Showing posts with label canon. Show all posts
Showing posts with label canon. Show all posts
Sunday, December 12, 2010

An Tĩnh - Tĩnh lặng trong lòng

Không hiểu sao dạo này thích nghe An Tĩnh. Tĩnh đến lạ lùng.

Càng gần đến ngày thi, tôi càng thấy thời gian trôi chậm chạp từ tốn không một chút gấp gáp hay lo lắng trước ngày trọng đại đó. Anh vẫn gọi điện, vẫn nhắn tin, vẫn lên mạng hỏi thăm tôi. Cảm ơn, hạnh phúc và rất vui. Dù rằng tôi ngồi trước màn hình laptop một mình trong đêm khuya, tôi vẫn không thấy mọi thứ trầm lặng hoặc tôi không hề cô độc. Con mèo nằm dưới chân tôi, để tôi cảm thấy một loại hơi ấm nhàn nhạt toả ra trong không khí. Nó nằm rất ngoan. Chẳng trách tôi thích động vật.

Nói chuyện với Yui, cũng lâu rồi không nhắn tin chat với nàng ấy. Tìm thấy được người cùng sở thích của mình cũng vui lắm chứ, mà cả hai lại là fan cuồng của Jay nữa lại càng thích. Cả hai đều là những con người cảm thấy cô đơn hoặc giả, mệt mỏi và nhiều khi muốn buông xuôi mọi thứ. Nói chuyện với nhau đôi ba câu ngắn ngủi khiến lòng người cởi mở hơn trước cuộc sống quá nhạt nhẽo này. Lại thêm một project về Khuynh Tẫn để tung ra vào dịp Noel. Quả thật ngồi tán nhảm với nàng vui lắm đấy Yui ạ.

Cởi bỏ được một mối hoài nghi với một người bạn vừa quen trên mạng. Đọc một bức thư. Lòng thêm nhẹ.
Saturday, December 11, 2010

Rút Lui - Ngày mai sẽ là...

Bây giờ là gần 2h sáng. Thói quen thức khuya kiểu này dạo gần đây xuất hiện hơi bị nhiều nhỉ.

Sắp thi rồi mà vẫn còn lan man viết blog được. Đến mình cũng bó tay chấm đủ thứ với mình luôn.

Nhiều khi mình nhìn lại xem thử đời mình đã làm được những gì và bỏ mất những gì, thấy cán cân đó chông chênh một cách kỳ lạ. Đêm nay lại là một đêm dài trong vô vàn những đêm dài khác lắng nghe nhạc Jay rồi nhớ anh. Hình như chỉ có ban đêm mới khiến mình nhớ anh nhiều đến vậy. Tiếng trống từ tốn nhịp nhàng trong Rút Lui mang về cái cảm giác tình yêu của mình vẫn còn như ngày ấy. Nhỏ nhoi, mỏng manh nhưng mạnh mẽ.

Dù gì thì, quen biết anh cũng là một sự việc đi quá mức nghiêm trọng của nó. Mình tự nhận là vậy. Nhưng quả thật là, càng bị cấm thì càng làm tới. Aizzz. Quyết định là ở mình mà.
Saturday, June 12, 2010

HEART BREAKER

Heartbreaker

Sau bao ngày yêu nhau
sức mạnh là không giới hạn,
được đứng trên những nỗi đau tuyệt vọng
và điều kìm nén,
và hi sinh.
Có những lúc quá nhiều đau khổ kìm chế
đôi ta trao nhau
Nước mắt cuốn hận vào trong
Mục rỗng dần
những tình yêu tốt đẹp.
Ta quay ra nhìn nhau, thay vì nhìn mục tiêu như trước
Và tới lúc tình yêu được đem ra xét lại.
Những kìm nén được bung ra.
Soi rọi vào nỗi thống khổ cá nhân.
Sao Tôi phải chịu đựng,
và Người đã làm gì cho tôi ?
Sao đôi ta phải làm vậy !
Những điều uất ức về đôi ta
Chỉ mình Tôi trông thấy.
Kệ Người đi, làm sao Người trông thấy được
Vì người chỉ lo toan tính cá nhân.
Hãy trả lời: Ai ?
Chỉ mình tôi mới phải chịu đựng.
Căm hận, một vài ngày, thù tức, một vài ngày
Tuần sau chìm trong hê hả
Quên Người nhanh lắm chỉ một tuần là hết
Những điều Tôi nói không sai bao giờ
Lỗi ở ai !?!
Sự độ lượng tôi buông cho Người
Tôi tha thứ đó, vì Tôi có sai đâu.
Chỉ tháng sau, ý nghĩ vẫn chưa buông
Tôi đúng đó, Tôi có sau đâu.
Lỗi ở ai, ở Người mà.
VÀ những năm tháng gần như tuyệt vời
Ý nghĩ vơi đi, những đau khổ và sự thoả mãn.
Lỗi ở ai, ở chính Người cơ mà.
Tôi có sai đâu !
Chỉ sáu tháng nữa, Sự phán xét dừng lại
Ý nghĩ chập chờn về một nơi hạnh phúc.
Nửa năm trước, đã từng là hạnh phúc
Cái Cá nhân còn đọng lại,
CHÍNH NGƯỜi.
Soi đi xét lại, hạnh phúc bay dần
Có muốn quay lại chăng,
còn những rào cản
Về sự bối rối, về ngập ngừng,
về những gì đáng ra phải nhận
về sai trái của mình trong lương tâm
Quay lại đi, đi nào.
Nhưng Người còn đứng đó chăng
Hay chỉ còn trái tim hấp hối,
trong lồng sắt, bỏ rơi bởi Người trước
thở nhịp cuối cùng cho tình yêu đã chết
Được vỗ về trong... và...
yếu đi bởi cơn gió tàn độc
Nép mình vào tường đá vỡ vụn
Chứng tích....
Cũng từng là khu vườn của tình yêu.

P/S:
Mưa vẫn rơi trên con đường lạnh buốt
Cũng nơi đó nóng đỏ con nắng hè
Tay trao lồng, cùng ánh mắt yêu thương
Cùng những ngày lang thang đi dạo phố.

Những lúc đắm say, những ngày nồng ấm
Khó khăn điệu vợi, tuyệt vọng triền miên
Tay siết tay vượt qua áp lực
Ngồi bên nhau tất cả có là gì đâu

...
Và trạm đợi người người vẫn lên xe
Đâu ai biết một mối tình đã khóc.

AniSion

--------------------------------------------------

Đã như vậy, những gì còn lại chỉ là mảnh vỡ vụn từ một điều gì đó đẹp đẽ đã qua... Phải thôi... mình lúc nào cũng chỉ là người sai, người ích kỷ, người phá hoại. Anh lúc nào cũng là người đúng, người rộng lượng, người xây đắp. Phải thôi... vỡ vụn... mình tan nát, không còn những gì như xưa. Mãi những điều đó là do tay mình phá hoại, đạp đổ. Thế nào nhỉ, mình không xứng, mình ngu ngốc, mình ích kỷ, mình ương bướng, mình cứng đầu. Có bao nhiêu tính từ tệ hại gì mình lãnh hết. Như thế thiết nghĩ mình không xứng đáng vì bất kỳ điều gì cả. Có việc làm cũng là một tin vui, nhưng có lẽ cũng là một ngõ cụt không ánh sáng, không có anh.
Wednesday, July 15, 2009

Sinh nhật muộn


"Là một sinh nhật bỏ lửng giữa ngày dương và ngày âm.

Là một sinh nhật độc đáo, đặc biệt khi đã 17 năm trôi qua.

Là một sinh nhật bình thường và sâu lắng.

Là một sinh nhật ý nghĩa, và cũng kèm theo những lời nói, tốt có, xấu có.

Là một sinh nhật ghi lại mốc quan trọng nhất trong cuộc đời.

Là một sinh nhật..."

Ngày hôm nay thật là lạ. Có lẽ mình đã không còn biết sợ là gì nữa rồi. Nhưng mình cũng chẳng tiếc gì. Vì là một ngày đặc biệt. Biết đâu, khi đã vào năm học rồi, nếu được nhận, cũng chẳng còn ý nghĩa gì chăng !!!

Được nhận 18 bí mật, 7 lời chúc và 8 tin nhắn trong cùng một ngày thì mình sẽ nghĩ thế nào nhỉ? Chẳng còn tâm trí gì để nghĩ nữa là chắc luôn rồi. Thật tinh tế. Mỗi con số là một ý nghĩa. Sâu lắng lắm. Những món quà, mang mỗi ý nghĩa khác nhau. Sự sáng tạo thăng hoa. Có điều, một con nhóc giống mình thì có hơi bị khù khờ quá đáng khi phải tập quen dần với cách hiểu những ám hiệu cổ điển cách điệu kiểu như thế.

Sinh nhật, không cần phải có bánh kem, nến, thổi phù phù rồi ước. Vì mình đã có cả một túi những ngôi sao may mắn, đủ dùng cho cả cuộc đời dài đằng đẵng rồi. Lọ điều ước nhỏ xinh, sợi dây hồng màu lạnh, giấy ước nguyện xanh lá, một bông cỏ vàng nhạt, lấp đầy bởi những yêu thương và ước mộng bay xa. Những mẩu giấy mỏng tang, nhẹ nhàng nâng cánh hạc bay, thỏa ước cho những điều còn hằng giấu giếm. Một mẩu kim loại nho nhỏ giữ yên giấc ngủ cho một cô nhỏ hay giật mình giữa đêm giống mình. Một liệu pháp thôi miên mới, tuyết rơi trong bầu trời xa lạ, một chú gấu bông úp người ngủ ngon lành. Ôi! Giống mình quá ! Mê ngủ !

Thăng bằng chú chuồn chuồn xanh, vì chú luôn có điểm tựa thật vững chắc để có thể làm mọi điều chú muốn. Vòng tay dễ thương của chị Linh tặng, nâu và trắng, lấp lánh, nổi bật. Tin nhắn, nhiều không đếm hết. Và tấm thiệp. Tấm thiệp độc đáo, có một không hai nhất từ trước tới giờ mình chưa từng thấy. Đó là ám hiệu, những kỷ niệm êm đềm, những ước mơ biết nói, những lời chúc vô hình.

Tinh tế... Sâu lắng... Đậm đà... Đơn giản... Và mình muốn mô tả những món quà ấy thật nhiều. Nhưng kho từ vựng của mình dỏm quá, không đủ từ. Thật thích. Một ngày đặc biệt. Nó càng buồn cười hơn nữa khi phải vẽ ra một câu chuyện dông dài đi nhiều nơi và cuối cùng lộ tẩy khi quả cầu thủy tinh nằm trên giường ngủ quên trả về chỗ cũ của nó. Hic hic.

Tuyệt vời !!!

Tôi muốn hét to lên nổ tung bầu trời rằng HẠNH PHÚC QUÁ ĐI THÔI
Friday, June 19, 2009

Giao Hưởng

Một cô bạn đã giới thiệu cho tôi nghe bài hát Song From A Secret Garden... Có lẽ từ đó tôi đã chìm hẳn trong thế giới nhạc giao hưởng, mặc dù một con nhỏ như tôi thì không hiểu rõ thế nào là nhạc giao hưởng và không biết cách cảm thụ chúng. Dù vậy, tôi vẫn thích nghe.

Vậy làm sao biết được bản nhạc nào hay hay không hay? Chính tôi cũng không biết được điều đó. Trái tim và tâm hồn tôi lắng nghe và chiêm nghiệm, để đưa ra một nhận xét khác thích hợp hơn cho những gì đầu óc tôi tưởng tượng được.

Từ nhỏ, giao hưởng đã từ từ đi vào tâm trí tôi với những đoạn nhạc ngắn và khá quen thuộc trên Tivi. Do thói quen thích xem quảng cáo mà tôi dần dần cảm thấy thích nghe nhạc khi chỉ mới 3 tuổi tôi bập bẹ trên môi những giai điệu đồng quê của những bài hát tiếng Anh đi vào lòng người từ muôn thuở. Những đoạn nhạc dù rất ngắn, lặp đi lặp lại của Dòng Sông Xanh (The Blue Danube), Serenade to Spring (mà lúc nhỏ tụi tôi hay gọi là bài Dự báo thời tiết), The Hungarian Sonata (bài Lời hay ý đẹp) và còn nhiều bài khác mà tôi thường đặt tên cho chúng dựa theo chương trình mà chúng thường được phát.

Tôi không phải là người từ nhỏ đã được học nhạc với những nhà soạn nhạc vĩ đại trên thế giới, những bản giao hưởng nổi tiếng mà Cậu tôi được học. Cái mà tôi thu lượm được chỉ là những track nhỏ của một bản nhạc lớn. Và đối với tôi, lịch sử âm nhạc, đã liên quan đến lịch sử thì tôi không hề biết gì, còn khó hơn lên trời. Nhưng tôi vẫn thích giao hưởng vì một phần, nó là những ký ức quen thuộc mà hiếm khi tôi không còn dịp gặp lại nữa, một phần, nó là chiếc cầu nối giữa tôi và bạn, giữa tôi với mọi người...

Giai điệu da diết là một phần khiến tôi chìm đắm trong những bản nhạc cực kỳ kén người nghe như vậy. Cái chất dịu, lắng đọng lòng người của những nhạc cụ bộ dây (string) và bộ hơi (woodwind) luôn khiến tôi bình tâm lại trước những thứ làm tôi phải suy nghĩ. Và mỗi đêm, giao hưởng đem lại cho tôi một linh hồn mới, thổi cho tôi những làn gió của sự thanh bình, và tôi không thể nào không thưởng cho mình một nụ cười nhẹ trước những nốt nhạc trầm bổng, trước khuôn nhạc từng bước một lấp kín khoảng trống trong lòng tôi. Có những lúc, tinh thần suy sụp, cái chất bi tráng, trầm hùng của những đại giao hưởng, của rất nhiều những bản nhạc, lại khiến tôi thấy phấn chấn trước bao nhiêu việc còn đang chờ tôi hoàn thành. Một điệu trống, thanh la, chũm chọe, xylophone,... mọi thứ sao quen thuộc, mà thỉnh thoảng lại chợt ùa về làm tôi phải tìm kiếm bản nhạc và thưởng thức chẳng bõ công.

Và cũng tình cờ, giao hưởng đã đem lại cho tôi một người bạn vô cùng thân thiết, cùng chia sẻ với tôi những giai điệu ngộ nghĩnh, thỏa theo sức tưởng tượng không ai nắm bắt được. Những bản nhạc ấy, là cầu nối của tôi với bạn, dìu dắt tôi một thêm trưởng thành. Nhận ra rằng, tôi hoàn toàn nhỏ bé và mù tịt về thế giới nhạc giao hưởng. Cùng nhau, chúng tôi tưởng tượng ra những khung cảnh ngọt ngào, ánh lên những sắc màu từ những giai điệu khác nhau của những bản nhạc chia sẻ cho nhau nghe. Tôi đã nhận được nhiều, rất nhiều những sự quan tâm đầy thú vị, những lời an ủi chân thành, và những bản nhạc giúp tôi đứng lên, cùng với bàn tay ấm áp thân thuộc kia. Giao hưởng, ta cảm ơn mi, vô cùng cảm ơn mi đã cho ta một con thuyền, với người lái đò lãng tử, cùng thanh sáo trúc, đưa ta đến với đại dương bao la của âm nhạc cổ điển, đưa ta đến với những khoảng lặng yên bình của cuộc sống...

Canon - dòng suối mát cho tâm hồn - mãi mãi là khúc giao hưởng mà tôi thích nhất, cây cầu duy nhất cho tôi nhẹ nhàng đi vào tâm tư tình cảm của bạn...

Tuesday, June 16, 2009

L #1

Bài này... Nhân vật chính là một con mèo và một cô bé. Ai ghét Mèo, kỵ Mèo, dị ứng lông Mèo, đề nghị không xem. Và xem rồi thì cấm chửi !!!

Hic Hic... Vì có người không thích nên entry này đã bị xóa. Chân thành xin lỗi...

Làn nước bạc

Những ngày buổi chiều vào sự nóng bức làm con người ta khó mà cảm thấy cái tuần hoàn của trời đất. Bước dậy vào buổi chiều và nhìn ra, nhiều khi vẫn lầm tưởng rằng đó là ban ngày nếu không nhìn thấy phong cảnh tù mù sau một trận mưa vào buổi chiều khác với ban sáng thì sẽ nhầm tưởng ngay. Cái nóng bức đến ác liệt ấy làm cho cả đàn mối tự động bay hẳn vào nhà trú ngụ và cái kho sách của nó bắt đầu gặp vấn nạn lớn là "bị gặm nhấm". Bắt đầu mệt với những con kiến to thật to, đốt đau thật đau vào nhà thăm viếng mấy nồi thức ăn âu díu của nó. Với cái tính đuểnh đoảng thứ thiệt nguyên chất ngàn đời không thay đổi của nó thì nghe chửi là điều tất yếu khi suốt ngày nó cứ để thức ăn vào tủ lạnh mà không đậy lại.

Rào... rào... Mưa nữa rồi. Ba ngày sắp tới mưa liên tục. Không những mưa mà còn có dông nữa. Vậy là nó là ngồi thơ thẩn một mình nghe A Rain Of My Own, Cơn mưa của riêng tôi. Nó cảm thấy trong người mát, không phải là cái nóng của buổi chiều, không phải là cơn lạnh vì đang bị sốt mà nó phải quấn cái mền kín mít không chỗ cựa. Nghe mưa vào buổi chiều thật thích. Bạn cũng có thể tự nghe đấy chứ. Mưa là của mọi người mà. Ai cũng có thể nghe. Nhưng nó đẹp hay không còn tùy thuộc vào tâm hồn bạn cảm nhận.

"... Tiếng mưa rơi đều đặn... có lẽ, nhân vật chính đang ngồi cạnh mái hiên, lặng ngắm tiếng mưa rơi một cách vô thức và đều đặn. Trống vắng. Cảm giác rất cô đơn trống trải và thêm buồn như những hạt mưa lạnh buốt chỉ biết rơi một chiều. Không gian vô cùng nhạt màu ánh sáng. Tâm trạng con người dường như buông xuôi theo làn cô độc. Chính là tiếng piano trầm buồn như chính những suy nghĩ của nhân vật trong cơn mưa chiều ấy. Nhẹ nhàng, nhưng mang hơi vẻ trách móc chính mình. Một tâm trạng lạc lõng. Ký ức hỗn loạn ùa về một cảm giác cô đơn trong chiều mưa vô định. Hối lỗi. Có lẽ, nhân vật chính đang tự nhìn lại chính bản thân mình. Có những cảm xúc đan xen theo từng dòng nhạc, và ngày càng buồn bã hơn với tiếng mưa rơi bên thềm, trên mái nhà. Suy nghĩ ấy vấn riết theo từng dòng nước, từng nốt nhạc. Tiếng trầm và to cất lên, chính như nội tâm đang giằng xé, lưng chừng của ý thức. Nhân vật chính có thể đã tự trải nghiệm lấy, đang chấp nhận lấy một nỗi đau, và nỗi day dứt chính như tiếng piano cô độc. Chỉ có tiếng piano, chơi duy nhất một loại nhạc cụ, theo một lối chậm chạp, nhẹ nhàng và uyển chuyển, theo một dòng tâm trạng đau buồn, suy nghĩ, hơi hướng tự dằn vặt trong khung cảnh một cơn mưa buồn, trong khung trời u xám. Không khí mát lạnh đến tê người, làm tê theo nó là những ý nghĩ lạc quan, cuốn trôi mất niềm hy vọng theo con nước mưa nhỏ chảy tràn trên mặt đất, trả lại duy nhất một con người ngồi cô đơn một mình, với những dòng nước mắt..."

Mãi mãi mình không bao giờ suy nghĩ được những dòng suy nghĩ như thế. Nó thuộc về người mình tin tưởng nhất, có thể cùng ngồi ngắm mưa với mình, có thể làm cho mình cười vui vẻ đến như thế, có thể tháo bỏ được lớp mặt nạ thô cứng hằng ngày mình khoác lên, thuộc về Anh.

Mưa và những tâm tưởng...