Sunday, July 17, 2011

Vampire's Diary - 01

Vampire's Diary (Nhật ký Ma cà rồng)

Tác giả: Diệp Mạn Thanh @ nttruyen.wordpress.com

Thể loại: [đọc xong khắc biết ^^.^^]

*Đã xin phép ý kiến của tác giả khi đem về post ở blog này*

--o-- Phần 1 --o--


Ngày… tháng… năm… 

“Vẫn không phải họ!” - Tôi đã kêu lên thất vọng lúc lật cái đầu nhớp nháp máu và chất dịch não lên. “Quái thật! Họ đi đâu được nhỉ?” Bực mình, tôi đạp vào cái xác. Cái thi thể đứt đầu giật nãy lên một cái rồi xuội hẳn. Tuyết rơi. Tôi rùng mình thít thêm một cúc áo nữa. Tuyết rơi. Đẹp và buồn đến lạ. Những bông tuyết mềm mại, nhỏ nhắn lạnh lẽo như trên dòng chất lỏng đỏ tươi, che lấp sự tanh tưởi bằng cái màu thuần khiết. Lạnh nhỉ! Phải bây giờ là một trăm năm trước thì tôi còn có thể thích thú mỗi khi cái hạt nhỏ nhắn lạnh lẽo ấy chạm vào má. Còn bây giờ… lạnh quen rồi, từ trong tim lạnh ra và hơi thở cũng đâu còn ấm nữa. Từ cái đêm đó…


Ngày… tháng… năm…

Những giấc mơ lại đến vào mỗi đêm, những giấc mơ không đầu và chẳng bao giờ kết thúc. Nó hoàn toàn ngập ngụa kí ức bóng đêm. Nó làm tôi mệt chứ không hề sợ bởi tôi biết nếu có nó, tôi vẫn chưa trở thành một vampire. Vampire không ngủ vào buổi tối, cũng không biết mơ. Tôi không phải, tôi chưa bao giờ là…

Thật sự, tôi đang hy vọng điều gì đây?


Ngày… tháng… năm…

Máu không phải thứ yêu thích của tôi, ít nhất là lúc tôi không giết người. Cái màu ấy quả là thứ dễ kích thích sự điên cuồn nơi con người và với cả Vampire nữa. Người ta cứ hay pha lộn xộn những màu sắc với nhau rồi bảo rằng cái màu tạp nham ấy “đỏ như máu”. Thật buồn cười! Làm thế nào chỉ có vài hóa chất đơn giản mà có thể so sánh với hỗn hợp của hàng trăm chất hữu cơ có công thức phức tạp? Làm sao nó có thể sóng sánh đẹp mịn đến mức thẫm màu trong ly? Làm sao có thể rực rỡ khi bắn lên vật khác để rồi khi khô thì để lại những vệt màu nâu đỏ? “Đó là gam màu đẹp nhất tôi từng thấy.” - Tôi đã nói như thế với Andy trước khi cô ấy chết. Andy thích ánh nắng mặt trời. Điều đó nghe cũng buồn cười như việc một gã mù thích xem kịch câm vậy. Nhưng dẫu có bị cho là ngu ngốc đến mức điên khùng, cô vẫn muốn một lần được biết cái cảm giác ánh nắng sượt lên da và tô hồng đôi má. Dù ngay sau khi cảm thấy ấm áp, lập tức da cô trở nên rát bỏng và ít phút sau, Andy xinh đẹp chỉ còn sót lại một núm tro xỉn màu. Vì cô ấy là Vampire. Không buồn cười sao? Buồn… cười… Buồn đến mực miệng có thể nhoẻn ra mà nước mắt tuôn không dứt. Andy nghĩ gì vậy nhỉ? Vampire bị nguyền rủa cả cuộc đời trong bóng tối. Chẳng lẽ cô ấy nghĩ rằng cô ấy giống tôi hay tôi giống cô ấy ư? Tôi không thích nơi có nhiều ánh sáng như nhà thờ, thứ có mùi như tỏi hay vật đơn điệu tín ngưỡng như thánh giá. Nhưng tôi vẫn có thể ra ngoài ánh sáng. Cô ấy không hiểu sao? Tôi không giống cô ấy, không giống…


Ngày… tháng… năm…

Josh vừa đưa cho tôi một miếng bùa có hình con bướm đen. Ông ta bảo tôi đeo nó thường xuyên vì như thế sẽ giúp tôi tìm họ. Josh là một tay ma lanh và tôi chẳng mấy khi tin ông ta. “Con cáo già” đã sống hơn hai trăm năm ấy trông mặt mũi chẳng hơn một thanh niên hăm lăm là mấy. Tuy nhiên, chẳng có thứ gì có thể cưỡng lại được máu của tôi. Chỉ cần có hai trăm mililít là cái gì ông ta cũng xùy ra được. Josh chẳng cho không ai bao giờ và không hiểu sao máu tôi có sức hấp dẫn lớn với phần lớp Vampire thuần chủng.

Sao cũng được, tôi chỉ cần tìm họ. Họ là chủ nhân và cũng là kẻ thù của tôi. Tôi chỉ mãi là tù nhân của họ.

(Còn tiếp)

0 comments:

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.