Showing posts with label family. Show all posts
Showing posts with label family. Show all posts
Saturday, July 09, 2011

Sinh nhật "vui"

[From Facebook with...]

Cũng lâu rồi không viết note trên này, khổ vì cái facebook đã bị chặn bởi các bác nhà mạng yêu dấu dễ thương, vậy là phải add thêm cái https vào. Mệt, cứ refresh là lại mất link. Thôi cũng nhân dịp í mà... Bợt-dei của mình... Viết một chút gì đó vui vui trên facebook...


Sinh nhật, nhận được rất nhiều lời chúc "Happy Birthday" trên facebook, của các 12D1-er, của các bạn vô tình quen được trong những lần lượn net. Vui... Dù rằng trong một ngày như thế này và với tâm trạng như thế này thì vui là một điều vô cùng xa xỉ. Nhiều khi mình ước mà cũng chẳng thể vui được. Hay là hít khí Helium vào nói cái giọng méo méo cho nó hài, mà mình cũng biết thật ra làm thế cũng chả hài gì cho cam.

Không quà, đã thành thông lệ, những món ăn sinh nhật "vũ như cẩn" mình cũng không để ý lắm. Nhớ cái ngày xưa ít ra sinh nhật là một ngày gì đó vui vui len lỏi trong lòng, có những nụ cười, có những cái vỗ tay chúc mừng. Rồi hết, sinh nhật đơn giản như bao điều đơn giản ngày ngày trôi qua. Mà bây giờ có bảo Tết đối với mình cũng không khác chi những ngày nhàm chán. Có chăng mình được ngủ nhiều hơn thôi.
Monday, February 07, 2011

Cuộc gọi chưa đầy năm phút

10:40 tối

Hết Tết.

Tết trôi qua nhàm chán như bao sự nhàm chán.

Con người vẫn luôn bận bịu bởi những cơn lốc điên cuồng kéo người ta đi trong vô thức.

Mai đi làm. Con người dấn bước trong cuộc sống hối hả tiến đến những bước đường xa lạ trong tương lai được sắp đặt sẵn.

Cảm giác bào mòn theo những hoàn cảnh vô tình hoặc hữu tình xảy ra o ép con người ta rơi vào một trạng thái lạ lẫm không hề quen thuộc.
Friday, December 10, 2010

Đêm cô độc - Dạ Khúc

Khuya rồi ha. Ngủ không được. Tình hình là nuốt cà phê kiểu này là mặt thành rổ chắc rồi.

Không hiểu được. Đôi khi mình cũng muốn lân la làm quen nhưng có thể không bao giờ làm quen được.

Chỉ là ham chơi, không chịu học hành. Chắc rồi cũng rớt.

Nhìn lại cái tài sản MV làm cho Jay, cũng được, nói theo Jay, Aiyo bu cuo. Đúng là tự sướng cao độ.

Ban đêm mà nghe Dạ Khúc là hết chỗ chê. Cho dù có cao hứng tới mức nào, buồn bã tới mức nào, nghe bài này bỗng dưng mình lại thấy bình lặng. Cái trầm buồn đôi lúc nhanh dồn dập của những ký ức xen lẫn nỗi nhớ nhung hoài niệm xẹt qua trong màn hình mờ nhạt. Uhm. Nghe bài này lại nhớ anh. Đôi khi trong cuộc sống để vuột đi những cơ hội dù mỏng manh để được gặp nhau, để được nói chuyện với nhau, dù điều đó đối với rất nhiều người không phải là khó. Không phải là to tát gì, nhưng chỉ là một câu Em Yêu Anh, Anh Yêu Em đem lại niềm hạnh phúc nho nhỏ len lỏi trong lòng đủ xoa dịu cơn mơ trong một ngày lạ lẫm. Chẳng biết vì sao, nhưng nghe tất cả các bài hát của Jay, mình replay nhiều nhất vẫn là Dạ Khúc. Buồn, cũng không phải, chỉ là một nỗi miên man nào đó trong lòng tưởng niệm về tình yêu đã mất. Giai điệu bài hát không thể hiện nỗi buồn thảm tột cùng, mọi thứ chỉ là chút gì đó rất nhẹ bỗng, vỡ tan trên mặt đất và ánh mắt u buồn nhìn vào mảnh vỡ sắc vụn. Tiếng tim vỡ, tiếng thuỷ tinh vang vọng.

Rap nhanh. Không học cách lấy hơi thì cũng khỏi hát.
Sunday, November 21, 2010

Tiền và những thứ đi kèm

Qua 7 cái thất của Ngoại rồi, tôi thấy căn nhà thêm rộng ra. Đôi khi trong từng hành động nhỏ nhất, tôi lại nghĩ đến Ngoại. Mà nghĩ lại thì cũng chảy nước mắt thôi, Ngoại không còn ở đây nữa. Cũng như ông Ngoại, cậu Ba từng người một ra đi. Tuổi già, bệnh tật để lại cho con người ta những gì, thương tâm sao? Qua nhiều năm, cảm giác của tôi đơ lại theo dòng đời bào mòn vô vị. Tôi sắp thi, lại lao đầu vào học, học nhiều, vô được bao nhiêu. Dừng lại một chút cho cảm giác thêm bình ổn mà lật tìm từng trang ký ức vỡ vụn. Aromatherapy giúp tôi rất nhiều. Có đôi khi ảo ảnh chợt hiện ra trong giai điệu mênh mang. Uhm, là ảo ảnh thôi, không có gì chắc chắn cả. Đưa tay ra nắm lấy nó càng khó hơn. Đơn giản, nó không có thật. Nhưng đáng tiếc rằng, những ảo ảnh bọt nước đó rất ngọt ngào, rất ấm áp, rất thân thương. Nghĩ đến mà mủi lòng.
Sunday, July 26, 2009

Cà phê


Đêm rồi, tôi lại ngồi nghe bản nhạc quen thuộc The Day You Went Away. Nhìn ra khung cửa sổ đêm nay không gợn mây, ánh đèn đường tím trắng vẫn le lói nơi góc đường. Thấy muốn uống cà phê kinh khủng. Nhưng dù gì, đó cũng không gọi là cà phê. Nó là một dạng nửa cà phê, nửa sữa nhưng không phải là cà phê sữa. Tôi không đặt cho nó một cái tên. Đơn giản là chỉ pha cà phê và sữa, nhìn từng giọt một, giọt một sữa đặc cô quánh rơi xuống ly cà phê đen đậm một màu đen huyền ảo, tạo nên những vòng tròn nâu đậm, đắng nghét. Tôi ghét vị đắng của cà phê, khỏa lấp nó bằng vị ngọt gắt của sữa đặc để tạm quên đi cái thời vẫn phải pha Nescafe trong cái ly nhỏ đó, thêm đá và "Mời Cậu Ba uống cà phê ạh"...

Cà phê, tỉnh trí lúc cần tỉnh. Đối với tôi, nó vô hiệu. Một giọt sữa đặc cũng đủ ru tôi chìm vào thế giới của những giấc mơ, theo đúng nghĩa của nó, hoàn toàn mộng mị. Vị đắng nghét đến kinh hồn của cà phê đen pha đường đôi lúc vẫn quyến rũ tôi bởi mùi thơm của hạt cà phê xay nhuyễn, thơm nồng, đem lại cảm giác tỉnh táo nhất thời đó. Cái cảm giác mà dù đôi lúc, chìm hẳn vào thế giới riêng của mình quá lâu, tôi vẫn muốn bước ra để nhìn cái thế giới lao như tên bắn kia đã quay được bao nhiêu vòng quanh Mặt Trời im lặng rồi ?!? Tỉnh táo nhất thời, cảm giác nhiều người muốn tìm ấy, nó ra sao đối với một người còn quá non nớt và nông cạn như tôi? Tôi tỉnh trí hay không, hay là tôi vẫn chỉ làm những việc không ai coi ra gì để mình tôi hiểu được cái ý nghĩa bên trong của nó, dù chỉ nhận được những lời cười cợt. Xót ư? Tôi việc gì phải xót cho những lời nói vô cùng sáo rỗng vọt miệng ra từ những khuôn miệng hợm hĩnh, coi thường người khác. Họ không coi trọng giá trị con người, hay đúng hơn, không tôn trọng. Ai cũng là người như nhau cả thôi. Những lúc lại nghĩ lông bông như thế, hương cà phê kéo tôi vào thế giới ngọt lịm vị đường của sô-cô-la, họ hàng thân thiết của cà phê. Và rồi lại bâng quơ nhớ đến lúc nhỏ, những giọt cà phê phin rơi tí tách xuống chiếc cốc sứ nhỏ trắng phau. Nước mắt trong lòng...

Người buồn tình thường tìm đến cà phê? Như thế có ích gì? Tôi vẫn tự hỏi những câu cực kỳ ngô nghê như thế. Vướng vào dây tơ hồng, rồi thất tình, như thế có chăng là chấm hết? Lại tìm đến ly cà phê góc phố vu vơ, lang thang hết nơi này nơi khác, thời gian vẫn trôi qua; nhưng với kẻ sầu đời kia, thời gian vẫn đọng lại, từng chút một nhích chiếc kim giây nặng nề của đồng hồ đeo tay, từng tí một rơi hạt cát nhỏ bé qua chiếc lỗ con con của chiếc đồng hồ cát. Đối với tôi, đó là lãng phí. Đôi khi, cuộc sống cần phải sống nhanh hơn và cũng có lúc cần phải sống chậm lại. Nhanh hay chậm không có nghĩa là tốc độ theo tôi nghĩ. Nó là một điều gì đó, bạn đã ước và đạt được nó, bằng chính sức mình. Nghĩ vẩn vơ và lại nhâm nhi ly cà phê. Ôi ! Đắng ư? Ngọt ư? Béo của sữa phải không? Hoàn toàn sai rồi. Vô thức. Phải chăng, cà phê, nhấm từng chút một, tan đều trong miệng, đắng hơn? Nhìn lại góc bếp, phin cà phê vẫn còn đó, vẫn trắng sáng, vẫn còn đọng lại hương vị nồng ấm quen thuộc, nhưng ký ức đã xa lâu rồi.

"Mưa buồn rả rích và Cậu lại tìm đến quán cà phê gần nhà. Cậu buồn chuyện gì rồi phải không? Mình không biết. Mình làm sao hiểu hết được tâm tư tình cảm của Cậu, một người từng trải qua vô vàn khó khăn thử thách. Mình còn quá nhỏ. Và mình làm vỡ cái chén kiểu Pháp, mình phải lên quán cà phê ấy, xin lỗi Cậu, dù Cậu không có mặt ở nhà lúc mình gây ra lỗi. Cậu chỉ cười. Nụ cười. Không phải là hàm răng trắng sáng như quảng cáo trên tivi. Chỉ đen vì đã không được chăm sóc đúng cách khi cái thời kỳ khổ cực nhất của gia đình, chỉ vì hút thuốc lá lâu ngày loại thuốc lá rẻ tiền ấy, chỉ vì nhâm nhi ly cà phê lo nghĩ cho những chuyện trọng đại của gia đình. Cậu đã hy sinh cho gia đình rất nhiều. Bản thân Cậu, cho đến lúc này, vẫn chưa có gì chăm chút được cho chính mình. Ngồi trong lòng Cậu, trong buổi chiều mưa dầm ấy, ấm lắm. Uống ca-cao. Con nít không được uống cà phê !!! Ly ca-cao của mình luôn luôn mắc hơn ly cà phê của Cậu..."

Tôi không phản đối cà phê. Nó tạo thêm một hương vị mới lạ nhưng cũng truyền thống cho cuộc sống hối hả này. Nhưng cũng là một lớp màn hơi bốc lên, lơ lửng, huyền ảo rơi vào ký ức của riêng tôi, của những ngày còn ấu thơ trong sáng.






Một ly Capuchino, tôi sẽ thức trắng đêm và vô thức.







Kịch liệt phản đối việc Mẹ tôi đang có bầu vẫn uống cà phê !!!

"Hai Cậu cháu bước ra từ quán cà phê Dilmah... Hóa đơn thanh toán: 16k.

- Ủa Cậu Ba ơi, hồi giờ Cậu Ba uống cà phê hết bao nhiêu tiền vậy?
- Cậu cũng không nhớ nữa. Cậu chỉ biết là, mấy hôm trước, đi uống cà phê một mình, thì chỉ có 7k thôi àh !
- Vậy là ly ca cao của con 9k hả? Hihi ... "

Friday, July 24, 2009

Ko biết gọi là gì?

Dạo này lại có hứng đi nghe nhạc Việt Nam. Mà hình như đó cũng là cách kéo gia đình lại gần nhau hơn. Vui vẻ. Quả là nhiều tiếng cười.

Cũng cái tính khìn khìn của mình nó kéo mình ra khỏi đám đông. Thiệt là. Không thay đổi được hay sao ấy. Nhạc Việt Nam thì chỉ OK với mình giai đoạn 1975 trở về trước. Còn nhạc bây giờ, ca từ cứ như là ăn cắp chắp vá vụn vặt ở đâu thêm vào, nhạc thì nhí nhố không chịu được. Một số loại nhạc cứ ra đời đó, đình đám đó rồi vụt chết như một ngôi sao băng tàn lụi. Những bài nhạc đúng nghĩa, đúng chất mới còn mãi với thời gian (sao giống quảng cáo thép Pomina quá ta ?!?).
Nhạc hay, hình tượng đẹp và còn phải có tài năng của người nhạc sĩ viết nên những nốt nhạc du dương, trầm bổng thể hiện hết qua ca từ của điệu hồn bài hát. Hình ảnh cột khói nghi ngút bốc lên vào tịch dương ban chiều, đơn giản nhưng vô cùng khó thể hiện. Mình thích nhất là câu : "Mái nhà sàn thở khói âm u..." Tuyệt vời thật.

Nhạc Phạm Duy, nhạc Trịnh Công Sơn, nhạc Tiền chiến,... dường như làm mình quên đi bớt cái thế giới nhạc ngoại quốc và giao hưởng đã cố công sưu tầm. Có thế, mình hòa vào với không khí gia đình hơn. Với những bữa cơm rôm rả tiếng nói cười bình phẩm về những bài hát vốn đã nổi tiếng quá ư nổi tiếng rồi. Vui thật vui. Có những lúc, dì Hai qua phòng mình yêu cầu mình down một số bài hát mà mình thật sự thấy vui những lúc làm như thế. Cũng down nhạc, và có người nghe, không còn phải nghe một mình nữa. Đôi lúc, mình lại thấy nhớ những kho nhạc Jay Chou, Yiruma, giao hưởng của mình. Thôi thì, cả ngày dành cho nhạc Việt Nam, đêm về là giây phút của mình, cho tiếng guitar trầm ấm của Alex Fox, của Armik vang lên, cho giai điệu Violin da diết của Bond, Vanessa Mae, cho bản nhạc nghe đến giờ vẫn còn cảm thấy khó hiểu của Enya. Như thế, mình đang từng bước một hòa nhập với gia đình mình rồi còn gì nữa? Sướng ghê áh. Hiểu thêm được nền âm nhạc Việt Nam đã từng có bước thăng hoa, chuyển mình qua từng giai đoạn âm nhạc khác nhau, biết thêm những giọng hát ngọt ngào hiếm có khó tìm, trẻ mãi với thời gian. Như Thái Thanh, Hương Lan, Ánh Tuyết, Khánh Ly, Tuấn Ngọc,... nhiều thật nhiều những ca sĩ với giọng hát đi vào lòng người như nguồn suối mát lách nhẹ qua cánh cổng trái tim. Nghe nhạc, đúng là có điều hay của nó. Mình thừa nhận điều đó.

Nói gì thì nói, nhà mình vẫn thích nghe nhạc vui hơn là nhạc buồn. Còn lại mình với bản Dạ Cổ Hoài Lang do Hương Lan trình bày. Nghe hoài nghe hoài vẫn thấy thích. Buồn. Nỗi niềm người phụ nữ mỏi mòn ở nhà mong chồng đi chinh chiến mau về. Buồn tiếp. Đúng là mình khìn khìn thiệt. Nhưng hay. Bài hát này rất hay, âm hưởng chiến trận không hề có, chỉ là nỗi nhớ da diết, miên man của người vợ, của những "luống trông tin chàng", của những nỗi niềm khúc chiết...

Từ là từ phu tướng,
Bảo kiếm sắc phong lên đàng.
Vào ra luống trông tin chàng.
Năm canh mơ màng.
Em luống trông tin chàng,
Ôi gan vàng quặn đau.
Đường dù xa ong bướm,
Xin đó đừng phụ nghĩa tào khang.
Đêm luống trông tin chàng,
Ngày mỏi mòn như đá Vọng phu.
Vọng phu vọng luống trông tin chàng.
Sao nỡ phũ phàng...

Chàng là chàng có hay?
Đêm thiếp nằm luống những sầu tây.
Bao thuở đó đây sum vầy,
Duyên sắc cầm lạt phai.
Là nguyện cho chàng
Hai chữ an bình an.
Mau trở lại gia đàng,
Cho én nhạn hiệp đôi.

Cuối ngày, dành cho một mình mình bài Eyes of Elvira do Alex Fox chơi guitar. Buồn. Nhưng là một kết thúc đẹp cho một ngày trôi qua cũng như ngày nào. Không dài và cũng không ngắn. Tầm tầm nhưng làm mình ngán tột độ.
Thursday, July 16, 2009

Khóc làm cái quái gì ???

Trời tối sầm, chẳng có mưa, chỉ có gió, giật cấp mấy chả biết. Thấy mình buồn quá.

Trời chiều, cố gắng ngủ cho qua cơn buồn. Thức dậy muộn, trời đè (từ ngữ dân gian, có nghĩa là choáng và nhức đầu).

Tin mới, không muốn cập nhật. Tự hỏi, là tốt hay là xấu? Cuộc sống của mình sao lại phải trải qua cái giai đoạn buồn cười quái quỷ này nhỉ?

Không biết mình đã có được gì...

Mỏi rã rời, tâm thần không ổn định cho lắm. Mình vô cảm phải không? Mình chẳng có cảm xúc gì phải không? Hay là mình phải học dần cách chấp nhận một điều gì đó mà mình không muốn? Khi sự thật hiển nhiên, mình sẽ buộc phải chấp nhận nó. Không thay đổi.

Đúng là mình đang bị tác động rất mạnh. Họ chỉ nói rằng: "Mày chẳng biết thương em mày gì cả !?!"

Viễn cảnh thật là sáng sủa nhưng cũng vô cùng đen tối. Tương lai, mình quyết định cho bản thân cái gì sẽ nên được làm rồi. Nhưng cái lý do kinh khủng lúc bây giờ nó vẫn tác động và kéo mình xuống một cách thảm hại. Tại sao lúc mình biết được tin đó, mình lại đứng trước gương? Tự nhìn vào bản thân mình? Cũng là một con nhỏ giống y chang mình, đứng nhìn mình trân trối thôi. Sao mình lại hoảng loạn đến mức vậy chứ?

Mình không muốn nghe, cũng chẳng muốn biết. Mình tạo cho mình cái vỏ bọc do mình tự nghĩ rằng sẽ như thế. Mình không nghĩ nhiều về điều đó. Mình đợi sự kiểm chứng của cái khoa học giả tạo, mà chỉ cần nghe qua là biết hoàn toàn dối trá. Mình đã đợi và đã cố hy vọng. Rồi thất vọng tột cùng.

"... sinh đôi... một trai... một gái..."

Tại sao lại như thế? Do mình là con một cho đến nay đã là 17 năm nên mình ích kỷ phải không? Lý do gì mà tại sao họ lại tạo ra được một sự giả tạo đến mức như thế? Chắc rằng trong tương lai, mình là đứa con bất hiếu chăng? Mình học xong, đi làm, lấy chồng là vứt bỏ người thân cho tự sống tự chết hay sao? Họ nhìn thấy được tương lai phải không? Thầy bói àh? Hay là nhà tiên tri?

Mình không hề muốn phải thấy thêm điều gì vô cùng chán nản trong cái nhà này. Lý do vô cùng chính đáng khi đã có một người ẵm ku Phú về nhà nuôi. Lý do lại càng chính đáng hơn nữa khi một người đã thông báo tin tức như trên cho mình biết. Vậy là thành viên còn lại đã đúng. Mình đã sai. Sai lầm nghiêm trọng. Mình đã quá ngu ngốc. Người ngoài cuộc luôn là người tỉnh táo. Đúng như thế.

Mình hờ hững không được sao? Chẳng lẽ mình phải nhảy cẫng lên vui sướng vì sẽ có thêm 2 đứa em nữa? Mình còn chả biết được mặt mũi của ông "bố dượng" mình nữa kìa. Mình có là gì đâu. Đứng bên ngoài mà nghe nhìn, rồi tự nhận xét và im lặng. Đã có một đứa rồi, bây giờ thêm 2 đứa nữa là 3. Dân số tăng trầm trọng. Đói khổ trầm trọng. Vấn đề phát sinh nhiều trầm trọng. Tình cảm xuống dốc trầm trọng.

"Mày sinh ra rồi ai nuôi, ai đi làm kiếm tiền?"

"Mai mốt chị nó học xong, đi làm có tiền, đem về nuôi tụi nó chứ sao !"

Vô tình. Nhạt nhẽo.

Có ai nghĩ xem mình nghĩ thế nào không.

Khóc làm quái gì nữa chứ. Mọi chuyện sẽ xảy ra đúng theo như lịch trình đã được sắp sẵn. Mình cũng nên quen dần đi với việc mình không hề biết chuyện gì đang xảy ra. Tốt nhất, mình hãy chúi đầu vào học như một con khùng. Có như thế, ít ra mình còn nghe được một vài lời nói nhẹ nhàng.

Điều vui nhất trong ngày: Có một cô chó con mới tên Mimi đang ngồi gặm ngón chân cái của mình. Dễ thương quá !!! Và cũng ấm áp lắm !!! ^__^

[Nhạc nền dành riêng cho entry: Don't Know What You Got - Cinderella]
Wednesday, July 15, 2009

Sinh nhật muộn


"Là một sinh nhật bỏ lửng giữa ngày dương và ngày âm.

Là một sinh nhật độc đáo, đặc biệt khi đã 17 năm trôi qua.

Là một sinh nhật bình thường và sâu lắng.

Là một sinh nhật ý nghĩa, và cũng kèm theo những lời nói, tốt có, xấu có.

Là một sinh nhật ghi lại mốc quan trọng nhất trong cuộc đời.

Là một sinh nhật..."

Ngày hôm nay thật là lạ. Có lẽ mình đã không còn biết sợ là gì nữa rồi. Nhưng mình cũng chẳng tiếc gì. Vì là một ngày đặc biệt. Biết đâu, khi đã vào năm học rồi, nếu được nhận, cũng chẳng còn ý nghĩa gì chăng !!!

Được nhận 18 bí mật, 7 lời chúc và 8 tin nhắn trong cùng một ngày thì mình sẽ nghĩ thế nào nhỉ? Chẳng còn tâm trí gì để nghĩ nữa là chắc luôn rồi. Thật tinh tế. Mỗi con số là một ý nghĩa. Sâu lắng lắm. Những món quà, mang mỗi ý nghĩa khác nhau. Sự sáng tạo thăng hoa. Có điều, một con nhóc giống mình thì có hơi bị khù khờ quá đáng khi phải tập quen dần với cách hiểu những ám hiệu cổ điển cách điệu kiểu như thế.

Sinh nhật, không cần phải có bánh kem, nến, thổi phù phù rồi ước. Vì mình đã có cả một túi những ngôi sao may mắn, đủ dùng cho cả cuộc đời dài đằng đẵng rồi. Lọ điều ước nhỏ xinh, sợi dây hồng màu lạnh, giấy ước nguyện xanh lá, một bông cỏ vàng nhạt, lấp đầy bởi những yêu thương và ước mộng bay xa. Những mẩu giấy mỏng tang, nhẹ nhàng nâng cánh hạc bay, thỏa ước cho những điều còn hằng giấu giếm. Một mẩu kim loại nho nhỏ giữ yên giấc ngủ cho một cô nhỏ hay giật mình giữa đêm giống mình. Một liệu pháp thôi miên mới, tuyết rơi trong bầu trời xa lạ, một chú gấu bông úp người ngủ ngon lành. Ôi! Giống mình quá ! Mê ngủ !

Thăng bằng chú chuồn chuồn xanh, vì chú luôn có điểm tựa thật vững chắc để có thể làm mọi điều chú muốn. Vòng tay dễ thương của chị Linh tặng, nâu và trắng, lấp lánh, nổi bật. Tin nhắn, nhiều không đếm hết. Và tấm thiệp. Tấm thiệp độc đáo, có một không hai nhất từ trước tới giờ mình chưa từng thấy. Đó là ám hiệu, những kỷ niệm êm đềm, những ước mơ biết nói, những lời chúc vô hình.

Tinh tế... Sâu lắng... Đậm đà... Đơn giản... Và mình muốn mô tả những món quà ấy thật nhiều. Nhưng kho từ vựng của mình dỏm quá, không đủ từ. Thật thích. Một ngày đặc biệt. Nó càng buồn cười hơn nữa khi phải vẽ ra một câu chuyện dông dài đi nhiều nơi và cuối cùng lộ tẩy khi quả cầu thủy tinh nằm trên giường ngủ quên trả về chỗ cũ của nó. Hic hic.

Tuyệt vời !!!

Tôi muốn hét to lên nổ tung bầu trời rằng HẠNH PHÚC QUÁ ĐI THÔI
Monday, July 13, 2009

Hôm nay tôi được mua cho bộ đồ mới !!!

Hôm nay dì tôi dẫn tôi ra chợ mua một bộ đồ mới. Khỏi phải nói tôi đã vui đến mức nào !!!

Cũng lâu rồi, tôi không còn biến ra mấy cái siêu thị gì đó trên quận 1 nữa. Mà những lần tôi biến ra đó, chỉ là để ngó vào những con ma-nơ-canh (hok biết đúng chính tả ko nữa) mặc quần áo theo nhiều phong cách thời trang, hay là để chỉ đi lên đi xuống trên cái thang máy tự động tuyệt cú mèo. Con mắt thẩm mỹ ngày càng lạ và xa rời với hiện thực. Lúc nhỏ là trầm trồ suýt xoa, lúc cỡ cỡ thì thấy cũng đẹp, lúc lớn thì thấy nó chẳng có gì ấn tượng.

Hệ quả: Không còn biết đến mua sắm là gì !!!

Nhưng...

Hôm nay đúng là rất vui. Lâu lắm rồi không còn biết đến mùi mua sắm là gì. Đi shopping là từ ngữ ko có trong từ điển của tôi. Khỏi nói thích đến cỡ nào. Bộ đồ tây màu xanh lá, vải thun, cổ lá sen, có thêu cả hoa lá nữa. Tuyệt cú mèo !!!

Tiếp sau là những lời chỉ trích, nào là "Con gái 12 lớn rồi mà Má nó chẳng sắm sửa cho cái đồ để bận, chỉ toàn bận đồ bính của dì nó"... blah blah blah... Không cần thiết phải nghe. Miễn có đồ bận là được rồi. Đây là câu muôn thuở. Hihi.

Dù sao thì lâu lâu, cũng có người mua đồ cho bận, thấy vui. Con người tôi chẳng cần cầu kỳ, có thì bận, không có thì bận đồ cũ. Nhưng có vài người lại muốn lấy cái việc mua sắm chi tiêu tiền bạc đó mà bù vào với tình thương hay quan hệ giữa người với người thì đúng là quá đáng. Tuy là thích được người khác mua đồ, nhưng không phải bằng kiểu đó. Ví dụ, hôm đi Đà Lạt vừa rồi, Má mua cho gần chục cái áo gió. Tự dưng về nhà bảo là mua sắm cho tôi rồi đó, chứ có phải là không mua đâu. Nghe mà nghẹn họng. Mấy người đó chẳng hiểu là, đi mua sắm với nhau cũng là một cách xích lại gần nhau hơn sao? Đi mua sắm, trao đổi ý kiến, cái này đẹp xấu thế nào, cái kia màu sắc ra sao,... Như thế thì càng hiểu nhau hơn chứ sao? Và cùng nhau thống nhất ý kiến mua giá tiền thế nào. Chứ không phải đi mua đồ, miệng hỏi rằng: "Con có thích không?" bảo rằng thích, hỏi đến giá tiền thì khuôn mặt vô cùng miễn cưỡng. Câu thường nghe nhất là: "Má mua hay không thì tùy Má, con có bận cũng được, không có cũng được, không sao đâu mà." và kèm theo khuôn mặt lơ đễnh ngó trời ngó đất mặc dù rất ít khi gặp được bộ đồ nào đó ưng ý.

Mà đó là do ý thích của người khác dẫn đi mua đồ nên mới lựa chọn, chứ nếu như tôi đòi đi mua đồ thì vẻ mặt còn miễn cưỡng ác hơn nữa. Mua về thì phải có dịp ra ngoài mới bận đồ mới chứ? Hok lẽ bận đồ mới ở trong nhà cho bốn bức tường nó ngắm àh? Mua về, không ra ngoài, không bận đồ mới. Hệ quả tất yếu: Nghe chửi. "Mua về không thèm bận thì mua chi cho tốn tiền!!!" Vậy đó, mà đến hồi đi ra ngoài cần bộ đồ cho đàng hoàng để bận thì lục tung cái tủ đồ lên cũng chẳng thấy được cái đồ nào cho ngon lành để mà bận.

Đúng là tréo ngoe !!!

-> Không xin tiền Má vào bất kỳ việc gì không liên quan đến việc học hành. Khi nào cho thì để ống heo, lập "quỹ đen". Chỉ cần mở miệng, lỗ tai sẽ bị "đau" ngay !!!
Sunday, July 05, 2009

Đồng quê


Once there were green fields...

Lâu lắm rồi không còn nghe thấy giai điệu của những bài đồng quê nhẹ nhàng, nghe từ khi còn rất nhỏ, bỏ quên đâu đó trong cuộc đời tấp nập, lục tung lên chỉ vì một giai điệu chợt ùa về trong trí óc chập chờn...

Số 3...

Lúc 3 tuổi đã tập nghe những giai điệu mà quá nửa trong số chúng đa phần là nhạc đồng quê hoặc thiếu nhi, mà nghe đến bài nào ưng ý thì tua đi tua lại đến nhão băng chỉ để nghe một giai điệu bình ổn, ấm áp, nhẹ nhàng của tiếng guitar trầm buồn, dày đặc... Cũng như bài hát đấy, bỏ quên đâu mất một giai điệu thuộc lòng, thân quen để đi tìm những gì mới mẻ. Chợt nhớ và tìm lại. Thấy thật ngốc nghếch...

But I keep on waiting, till you return...

Biết bao bài hát đã đi qua đời, mà chẳng thấy hiểu được bao nhiêu trong số những bài đó vì còn quá nhỏ để hiểu được I'll never let you see, the way my broken heart is hurting me. Hay chỉ là những đoạn nhạc nhỏ đơn giản nhưng thấm đượm nỗi buồn từ giai điệu miên man của Tell Laura not to cry, my love for her will never die... Những bài hát đồng quê cứ nhẹ nhàng đung đưa con thuyền yên ả trôi nhẹ nhàng trên mặt nước bình lặng nhưng đâu đó là một giai điệu lạ lẫm mà con thuyền buộc phải đứng lại để nghe được cả bài hát thật ngộ nghĩnh, đến nỗi bỏ quên đồng quê xanh thẫm, gió thổi mơn man da thịt trôi về sau dần mãi mãi...

Green fields are gone now, parched by the sun. Gone from the valley, where rivers used to run. Gone with the cold winds that swept into my heart. Gone with the lovers who left their dreams depart. Where are the green fields that we used to roam?

Buồn và nhớ. Những khúc hát đồng quê quá nhẹ nhàng để cho ta quên đi nhưng thật mãnh liệt khi nhớ lại. Những hợp âm đơn giản, trùng lặp nhưng sức lay chuyển vô cùng lớn để ta buộc phải quên đi những điệu rock chát chúa, điệu pop của giới trẻ đương thời, điệu rumba uyển chuyển mà trở về với tuổi thơ bé nhỏ. Tâm hồn con người như thế có gọi là thay đổi? Đổi thay tìm về bến đỗ chăng? Những bài hát nhẹ như Donna Donna, Tell Laura I Love Her, Green Fields, Cotton Fields, Stoney, Summer Wine, Take Me Home Country Road,... Thật nhớ. Cái thời nhảy nhót lung tung vì một giai điệu đồng quê thôi thúc, đến độ chiếc giường xếp nhảy nhiều quá mà lún xuống để rồi ăn roi. Hay múa may quay cuồng vì bài hát quá xúc động. Có khi hát nghêu ngao vì quá nhớ, nhớ đến chết mất một kỷ niệm mãi chìm vào quên lãng. Lớn rồi, bây giờ có cho vàng cũng không dám làm thế. Thời trẻ con, không ai chấp làm gì...

Mưa và nghe Green Fields. Bài hát thật buồn, thật nhớ, miên man da diết. Cũng lớp 7 ấy, được nghe giọng hát trầm ấm của Thầy trong trung tâm học Anh văn, nghĩ ngay đến Cậu Ba lâu rồi không gặp. Con người khắc khổ nhưng vẫn tiêu dao. Nhớ lắm. Những giai điệu đồng quê. Lâu lắm rồi. Thỏa sức tưởng tượng. Nhưng sao khi nghe lại vẫn thấy lòng xao động, cay cả sống mũi, mắt đỏ hoe. Nhạc đồng quê. Ta nhớ mi.

Ôi tôi nhớ lắm. Cái thời vẫn đi dạo mát với Cậu Ba trên con ngựa sắt cà tàng không còn chỗ nào để nói. Cậu Ba đạp xe ra biển, dọc Cung Văn hóa Thiếu nhi. Trời đã tối, đèn hai bên và giữa hai làn đường sáng trưng. Gió thổi lồng lộng và con vẫn cứ hát. Cậu Ba biết con thích hát, và khả năng hát của con có thể tỏa sáng. Nhưng đã lâu lắm rồi, con không còn hát nhiều và cũng không còn thấy lòng hứng khởi khi hát. Có chăng giai điệu trầm ấm của Green Fields hay Donna Donna còn thấy lặp lại trên khuôn miệng. Tự mình bỏ vụt mất một khả năng mà mình từng yêu thích. Thật buồn...

Tấm lòng khô kiệt khi nhìn thấy cuộc đời toàn là những hỗn loạn với những niềm vui chợt thoáng và nỗi buồn hằn vết, những cuộc cãi vã chóng vánh nhưng âm hưởng kéo dài như một bản orchestra hoành tráng. Chỉ có nhạc đồng quê và giao hưởng kéo về với thực tại cơ bản đang đứng trên mặt đất này. Câu nói thường nghe nhất là: Nghe nhạc làm cho đầu óc mê muội, không nhớ được điều gì cả.

Chẳng thà nhớ những điệu nhạc như thế, còn tốt hơn nhớ những vết cắt đã lâu rồi chưa lành trong tâm tưởng. Chẳng thà nghe những điệu nhạc như thế, tốt hơn trăm lần khi phải nghe những luồng âm thanh gây hại cho lỗ tai một cách cố ý...

GREEN FIELDS - THE BROTHERS FOUR

Once there were green fields kissed by the sun
Once there were valleys where rivers used to run
Once there were blue skies with white clouds high above
Once they were part of an everlasting love
We were the lovers who strolled through green fields

Green fields are gone now, parched by the sun
Gone from the valleys where rivers used to run
Gone with the cold wind that swept into my heart
Gone with the lovers who let their dreams depart
Where are the green fields that we used to roam

I'll never know what made you run away
How can I keep searching when dark clouds hide the day
I only know there's nothing here for me
Nothing in this wide world, left for me to see

Still I'll keep on waiting until you return
I'll keep on waiting until the day you learn
You can't be happy while your heart's on the roam
You can't be happy until you bring it home
Home to the green fields and me once again