Showing posts with label Jay Chou. Show all posts
Showing posts with label Jay Chou. Show all posts
Tuesday, May 24, 2011

Nhân Danh Cha ... Máu ... Hoa hồng

Góc tối leo lét ánh đèn cầy nhỏ từng giọt sáp gấp rút rơi xuống đĩa hứng. Tiếng cầu nguyện nhanh dần trong đêm. Bóng tối...

Âm thanh vút nhanh qua những ngóc ngách cửa sổ phủ đầy những rặng hoa hồng leo dây thắm một màu đỏ quý phái và sang trọng. Máu tươi chợt nhỏ lên những trang sách thấm đẫm những tội lỗi cùng nỗi khoan thứ giam chặt con quỷ dữ trong tâm hồn. Không hoàn hảo...

Lỗ chỗ... Thủng... Máu rỉ giọt... Linh hồn bị tàn phá... Thối rữa...

Ánh mặt trời dần lê gót chân hoang dại lên những nóc nhà hoang vu tồi tàn nơi con phố chật hẹp. Cây thánh giá bật sáng những giọt lệ trong vắt đến lóe sáng như những nhát dao cứa đôi tiếng rên rỉ bật máu. Xót. Những giọt máu khô lại trên con đường đá vô định hun hút về một hướng tạo nên những cơn ảo giác chập chờn. Loạng choạng. Hơi thở dồn dập theo những lần phập phồng nơi lồng ngực đang cố chịu nỗi đau đớn bóp nghẹt.
Sunday, March 27, 2011

Tóc Tựa Tuyết

Tam thiên lưu thủy, ngã chích thủ nhất biều...

Ngươi có biết chăng...

Phồn hoa có tựa ba ngàn con nước chảy mãi về Đông đi nữa, ta chỉ chọn một chiếc gáo và uống nước từ chiếc gáo ấy...

Thâm cung ba nghìn giai lệ, ta nguyện chẳng cần ai...

Dưới mưa tuyết, ngươi lựa đàn. Tỳ bà văng vẳng não lòng dây thê lương ai oán. Ngươi thân tàn phế, nhưng ngươi tàn mà không phế. Thế gian kẻ không tàn mà phế quả thật rất nhiều. Ngươi từng đối ta nói thế.

Ngươi rời xa ta sao sớm vậy? Những ngày ấy ta chẳng dám động ngươi. Ta biết ngươi đau, đau lắm, vì độc tố đã lan tràn thân thể. Rồi ta cùng ngươi ngắm đào hoa buông mình theo gió lộng thổi về phương xa...
Monday, February 14, 2011

Ngọt Ngào

14/02

2 năm trước.

Chúng ta gặp nhau ở bến xe bus Bến Thành tấp nập. Cảm xúc này tốt nhất đừng nói ra nhiều, phải không anh?

Bus 27, phở Bến Thành, viện Bảo tàng Thành phố, thư viện Quốc gia...

Cứ xem như chúng ta hãy cùng nghe MV này và nghĩ lại đi nhé ^^

Happy Valentine's Day

ANISION! EM YÊU ANH RẤT NHIỀU!!!

P/s: Cái MV đặc biệt tặng anh thì em chưa có làm kịp. Anh thông cảm cho em nhen ^^ (cười toe)
Sunday, January 02, 2011

Phong

Ngày... tháng... năm...

Em đã đi đâu? Em hiện giờ đang ở nơi nào? Anh gặp em có được không?

Ngày... tháng... năm...

Em ơi! Hôm nay trời nhiều mây lắm. Anh thích được ngồi trên chiếc xích đu nọ nhẹ nhàng đong đưa cùng bên em, giấu đôi tay lạnh giá vào trong chiếc áo len dày cộm. Anh không biết phải nói thế nào nữa, nhưng sao đôi tay em lại lạnh thế? Anh có cách nào sưởi ấm lại đôi tay này cho em không? Chuông gió rung rồi kìa em. Hôm ấy chúng ta cùng chọn chiếc chuông gió, cùng nhau mắc nó lên đón gió nơi căn nhà gỗ cũ mục dần hoang phế vì thiếu vắng hình bóng em. Phải làm sao đây?

Xà Vũ

Mờ ảo... Huyền bí... Yêu ma...

Dải lụa thêu lướt những sợi vàng óng ánh thiêu đốt áng mây rực rỡ giăng trên đỉnh kim tự tháp huyền bí. Tượng Nhân sư im lìm dưới cái nóng khô bỏng rát rạt của xứ sa mạc khắc nghiệt lặng lẽ.

Nóng bức... khô cằn...

Vây quanh ta là những con rắn ngẩng cao đầu hướng những cặp mắt khối đa giác nghi kỵ nhìn chằm chằm vào ta. Trận địa này giăng ra ngang tài ngang sức. Ta toát hết cả mồ hôi trong cái nóng cháy bỏng của mặt trời chiếu rọi trên lưng tìm cách vượt qua. Ảo giác.

Và ta... đã... gặp được...nàng.
Saturday, January 01, 2011

Tâm Vũ - Lại nhớ về mưa

Anh à...

Em nghe Tâm Vũ là lại nhớ đến mấy hồi chúng ta hay nắm tay nhau chạy dưới mưa đuổi theo xe bus ấy. Anh còn nhớ không? Lần đó chúng ta đợi nhau ướt lướt thướt dưới trời mưa nặng hạt, lạnh buốt giá chỉ để trao cho nhau hai cái bánh hamburger nguội lạnh nhàu nát, rồi vắt giò lên cổ chạy theo con 27 để anh đưa em về nhà. Nhưng lạnh thì lạnh, ăn cũng vui lắm mà, phải không anh yêu?

Rồi những lúc chúng ta lại giận nhau, lại hờn dỗi, lại trách cứ. Có bao giờ anh để ý hình như những lúc ấy, chúng ta đi riêng, và ngồi bên ô cửa xe bus dõi tầm mắt ra phía ngoài nhìn những giọt mưa đau rát quất vào ô cửa kính vô tình lăn dài những vệt nước mưa như đôi mắt ai cay xè vì những giọt nước nóng hổi? Em thường hay nghĩ mông lung những khi như thế. Mưa vẫn cứ mưa. Ipod vẫn vang vang bài Tâm Vũ sâu lắng mà buồn bã. Đôi khi chúng ta cãi nhau, vì đó là món nêm gia vị cho tình yêu thêm đằm thắm. Cảm giác cái lạnh cắt da thịt thấm dần vào xương tuỷ, em chỉ ước lúc đó anh lại ngồi bên em, nắm chặt lấy tay em dù rằng tay anh cũng lạnh và ướt y chang tay em thôi. Như thế cũng đủ ấm rồi, đúng không anh? Ấm trong lòng chúng ta.

Đông Phong Phá

Ẩm hương Bích huyết Đào hoa thanh đạm thấm nhuần, ta an tịnh nghiền ngẫm cuộc đời trải dài hoành sơn ngàn vạn dặm.

Bao năm thăng trầm ta chờ đợi ngươi nơi Thuỷ Bích tiểu hồ, bên cổ thất đạm nhã rêu phong phủ kín xa xăm vọng về cơn gió lạnh hiu hắt đượm nồng hương rượu ta và ngươi từng bên nhau đối bái.

Ngươi vì đâu mà đi? Ta vì đâu mà đợi? Năm đó đôi ta gặp nhau giữa sắc xuân tươi thắm vàng rực ánh ban mai nơi đào lâm uẩn uẩn. Ta cùng ngươi, niên thiếu, hào hoa, phong nhã, tuấn lãng, mị kiều.
Sunday, December 26, 2010

Vĩnh Viễn Không Ngừng Yêu

--------------------------------------------

Hôm nay đến đây thôi... thật nhiều cảm xúc. Hôm nào vui hứng lại viết cảm nhận về bài này vậy. Bài này Jay viết tặng Quách Phú Thành thật tuyệt vời... Thật đẹp cho một tình bạn.

-------------------------------------------
Wednesday, December 08, 2010

Bản Thảo Cương Mục

Thật tình mà nói đối với tôi, thuốc Bắc không phải là gì đó quá xa lạ. Những cuốn sách y thuật khi xưa Ông Bà Ngoại thường hay kể, những vị như Bạch Phụ Tử, Hắc Táo Nhân, Xuyên Khung, Cúc Hoa, Nhãn Nhục, Quế Nhục ăn sâu vào trí óc tôi từ nhỏ, mặc dù lúc đó hầu như tôi không hề hiểu gì về những từ ngữ kỳ lạ đó. Lớn hơn một chút tôi biết đến thuốc Bắc uống đắng đến mức nào, và nhìn nó dưới một ánh nhìn sợ sệt mỗi khi bệnh nặng quá phải viện đến thuốc Bắc. Ác mộng của thời thơ ấu là phải bưng bát thuốc Bắc uống cho kỳ hết mới thôi.

Rồi biết đến Anh, nghe đến bài Bản Thảo Cương Mục, kỳ thực mới đầu tôi cũng chẳng hiểu rốt cuộc bài này nói cái gì nữa. Chỉ ấn tượng mỗi âm nhạc viết trên nền nhạc đa âm theo âm hưởng techno/electronica, rất nhiều tiếng điện tử, chắc Anh kết hợp nhiều nhạc cụ điện tử quá hay sao nghe không ra được nhạc cụ nào rõ ràng, nhưng tổng thể, Anh tạo nên một bài rap mà mỗi lần tôi hát theo đến hụt cả hơi vì chưa biết cách lấy hơi khi đọc rap. Một điểm nữa khiến tôi thấy lạ ở bài hát này là tiếng đồng hồ quả lắc lúc chuyển giữa hai đoạn hát, đưa ra một giai điệu cực khác, rap cực nhanh. Quả là Jay, âm thanh trong cuộc sống kiểu nào cũng có thể đưa vào trong âm nhạc của mình. Bội phục! Bội phục!
Sunday, December 05, 2010

Phân Liệt

"Anh đưa tôi đi chứ?"

"Được. Anh đưa tay cho tôi. Chúng ta sẽ cùng đi. Tan biến khỏi thế giới này."

Chiếc xe gắn máy rồ ga phóng vút trên đường cao tốc vắng vẻ. Mưa nặng hạt dần cuốn theo nỗi phiền muộn trong lòng. Con đường nhạt màu cuốn mãi về phía sau, mà nụ cười tôi tắt ngấm trước ánh nắng nhạt nhoà khuất dạng sau áng mây cô độc.

Nghị lực trong tôi bỗng chốc phân cắt thành hai mảnh rời rạc. Yếu đuối, nhu nhược. Cơn mưa rào như cuồng phong bạo vũ nhấn chìm hai chúng ta vào hư không.

Saturday, December 04, 2010

Đài Hoa Cúc

Hỡi người an toạ trong thinh lặng trên dòng nước cô độc rải đầy cánh hoa cúc tịch liêu...

Người nghe thấy chăng tiếng trầm hùng gieo rải theo từng tiếng trống đơn bạc mênh mang...

Phủ đệ nhà ai cúc hoa tàn lụi rơi trên mặt đất phủ sương. Ánh nến hiu hắt trong không trung thoảng hương tửu nồng vây phủ linh hồn ta. Ánh mắt nàng đẫm lệ ngắm nhìn ta. Chớp mắt tựa mưa bụi thoảng qua, bóng dáng nàng dần dà rời khỏi đáy mắt ta. Đêm tàn thêm trống trải.

Sương đêm lạnh giá thấm ướt tà áo đượm hương hoàng hoa nồng ấm. Phải chăng bóng nàng trên lầu song gác tía độc ẩm một mình mà vọng tiếng ngân nga. Đời này ghi lại trên giấy chiếc chìm đắm vào giấc mộng xa xôi. Ta nơi mặt hồ cô đơn ngắm nhìn bóng ảnh chính ta phai tàn theo con nước. Gió Bắc thổi loạn, đêm hãy còn sớm. Nàng khẽ thêu từng đoá cúc hoa rực rỡ khoe sắc cầu khẩn phước lành. Lòng ta nghĩ đến nàng vang vọng câu hỏi bỏ ngõ không lời hồi đáp lúc ta ra đi...
Wednesday, December 01, 2010

Hộp Thiết Bán Đảo

Anh từng nói với tôi, anh có riêng một cái rương để cất giấu những thứ quý giá, để những khi trong lòng vu vơ anh lại lấy ra xem lại. Ký ức từ những niềm vui nỗi buồn vương dấu trong lòng anh chìm đắm trong rương gỗ cũ mục. Anh vẫn chưa bao giờ để cho tôi xem cái rương ấy. Tôi hiểu, ký ức của mỗi người không dễ gì để bày tỏ. Đôi khi trong lòng tôi vẫn tự hỏi anh cất giấu những điều gì trong ấy? Rồi một lần tình cờ tôi nhìn thấy hộp quà màu vàng óng chứa đầy những ngôi sao tôi ngồi gấp để trong rương ấy, phần nào tôi hiểu được tình cảm anh dành cho tôi. Tình cảm anh dành cho tôi còn hơn thế nữa. Tôi hiểu điều đó. Rất rõ. Tôi tôn trọng, dù gì tôi cũng biết, đến một ngày nào đó, tôi sẽ cùng anh khai mở chiếc rương ký ức đó.
Saturday, November 27, 2010

Pháo Hoa Dễ Tàn

Đoá pháo hoa rực sáng trên bầu trời duyệt sắc phút chốc tan biến vào hư vô. Đời người một khắc đáng giá ngàn vàng. Nào ai biết được sẽ khi nào chấm dứt, mà sẽ chấm dứt nơi đâu. Nay ta tấu khúc ngọc cầm tiễn ngươi ra đi. Cầm này về sau còn vì ai tấu nhạc?

"Mưa mịt mù, cố hương đắm chìm trong cây cỏ
Ta nghe người vẫn thuỷ chung một hình bóng."

17 năm.
Saturday, November 13, 2010

Sứ Thanh Hoa

Thời gian lâu thật. Ta không biết được hình ảnh nàng trôi dạt vào tầng không xa xôi nào của đám mây trắng bồng bềnh trôi dạt lẩn khuất sau rặng núi xa xăm. Ta tại phương xa chờ đợi bóng hình nàng lả lướt trong bộ y phục lụa là mềm mại. Tiếu dung ẩn ẩn trên khuôn miệng nhỏ nhắn xinh đẹp. Nàng đứng đó nhìn ta, trong tay làn thức ăn đượm mùi gỗ mây thơm mới. Đôi mắt nàng hàm chứa tiếu ý đủ làm xao xuyến cả lòng ai...

Thư pháp Hán triều lối chữ Lệ phiêu dật, ta đợi nàng trong căn nhà nhỏ bên hồ, ngắm nhìn cơn mưa rào ào ạt trút trên cây chuối ngoài mành đơn độc. Hình bóng nàng phiêu tán vào cột khói xa xa thở bên kia sông xa cách. Còn lại mình ta họa bức tranh sắc đẹp tu mỹ diễm lệ của nàng lên bình sứ thanh hoa tự cổ lưu truyền nhân thế, lòng này đợi chờ ai...

"Trời xanh đợi chờ cơn mưa lất phất, còn ta mãi đợi nàng..."