Tuesday, July 26, 2011

[Yêu Cửu Đạo] Chương 1

Chương 1

Chiến trường.

Quân doanh.

Bên trong đại trướng của chủ soái tọa lạc tại trung tâm một khoảnh đất rộng lớn, một ngọn đèn leo lét cháy thắp sáng một mảng nhòa nhạt. Bấc đèn xèo xèo tiếng sáp nóng bỏng sôi sục, chảy xuống nơi đế những giọt nhựa đặc quánh. Chiếc ghế bành trải da thú bao quanh, tay ghế buộc chặt những sợi dây thừng cuồn cuộn quấn lại. Một vị nam tử vận y phục đen tuyền, tay cầm bút lông sói, đang cúi đầu múa bút. Không biết người này đang viết gì, chỉ thấy đầu bút thoăn thoắt lên xuống, những con chữ óng màu mực sực nức dần hiện trên giấy. Ở một nơi phía trước thai án cách đó không xa, một nam nhân khác tay bị bẻ quặt ra sau trói gô lại đang quỳ trên mặt đất. Ánh mắt đầy những tia nhìn căm phẫn cùng tức hận. Nếu như tay chân cử động được, chưa biết chừng người này đã bay thẳng đến trước thai án mà vặn cổ người đang mải mê viết kia rồi.
Monday, July 25, 2011

Vampire's Diary - 02

Vampire's Diary (Nhật ký Ma cà rồng)

Tác giả: Diệp Mạn Thanh @ nttruyen.wordpress.com

Thể loại: [đọc xong khắc biết ^^.^^]

*Đã xin phép ý kiến của tác giả khi đem về post ở blog này*

--o-- Phần 2 --o--
Saturday, July 23, 2011

[Hoa Dung Thiên Hạ] Chương 4

Chương 4

Hoa Nguyệt

Cảnh đêm thanh bình nhìn ra từ khoảng trời hình vuông lặng ngắt đến dị thường. Nơi xa xăm mơ hồ làn sương mỏng giăng phủ những ngóc ngách tầng cây. Ánh trăng màu bạc lia những vốc sáng xuống mặt đất trầm ảo quyện theo những cơn gió vun vút thổi qua từng cành cây kẽ lá như rít lên thanh âm gào thét. Chốc chốc từng trận gió qua đi để lại không khí lãng đãng những màn sương dày đặc theo thời gian trôi vô thức. Không gian đặc quánh những hơi thở nhọc mệt phát ra nơi thân thể dặm xa gió bụi. Hồ nước loang loáng những vệt lỏng loang lỗ ánh sắc bạc của trăng thêm phần mờ ảo huyễn mộng. Sắc xanh dần chuyển sang tím thẫm lại lấp lánh những màu sắc khác nhau cũng như trong lòng người rối bời những suy nghĩ.

Ta dừng chân nghỉ lại tại một khách điếm bên đường. Chẳng biết cái chuyến vân du giang hồ này nó kéo dài bao lâu và đến khi nào ta mới có thể trở về nhà, thật khó nghĩ ra được thứ gì liên quan đến giấc mơ ấy, nhưng ít ra cũng đang lần theo một đầu mối chứ chẳng phải lười biếng lười nhác phó mặc cho số phận. Khách điếm này trông cũng không quá tệ, phòng ốc đồ dùng sinh hoạt đầy đủ sạch sẽ gọn gàng. Cũng chẳng có gì đáng để phàn nàn cả! Ta đứng dựa vào bệ cửa sổ trong phòng, ánh mắt mông lung nhìn ra cảnh vật xa xăm ngoài khung cửa, tâm trí thả lỏng không chút tư niệm. Những con đường nhỏ bé dẫn về nơi chốn xa lạ, những con người bé nhỏ bước đi trên con đường lát đá tảng kéo dài hun hút không lối thoát. Cảnh đêm xuống dần rồi vươn những chiếc móng sắc nhọn bao trùm lên vạn vật. Những con đường vắng dần những bóng ảnh đổ dài nơi cuối phố, những ánh đèn lồng được thắp lên tỏa rực những khoảng trống nhỏ nhoi nơi mặt đường. Những tòa nhà với kiến trúc cổ kính vắng lặng dần qua những cánh cửa lớn khép chặt. Thời này là cái hồi còn giang hồ loạn lạc mà, thì kiến trúc phải cổ thôi chứ không lẽ hiện đại. Lặng lẽ để những cơn gió mơn man lên da thịt, vị đạo cổ kính ấy dường như đang tìm cách len lỏi vào thâm tâm ta. Từng chút từng chút một, ánh mắt dần quen...
Wednesday, July 20, 2011

Ôi NHÀ ! ! ! ! ! ! ! ! ! !

4 giờ chiều...

Tất cả những entry nhật ký của mình đều bắt đầu bằng giờ, mặc dù khi post hình như cũng có giờ thì phải.

Con Thanh nó nói cũng đúng á, cái gì cũng không được hết, thôi nhảy cầu tự tử đi.

Mấy cái ngày buồn mà trời trong veo không gợn mây thế này rất rất đẹp. Dù sao, từ khung cửa sổ có thêm mấy cái chấn song nhìn ra ngoài một lùm cây thấy mọi thứ cũng không đến nỗi quá tệ hại.

Đời mình phải nói sao nó gắn chặt với cái chữ ngu dữ thế không rõ nữa. Một bà chị nhắc mình là sinh viên thì nên làm những việc của sinh viên thôi. Con Thư nó nói mình mới 19 tuổi để nhắc cho mình nhớ mình rốt cuộc bao nhiêu tuổi. Đáng nể thật, những con người có nhận thức rõ ràng về hiện tại mình đang sống. Còn mình thì không.
Sunday, July 17, 2011

Vampire's Diary - 01

Vampire's Diary (Nhật ký Ma cà rồng)

Tác giả: Diệp Mạn Thanh @ nttruyen.wordpress.com

Thể loại: [đọc xong khắc biết ^^.^^]

*Đã xin phép ý kiến của tác giả khi đem về post ở blog này*

--o-- Phần 1 --o--
Thursday, July 14, 2011

[Yêu Cửu Đạo] 100 câu hỏi

Yêu Cửu Đạo

100 câu hỏi

Bởi vì không biết bao nhiêu người muốn tác giả viết tiếp cái phiên ngoại của truyện này, nhưng mà Lý mỗ thật sự không thể nào nặn ra được một cái kết cục HE như hi vọng của các bạn ủng hộ Lý mỗ, cho nên, ta viết cái này coi như một chút lễ mọn tặng tất cả mọi người, cũng chẳng phải là phiên ngoại của phiên ngoại, cố gắng hầu chư vị chút hạ lễ nhân ngày Trung Thu, xin các vị bằng hữu xa gần vui lòng nhận cho.

Tịch Vụ --|-- Tịch

Trần Trung --|--Trần

Dì ghẻ a.k.a. MC --|-- Lý mỗ ta
Tuesday, July 12, 2011

[Yêu Cửu Đạo] Văn án


Văn án


Năm ấy trưởng thành, y đã là một vị chủ soái tung hoành khắp nơi, phạt Nam thu Tây, hoành đồ vững nghiệp, chức quan trong triều thăng đến Nhị phẩm hưởng lộc triều đình nhiều không kể siết.

Nghiệp này đã lập xong, thân đây đã thành Tướng.

Nhưng, tất cả mọi thứ trong chớp mắt sớm chiều, phong vân đột biến... Thay đổi chẳng ngờ!

[Đoản văn] Yêu Cửu Đạo

Yêu Cửu Đạo

Tác giả: Lý Thiên Sư

Thể loại: cổ trang, cung đình, BE, ngược luyến tàn tâm

Monday, July 11, 2011

[Đoản văn] Thủ Tín

Thủ Tín

Tác giả: Đông Lan

Thể loại: Cổ đại, giá không, hài hài, HE

Tặng những người bạn của tôi... Toto_Lou, TMEW, Yaoibest, Diệp Mạn Thanh

Những ngày mưa rả rích Sài Gòn ủ dột cả niềm tin...
Saturday, July 09, 2011

Sinh nhật "vui"

[From Facebook with...]

Cũng lâu rồi không viết note trên này, khổ vì cái facebook đã bị chặn bởi các bác nhà mạng yêu dấu dễ thương, vậy là phải add thêm cái https vào. Mệt, cứ refresh là lại mất link. Thôi cũng nhân dịp í mà... Bợt-dei của mình... Viết một chút gì đó vui vui trên facebook...


Sinh nhật, nhận được rất nhiều lời chúc "Happy Birthday" trên facebook, của các 12D1-er, của các bạn vô tình quen được trong những lần lượn net. Vui... Dù rằng trong một ngày như thế này và với tâm trạng như thế này thì vui là một điều vô cùng xa xỉ. Nhiều khi mình ước mà cũng chẳng thể vui được. Hay là hít khí Helium vào nói cái giọng méo méo cho nó hài, mà mình cũng biết thật ra làm thế cũng chả hài gì cho cam.

Không quà, đã thành thông lệ, những món ăn sinh nhật "vũ như cẩn" mình cũng không để ý lắm. Nhớ cái ngày xưa ít ra sinh nhật là một ngày gì đó vui vui len lỏi trong lòng, có những nụ cười, có những cái vỗ tay chúc mừng. Rồi hết, sinh nhật đơn giản như bao điều đơn giản ngày ngày trôi qua. Mà bây giờ có bảo Tết đối với mình cũng không khác chi những ngày nhàm chán. Có chăng mình được ngủ nhiều hơn thôi.

[Hoa Dung Thiên Hạ] Chương 3

Chương 3

Lục Mỹ Đồ

Lâm Vũ Hoàng, ta thật tình chẳng biết phải nói ngươi thế nào cho phải nữa.

Xem cái bộ dạng lúc lớn này của ngươi kia kìa, ta liền biết ngay là một tên đoạn tụ không hơn không kém, mà còn cam tâm chịu để cho người ta "thượng", vẫn còn không biết ngượng mà nói những cái lời tự khoe khoang bản thân mình như thế này nữa hả?

Đầu óc ta rối như mớ bòng bong, thiệt trong một ngày mà bắt ta phải chịu đựng biết bao nhiêu là thứ thật chẳng công bằng cho một người vừa mới rớt từ cái thế gian hai ba chiều nào khác vào ngay cái chốn hồng trẫn nhiễu nhương lại nhằm ngay cái môn phái chẳng ra sao, gặp phải một tên tiểu bạch kiểm cùng một lão già quái dị thật khiến ta chống đỡ đến xoay mòng mòng. Nhưng dù thế cũng chẳng thể để cái mạng ta toi một cách vô nghĩa ở cái chỗ nhảm này được, vì vậy ta vẫn phải cật lực suy nghĩ tìm cách ứng phó hai cái tên này. Mà cứ lúc đang tập trung cao độ là cái lão Hồng Đinh kia lại tiếp tục: "Nói đến mỹ nhân, đột nhiên làm ta nhớ đến một việc." - Thần tình lão ngưng trọng, có vẻ như việc này thật sự quan trọng, ánh mắt đảo sang phía Lâm Hiên Phượng, "Phượng nhi, con có biết Thải Liên Phong không?"

[Hoa Dung Thiên Hạ] Chương 2

Chương 2

Lâm Hiên Phượng

Mã Đại Đầu toét miệng cười vô cùng xán lạn, niềm nở thi lễ với người vừa đến: "Phượng sư huynh, huynh đến rồi!"

Lâm Hiên Phượng quay sang Mã Đại Đầu nở nụ cười xã giao ôn nhu hiền hòa: "Phải."

Tay ta ngay lập tức không còn treo được trên vai tên tiểu bạch kiểm kia nữa. Cơ bắp giật liên hồi, gân tay run bần bật làm ta phải cố gắng nhấc cánh tay vô lực đó trở về chỗ nên ở của nó.

Thì ra tên tiểu tử này chính là Lâm Hiên Phượng. 

Trong đầu vừa xẹt qua cái ý nghĩ chết người kia khiến cả người ta run rẩy một trận kịch liệt như nhìn thấy thứ kinh tởm. Khóe môi cùng đuôi mắt giật giật, hai tròng mắt thất thần nhìn chằm chằm tên Phượng sư huynh muốn lọt tròng ra ngoài. Ta tức thì hất tay hắn ra, kinh hoảng lùi về sau một bước.
Monday, July 04, 2011

[Oanh Dạ] Âm kết

Âm kết

Tình nhân thân ái của ta, tiếng ca cuối cùng này đây...
Hãy để ta vì ngươi mà cất lên giữa đất trời vang vọng.

Hôm nay, tại Giang Nam đệ nhất thế gia La gia tiệc tùng thâu đêm suốt sáng. Khách khứa cùng gia chủ chén thù chén tạc mừng cho đôi trẻ đã được thành đôi bách niên giai lão, trưởng tôn La Thu Hoa cùng Giang Nam đệ nhất tài nữ Thi Ân Ân cùng kết mối lương duyên hai nhà. Nguyệt lão se tơ làm mối khéo chọn là thế, quả thật là một việc đáng để cho cả giang hồ này nâng ly chúc tụng, chia sẻ niềm hân hoan cùng gia chủ nha.
Sunday, July 03, 2011

[Oanh Dạ] 8 - Thệ biệt

Tám, Thệ biệt

Kiếp sau, tuyệt chẳng phụ lòng.

Trong đại điện lộng lẫy những đồ vật sơn son thếp vàng xa hoa tráng lệ luồn lách một nỗi cô đơn lạc loài khi đêm đen phủ xuống. Cảnh sắc sang trọng nhưng phô trương đến xa xỉ. Khung cảnh xa lạ nơi cung đình như thế, thật khó lòng tưởng được khi xưa người từng sống tại nơi núi rừng hoang vu hẻo lánh. Choáng ngợp thật sự. Hơi thở yếu ớt chan hòa phả vào không khí trầm ổn. Đến lúc tận cùng của đời người, nam nhân ấy mới cảm giác được rằng mọi thứ xung quanh hắn lúc này thật vô vị. Nam nhân ấy giờ đây tuổi già sức yếu, chung quy cũng đã gần đất xa trời. Dương thế dường như không còn để lại chút nào cho hắn hối tiếc người xưa. Hắn nằm trên chiếc giường kê dưới khung cửa sổ đặc trưng của những nhà gia cảnh quyền quý danh gia vọng tộc, trang trí xoắn ốc theo dạng móc câu nối tiếp nhau, ô cửa hình tròn, trên khung trổ những đường nét vân hoa bay lượn. Tuổi già đã tước đi nơi hắn những tinh hoa của thời thiếu niên khi ấy. Nam nhân thê lương nằm bất động trên giường, ánh mắt chăm chú đưa về phương xa trông ngóng một bóng hình có lẽ đã quá xa vời với hắn giờ đây. Từng hơi thở vẫn từ tốn trút ra nơi cánh mũi khẽ phập phồng. Nhãn quang của lão nhân yếu ớt nhìn về hướng chiếc lồng chim có những khung tre dát bằng vàng lóa mắt treo trước cửa sổ đong đưa theo những cơn gió buồn bã. Trong chiếc lồng ấy ngân vang tiếng hót véo von của một điểu nhi mỹ lệ đang khoan khoái vui vẻ cất lên những điệu nhạc lòng, chiêm chiếp, líu lo nghe sao thật vui tai.
Friday, July 01, 2011

[Oanh Dạ] 7 - Phồn hoa

Bảy, Phồn hoa

Oanh Dạ, người - yêu khác biệt... Ta, phụ ngươi rồi.

Nam nhân lần dò tìm đường tiến vào nơi từng một thời vô cùng thân thiết. Những tán cây vẫn xanh thẳm một tầng kết lại thành những mảng màu thẫm sắc. Tia nắng bé nhỏ nhảy lóc chóc những giọt tròn đơn sơ rơi vãi qua những kẽ lá lặng yên chìm trong giấc ngủ ngàn vạn năm chẳng buồn thức dậy. Tiếng bước chân vang lên xào xạc, rẽ những lớp lá đã quá dày để dựa theo trực giác đi vào. Đâu đó có những tiếng ríu rít nho nhỏ của lũ chim chuyền cành rồi lại chìm vào im ắng nhường chỗ cho sự âm u cứ hóa thành những cảm giác quanh quẩn thân người mang theo chút sợ sệt. Thỉnh thoảng vài tiếng rắc rắc do cành khô gãy bởi chân người đạp vang lên khô khốc. Những bước chân đi qua hắn đều cảm thấy dường như có điều gì đó đang dõi mắt theo mình nhưng cũng cảm giác lạ lẫm vì mọi thứ đơn giản chỉ nhắm mắt đắm chìm vào cái tịch mịch vạn niên của nơi này mà thôi. Bước tiếp vài bước, tay huơ liên tục đã tránh những cành cây ở tầm thấp đập vào thân mình, chẳng mấy chốc hắn đã nhìn thấy trước mắt chính là hàn trì bên dưới vách núi sừng sững dốc đứng đổ xuống những lớp thác trắng xóa lúc êm đềm lúc dữ dội. Hàn trì vẫn như xưa, vẫn phủ lên bề mặt một làn sương mờ huyễn hoặc. Con nước vẫn lan man từng vòng tròn không điểm kết tận nơi nào đấy xa xăm. Vừa nhìn thấy cảnh vật năm xưa, lòng hắn đã run lên, mắt mờ đi vì xúc động. Cảnh sắc ấy quá quen thuộc, từng hình ảnh, từng giây phút ở nơi ấy như chảy trong huyết quản của hắn. Không thể nào quên. Dù thân quen là vậy, nhưng hắn vẫn cảm giác được nỗi tịch liêu vạn phần bao trùm lấy nơi này quyết không bao giờ chịu từ bỏ. Đã mười năm trôi qua, hắn lại một lần nữa đặt chân trở về nơi cố hương thứ hai của đời mình.

Chú Hề

Trò Đùa Độc Ác

Siêu Nhân Không Biết Bay

Biển San Hô

Bộ Phim Dài Nhất


Mưa Rơi Suốt Đêm Khuya


[Oanh Dạ] 6 - Đợi chờ

Sáu, Đợi chờ

Thu Hoa, ta tại Vong Thu sơn, đợi chờ ngươi.

Ánh mắt như dại đi theo từng bước chân ra đi của người ấy. Nhân ảnh khoác lên người bộ y sam màu nguyệt bạch từ tốn khuất dần, khuất dần, nhỏ dần, nhỏ dần thành chấm nhỏ mờ nhạt rồi biến mất hẳn giữa cảnh xuân mê loạn rực rỡ. Đất trời bi thương lặng lẽ một thân người như lạc hẳn vào cô đơn vạn năm không dứt. Những vốc hoa cùng lá bay lên trời cao lãng đãng phiêu vũ rồi bất lực buông mình hạ xuống mặt đất trầm tư. Loạn. Nhãn tình Oanh Dạ che phủ một làn nước lấp lánh mờ nhòa, cả thân người như lạc lõng vào một cõi nào đó vô lực, tưởng như có thể khuỵu xuống bất kỳ lúc nào. Y tụ đỏ thẫm thả lỏng che lấy đôi tay bạch ngọc chỉ để hé những đầu ngón tay trắng ngần. Dường như đâu đó có những dòng máu rỉ ra từ vết dao cứa sâu thẳm trong tim. Mênh mang đến nghẹt thở. Tất cả như một giấc mơ không cảm thấy được đâu là điểm dừng. Tiểu lộ nơi sơn cốc thoảng mùi hương của hoa cỏ mùa xuân nồng đượm tương phản với cõi lòng đã vỡ tan đi một mảng lớn. Thân ảnh màu nâu thẫm ấy xoay người đi về hướng ngược lại. Con đường nho nhỏ phủ đầy những chiếc lá xào xạc như nín thở trước những tiếng thở dài đầy đau đớn khe khẽ vang lên. Y cúi đầu lầm lũi bước đi.