Showing posts with label locker. Show all posts
Showing posts with label locker. Show all posts
Saturday, July 09, 2011

Sinh nhật "vui"

[From Facebook with...]

Cũng lâu rồi không viết note trên này, khổ vì cái facebook đã bị chặn bởi các bác nhà mạng yêu dấu dễ thương, vậy là phải add thêm cái https vào. Mệt, cứ refresh là lại mất link. Thôi cũng nhân dịp í mà... Bợt-dei của mình... Viết một chút gì đó vui vui trên facebook...


Sinh nhật, nhận được rất nhiều lời chúc "Happy Birthday" trên facebook, của các 12D1-er, của các bạn vô tình quen được trong những lần lượn net. Vui... Dù rằng trong một ngày như thế này và với tâm trạng như thế này thì vui là một điều vô cùng xa xỉ. Nhiều khi mình ước mà cũng chẳng thể vui được. Hay là hít khí Helium vào nói cái giọng méo méo cho nó hài, mà mình cũng biết thật ra làm thế cũng chả hài gì cho cam.

Không quà, đã thành thông lệ, những món ăn sinh nhật "vũ như cẩn" mình cũng không để ý lắm. Nhớ cái ngày xưa ít ra sinh nhật là một ngày gì đó vui vui len lỏi trong lòng, có những nụ cười, có những cái vỗ tay chúc mừng. Rồi hết, sinh nhật đơn giản như bao điều đơn giản ngày ngày trôi qua. Mà bây giờ có bảo Tết đối với mình cũng không khác chi những ngày nhàm chán. Có chăng mình được ngủ nhiều hơn thôi.
Monday, July 20, 2009

VĂN TẾ CHIẾN SĨ HY SINH VÌ TỔ QUỐC

Than ôi!


Bừng con mắt mà nhìn xem nước mới


Việt Nam Độc Lập khắp ba Kỳ chung một ngọn cỏ


Chạnh tấm lòng sực nhớ người xưa


Chiến sĩ hy sinh dưới chín suối biết bao người mệnh bạc


Hồn Tổ Quốc bơ vơ trong trời đất trở về đây mà nghe tiếng hoan hô


Khí anh hùng hun đúc tự ngàn xưa quay quần lại mà nếm mùi cộng lạc


Các Đấng Tiên Linh xưa!


Nhân cách thanh kỳ


Thiên tư lỗi lạc


Giống Bạch Việt đầu đen máu đỏ trải Đinh Lê qua Lý Trần cho đến Hậu Lê Hoàn Nguyễn phá quân Mường bình giặc Mọi dong ruổi rừng tên lưới đạn đúc xương đồng mà chống đỡ non vàng.


Cõi Viêm Bang rốn cắt nhau chôn từ Bắc Hà vào Thanh Nghệ lần vô Thuận Quảng Sài Thành, tuôn đất Lạp đạp thành Chiêm, xông pha nón gió tơi mưa phơi gan sắt mà lấp vùi biển bạc.


Giang sơn sanh tuấn kiệt đã đành.


Thời thế tạo anh hùng là khác.


Dong ngựa sắt Đổng Thiên Vương phá tặc, khói anh linh mây phủ núi Châu Sơn.


Phất khăn hồng Trưng Nữ Tướng hưng binh, gương tiết liệt trăng in hồ Lãng Bạc


Nào những lúc Bình Ngô Lê Thái Tổ, thảo Mãn Nguyễn Quang Trung công đức ấy ngàn thu ghi tạc huân lao lịch đại rõ ràng sự nghiệp quốc triều càng to tác.


Rưới mưa móc thấm miền Thuận Quảng áo dày cơm nặng khúc Hoài Nam còn nhớ lúc tài bồi.


Phát chông gai mở đất Nam Kỳ, tấc đất ngọn rau bia kỷ niệm, vẫn ghi công khai thác.


Cơ đồ nhờ đó mà vững bền.


Tộc loại càng ngày thêm phát đạt.


Không may cùng trời đất giun ruổi cõi Á Đông gặp lúc truân chuyên miền Nam Thổ vào hồi trụy lạc oai cường bạo như hum beo có cánh, nào Mỹ nào Nga, nào cường Anh, đại Pháp đã hăm hở mài nanh chuốt vuốt, vạch đường mây mà nhả độc sài lang.


Phận yếu hèn như tôm tép không vây. Kìa Ba, kìa Án, kìa Miến Điện, Xiêm La rụng rời lạc vía xiêu hôn theo làn sóng mà vào hàm kình ngạc.


Hỡi ôi !


Mỗi tiếng súng nổ vàng ngoài Thuận Hải nước non nhà cùng chung kiếp điêu linh. Ba sắc cờ phấp phới giữa Hoành Sơn, cây cỏ cũ đã thấy màu xơ xác.


Chén thuốc độc liều mình Phan Thanh Giản, đất Nam Kỳ sáu tỉnh tiêu hao.


Bát trà suông kết liễu Nguyễn Tri Phương, thành Hà Nội bốn bề tan tác.


Tổng đốc Diệu trảo bao phen chống cự hết lòng vì nước, quyết tồn vong mà thề với cô thành.


Phò mã Lâm sau mấy trận xông pha tử tiết cùng cha, liều tánh mạng mà phó cho đại bác.


Thảm thương vì vận nước linh đinh


Xao xác bấy lòng người tan tác


Đoàn ứng nghĩa Cần vương ra đứng trước, nào Phan Đình Phùng, nào Hoàng Hoa Thám lặn lội trong miền sơn cước, đạn vô tình cam thịt nát xương tan.


Đảng xuất dương cách mạng nối theo sau, nào Tăng Bạt Hổ, nào Phan Bội Châu linh đinh ngoài cõi trùng dương, thân vô định mặc bèo trôi sóng dạt.


Quơ ngọn bút kêu gào đất khách đến chết không quên nước cũ, bên chùa Kim Lãnh Nguyễn Thương Hiện khí cốt vẫn thanh cao.


Ném quả bom rầm rột quê người, dẫu chưa giết được kẻ thù, trước mộ Hoàng Cương Phạm Hồng Thái thanh danh càng hách trạc.


Khất sưu vụ Nghĩa Hòa trong Đại Lộc sôi nổi xiết bao thân sĩ vì đồng bào mà quyết chí hy sinh.


Xướng dân quyền Quý Cáp với Châu Trinh chứa chan một tấm nhiệt tình vì Tổ Quốc mà đem thân gánh vát.


Nào những thuở Duy Tâm xướng nghĩa, đem tánh mạng đền ơn minh chúa, Trần Cao Vân khẳng khái dưới gươm đao.


Nào những khi Yên Bái đồ mưu, lấy đầu lâu trả nợ quốc dân Nguyễn Thái Học ung dung trên đảnh vạc.


Cổ Am nọ là huyệt sào Quốc Đảng, lá trung can đốt cháy dưới than hồng.


Côn Lôn kia là địa ngục dương gian, đống hiệp cốt lấp vùi trên bãi cát.


Chồng trước mặt quỷ cường quyền lên án, công chẳng có mà tội đành phải có, tội vì nước tội vì dân, tội vì giang sơn xã tắc, phận cô thần bao quản nỗi trầm oan.


Nặng trên đầu thần công lý cầm cân, sống như không mà chết cũng như không: chết vì gươm chết vì súng, chết vì lam chương ba đào, hồn chiến sĩ biết đâu miền minh mạc.


Hỡi ôi !


Bên mô trung nghĩa gió thổi lạnh lùng.


Giọt máu oan cừu mưu tuôn man mác.


Chết là thiệt sống biết làm sao được, cũng tai cũng mắt cũng mặt cũng mày cũng can trường tâm huyết, lệ Tần Đình khô héo giòng quyên.


Trước đã qua sau dầu có thế nào, này cỏ này cây, này non này nước, này thành quách nhân dân, trăn hoa biểu mơ màng bóng hạc.


Lẽ tuần hoàn trời đất há vô tình, giòng đào hảo biết dâu, đâu đã chắc.


Trận Âu chiến đùng đùng sấm dậy, thành Ba Lê một phút tan tành.


Hội Á Liên cuồn cuộn sóng tràn, vung gươm đao bốn bề râng rác phận anh hùng dầu không quản sống còn lòng quốc sĩ lẽ nào quên báo đáp.


Mùi tân khổ xưa từng nếm trải.


Muôn thuở tao phùng một hội, buồn cùng buồng sao vui chẳng chung vui, mối oan cừu nay đã sạch sành sanh, ba sanh thỏa thích mười nguyền, sống phần sống mà thác đành phận thác.


Hỡi Anh Em Đồng Bào Ta !


Nhân ngày Quốc Khánh hoa nở tưng bừng, đứng trước tiềm linh hương bay ngao ngát đem tiểu sử cá nhân ôn lại, kể sao cho xiết.


Mấy giòng chữ máu vẫn chưa phai.


Treo bức tranh liệt sĩ dòm chung, vẽ mấy cho cùng một tấm lòng son đâu dễ lợt.


Nền Độc Lập hiện nay còn sót nổi, biết bao việc học, việc nông, việc công, việc thương, việc quốc gia xã hội.


Nặng hai vai nợ nước ơn vua.


Chữ đồng bào ngẫm lại vẫn đinh ninh, chẳng lựa là anh là là em là cha là mẹ là cố cựu thân bằng chung một giống con Hồng cháu Lạc.


Lòng ái quốc kẻ mất còn cũng vậy, gọi chúng bạn trở về cố quận, dắt dìu nhau mà hiệp lực đồng tâm.


Khí tự cường người sống thác cũng là.


Khuyên anh em bước tới tiền đồ gắng gổ lấy mà đồng lao cộng tác.


NGUYỄN TRỌNG CẨN


(09-03-1945)


PHAN THỊ LIỄU – ĐẶNG HOA ANH


cùng ghi chép lại


(23-09-2002)


Mười sáu tháng tám


Âm lịch Nhâm Ngọ

Wednesday, June 17, 2009

Ngăn chứa cũ #5

------------------------------- VĂN TẾ

Chương trình ôn Văn bắt đầu từ tối ngày kia, đến giờ, 5 bài còn bài Đời Thừa là lâu thuộc nhất. Lật cuốn sách Văn đi vòng vòng rồi dừng lại ở trang cụ Đồ Chiểu, với bài Văn tế nghĩa sĩ Cần Giuộc hào hùng mà bi tráng... Chợt nhớ

VĂN TẾ TỬ SĨ LỚP 11D1

Hỡi ôi!

1. Tiếng thầy đất rền, lòng em trời tỏ!

2. Mười một năm công học tập, danh còn chưa nổi; một trận càn của thầy, thậm chí chết cũng chẳng toàn thây.

Nhớ linh xưa:

3. Cui cút học hành, toan lo ngu dốt.

4. Chưa quen nghị luận, đau đớn thuyết trình ; chỉ biết đọc thơ mà không hiểu ý.

5. Mở sách, xem bài, ăn chơi, học gạo ; ta vốn quen làm ; đọc thêm, soạn bài, dàn ý, học thơ ; mắt chưa từng ngó.

6. Tiếng "dịu dàng" phập phồng tuy nửa tháng, trông nghỉ học như trời hạn trông mưa ; mùi kinh tởm vấy vá mới hai tuần, ghét thói ngựa như nhà nông ghét cỏ.

7. Ngày thấy thầy em rơi nước mắt, muốn ói ra thơ ; đêm mơ thầy như ác qủy muốn làm văn tế.

8. Một lớp yên vui thịnh vượng, há để ai chém rắn đuổi hươu ; bốn mươi lăm vầng nhật nguyệt chói lòa, đâu dung kẻ yêu văn đến chết.

9. Nào đợi ai đòi ai bắt, phen này xin ra sức học hành ; chẳng thèm quay ngược quay xuôi, chuyến này dốc ra tay nghị luận.

Khá thương thay!

10. Vốn đâu phải chuyên Văn chuyên Sử, văn sử tràn như suối như sông. Chẳng qua là dân quèn lớp D, há miệng sẵn chỉ chờ sung rụng.

11. Mười mấy môn bắt buộc, nào có mình thầy ; mấy chục bài kiểm tra, làm như dễ lắm.

12. Trong cặp có một kho sách vở, còn đòi thêm Tam Quốc, Đông Chu ; trên tay cầm một cây bút gầy, sáu lăm phút làm sao viết kịp?

13. Nhớ năm trước học chơi lẫn lộn, chẳng hiểu sao trên sáu phẩy năm ; trên tay cầm tờ giấy kiểm tra, tuy là khó, sách luôn mở sẵn.

14. Chi nhọc công thầy phát điểm trừ điểm cộng, đạp rào xông tới, coi điểm như không. Nào sợ thầy cho điểm dưới năm, buông bút xé bài, liều mình như chẳng có.

15. Kẻ liếc ngang, người liếc dọc, cố để thầy thất đảo bát điên. Bọn luồn trước, đứa rút sau, rút thì rút điểm không khá nổi.

Hỡi ôi ôi!

16. Cả năm ròng học muốn khùng, những đâu biết gặp thầy khắc chết!

17. Một chắc làm bài kia thấp điểm, ngờ đâu nó còn bị dưới hai. Trăm năm điểm ấy chẳng đổi thay, phụ huynh mà nhìn chắc xỉu.

18. Đoái trông bài vở, càng ngắm lại thấy càng rầu. Nhìn bài thuyết trình, nước mắt hai dòng lệ nhỏ.

19. Vẫn chẳng phải nô lệ khổ sai đày tới, mà làm bài cùng giống vậy thôi ; nào đâu phải dân chuyên ở ban C, mà suốt ngày chỉ nhai Văn với Sử !

Nhưng nghĩ lại:

20. Dàn ý, viết văn không xấu, tại thầy cho quá nhiều mà thôi ; thời gian, tiền bạc ở đời, em cần chất chứ không cần lượng.

21. Vì ai khiến thức khuya dậy sớm, mắt quầng gấu trúc ; vì ai khiến mặt mũi bơ phờ, ngu ngơ chậm chạp ?

22. Học làm sao mà cứ ngốc hoài, ngu hoàn ngu, quăng bài tập, thấy lại càng đần ; thức làm chi ròng rã đêm dài, đầu thì gục, chữ chẳng vô, nghe càng thêm khổ.

23. Thà biếng mà con điểm xấu, lòng em cũng chẳng mấy đau ; hơn còn mà mang tiếng học siêng, cuối cùng điểm năm cũng vậy.

Ôi thôi thôi!

24. Chùa Tông Thạnh năm sau em xuống tóc, nếu lỡ xui lại gặp phải thầy ; mười hai năm gặp một quá đủ rồi, xin cho em năm cuối cùng yên ổn.

25. Đau đớn bấy ! Học trò ngồi khóc điểm, dù học chăm song vẫn "nát" vì Văn. Não nùng thay ! Bạn kế ngồi cùng bàn, điểm cũng rách bươm không thua kém.

Ôi!

26. Điểm dưới trung bình, nguyên năm khỏi gỡ.

27. Năm nay, tới chắc thí Văn luôn quá, ai làm nên chán ngán môn Văn. Học sinh ta còn ở với thầy "yêu", ai cứu đặng một phường con "dê" một. (D1)

28. Viết mà chỉ viết cho rồi nợ, viết xong rồi thì chẳng hiểu cái chi chi ; viết mà ưng ép buộc bởi đề, hứng gì nữa hỡi trời, Văn Học !

29. Ý đã cụt, viết càng thấy cụt, tâm hồn đâu lãng đãng nơi cành cây ; cầu muôn kiếp được khỏi học Văn. Ý càng điên, viết lại càng điên, điểm đã thấy rành ràng, một chữ "khá" đủ đền công đó.

30. Nước mắt học trò lau chẳng ráo, thương vì hai chữ "yêu Văn" ; cây nhang tử sĩ thắp thêm thơm, cám bởi một câu "Đê Một"

Hỡi ôi thương thay!

Có linh xin hưởng!

Ngăn chứa cũ #4

------------------------------------ TẾT NAY TẾT XƯA

Vậy là Tết này đã có cái để làm: 8 ông nhà văn thế giới đoạt giải Nobel, một chậu thủy tiên chưng Tết, một chậu sao nhái chưng bàn học.

Tết này, không chưng diện, không mua sắm, không gì cả. Không khí Tết chỉ là một bầu khí loãng lạnh lẽo. Tuy khối khí ấy không làm mình phải run cầm cập như hồi còn ở Quy Nhơn nhưng ít nhiều nó cũng mang lại một tí hương vị mùa xuân. Xuân không lạnh không phải là xuân.

Trời lạnh. Sáng mùng 1 Tết, cả nhà quây quần nhấp ngụm trà nóng hổi, vừa suýt xoa cái lạnh đầu xuân, vừa chúc nhau những câu chúc đầy ý nghĩa. Con cháu nhận những bao lì xì, dù ít ỏi nhưng là những trái lộc đầu tiên. Đã qua rồi cái thời đó. Bây giờ nhà mình không biết có còn như vậy không.

Trước Tết là cả một thời gian dài chuẩn bị những thức quà Tết. Từng chiếc bánh đậu xanh gói giấy màu xanh đỏ chứa chan tấm lòng của người làm nó đối với người thưởng thức. Ngày xưa, nhà mình hay làm bánh đậu xanh, sấy khô, gói giấy kiếng. Đậu xanh giòn, thơm, qua giai đoạn sấy càng tăng thêm vị ngọt đậm đà trong từng viên bánh nhỏ. Mỗi mẻ làm cũng phải được trên trăm cái. Bây giờ có muốn thì cũng chẳng có để mà ăn. Bánh ngoài tiệm ai biết có bỏ đường hóa học hay phẩm màu gì vào không đấy ???

Món bánh thuẫn, bánh phục linh (bánh in) là hai thứ bánh ngày xưa nhà mình hay làm nhất. Khuôn bánh thuẫn, bột, đường, lò sấy,... tất cả như đem về cái vị thơm nồng, cái cảm giác tan chảy trong miệng mỗi khi ăn một cái bánh thuẫn. Cũng chẳng biết sao gọi là bánh thuẫn, nhưng nó trong giống như một kiểu cupcake của nước ngoài, nhưng không giống như vậy. Còn bánh phục linh, bột màu trắng, nhân mè hoặc đậu xanh, hương thanh diệu. Bột làm bánh phục linh là loại đặc biệt. Chỉ cần đụng nước là tan ngay. Đó là lý do tại sao mình thích bánh phục linh. Nó không cần phải nhai, chỉ cần ngậm nhẹ để thưởng thức vị thanh của bột, vị thơm của mè, vị ngọt của đậu xanh mà thôi.

Đến những mứt dừa, mứt bí, mứt gừng, mứt me, hạt dưa, mứt mãng cầu,... Những món làm phong phú cho hộp quả ngày Tết, đòi hỏi công phu của những đôi bàn tay khéo léo, những giọt mồ hôi lấm tấm, sức nóng của lò than đỏ hồng, của những chiếc đũa tre không ngừng "múa hoài trận trung" trong những chiếc chảo to khổng lồ ấy. Bây giờ, trong mâm quả, hiện hữu những thứ bánh kẹo đóng gói, những mứt xanh đỏ, những thứ đua theo mốt hiện thời. Còn đâu những thức quà ngày Tết, những mứt, những bánh in khéo léo làm ra ... Nhịp sống sôi động, thay đổi từng giờ từng phút, người phụ nữ ngày nay ít khi còn ở nhà làm nội trợ mà thường làm kinh tế để nâng thêm mức thu nhập cho gia đình. Nhưng liệu như thế có làm phai đi những giá trị truyền thống hay không???

Củ kiệu, bánh chưng, bánh tét, dưa hành,... những món ăn quen thuộc ấy. Mình không chắc chúng còn được cái cảm giác, hương vị như những ngày xưa. Mỗi khi trước Tết, cả nhà thức sáng đêm để gói bánh chưng, bánh tét, nói chuyện rôm rả. Cả tháng trước Ngoại và dì Hai ngồi lột vỏ củ kiệu, đem phơi khô rồi ém hủ... Rồi những đêm cận Tết, cậu Ba đi chặt củi về nấu bánh chưng, bánh tét. Cái lạnh giá rét của thời điểm sắp sang xuân kia không làm vơi đi những tiếng nói cười vui vẻ, hơi thở nóng ấm của hai cậu cháu ngồi xem những đốm lửa hồng nổ lốp bốp khi quạt than, những nét háo hức trên khuôn mặt của cháu khi cậu Ba giở cái xửng (nồi nấu bánh chưng) ra xem bánh đã chín chưa, những khoảng im lặng bao trùm hai cậu cháu ngồi lắng nghe tiếng nước sôi bùng lên, ùng ục trong xửng... Và những tiếng reo vang rộn ràng khi cậu Ba vớt ra cái bánh đầu tiên để lên đôi đũa tre cho ráo nước dù lúc đó đã hơn 12 giờ khuya. Ôi xa vời...

Tết năm nay, nhiều thứ khác xưa... Mình lên 17... Duy chỉ có cái lạnh là quen thuộc. Cái lạnh thấu xương nhưng không có người sưởi ấm...

Khen thay thục nữ anh tài
Cầm đôi song kiếm đánh hoài trận trung
Trong thì sấm nổ đì đùng
Ngoài thì lửa cháy tứ tung lung tàn
Đông Ngô nổ ruột chạy tan
Còn ông Gia Cát đứng hàng đằng sau

Đố là quá trình gì? Ai biết rồi xin đừng trả lời. Ai chưa biết hãy trả lời nha.

Ngăn chứa cũ #3

------------------------------ MƯA

Mùa mưa đã v vi nhng đt mưa dài nhưng bt cht. Mình li cht nghĩ đến nhng k nim bâng quơ nào đó mà đã lâu ri, mình không còn ly ra xem li...

Mưa v. Nhng git mưa, có khi nh như bông, ch là nhng git nước nh mát lnh pht lên đôi má hng người thiếu n, như tô đim thêm cho nhng git sương trên nhng chu trà hoa. Nhưng đôi khi, nhng git mưa y, tht nng n, tht đau but, khiến con tim ta tht li mi khi nghĩ v mt cõi xa xăm nào đó. Nhng git mưa ca s gin d, s đau bun, s tiếc nui, rát rt, qut mnh vào mt. Nhm mt li nhưng vn hin hu s chua xót. Và thnh thong, ta li nếm thy v mn mn, chan chát. T hi, đó là mưa hay là nước mt?

Tri mùa mưa. Nhng cô cu hc sinh, núp bóng dưới nhng tán cây c th nhưng vn phi che lên chiếc cp đ tránh nhng git nước rơi xung. Nhng qu bóng lăn trên l ph qua nhng đôi chân trn thin ngh. Nhng con nước xuôi dòng, bong bóng lan ta, lng vào nhau, trôi mãi v đâu, đnh mnh. Đã qua ri cái thi mình còn đi tm mưa. Nói là tm mưa nhưng ch là đng mt góc khut, tn hưởng cm giác khi mưa rơi xung khuôn mt còn non nt. Không phi cười đùa, tm mưa cùng vi lũ bn hàng xóm. Mưa. Rơi mãi và rơi mãi. Thnh thong li nhìn thy cu vng vi nim ngc nhiên ln thích thú. Đ ri bước v nhà vi mt thân hình ướt sũng nước. Thói quen che dù đã t lâu không được hình thành. Mình ghét che dù, mình ghét mc áo mưa.

nơi mi, tri mưa là mt vic rt đp. Nhng đám mây muôn hình muôn v chuyn sang xám đc, nhng cơn giông ni lên, nhng git mưa rơi xung. Nhng chú gà con vi vã chy rúc vào cánh m. Nhng con vt lch bch chy đến nơi trú n. Chu hoa trước nhà rũ, xiêu vo, gc ngã trước nhng git mưa nng ht. Nhng cng c lơ thơ, hiu ht, ngã rp xung như khut phc trước thiên nhiên nghit ngã. Cũng qua ri cái thi chính mình chy như vt, vi vã đi v nhà, đ cm thy được s hng khi trước mt điu gì đó vu vơ. Ri mưa tnh. Nhng con vt vui v tung tăng cp cp chy đi kiếm ăn, bơi li tht thoi mái. Bn hòa ca ca nhng loài vt ngoài rung, nghe mà khiến lòng êm ái. Mi vt như sng dy khi cơn mưa đã đi khi, mang theo nhng u bun, mang theo nhng git nước mt t dưng rơi xung. "Qua mưa tri mát" mà.

Cm giác nh. Li thy thương, ti nghip cho mt người đã tng đng ch mình, mưa ướt như chut. Ch vì mun đưa cho mình ba ăn nhanh trước gi hc thêm. Đ ri mình li lo lng, khi mt người không dy ni sau mt đêm b cơn cm cúm hành h. Mà hình như, hai người ta vào nhau, đi dưới mưa, dù ướt sũng, cũng vn thy m. Đúng không nh???

Hương lúa...