Friday, June 19, 2009

Giao Hưởng

Một cô bạn đã giới thiệu cho tôi nghe bài hát Song From A Secret Garden... Có lẽ từ đó tôi đã chìm hẳn trong thế giới nhạc giao hưởng, mặc dù một con nhỏ như tôi thì không hiểu rõ thế nào là nhạc giao hưởng và không biết cách cảm thụ chúng. Dù vậy, tôi vẫn thích nghe.

Vậy làm sao biết được bản nhạc nào hay hay không hay? Chính tôi cũng không biết được điều đó. Trái tim và tâm hồn tôi lắng nghe và chiêm nghiệm, để đưa ra một nhận xét khác thích hợp hơn cho những gì đầu óc tôi tưởng tượng được.

Từ nhỏ, giao hưởng đã từ từ đi vào tâm trí tôi với những đoạn nhạc ngắn và khá quen thuộc trên Tivi. Do thói quen thích xem quảng cáo mà tôi dần dần cảm thấy thích nghe nhạc khi chỉ mới 3 tuổi tôi bập bẹ trên môi những giai điệu đồng quê của những bài hát tiếng Anh đi vào lòng người từ muôn thuở. Những đoạn nhạc dù rất ngắn, lặp đi lặp lại của Dòng Sông Xanh (The Blue Danube), Serenade to Spring (mà lúc nhỏ tụi tôi hay gọi là bài Dự báo thời tiết), The Hungarian Sonata (bài Lời hay ý đẹp) và còn nhiều bài khác mà tôi thường đặt tên cho chúng dựa theo chương trình mà chúng thường được phát.

Tôi không phải là người từ nhỏ đã được học nhạc với những nhà soạn nhạc vĩ đại trên thế giới, những bản giao hưởng nổi tiếng mà Cậu tôi được học. Cái mà tôi thu lượm được chỉ là những track nhỏ của một bản nhạc lớn. Và đối với tôi, lịch sử âm nhạc, đã liên quan đến lịch sử thì tôi không hề biết gì, còn khó hơn lên trời. Nhưng tôi vẫn thích giao hưởng vì một phần, nó là những ký ức quen thuộc mà hiếm khi tôi không còn dịp gặp lại nữa, một phần, nó là chiếc cầu nối giữa tôi và bạn, giữa tôi với mọi người...

Giai điệu da diết là một phần khiến tôi chìm đắm trong những bản nhạc cực kỳ kén người nghe như vậy. Cái chất dịu, lắng đọng lòng người của những nhạc cụ bộ dây (string) và bộ hơi (woodwind) luôn khiến tôi bình tâm lại trước những thứ làm tôi phải suy nghĩ. Và mỗi đêm, giao hưởng đem lại cho tôi một linh hồn mới, thổi cho tôi những làn gió của sự thanh bình, và tôi không thể nào không thưởng cho mình một nụ cười nhẹ trước những nốt nhạc trầm bổng, trước khuôn nhạc từng bước một lấp kín khoảng trống trong lòng tôi. Có những lúc, tinh thần suy sụp, cái chất bi tráng, trầm hùng của những đại giao hưởng, của rất nhiều những bản nhạc, lại khiến tôi thấy phấn chấn trước bao nhiêu việc còn đang chờ tôi hoàn thành. Một điệu trống, thanh la, chũm chọe, xylophone,... mọi thứ sao quen thuộc, mà thỉnh thoảng lại chợt ùa về làm tôi phải tìm kiếm bản nhạc và thưởng thức chẳng bõ công.

Và cũng tình cờ, giao hưởng đã đem lại cho tôi một người bạn vô cùng thân thiết, cùng chia sẻ với tôi những giai điệu ngộ nghĩnh, thỏa theo sức tưởng tượng không ai nắm bắt được. Những bản nhạc ấy, là cầu nối của tôi với bạn, dìu dắt tôi một thêm trưởng thành. Nhận ra rằng, tôi hoàn toàn nhỏ bé và mù tịt về thế giới nhạc giao hưởng. Cùng nhau, chúng tôi tưởng tượng ra những khung cảnh ngọt ngào, ánh lên những sắc màu từ những giai điệu khác nhau của những bản nhạc chia sẻ cho nhau nghe. Tôi đã nhận được nhiều, rất nhiều những sự quan tâm đầy thú vị, những lời an ủi chân thành, và những bản nhạc giúp tôi đứng lên, cùng với bàn tay ấm áp thân thuộc kia. Giao hưởng, ta cảm ơn mi, vô cùng cảm ơn mi đã cho ta một con thuyền, với người lái đò lãng tử, cùng thanh sáo trúc, đưa ta đến với đại dương bao la của âm nhạc cổ điển, đưa ta đến với những khoảng lặng yên bình của cuộc sống...

Canon - dòng suối mát cho tâm hồn - mãi mãi là khúc giao hưởng mà tôi thích nhất, cây cầu duy nhất cho tôi nhẹ nhàng đi vào tâm tư tình cảm của bạn...

2 comments:

Nguyễn Đức Luân said...

trời, em viết lần này hay ngoài sức tưởng tượng của anh. Bài iết rất sâu. Y chang những gì anh thấy từ nhỏ, nhưng không diễn tả nên lời... cảm ơn tâm hồn của anh

Pocahontas Nguyen said...

cám ơn anh đã quá khen. hihi

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.