác. Nghĩ tiêu cực thì mình rút ra được giải pháp là không bao giờ tham gia vào bất kỳ chuyện gì. Nói như nguyên tắc hoạt động của tổ chức Liên hợp quốc mà học nhiều quá bị nhiễm luôn là, không can dự vào công việc nội bộ của bất kỳ nước nào. Và mình từ từ lùi dần vào cái vỏ ốc vốn có tự tạo của mình. Tất nhiên thôi. Không gì phải bàn cãi.

Mình sẽ không bao giờ lang thang nữa. Mình hứa như thế. Có thể, mình sẽ im luôn việc phải nói quá nhiều và dành thời gian để bù vào việc thiếu ngủ trầm trọng. Phạm vi quanh quẩn sẽ luôn luôn là ổ dịch trường THPT chuyên Lê Hồng Phong và cái nhà của mình vậy. Nên trở lại với cái quỹ đạo ban đầu đi là vừa. Vì cái cảm giác thấy sợ của mình thôi. Rất sợ hãi.

Mình tự thấy như thế. Thỉnh thoảng phải viết cái gì đó mới thấy đỡ bớt. Thôi, quay lại với cuốn tập Soạn Văn mà vẫn không hiểu yếu tố nghệ thuật là cái gì.

Mình sợ chính bản thân mình và một số người. Không muốn nói chuyện. Rất sợ hãi. Nên tập lần sự dè chừng...