Showing posts with label oanh-da. Show all posts
Showing posts with label oanh-da. Show all posts
Monday, July 04, 2011

[Oanh Dạ] Âm kết

Âm kết

Tình nhân thân ái của ta, tiếng ca cuối cùng này đây...
Hãy để ta vì ngươi mà cất lên giữa đất trời vang vọng.

Hôm nay, tại Giang Nam đệ nhất thế gia La gia tiệc tùng thâu đêm suốt sáng. Khách khứa cùng gia chủ chén thù chén tạc mừng cho đôi trẻ đã được thành đôi bách niên giai lão, trưởng tôn La Thu Hoa cùng Giang Nam đệ nhất tài nữ Thi Ân Ân cùng kết mối lương duyên hai nhà. Nguyệt lão se tơ làm mối khéo chọn là thế, quả thật là một việc đáng để cho cả giang hồ này nâng ly chúc tụng, chia sẻ niềm hân hoan cùng gia chủ nha.
Sunday, July 03, 2011

[Oanh Dạ] 8 - Thệ biệt

Tám, Thệ biệt

Kiếp sau, tuyệt chẳng phụ lòng.

Trong đại điện lộng lẫy những đồ vật sơn son thếp vàng xa hoa tráng lệ luồn lách một nỗi cô đơn lạc loài khi đêm đen phủ xuống. Cảnh sắc sang trọng nhưng phô trương đến xa xỉ. Khung cảnh xa lạ nơi cung đình như thế, thật khó lòng tưởng được khi xưa người từng sống tại nơi núi rừng hoang vu hẻo lánh. Choáng ngợp thật sự. Hơi thở yếu ớt chan hòa phả vào không khí trầm ổn. Đến lúc tận cùng của đời người, nam nhân ấy mới cảm giác được rằng mọi thứ xung quanh hắn lúc này thật vô vị. Nam nhân ấy giờ đây tuổi già sức yếu, chung quy cũng đã gần đất xa trời. Dương thế dường như không còn để lại chút nào cho hắn hối tiếc người xưa. Hắn nằm trên chiếc giường kê dưới khung cửa sổ đặc trưng của những nhà gia cảnh quyền quý danh gia vọng tộc, trang trí xoắn ốc theo dạng móc câu nối tiếp nhau, ô cửa hình tròn, trên khung trổ những đường nét vân hoa bay lượn. Tuổi già đã tước đi nơi hắn những tinh hoa của thời thiếu niên khi ấy. Nam nhân thê lương nằm bất động trên giường, ánh mắt chăm chú đưa về phương xa trông ngóng một bóng hình có lẽ đã quá xa vời với hắn giờ đây. Từng hơi thở vẫn từ tốn trút ra nơi cánh mũi khẽ phập phồng. Nhãn quang của lão nhân yếu ớt nhìn về hướng chiếc lồng chim có những khung tre dát bằng vàng lóa mắt treo trước cửa sổ đong đưa theo những cơn gió buồn bã. Trong chiếc lồng ấy ngân vang tiếng hót véo von của một điểu nhi mỹ lệ đang khoan khoái vui vẻ cất lên những điệu nhạc lòng, chiêm chiếp, líu lo nghe sao thật vui tai.
Friday, July 01, 2011

[Oanh Dạ] 7 - Phồn hoa

Bảy, Phồn hoa

Oanh Dạ, người - yêu khác biệt... Ta, phụ ngươi rồi.

Nam nhân lần dò tìm đường tiến vào nơi từng một thời vô cùng thân thiết. Những tán cây vẫn xanh thẳm một tầng kết lại thành những mảng màu thẫm sắc. Tia nắng bé nhỏ nhảy lóc chóc những giọt tròn đơn sơ rơi vãi qua những kẽ lá lặng yên chìm trong giấc ngủ ngàn vạn năm chẳng buồn thức dậy. Tiếng bước chân vang lên xào xạc, rẽ những lớp lá đã quá dày để dựa theo trực giác đi vào. Đâu đó có những tiếng ríu rít nho nhỏ của lũ chim chuyền cành rồi lại chìm vào im ắng nhường chỗ cho sự âm u cứ hóa thành những cảm giác quanh quẩn thân người mang theo chút sợ sệt. Thỉnh thoảng vài tiếng rắc rắc do cành khô gãy bởi chân người đạp vang lên khô khốc. Những bước chân đi qua hắn đều cảm thấy dường như có điều gì đó đang dõi mắt theo mình nhưng cũng cảm giác lạ lẫm vì mọi thứ đơn giản chỉ nhắm mắt đắm chìm vào cái tịch mịch vạn niên của nơi này mà thôi. Bước tiếp vài bước, tay huơ liên tục đã tránh những cành cây ở tầm thấp đập vào thân mình, chẳng mấy chốc hắn đã nhìn thấy trước mắt chính là hàn trì bên dưới vách núi sừng sững dốc đứng đổ xuống những lớp thác trắng xóa lúc êm đềm lúc dữ dội. Hàn trì vẫn như xưa, vẫn phủ lên bề mặt một làn sương mờ huyễn hoặc. Con nước vẫn lan man từng vòng tròn không điểm kết tận nơi nào đấy xa xăm. Vừa nhìn thấy cảnh vật năm xưa, lòng hắn đã run lên, mắt mờ đi vì xúc động. Cảnh sắc ấy quá quen thuộc, từng hình ảnh, từng giây phút ở nơi ấy như chảy trong huyết quản của hắn. Không thể nào quên. Dù thân quen là vậy, nhưng hắn vẫn cảm giác được nỗi tịch liêu vạn phần bao trùm lấy nơi này quyết không bao giờ chịu từ bỏ. Đã mười năm trôi qua, hắn lại một lần nữa đặt chân trở về nơi cố hương thứ hai của đời mình.

[Oanh Dạ] 6 - Đợi chờ

Sáu, Đợi chờ

Thu Hoa, ta tại Vong Thu sơn, đợi chờ ngươi.

Ánh mắt như dại đi theo từng bước chân ra đi của người ấy. Nhân ảnh khoác lên người bộ y sam màu nguyệt bạch từ tốn khuất dần, khuất dần, nhỏ dần, nhỏ dần thành chấm nhỏ mờ nhạt rồi biến mất hẳn giữa cảnh xuân mê loạn rực rỡ. Đất trời bi thương lặng lẽ một thân người như lạc hẳn vào cô đơn vạn năm không dứt. Những vốc hoa cùng lá bay lên trời cao lãng đãng phiêu vũ rồi bất lực buông mình hạ xuống mặt đất trầm tư. Loạn. Nhãn tình Oanh Dạ che phủ một làn nước lấp lánh mờ nhòa, cả thân người như lạc lõng vào một cõi nào đó vô lực, tưởng như có thể khuỵu xuống bất kỳ lúc nào. Y tụ đỏ thẫm thả lỏng che lấy đôi tay bạch ngọc chỉ để hé những đầu ngón tay trắng ngần. Dường như đâu đó có những dòng máu rỉ ra từ vết dao cứa sâu thẳm trong tim. Mênh mang đến nghẹt thở. Tất cả như một giấc mơ không cảm thấy được đâu là điểm dừng. Tiểu lộ nơi sơn cốc thoảng mùi hương của hoa cỏ mùa xuân nồng đượm tương phản với cõi lòng đã vỡ tan đi một mảng lớn. Thân ảnh màu nâu thẫm ấy xoay người đi về hướng ngược lại. Con đường nho nhỏ phủ đầy những chiếc lá xào xạc như nín thở trước những tiếng thở dài đầy đau đớn khe khẽ vang lên. Y cúi đầu lầm lũi bước đi.
Monday, June 27, 2011

[Oanh Dạ] 5 - Chuyển thân

Năm, Chuyển thân

Ta muốn cùng ngươi, bên nhau trọn kiếp.

Mùa lại chuyển giao. Đông kia phút chốc đã qua đi, mang theo hơi lạnh trắng toát buồn bã lấp lánh dưới ánh mặt trời tàn chiếu, trả lại đất trời cho tiết xuân dần đến. Những nụ hoa đầu tiên đã bắt đầu hé mở, tranh lấy cái tươi mát cùng thanh khiết nhất của tinh hoa đất trời mà vươn mình khoe sắc. Cỏ xanh non một màu mơn mởn trải dài theo những thảm rừng xa tận tít tắp. Dàn tử hoa cũng đã trổ bông nhiều. Chẳng một tạo vật nào muốn từ chối cơ hội phô diễn sắc đẹp của mình trước chúa xuân ấm áp cả. Những khóm hoa hai bên con đường phẳng lặng xào xạc những chiếc lá rụng dường như thoáng mang một nỗi buồn sâu kín dù mọi thứ đang hân hoan tận hưởng niềm vui trong tiết xuân đầy nắng. Trúc ốc nhấp nhô trên hồ nước vắng lặng đến lạ thường. Mọi thứ vừa mới còn đây, quen thuộc những hơi ấm cùng thanh âm nói cười tràn ngập. Thế mới biết biệt ly là liều thuốc có thể đóng kín tâm hồn con người theo cách thức đau lòng nhất. Ngoảnh đầu nơi ấy, họa chăng tử hoa liệu còn nở đến ngày sau...
Thursday, June 23, 2011

[Oanh Dạ] 4 - Vui vẻ

Bốn, Vui vẻ

Tựa mộng hoa nhẹ rơi

Xuân đến, ánh nắng hồng khắp nơi mang về bao hơi ấm trong lòng truyền sức xuân cho từng cành cây ngọn cỏ. Những giọt sương còn đọng trên nụ hoa rơi xuống đất đánh tách tạo nên đóa thủy hoa tuyệt đẹp. Hoa cỏ buông mình thoát khỏi giấc ngủ đông lạnh lẽo, căng tràn nhựa sống khoe sắc cùng đất trời. Hương xuân chào đón những người khách lạ phương xa trở về từ phương Nam ấm áp. Thời khắc xuân sang quả là lúc hoàng kim của vạn vật tạo hóa. Thoáng chốc, bao mùa trôi qua, Đông kia phải đi rồi. Thiên địa tuần hoàn. Đất trời chìm đắm trong màu trắng tang thương thuần khiết. Những đóa hoa tuyết chao đảo nơi khung trời rồi vỡ tan đâu đó trên mặt đất phủ đầy tuyết mịn. Mùa đông luôn mang trong mình một hơi thở riêng biệt. Im lặng đến đau lòng, đông đến rồi đi lưu lại vị đạo thanh khiết trong sáng rất thanh tao của những bông tuyết đậu trên chóp mũi ai, của hạt tuyết tròn trĩnh theo đà thân cây trượt xuống đất, của nhũng ụ tuyết cao lấp đầy. Hương thơm man mác một nỗi buồn lặng lẽ len vào thâm tâm con người như mang theo cái lạnh cần được một vòng tay sưởi ấm. Trong núi bốn mùa phân biệt rất rõ ràng, chỉ là giữa nơi huyễn hồ không rõ lắm thời gian đã trôi qua bao lâu ấy, chưa từng bao giờ lưu lại dấu vết của tuế nguyệt bao năm hằng chảy. Năm rồi lại năm, ngày lại qua ngày, thiếu niên cũng dần dần khôn lớn, thanh niên cũng từ từ cương nghị. Thời gian không rời bỏ ai trong đất trời, chỉ cùng người mà trôi đi, chỉ cùng người mà chiêm nghiệm.
Thursday, June 16, 2011

[Oanh Dạ] 3 - Ước định

Ba, Ước định

Đời đời kiếp kiếp, không rời bỏ nhau.

Hồ nước huyền ảo phủ tầng sương hư hư thực thực như lớp lụa mỏng che phủ vạn vật dưới đáy hồ. Mặt nước như đang cử động mà cũng như bất động, thập phần linh động, thập phần nhã tĩnh. Những giọt nắng như điểm xuyết cho lớp nước ánh lên một màu xanh lấp lánh dát những sợi vàng thanh mảnh. Đâu đó phảng phất tiếng gọi màn đêm đang ngái ngủ danh những cánh tay dần dần bao phủ khung cảnh hữu tình. Xa xa màu tím quyến rũ mời gọi những vị khách phương xa mệt mỏi tìm chỗ trú chân sau một ngày dài mệt nhọc. Hồ nước lãng đãng những chiếc lá sen rất lớn, có thể đỡ nổi một con người. Tĩnh lặng trong trường sam nâu đỏ thường ngày, Oanh Dạ ngồi xếp bằng trên một lá sen lớn. Những lọn tóc không màng những cơn gió cứ vô tình bay lất phất càng tăng thêm nét huyễn ảo vạn phần. Tấm lụa khí mỏng manh ôm ấp lấy thân người ấy, bao phủ bảo bọc nét đỏ pha những gam màu đất lạnh lùng, ấm nóng nhưng cũng trầm buồn. Bên dưới lá sen, những đợt sóng gợn nhẹ đưa đẩy lay động rồi lan dần những vòng tròn xa thẳm không níu giữ được. Đây đó lại trôi về một cơn gió nhẹ khẽ hất những sợi tóc dài dường như ánh sắc đỏ thẫm dưới nắng chiều bay vút lên khỏi nếp mà múa những điệu buồn vần vũ. Con gió như hiểu lòng mà thuận theo thổi hất lên thành những điệu múa diễm lệ mà mảnh mai. Gương mặt điểu nhi khẽ nhoẻn nụ cười, nhưng hôm nay quả thật trong lòng sao ngổn ngang trăm mối tơ vò, cố kiếm cách chi để gỡ nhưng mãi chẳng tìm thấy đầu gút ở đâu. Biểu tình hoang mang chẳng biết nói thế nào của y lúc này tựa hồ ẩn chứa thêm đến mấy phần phiền muộn cùng chán nản. Y an an tĩnh tĩnh ngồi đấy, đưa tay chống cằm, đôi chân mày khẽ nhíu, trong ánh mắt ngưng đọng biết bao tâm tư sầu lắng, thâm trầm khó nghĩ.
Saturday, February 19, 2011

[Oanh Dạ] 2 - Nhẹ cười

Hai, Nhẹ cười

Oanh Dạ, ta thích nụ cười của ngươi.

Thu Hoa không còn chỗ nào để đi, đành phải lưu lại sơn cốc vô danh cổ quái chắc có lẽ ngàn vạn năm nay chưa từng có ai đặt chân đến viếng thăm này làm bến đỗ cho mảnh đời lưu lạc cô nhi của hắn. Khoảng trời vô tình chờ đợi dần phai dấu, chẳng mấy chốc đã tám năm trôi mau.

Tám năm, đối với Thu Hoa, kỳ thực lại là khoảng thời gian dài nhất, đau lòng nhất, gian khổ nhất. Tám năm dài đằng đẵng đủ khiến cho một hài tử như hắn dần dần thoát ra khỏi cái đau đớn dày vò của nỗi đau mất đi phụ mẫu trong buổi chiều định mệnh ấy mà ngoan ngoãn an phận trở thành một cô nhi lẻ loi trơ trọi trên nhân gian tàn khốc. Tám năm, đối với Oanh Dạ, bất quá cũng chỉ là một chớp mắt ngắn ngủi trôi qua mang theo bụi phù vân huyền huyễn lạc mịch cuối chân trời thoát tẫn vào ký ức của một yêu quái đã tu luyện đến bảy trăm năm như y. Cho dù phía trước có thế nào, phong vân thương hải thay đổi ra sao, trước giờ vẫn là vậy, vẫn là một nỗi cô độc bao trùm lấy con người y, không hề thay đổi. Trong tiềm thức y chấp nhận sự đợi chờ mòn mỏi vĩnh viễn từ ngày hôm ấy đeo bám lấy y dai dẳng, trải bao năm qua, chẳng chút suy suyển.
Thursday, February 10, 2011

[Oanh Dạ] 1 - Tiếng ca

Một, Tiếng ca

Dạ oanh, Oanh Dạ, ta tên là Oanh Dạ.

Ầm!

Âm thanh cực lớn vang lên, một vật mang thân hình to lớn kềnh càng che phủ cả một khoảng trời bay thẳng xuống dưới sườn núi. Chấn động khắp cả núi rừng! Chỉ thấy trên ngọn cây quác quác tiếng kêu cứu của đàn chim hốt hoảng đập cánh trong vô vọng hãi hùng. Đàn chim lập tức sải cánh bay vút lên gầm trời xa xăm lạc mịch buổi chiều tà. Không gian nơi núi rừng rộng lớn ngân nga tiếng vọng của thanh âm ầm ầm gãy đổ vừa nãy lan truyền trong cái vắng lặng đang dần chiếm đoạt sự sợ hãi của vạn vật, chẳng muốn tiêu tan.

Sau đó, núi rừng trở về cõi yên lặng trầm tịch thuở ban đầu vốn có. Lặng thinh.

Phải một lúc lâu sau, một con chim khoác trên mình bộ lông vũ màu nâu đỏ ướp ánh nắng chiều sắp tắt chầm chậm bay về hướng bên dưới sườn núi. Nơi đó tĩnh toạ một cái hồ vô cùng lớn. Nước ở đây quanh năm lạnh ngắt cho dù có được đun sôi từ dưới đáy hoặc có ánh mặt trời gắt gao chiếu rọi thẳng xuống mặt hồ. Trên mặt hồ nổi lềnh bềnh một vật không rõ là thứ gì, chính là thứ vừa nãy rơi xuống từ trên sườn núi kia. Con chim nọ bất thình lình kêu lên một tiếng sắc nhọn xé tan bầu không khí tĩnh mịch bao bọc quanh hồ, sau đó vỗ cánh phành phạch, nhanh chóng bay mất.
Wednesday, February 09, 2011

[Đoản văn] Oanh Dạ

OANH DẠ

*Tác giả: Nhĩ Duy Hoa
*Thể loại: đoản văn, cổ trang, nhất thụ nhất công, ngược luyến tàn tâm, viễn tưởng, BE


Lời tựa

Nhẹ cười tựa gió, mắt dũ bụi trần
Mà người kiên quyết chẳng ngại ngần vứt bỏ
Chớp mắt năm tháng qua đi, phồn hoa mị hoặc lòng ấy
Xưa hoa thơm không còn, nay hồng nhan tóc trắng
Bỗng dưng ngoảnh lại...
Vẫn còn nhớ rõ, tiếng ca êm tai của người là thanh âm của đất trời tạo hoá.
Oanh Dạ, ngươi... hãy còn chờ đợi nơi Vong Thu Sơn ấy chăng?