Showing posts with label suutam. Show all posts
Showing posts with label suutam. Show all posts
Monday, August 22, 2011

Vampire's Diary - 06

Vampire's Diary (Nhật ký Ma cà rồng)

Tác giả: Diệp Mạn Thanh @ nttruyen.wordpress.com

Thể loại: [đọc xong khắc biết ^^.^^]

*Đã xin phép ý kiến của tác giả khi đem về post ở blog này*

--o-- Phần 6 --o--
Monday, August 15, 2011

Vampire's Diary - 05

Vampire's Diary (Nhật ký Ma cà rồng)

Tác giả: Diệp Mạn Thanh @ nttruyen.wordpress.com

Thể loại: [đọc xong khắc biết ^^.^^]

*Đã xin phép ý kiến của tác giả khi đem về post ở blog này*

--o-- Phần 5 --o--
Sunday, August 07, 2011

Vampire's Diary - 04

Vampire's Diary (Nhật ký Ma cà rồng)

Tác giả: Diệp Mạn Thanh @ nttruyen.wordpress.com

Thể loại: [đọc xong khắc biết ^^.^^]

*Đã xin phép ý kiến của tác giả khi đem về post ở blog này*

--o-- Phần 4 --o--
Monday, August 01, 2011

Vampire's Diary - 03

Vampire's Diary (Nhật ký Ma cà rồng)

Tác giả: Diệp Mạn Thanh @ nttruyen.wordpress.com

Thể loại: [đọc xong khắc biết ^^.^^]

*Đã xin phép ý kiến của tác giả khi đem về post ở blog này*

--o-- Phần 3 --o--
Monday, July 25, 2011

Vampire's Diary - 02

Vampire's Diary (Nhật ký Ma cà rồng)

Tác giả: Diệp Mạn Thanh @ nttruyen.wordpress.com

Thể loại: [đọc xong khắc biết ^^.^^]

*Đã xin phép ý kiến của tác giả khi đem về post ở blog này*

--o-- Phần 2 --o--
Sunday, July 17, 2011

Vampire's Diary - 01

Vampire's Diary (Nhật ký Ma cà rồng)

Tác giả: Diệp Mạn Thanh @ nttruyen.wordpress.com

Thể loại: [đọc xong khắc biết ^^.^^]

*Đã xin phép ý kiến của tác giả khi đem về post ở blog này*

--o-- Phần 1 --o--
Tuesday, August 03, 2010

12D1 tự sướng !!!



Khuyến khích lớp mình thôi, còn ai thích tham gia cũng dc.
Lấy cảm hứng từ 1 tấm hình biết nói chụp chiều 24/10 ở RMIT, tớ - mem 12D1 đã quyết định tổ chức hội thi sáng tác văn học, khơi gợi niềm vui thích học Văn của lớp mình :D 
Hình thức tham dự: các bạn post bài ngay tại đây. Mọi thể loại đều dc chấp nhận: văn xuôi, thơ, truyen ngắn, tiểu thuyết...:D
Thời hạn: vô thời hạn, khi nào lớp mình het yêu nhau thi thoi :D
Cách chấm điểm: do lop mình tự vào khen chê :D ko có thang điểm :D
Giải thưởng: Nụ hôn nồng thắm và 1 đêm TRĂNG thanh GIÓ mát cùng trưởng ban tổ chuc :D
ps: vì pic này vô đề nên các bạn tự làm theo cảm nhận của mình, ko cần bám sát tiêu đề nào cả :D
Yêu lớp mình :D

và đây là đề bài :D




Đây là cái nhìn khái quát cho những ai tham gia “dựng chuyện” về 3 nhân vật “trữ tình” của đề bài trên:

Huỳnh Thanh
Chàng
Huỳnh Thanh
Cười man dại
Mắt sáng hơn đèn
Môi đỏ tựa ráng pha
Chàng ơi, thôi, đừng cười nữa
Kẻo lòng thiếp nhớ chàng thiết tha…

Lòng thiếp đây nhớ chàng thiết tha
Chàng lo giữ “xã tắc sơn hà”
Bao giờ động ấy đà yên ổn
Trăng sáng đôi mình lại chơi Hoa. :D


Quang Hiển
Diva nào mà chẳng hát hay
Si tình khối kẻ đứng múa may
Chờ mãi, diva chịu cười nhoẻn
Nhoẻn cười thôi đã chuốc rượu say

Say lòng quân tử, say tiểu nhân
Say luôn QUẦN CHÚNG với NHÂN DÂN(??!)
Quả thật Diva lừa tình giỏi
Giỏi nên lắm khách, đố mà mần…



Thanh Thanh
Thanh Thanh ơi là Thanh Thanh ơi
Em lùn, tròn, trắng, “trong” vợi vời
Đeo chi cặp kính trí thức giả?
Ngứa mắt, ma cô dập tơi bời.

Nõn nà tay em luôn phe phẩy
Đi không chân sáo cũng ngúng nguẩy
I eo xi đi là cái động?
Má mì chốn ấy chính là em (nhẩy?) :D
-.- -.- -.- +_+ -,- -,-

Thơ còn dài, dai nhưng không dở
Mỗi tội làm đêm phải nghỉ thở
Lớp mình ơi giúp Da Màu với
Chờ bình minh trong sạch hóa hồn thơ. :D

Chú thích: thơ thẩn trên kia có vận dụng một số thuật ngữ riêng của lớp 12D1 (giữ sơn hà= security, I eo xi đi = ELCD = Em là con…. ) Và đặc biệt chịu ảnh hưởng sâu sắc bởi tư tưởng thơ ca Việt Nam 45-75 nên có bốc mùi quần chúng tí xíu :D


------------------------------------- bạn Tú da màu thật là vô đối =)))))))))) --------------------------------

Thu Doan comment Huỳnh Thanh: "mắt trừng gửi mộng đi đâu đó, đêm mơ ngày hội với nàng Thanh"- xin lỗi Quang Dũng vì đã phóng tác thơ.


Pham Thanh Thao 
“Thân em vừa trắng lại vừa tròn,
Bảy nổi ba chìm với mấy anh.
Rắn nát mặc dầu tay Hiển nặn
Mà em vẫn giữ tấm lòng son (với Hùynh Thanh)”.

Nghe đâu trưởng ban tổ chức là Hùynh Thanh nên cũng thử sức :))



Hoa Dang ‎"anh huỳnh thanh. hát nghêu ngao. cười man dại. bỗng kinh hoàng. giấy xét nghiệm của nàng sida." - sry Mr thanh thảo nha'



Hoa Dang ‎"em ơi buồn làm chi. anh đưa em vào từ dũ. là em lại phẳng lì và trắng trong."



Hoa Dang ‎"mình về mình có nhớ con. em về em nhớ cặp môi thịt bò"




Quỳnh Nguyên 
CHUYỆN BA NGƯỜI

Trời xanh, gió gợn, nắng li ti
Hiển anh ơi sao giờ anh nhỉ?
Phận gái long đong đau đáu
Một mình ôm con biết náu nơi nào?

Đừng làm khổ anh Thanh Thanh à
Có chắc không đó là của anh?
Em một đêm biết bao chàng
Hùynh Thanh hôm ấy còn ngang cửa phòng.

Hiển chê thì để anh nhận cho
Làm cha con em có gì khó
Anh đây sức lực tràn đầy
Hai ba đứa nữa cả bầy cũng xong.

Hùynh Thanh anh nói em xin vâng
Cận kề bên anh sống vui vầy
Rồi ta thêm dăm đứa nữa
Ăn mau chóng lớn gác cửa i eo (EL).

Thơ song thất lục bát Đường thi của thí sing Nguyễn Nguyên Quỳnh. Cuối cùng câu chuyện cũng đã happy ending. Xin quý vị khán giả bầu chọn cho thí sing NQ, số báo danh 12d1-21, xin chân thành cám ơn:)

Môn Văn tuyển sinh đại học !!!!!!

“Thanh Thảo sang Tây Ban Nha thi đấu bò tót gặp cô gái Di-gan man dại và yêu tha thiết, khi về được cô ấy tặng cây đàn bọt nước màu nâu nên về đến nhà ông nhớ da diết viết bài thơ này. Chỉ cần hai câu “tiếng ghi ta nâu - bầu trời cô gái ấy” nói hết chuyện đó, đọc vào là hiểu liền…”. 


Thanh Thảo nên khi chết tiếc chôn theo luôn làm kỷ vật, đó là ước muốn không chỉ riêng gì Thanh Thảo mà của bất cứ ai có vật gì gắn với mình, nhưng đâu phải cái gì cũng chôn được, giả tỉ thầy cô đi dạy chết chỉ chôn cây viết, cục phấn chứ làm sao chôn tấm bảng theo được, chỗ đâu mà chôn?...”. 

“Thầy của em nói bài thơ này hay lắm, em ráng nghe theo nhưng nói thiệt là em hổng hiểu gì hết, chỉ nhìn vào hình thức đã thấy sai chính tả vì đầu câu mà chẳng viết hoa, rồi thơ câu dài câu ngắn khó học thuộc quá nên làm sao mà hay được? Trả bài ở lớp hai lần bài này không thuộc mà giờ lại ra đề thi làm sao biết mà làm?”. 

“Trước khi đọc Chí Phèo và Đời thừa em cứ nghĩ trong xã hội chị Dậu là người khổ nhất vì chị bán bầy chó và bầy con vẫn không đủ tiền nộp thuế cho chồng và chuộc người đã chết. Nhưng khi học xong hết em mới rút ra một kinh nghiệm hết sức bổ ích là Phèo và Hộ còn khổ hơn Dậu vì không có gì để bán nên Chí Phèo đi bán cháo hành, Hộ làm nhà văn mà chẳng viết được tác phẩm nào phải đi phụ vợ bán nước, rồi chuyện cơm áo đè lên khiến anh phải bán luôn cái ấm trong khi nước đầy và hãy còn ấm trên bếp… Thử hỏi có ai trong chúng ta khổ hơn không chứ?...”. Bài làm này còn hào hứng đi vào phân tích cách thức… nấu cháo hành “…Muốn nấu cháo hành thì phải có gạo, có nước, có nồi, có bếp mà hồi đó toàn dùng bếp củi làm gì có bếp ga bếp điện như bây giờ nên phải có củi, đặc biệt cháo hành thì hiển nhiên thứ vật dụng không thể không cho vào nồi cháo là hành…”. 

“Chí Phèo thấy Thị Nở trôi dạt trên chiếc thuyền nhỏ, ghé mắt vào nhìn thấy nàng nằm tênh hênh trống hoác có gì thôi thúc như là tình yêu. Họ ăn nằm với nhau lênh đênh trên biển qua đêm. Sáng tỉnh dậy Thị Nở thấy Chí Phèo mệt đừ, nằm co ro một chỗ… Không đẹp bằng chị bằng em nhưng Nở dịu dàng, chăm sóc Chí Phèo chu đáo khiến anh xúc động khóc. Thấy vậy Thị Nở mần liền mấy món ngon đãi nhưng Chí Phèo chọn ngay tô cháo hành vì từ hồi nào tới giờ ở tù đâu được ăn cháo hành nên ai chưa ăn thì không biết nó ngon cỡ nào…”. 

“…chính Bá Kiến đã tàn phá hết công lực của Chí Phèo nên anh chàng lực sĩ khỏe mạnh như con trâu tốt của làng Vũ Đại ra tù trở thành anh Chí tàn phế võ công, không ăn gì nổi chỉ thích ăn vạ…”; “Chí Phèo ra tù đến thẳng nhà Bá Tra đòi nợ…”; “Chí Phèo và Đời thừa là một tác phẩm sử thi lãng mạn anh hùng tiêu biểu nhất của Nam Cao, nhờ đó mà ông đạt giải Nô-ben đầu tiên trong làng thơ ca thế giới…”; “Người lái đò sông Đà là kết quả chuyến đi thực tế Tây Tiến dài tám năm của Nguyễn Tuân!". 

Năm ngoái cô giáo bảo rằng Huy Cận buồn khi ngắm cảnh sông Đà mênh mông sóng biếc. Sau hai năm miệt mài nghiên cứu em thấy cô chưa chắc đã đúng. Khi đọc hai câu thơ “Chim nghiêng cánh nhỏ: bóng chiều sa - Lòng quê dợn dợn vời con nước” thì thấy rõ Huy Cận đang ngắm chim nghiêng và con nước chứ có ngắm cảnh đâu? Huy Cận phải vận hết công lực mới nhìn thấy được vì chim nhỏ, ở rất xa, bay nghiêng chứ không bay đứng, chiều tối mịt mù thì làm sao thấy?... Hàn Mặc Tử buồn vì cô gái chèo thuyền trên sông Hương mà không biết là ai, có phải người yêu năm cũ không (thuyền ai đậu bến sông trăng đó?), Huy Cận thì buồn vì thấy chim nghiêng khi chiều khuất bóng. Một bên buồn vì con người một bên buồn vì động vật thì đâu có gì giống nhau ngoài chữ buồn…”. 

“hai nhà thơ có điểm giống nhau là cùng đi chinh chiến xa nhà, nhìn cái gì cũng nhớ quê hương, nhất là nhớ người yêu. Huy Cận hóa thân vào cánh chim bay về phương Bắc xây tổ yêu thương, Hàn Mặc Tử ví mình như ánh trăng soi sáng trên bầu trời đêm trở về dòng sông tìm người con gái hò hẹn…”. 


--------------------------------------------------------


Thấy trên Facebook, nghe đồn là trên Báo Thanh Niên copy qua =))))))))))))))
Thursday, June 17, 2010

Mẹ...

Mẹ...


Khi bạn bước chân vào thế giới này, mẹ đã ôm bạn trong tay. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách khóc như một "nữ thần báo tử".


Khi bạn 1 tuổi, mẹ đút từng miếng ăn và chăm sóc cho bạn. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách khóc suốt đêm dài.

Khi bạn 2 tuổi, mẹ tập cho bạn đi. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách bỏ chạy khi mẹ gọi.

Khi bạn 3 tuổi, mẹ làm cho bạn tất cả những bữa ăn với tình yêu. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách quăng đĩa xuống sàn.
Khi bạn 4 tuổi, mẹ cho bạn một vài cây bút màu. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách tô chúng lên bàn.

Khi bạn 5 tuổi, mẹ diện cho bạn vào những ngày lễ. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách ngã ùm vào đống bùn gần nhất.
Khi bạn 6 tuổi, mẹ dắt tay bạn đến trường. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách la lên: "Con không đi!".

Khi bạn 7 tuổi, mẹ mua cho bạn 1 quả bóng. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách ném nó qua cửa sổ nhà bên cạnh.
Khi bạn 8 tuổi, mẹ cho bạn 1 cây kem. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách để nó chảy xuống lòng bàn tay.

Khi bạn 9 tuổi, mẹ cho bạn đi học đàn. Bạn cám ơn bằng cách chẳng bao giờ ngó ngàng đến việc luyện tập.
Khi bạn 10 tuổi, mẹ đưa bạn đi từ tiệc sinh nhật này đến tiệc sinh nhật khác. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách khi đến nơi nhảy khỏi xe và không hề ngoái lại.

Khi bạn 11 tuổi, mẹ dẫn bạn cùng bạn bè của bạn đi xem phim. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách ngồi ở hàng ghế khác.
Khi bạn 12 tuổi, mẹ rằng bạn không được xem những chương trình TV nào đó. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách đợi đến khi mẹ rời khỏi nhà rồi bật lên xem.

Khi bạn 13 tuổi, mẹ đề nghị bạn cắt tóc. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách bảo rằng mẹ không biết thế nào là sành điệu.
Khi bạn 14 tuổi, mẹ cho bạn đi nghỉ hè xa nhà 1 tháng. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách quên chẳng viết lấy 1 lá thư.

Khi bạn 15 tuổi, mẹ đi làm về và chờ đợi sự chào đón của bạn. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách khoá cửa phòng ngủ.
Khi bạn 16 tuổi, mẹ dạy bạn lái chiếc xe của mẹ. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách lấy nó chạy bất cứ khi nào có thể.

Khi bạn 17 tuổi, mẹ đang đợi 1 cuộc gọi quan trọng. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách "nấu cháo" đến nửa đêm.
Khi bạn 18 tuổi, mẹ đã khóc trong ngày lễ tốt nghiệp của bạn. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách đi chơi với bạn bè đến chiều tối.

Khi bạn 19 tuổi, mẹ trả tiền học phí cho bạn, lái xe đưa bạn đến trường ĐH, mang túi xách cho bạn. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách tạm biệt mẹ bên ngoài dãy phòng tập thể để khỏi lúng túng trước mặt bạn bè.
Khi bạn 20 tuổi, mẹ hỏi bạn hò hẹn với ai chưa. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách đáp: "Đó không phải chuyện của mẹ".

Khi bạn 21 tuổi, mẹ đề nghị bạn lựa chọn nghề nghiệp. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách trả lời: "Con không muốn giống mẹ".
Khi bạn 22 tuổi, mẹ ôm bạn tại ngày lễ Tốt nghiệp. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách đề nghị mẹ có thể tặng bạn một chuyến du lịch được không.

Khi bạn 23 tuổi, mẹ sắm sửa đồ đạc cho căn hộ đầu tiên của bạn. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách nói rằng những người bạn của mẹ trông thật xấu xí.

Khi bạn 24, mẹ gặp vị hôn phu của bạn và hỏi về những kế hoạch cho tương lai. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách càu nhàu: "Con xin mẹ đấy".

Khi bạn 25, mẹ lo lễ cưới cho bạn, khóc và bảo rằng mẹ yêu bạn biết bao. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách dọn đến sống ở nơi xa tít.

Khi bạn 30, mẹ khuyên bạn cách chăm sóc trẻ con. Bạn cám ơn mẹ bằng cách bảo: "Mọi việc khác xưa rồi".

Khi bạn 40, mẹ nhắc bạn về sinh nhật của một người thân. Bạn cám ơn mẹ bằng cách trả lời: "Con thật sự bận mẹ ạ".

Khi bạn 50, mẹ ngã bệnh và cần bạn chăm sóc. Bạn tìm sách về đề tài: "Cha mẹ trở thành gánh nặng cho con cái như thế nào...

Và rồi một ngày kia, mẹ lặng lẽ ra đi. Tất cả những điều bạn chưa bao giờ làm sụp đổ tan tành. "Hãy ru con ngủ, ru con qua suốt đêm dài. Bàn tay đưa nôi... có thể cai trị cả thế giới...".

Ta hãy dành một giây phút nào đó để báo hiếu và tỏ lòng kính trọng với mẹ. Chẳng có điều gì có thể thay thế được mẹ. Hãy trân trọng từng giây phút. Mẹ sẽ luôn ở bên bạn, lắng nghe những phiền muộn, niềm vui cũng như nỗi thất vọng của bạn. Hãy tự hỏi chính mình: "Mình có dành đủ thời gian cho mẹ để lắng nghe những phiền muộn và buồn chán của người nội trợ suốt ngày ở trong bếp không???".

Nhật Giang

(nguồn: giadinh.net.vn)

--------------------------------------------

tình cờ lang thang nhặt được cái này... khiến ta suy nghĩ... khiến ta phải thốt lên... rưng rức...
Monday, August 03, 2009

Bạn

Vào một giây phút nào đó trong cuộc sống, ta tìm được một người có thể thay đổi cuộc sống của ta dù chỉ một phần nhỏ. Đó là một người không chỉ đến bên ta khi vui, khi thành công mà còn là người không rời bỏ ta khi buồn, lúc lâm nguy hay khi thất bại, khi những người xung quanh đã rời bỏ ta mà đi. Và ta gọi đó là một người bạn- một người bạn thân, một người bạn thật sự. Và ta tin rằng : “Bạn là người đến với ta khi mọi người đã bỏ ta đi”.

Trong cuộc sống, ta gặp gỡ nhiều người, cảm thấy thoải mái khi bên cạnh họ, ta giới thiệu với mọi người rằng đấy là bạn ta. Nhưng thực ra họ chỉ mới là những người quen biết. Có thể mời những người này đến nhà, cùng nhau đi chơi, cùng chia sẻ một số thứ. Nhưng không phải ai trong số họ cũng có thể trở thành người chia sẻ cuộc sống cùng với ta.

Bạn, hiểu đơn giản thì đó là người mà ta quen biết. Tuy nhiên không phải bất cứ ai ta quen cũng là bạn của ta. Một khi đã coi ai đã là bạn tức là người ấy với ta phải có quan hệ thân thiết, gần gũi ở một mức độ nào đó, là người biết đồng cảm và chia sẻ với ta. Ấy là chưa kể những người bạn thân, những người luôn lắng nghe khi ta có chuyện rắc rối, luôn bên ta lúc ta khó khắn và giúp ta vượt qua cơn hoạn nạn. Chỉ có người bạn thân thật sự mới là người ta có thể cùng sẻ chia cuộc sống. Đó là người ta yêu quý, quan tâm và thường xuyên chia sẻ với họ những vui buồn và ngược lại. Đó là một người bạn khiến ta cảm thấy an tâm khi ở bên cạnh bởi lẽ ta biết chắc họ quan tâm đến ta, luôn ở bên ta những khi ta gặp khó khăn buồn phiền. Đó cũng là người ngăn ta mắc sai lầm hoặc giúp ta sửa chữa khi ta phạm lỗi. Đó là người luôn gắn bó và ủng hộ ta. Họ nắm lấy tay ta để tiếp thêm sức mạnh và niềm tin. Họ dõi theo từng bước của ta trên đường đời, ngược lại, ta cũng dõi theo cuộc sống của họ và học hỏi từ đó. Vâng, chỉ có người bạn thân thiết và chân thành đó mới có thể là người “ đến với ta khi mọi người đã bỏ ta đi”. Để cuối cùng, sau bao thăng trầm của cuộc sống ta chợt nhận ra rằng ta có rất nhiều người quen nhưng ta không có nhiều bạn-những người bạn thân thật sự.

Ngạn ngữ phương Tây có câu: “Bạn lúc cần mới là bạn đích thực”. Hai câu nói khác nhau cách diễn đạt nhưng có điểm gặp gỡ về nội dung. Đó là khi tất cả mọi người đã rời xa ta vì lí do nào đó, người cuối cùng đến bên ta hay ở lại cùng ta người đó là bạn của ta. Chẳng hạn như khi chúng ta gặp phải chuyện buồn, hay một trở ngại, hay khi thất bại, tới lúc đó, nếu là bạn thân ắt sẽ ở lại với ta, sẽ bên ta động viên tinh thần, hay bàn bạc phương án giải quyết ổn thoả. Trong cuộc sống, không hiếm trường hợp những người tự hào có nhiều bạn nhưng đến khi gặp hoạn nạn thì tất cả đều ra đi, chẳng ai ở lại giúp đỡ, lúc ấy mới vỡ lẽ thế nào là bạn thật sự.

Khi ta ngã quỵ và thế giới quanh ta dường như quá đen tối, trống rỗng, người bạn ấy sẽ nâng ta lên và làm cho thế giới bỗng sáng lên và lấp đầy những trống rỗng ấy. Người bạn ấy có thể dắt ta qua những giây phút khó khăn của cuộc sống, nắm lấy tay ta và nói rằng mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp. Tôi sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện về một tình bạn có thể vượt qua cả ranh giới giữa sự sống và cái chết của hai cậu bé tên COURT và WESLEY. Lên 4 tuổi, COURT gặp WESLEY tại lớp dự bị của trường giáo dục đặc biệt. WESLEY có khối u ở não và cũng giống như COURT , điều này đã cản trở sự phất triển của cậu bé. Chính sự giống nhau đó đã hình thành mối đồng cảm và hai cậu nhanh chóng trở thành bạn của nhau. Năm 11 tuổi, WESLEY đã trải qua hai cơn phẫu thuật nguy hiểm, và bên cậu luôn có người bạn thân thiết của mình – COURT – động viên chia sẻ mọi nỗi đau. WESLEY đã ra đi trước COURT , một năm sau, bệnh của COURT trở nên nghiêm trọng. Ở phòng cấp cứu , chợt COURT đột nhiên nói : “ WESLEY đang ở đây, bạn ấy nói rằng “ Đừng lo, mọi việc sẽ ổn thôi mà”. COURT ra đi với nụ cười trên môi. Cậu biết cậu không cô đơn, WESLEY luôn bên cậu.( Theo Hạt giống tâm hồn).

Sự giàu có tạo ra tình bạn nhưng chính bất hạnh, nghịch cảnh thử thách nó.” ( Frorello La Guardia). Có rất nhiều người tìm đến ta khi ta thành công, khi ta giàu có. Họ luôn rất tốt với ta. Nhưng thành công chỉ cho ta thấy bề nổi của cuộc sống, nghịch cảnh mới cho ta thấy trọn vẹn. Có nhiều người muốn cùng ta bước lên một chiếc xe sang trọng nhưng người ta cần – người bạn chân chính của ta – là người sẵn lòng cùng ta đi bộ khi chiếc xe ấy không còn.

Cuộc sống không phải luôn trải hoa hồng , đôi khi ta phải đối mặt với những khó khăn tưởng như không thể vượt qua được , những thất bại tưởng như có thể làm ta gục ngã. Ấy là khi ta hiểu rõ giá trị của tình bạn hơn hết. Bên cạnh gia đình, tình yêu, thì tình bạn chân thành là chỗ dựa vững chắc cho mỗi người trong cuộc sống. Người bạn thật sự là người biết khích lệ , động viên khi ta đang vươn lên, biết mừng vui khi ta hạnh phúc, biết bật khóc sẻ chia khi ta đau buồn, biết tìm đến ta khi ta cô đơn. Nếu cuộc đời khắc nghiệt khiến ước mơ , niềm tin của ta trong vùng giông bão thì bờ vai của một người bạn luôn là chỗ dựa an toàn cho ta. Những người bạn thật sự sống dựa vào nhau bằng niềm tin mạnh mẽ nhất. Chính niềm tin ấy khiến chúng ta có thể chia sẻ cùng nhau cả những điều tốt đẹp lẫn khó khăn nhất trong đời bằng nụ cười.

6 năm qua, A Pyiưh (Kon Tum) đều đặn cõng bạn thân là A Trâm bị bại liệt đến trường, bất kể trời mưa nắng, đường trơn trượt. A Trâm chỉ có một tay lành lặn còn hai chân và cánh tay trái bị bại liệt từ nhỏ. Mỗi lần muốn đi đâu, cậu phải đi bằng 2 đầu gối hoặc nhờ người cõng. Do là hàng xóm nên đôi bạn này càng có điều kiện thân thiết nhau hơn. Người trong làng kể: “Hai cậu bé này như cây với lá, lúc nào cũng đi chung với nhau, thậm chí tối cũng ngủ cũng nhau". Pyiưh rất thương và luôn đến đón bạn từ rất sớm. Khi cả hai lên lớp 6 thì A Trâm cũng nặng 24 kg và con đường đến trường dài thêm 5 km. Vậy là cậu bé 11 tuổi, A Pyiưh, đã xin bố mẹ mua xe đạp để tiếp tục chở bạn đến trường. Hai học sinh này vừa được Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết gửi thư khen ngợi. Ước mơ của A Trâm là trở thành giáo viên, A Pyiưh mong trở thành bác sĩ. Thiết nghĩ, A Pyiưh không chỉ giúp bạn đến trường mà còn là chỗ dựa, là động lực , là người đã thắp lên ước mơ cho A Trâm. Tình bạn ấy không có những phút giây lãng mạng , không có những món quà đắt tiền, không có những lời nói sáo rỗng… đơn giản hai người bạn đã trao cho nhau một tình cảm chân thành, đó chính là động lực để cùng nhau vượt qua nghịch cảnh …Đó là một tình bạn mà chúng ta luôn mong muốn có được trong đời- một người bạn luôn bên ta và cùng ta vượt qua khó khăn.

“ Trong giàu sang bạn bè biết taTrong gian nan ta hiểu bạn bè”

( Ngạn ngữ)

Có những người bạn đã đến bên ta, trao cho ta niềm tin, nghị lực, làm chỗ dựa cho ta khi mọi người đã quay lưng lại với ta, khi số phận dường như không mỉm cười với ta. Ngày 21/8/1979, một sinh linh không toàn vẹn tên Nguyễn Văn Nam chào đời, người mẹ vừa trông thấy hình hài con mình đã ngất xỉu, cả gia tộc băn khoăn với quyết định có nên đem đứa bé tật nguyền này về nuôi hay là... bỏ. Bà ngoại lặng lẽ bế trộm cậu bé ra một căn chòi ngoài bờ sông, âm thầm nuôi cậu bé lớn lên!... Tết năm 2003, chàng trai tật nguyền tập tễnh lên chuyến tàu cuối vào thành phố Hồ Chí Minh, ấy là 29 tết. Tàu dừng ở ga Sài Gòn, Nam lộn hết túi này sang túi khác cũng chỉ còn hơn 60.000 VNĐ. Nam lững thững bước ra cửa ga. Bây giờ đi đâu? Câu hỏi mà Nam không biết phải trả lời như thế nào! May mắn cho Nam khi anh gặp được vợ chồng người công nhân là người cùng quê. Họ đã cho anh ở nhờ và tận tình giúp đỡ anh. Anh đã gặp được những người bạn tốt của cuộc đời mình trong những giờ phút tưởng như là ngõ cụt.Chị Huỳnh Tiểu Hương( Giám đốc công ty Quê Hương) cho Nam “mượn” 5 cái máy tính, hai vợ chồng chủ nhà đồng hương dù cuộc sống công nhân nghèo khó nhưng cũng đã trao cho Nam số tiền bấy lâu tích góp để mua thêm 5 máy, rồi trước sự bảo chứng của Giám đốc Huỳnh Tiểu Hương, người bán máy tính cho Nam mua trả góp thêm 5 cái nữa. Nam có 15 máy tính để lập nghiệp. Trải qua biết bao lần thất bại, từ kinh daonh trung tâm tin học, làm hàng mĩ nghệ… Nam đã rút ra cho mình những bài học quý giá trong làm ăn. Ngày 1/7/2006, Công ty Vệ sĩ Văn Nhân chính thức xuất hiện trên thương trường do anh Nguyễn Văn Nam làm tổng giám đốc. Trong lần được phó chủ tịch nước Nguyễn Thị Bình trao bằng khen anh tâm sự : “ Số phận dường như không mỉm cười với tôi nhưng thật may mắn khi tôi gặp được những người bạn tốt của cuộc đời mình. Những người đã giúp đỡ tôi bằng cả tấm lòng kể cả khi không biết chắc rằng tôi có đền đáp lại được hay không…”

“Bạn là người đến bên ta khi mọi người đã bỏ ta đi ”.Ai cũng mong mình có được một người bạn như vậy trong đời. Vậy ta phải làm gì để có một người bạn như thế? “Cách duy nhất để có bạn tốt là chính bản thân mình phải là một người bạn chân thành”(Eurupide) . Tố Hữu viết rằng :

“Lẽ nào vay mà không trả? Sống là cho đâu chỉ nhận cho riêng mình.”

Trong bất kì mối quan hệ nào cũng cần đến sự Cho- Nhận. Đặc biệt đối với tình bạn vì đó là một cuộc giao lưu vô vụ lợi của những người bình đẳng, không ai chỉ Cho hoặc chỉ Nhận. Ta hãy đối xử với bạn bè , yêu thương, quan tâm đến họ như chính bản thân mình.Hãy giúp đỡ mà không đòi hỏi trả công vì đến một lúc nào đó ta sẽ nhận lại được sự giúp đỡ của họ trong cuộc sống. Và thường thì nó nhiều hơn những gì ta nghĩ mình có thể nhận được. Hãy san sẻ mà không toan tính, cho đi mà không chờ nhận lại. Hãy trao yêu thương từ đáy lòng chứ không phải vì những âm mưu vụ lợi, để đó là tình cảm của trái tim chứ không phải toan tính của lý trí...Một mối quan hệ lâu dài là những bài học phải học suốt đời. Học cách yêu thương và quan tâm đến người bạn của mình . Học cách tha thứ cho lỗi lầm và giúp họ tránh những sai lầm như vậy. Học cách chấp nhận khuyết điểm của người khác… Tình bạn đôi khi là những điều giản đơn mà đôi khi cuộc sống bộn bề làm ta quên đi mất. Đôi khi đó chỉ là ánh nhìn động viên, một cái siết tay lúc mềm yếu, hay một bờ vai, một sự yên lặng để lắng nghe tất cả nỗi lòng của bạn bè.Tình bạn không có khuôn mẫu cũng không có chuẩn mực nhất định để thể hiện. nhưng luôn có những điều nhỏ nhặt, những tình cảm chân thành kết nối những người bạn với nhau.

Có được một người bạn thân đã khó , giữ được tình bạn ấy còn khó hơn. Bạn hãy nắm một nắm cát đầy trong tay đi. Bạn biết không, nắm cát trong lòng bàn tay của bạn cũng giống như bạn bè của bạn vậy. Những hạt cát quá xa lòng bàn tay bạn sẽ theo kẻ hở giữa những ngón tay bạn mà rơi ra ngoài. Nếu bạn càng siết chặt bàn tay thì chúng càng rơi ra nhiều hơn. Chỉ có những hạt cát nằm giữa lòng bàn tay bạn, được giữ chặt trong đó mới còn lại mà thôi. Đó chính là những người bạn thân thiết mà chúng ta thật sự cần, những người bạn này sẽ ở lại với ta dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Nhưng, bạn thấy đó, những hạt cát này rất ít và dễ dàng rơi ra nếu ta không biết giữ gìn. Hãy giữ gìn và nâng niu chúng bằng tình cảm của mình. Chúng sẽ ở bên cạnh bạn và không rơi ra đâu.Cũng giống như cát, muốn giữ được bạn không phải nắm thật chặt mà phải biết nâng niu, trân trọng với tất cả sự yêu mến và tôn trọng.

Thực tế cuộc sống quanh ta đã chỉ ra rằng trong nhiều trường hợp có nhiều người đến với ta nhưng không phải là bạn ta. Chảng hạn như khi bạn là một người giàu có, thành đạt, tương lai rộng mở, quanh bạn có nhiều người tìm đến nhưng có phải tất cả những người trong số họ đều là bạn của bạn? Họ còn đến vì những mục đích gì? Cầu cạnh, nhờ vả, lợi dụng và biết đâu đấy, một ngày khi bạn sa cơ họ lại chẳng lạnh lùng bỏ đi, không chút bận tâm. Vậy mới nói : “ Bạn là người đến bên ta khi mọi người đã bỏ ta đi.”

Tuy nhiên trong thực tế cũng chỉ ra rằng có trường hợp mọi người quanh bạn bỏ đi và có người tìm đến với bạn nhưng không vì mục đích chia sẻ, giúp đỡ, không có mục đích tốt thì họ cũng không thể được coi là bạn. Cách đây vài tháng, đọc trên báo chuyện một cô bạn tên C. Ngày cuối năm, bạn cùng lớp phát hiện C tự tử trong nhà vệ sinh, trên cổ tay có vết cứa. Nhà trường vào cuộc điều tra mới hay C bị nhiều bạn gái cùng lớp không ưa dẫn đến tâm trạng chán nản, thất vọng. C luôn sống thu mình, cô độc, không có bạn thân lắng nghe, chia sẻ. Một ngày nọ, C lên mạng kết bạn và tham gia vào nhóm có tên “ Emo” -tập hợp những thành viên bị trầm cảm, sống khép kín,... Đang lúc tâm trạng buồn chán, C gia nhập “Emo” và càng ngày càng sống trong sự cô đơn hơn, dẫn đến hành động tự tử đau lòng nói trên. Lỗi do C bồng bột, không chịu mở lòng, nhưng cũng do những người bạn trong “Emo” không giúp tìm ra hướng giải quyết tích cực lại khiến C lún sâu hơn vào trầm cảm khi mà xung quanh C không có lấy một người bạn. Như vậy thì người đến với ta khi mọi người đã bỏ ta đi, liệu tất cả có đều là bạn ta? Người xưa có câu: “Chọn bạn mà chơi”. Thời đại ngày nay có một người bạn tốt, hiểu mình là điều không dễ chút nào. Tôi hy vọng mỗi chúng ta trên bước đường đời đầy chông gai sẽ luôn có bên mình những người bạn đích thực. Đừng quên: “Người bạn tốt là người anh em ruột mà thượng đế quên không gửi vào gia đình của bạn.”

Trong cuộc sống của chúng ta, có nhiều điều dễ dàng đến rồi đi, nhanh chóng và mỏng manh như một làn khói, dễ tan vỡ như lâu đài cát trước những cơn sóng gào. Chỉ có tình cảm là điều duy nhất có thể vượt qua mọi bão giông cuộc đời, là nền tảng, là gốc rễ cho mọi niềm vui và nguồn hạnh phúc. Và không có gì tuyệt vời hơn được trao gửi tình cảm của mình cho một người khác, và rồi cảm nhận được sự bình yên khi gọi nhau là bạn.

To LOVE is to FIGHT

Có cuộc bình bầu lớp trưởng nào đặc biệt vậy không? Trong khi các lớp khác người ta giãy nảy khi được (bị) nêu tên thì ở đây, gần nửa lớp giơ tay xung phong làm lớp trưởng!

Người lúng túng hóa ra là cô giáo. Lớp đầu cấp, cô chưa hiểu gì lắm về học trò của mình ngoài việc biết lớp có tên gọi là chuyên.

- Phải qua vòng sơ khảo rồi đến chung kết, như thi hoa hậu vậy cô ơi!

Một trong những đứa không giơ tay mà la lên. Cả lớp nhao nhao hưởng ứng. Cô giáo mỉm cười, ý kiến nghịch ngợm nhưng có lý. Các ứng cử viên ngay lập tức khai tóm tắt tiểu sử và thành tích học tập.

Thật là tám lạng nửa cân. Kẻ đoạt giải nhì môn hóa toàn quốc thì chỉ yếu một chút về môn văn, nghĩa là cuộc thi hùng biện chỉ được giải khuyến khích. Người chỉ được giải khuyến khích môn lý thì có thêm chứng chỉ huyền đai đệ nhị đẳng Taekwondo. Còn chỉ là học sinh giỏi cấp thành phố nhưng lại là người phụ trách môn bóng bàn tại nhà thi đấu của tỉnh...

- Thưa cô, vậy thì phải thêm yếu tố chiều cao và cân nặng nữa.

Một giọng tinh nghịch khác vang lên cả lớp ồn ào ủng hộ. Nói gì thì nói, đại diện của lớp mình mà mặt mũi sáng láng dáng người cao ráo thì cũng oai.

Nhưng rõ ràng thế hệ này được thế hệ trước chăm sóc rất chu đáo và đầy gởi gắm. Chiều cao thì còn nhỉnh hơn nhau một vài phân chứ còn lại thì không ai là gầy còm cả. Béo phì? Với những thành tích thể dục thể thao vậy thì sao có chuyện béo phì được.

- Ứng xử, cô ơi, cho thi ứng xử!

Một giọng khác nổi lên, cả lớp vỗ tay rào rào. Đoạt chức lớp trưởng chắc chắn đủ tiêu chuẩn thi hoa hậu toàn quốc!

Cô giáo cũng bị cuốn vào không khí sôi nổi. Một ban giám khảo gồm những kẻ không giơ tay lập ra, đó là ba đứa con gái nãy giờ cho ra ba ý kiến chí lý. Thêm ba đứa con trai nữa cho cân bằng. Hai bàn đầu trở thành chỗ ngồi của ban giám khảo.


Sau bao nhiêu tràng cười và vỗ tay, cuối cùng còn lại hai kẻ văn võ song toàn. Đó là Toản, giải nhì toàn quốc môn toán cộng thêm là vô địch bơi lội tuổi mười lăm cấp thành phố mùa hè qua. Và Yến, giải nhất toàn quốc môn văn và vô địch cờ vua cấp tỉnh.

Nãy giờ, cả lớp là một khối thống nhất, đến lúc này chợt chia ra làm hai phe rõ rệt, phe con trai và phe con gái. Phe con trai muốn lãnh đạo của lớp mình là con trai và phe con gái thì ngược lại. Rồi phe con gái lo lắng, lỡ mà giơ tay biểu quyết thì... rõ ràng là con trai đông hơn! Ô, nhưng cô giáo là... con gái mà!

Vòng ứng xử bắt đầu. Chỉ với một câu hỏi duy nhất:

“Nếu có một bạn vì lý do nào đó bỗng chán nản học hành sút kém thậm chí là đòi nghỉ học, là lớp trưởng em sẽ làm gì?”.

Cả lớp im phăng phắc. Câu trả lời cho một câu hỏi như thế này đáng để cho toàn thế giới im lặng lắng nghe lắm chứ. Ai chẳng có lúc chợt muốn rũ bỏ mọi sự đời!
Một mẩu giấy trắng và một mẩu có dấu X vò viên lại tung vào cái mũ. Toản bốc được mẩu có dấu X, giành quyền nói trước:

- Thưa cô, trước hết em sẽ nói với bạn ấy rằng to “live is to fight”.

Trời ơi! To live is to fight. Sống là chiến đấu. Cả lớp như một bầy ong vỡ tổ, tiếng vỗ tay rào rào như trống trận. Ai nói dân giỏi tự nhiên thì dốt xã hội? Người ta là dân toán mà nói tiếng Anh như tiếng mẹ đẻ kìa! Mà là nói gì? Sống là chiến đấu! Trời ơi, chí lý quá.
Không còn gì có lý hơn. Đúng. Đúng. Đúng.

Phe con gái cũng vỗ tay nồng nhiệt. Chân lý bao giờ cũng chinh phục được những kẻ tị nạnh nhất. Cô giáo gõ cán bút lên bảng ra hiệu trật tự để nghe câu trả lời của ứng cử viên còn lại.

Yến, thật dịu dàng và đầy hiểu biết, Yến bước đến trước mặt Toản và chìa bàn tay trắng trẻo của mình ra. Cả lớp nín thở, chuyện gì đây?

- To live is to fight - Yến lặp lại câu trả lời của Toản bằng giọng thật thanh tao, đôi mắt đen chớp chớp - Mình phục bạn lắm.

Ôi, ứng xử thế này thì ban giám khảo nào chấm điểm nổi. Cả phe con trai lẫn phe con gái đều lặng đi vì khâm phục.

Không thể có hai lớp trưởng được. Ban giám khảo bối rối nhìn nhau rồi đưa mắt cầu cứu cô giáo.

Nói gì thì nói, con gái vẫn là cẩn thận hơn. Giao phó "sổ gọi tên và ghi điểm" cho một học sinh nữ thì chắc chắn là chữ đẹp hơn và sạch sẽ hơn, cô hẳn yên tâm hơn. Mà đó là nhiệm vụ của một người quan trọng không kém lớp trưởng - Lớp phó học tập.


Vừa xong cuộc bình bầu nổi đình nổi đám làm cho cả khối lớp mười chú ý, Toản nhận ngay điểm 1 môn toán.

Điểm 1. Phải, chính nó. Số 1 đỏ chóe lạnh lùng bên cạnh lời phê “Cẩu thả” cho một bài làm chỉ sai ở phép tính cuối cùng dẫn đến sai đáp số.
Như cái tát. Cầm bài kiểm tra trong tay, hai má Toản nóng bừng. Thật là nhục nhã. Lớp trưởng, cây toán của lớp mà lại vậy. Bài kiểm tra đầu tiên, điểm số đầu tiên...

- Có khi thầy chỉ nhìn đáp số mà chưa chú ý cách giải - Yến khe khẽ nói.

- Sẽ không bao giờ có sai sót như vậy nữa! - Toản cắn chặt răng lại.

- Nhưng bài thứ hai cũng chung số phận. Điểm 2 cho bài giải chỉ thiếu một dấu suy ra.

Thầy quá khắt khe, ai cũng nói và ai cũng đợi phản ứng của Toản - Phải xin gặp thầy để khiếu nại. Cả lớp nói nhưng Toản phẩy tay, không! Rồi thầy sẽ thấy...

Nhưng thầy chẳng thấy gì cả. Hoặc là thầy đã dùng kính lúp để thấy những cái quá nhỏ nhặt. Thêm một điểm 3 cho bài giải lỡ thiếu một dấu tương đương. Không thể nói là thầy vô tình được. Toản tuyệt vọng, mình bị trù dập rồi! Nhưng vì sao?

Họp cán sự lớp mà lớp trưởng có điểm số như vậy... Toản chẳng nói năng gì, mặc cho Yến điều hành cuộc họp. To live is to fight, Yến viết vào quyển sổ trước mặt Toản. Toản buồn bã lắc đầu. Chiến đấu làm sao đây khi mà một bài tập Toản tìm ra ba cách giải để cuối cùng nhận lấy ba điểm 4 vì thiếu một ký hiệu mà nếu chỉ giải một cách thì chỉ nhận một điểm 4 thôi! Những điểm số này làm Toản luống cuống đến nỗi học những môn khác cũng đâm ra vấp váp. Chiến đấu với ai đây?

- Mình sẽ gặp thầy để khiếu nại cho bạn - Yến nói.

- Không!

Toản cắn răng chặt hơn. Một học sinh bình thường thì còn phải cầu cứu lớp phó học tập. Còn đây... mặt mũi nào!

- Nghe nói thầy Huân dạy toán tụi mình ba năm luôn, từ đây cho đến lớp mười hai.

Toản thấy tai lùng bùng. Chỉ một lớp mười rơi xuống hạng yếu là đủ chết rồi. Phải xin chuyển lớp thôi.


Cô giáo ngạc nhiên khi Toản nộp đơn xin chuyển lớp.

- Tại sao?

Toản mím môi im lặng. Toản không xứng là học trò giỏi của thầy Huân, có lẽ vậy. Nhưng Toản không là đứa lẻo mép. Đi là đi, vậy thôi. Con trai không than van, không kể lể. Ở lớp mới, Toản sẽ chứng minh mình là như thế nào. Rồi thầy Huân sẽ ân hận vì mất một học trò... Rồi thầy sẽ nhớ ngày hôm nay...

Nếu em không muốn nói lý do thì thôi cô không ép - Giọng cô giáo buồn buồn - Nhưng cô thật sự tiếc nếu vắng em trong đội tuyển của lớp mình.

- Cô nói gì? Đội tuyển của lớp mình? Toản mở to mắt.

- Cô tiếc cho lớp mình, và tiếc cho cả em. Thầy Huân vừa đưa cho cô danh sách thầy chọn thi học sinh giỏi môn toán, tên em đầu tiên.

Toản không hiểu ra làm sao nữa. Và Toản cũng không nhớ ra mình đã nói gì với cô để xin lại lá đơn. Toản đạp xe ra bể bơi, làn nước mát luôn là đơn thuốc tuyệt vời giúp Toản tỉnh táo lại. Nhưng hôm nay ngụp lặn đến lần thứ một trăm mà đầu óc Toản vẫn lâng lâng.


Tiết toán. Như thường lệ, thầy đưa xấp bài cho đứa ngồi bìa bàn đầu phát cho lớp. Toản len lén nhìn lên vừa lúc thầy nhìn xuống. Ngay lập tức Toản cúi mặt, thầy đã biết mình xin chuyển lớp chưa?

- Ê, Toản - Đứa bên cạnh khều vai trước khi chuyền cho Toản bài kiểm tra có điểm 5 và lời phê “Cần cẩn thận hơn nữa”. Toản mím môi, không thể hiểu nổi, những điểm số... và đội tuyển?

Thầy chầm chậm bước giữa hai dãy bàn, rồi tiếng giày dừng lại cạnh Toản:

- Em lên bảng trình bày cách giải của mình, tự sửa chỗ bị gạch dưới.

Toản đi lên bảng như người mộng du. Giọng thầy vẫn đều đều vang lên:
Nếu là một học sinh khác thì thầy sẽ cho điểm tám hoặc có thể là chín. Nhưng là một thành viên của đội tuyển, em phải nghiêm khắc hơn với chính bản thân. Bài làm của em thường có những lỗi lặt vặt không đáng có của tính chủ quan. Em có nhớ năm ngoái, em kém bạn đoạt giải nhất chỉ 0,25 điểm. Nếu không vì cái lỗi rất nhỏ đó, hẳn em đã không phải nhận giải nhì. Thật đáng tiếc.

Viên phấn trong tay Toản ngoằn ngoèo. Yến khe khẽ:

- Bình tĩnh, lớp trưởng!