Monday, June 27, 2011

[Oanh Dạ] 5 - Chuyển thân

Năm, Chuyển thân

Ta muốn cùng ngươi, bên nhau trọn kiếp.

Mùa lại chuyển giao. Đông kia phút chốc đã qua đi, mang theo hơi lạnh trắng toát buồn bã lấp lánh dưới ánh mặt trời tàn chiếu, trả lại đất trời cho tiết xuân dần đến. Những nụ hoa đầu tiên đã bắt đầu hé mở, tranh lấy cái tươi mát cùng thanh khiết nhất của tinh hoa đất trời mà vươn mình khoe sắc. Cỏ xanh non một màu mơn mởn trải dài theo những thảm rừng xa tận tít tắp. Dàn tử hoa cũng đã trổ bông nhiều. Chẳng một tạo vật nào muốn từ chối cơ hội phô diễn sắc đẹp của mình trước chúa xuân ấm áp cả. Những khóm hoa hai bên con đường phẳng lặng xào xạc những chiếc lá rụng dường như thoáng mang một nỗi buồn sâu kín dù mọi thứ đang hân hoan tận hưởng niềm vui trong tiết xuân đầy nắng. Trúc ốc nhấp nhô trên hồ nước vắng lặng đến lạ thường. Mọi thứ vừa mới còn đây, quen thuộc những hơi ấm cùng thanh âm nói cười tràn ngập. Thế mới biết biệt ly là liều thuốc có thể đóng kín tâm hồn con người theo cách thức đau lòng nhất. Ngoảnh đầu nơi ấy, họa chăng tử hoa liệu còn nở đến ngày sau...

Đường sơn cốc vắng vẻ ríu rít những tiếng chim chuyền cành. Trên đường đổ dài bóng hai thân ảnh nam nhân cao lớn sóng vai bên nhau cùng bước trên con đường nhỏ nơi gò núi thoai thoải dốc. Cái lặng lẽ bao trùm trong tiết trời mát mẻ như thoảng chút buồn bã không nói nên lời.

Đeo trên vai tay nải bằng vải bố màu xanh ngọc, hốt nhiên Thu Hoa dừng lại. Quay đầu nhìn lại, ánh mắt đẫm sương hướng về phía huyễn hồ giờ đã ở cách hắn một khoảng thật xa. Trầm mặc chẳng thốt, hắn cứ thế đứng nhìn thật lâu như muốn thu lại cảnh sắc đã gắn bó với hắn bao lâu nay, quyến luyến chẳng muốn rời xa. Huyễn cảnh mờ mờ ảo ảo lấp lánh dưới ánh triêu dương sáng tỏa tựa tiên cảnh, thật khó lòng quên đi. Trong lòng hắn chất chứa một nỗi phiền muộn mơ hồ len lỏi trong huyết quản. Phút chốc hắn cảm giác ruột gan như quặn lại. Nơi ấy giống như quê hương thứ hai của hắn từ khi phụ mẫu tạ thế ngày ấy. Chuyển thân nhìn lại nam tử đang sóng đôi bên cạnh mình, ánh mắt Thu Hoa dâng đầy những thương cảm không nói nên lời, chỉ có thể yên lặng nhìn y mà thôi.

Oanh Dạ khe khẽ ngâm nga một khúc ca bâng quơ như muốn làm cho không khí vui tươi hơn một chút. Giống như ngày trước, thần tình y khi cất lên những khúc ca luôn luôn để lộ ra vài phân thờ ơ chẳng màng đến thế sự. Y đơn giản chỉ xướng lên tiếng hát, cuộn người trong thế giới của riêng y, vô pháp chạm tới. Chỉ là mỗi khi y vô tình cao hứng nghiêng nghiêng đầu bắt gặp ánh mắt trầm ấm của tình nhân, Oanh Dạ lại nở nụ cười nhẹ nhàng ôn nhu như lần đầu sơ ngộ cứ thế mà an ủi tâm hồn hài tử đang thổn thức những cung bậc cảm xúc của đau thương.

Mấy năm gần đây, hai người sống cùng nhau, nề nếp sinh hoạt có phần bình thản đi một chút. Những hoạt động lặp đi lặp lại hằng ngày khiến cuộc sống mang theo nét tẻ nhạt không có gì thú vị phủ lên cảnh sắc huyễn hồ lặng lẽ. Phần lớn thời gian cả hai đều im lặng làm những việc cần làm trong ngày. Nếp sinh hoạt như vậy dù rằng đơn giản nhưng lại ấm áp cùng hạnh phúc xiết bao.

Thấm thoắt thời gian đưa đẩy con thoi trên khung cửi, hai người họ đã quen biết nhau được mười tám năm.

... Hôm nay, hai con người những tưởng sẽ không bao giờ chia lìa ấy, giờ đây phải phân ly rồi. Kẻ ở người đi, biết bao giờ mới được gặp lại nhau, dù rằng chỉ trong mộng tưởng.

Oanh Dạ thả bộ bước đến bụi hoa dại gần đó. Thói quen lại trỗi dậy, y đưa tay hất lên vẽ một vòng cong vút rồi dừng lại chỉ thẳng lên trời. Y tụ lướt gió phi vũ theo cử động của đôi tay. Vừa khép một vòng, tức thì những bông hoa ở gần đấy lung lay rồi phút chốc bay vút lên thành từng hàng uốn lượn theo gió. Những vốc hoa rực rỡ hòa cùng sắc xanh của lá non tung bay đầy trời phiêu vũ theo những điệu múa lạ lùng khoáng đạt nhất của thế gian. Nơi sơn dã hoang tịch chìm đắm trong lặng lẽ u buồn dường như tăng thêm vài phần sinh khí. Dù sao cũng đang tiết xuân, buồn bã mãi cũng chẳng phải là cách. Lúc thì có tiếng kêu của những loại côn trùng phụ họa cho điệu vũ tuyệt diễm lạ thường, lúc thì lại có tiếng hót líu lo của điểu nhi đệm vào, Oanh Dạ trước cảnh tượng như vậy không đặng kiềm lòng. Trong lòng y ngập tràn hứng khởi, liền theo đó hòa tiếng ca của mình vào bản nhạc du dương bất tận của đất trời.

Ngọn núi nhỏ có phần hơi thấp này, là nơi tiếp nối giữa huyễn hồ và thị trấn bên ngoài. Muốn ra khỏi đây, ắt phải ngang qua đây. Ngưng mắt ngắm nhìn tất cả cảnh trí quen thuộc như muốn thu tẫn in thật sâu vào tâm tưởng, Thu Hoa hốt nhiên lên tiếng hỏi: "Ai, ngọn núi nơi này tên gọi là gì thế?"

Oanh Dạ khẽ khàng cười chúm chím tựa bông tử la nơi trúc ốc dịu dàng hé nụ. Tiếu ý ngập tràn nơi ánh mắt trong. Biểu tình nửa phần bình thản nửa phần ái ý hòa tiếu ý khiến gương mặt y lúc này càng thêm phần khả ái xinh đẹp. Y ngừng hát, đưa mắt nhìn một lượt khắp nơi trùng trùng điệp điệp những ngọn núi nhỏ và thoải dốc nối tiếp nhau, lúc lắc đầu khiến cho mái tóc dài đong đưa bội phần kiều diễm: "Nơi này tách biệt với nơi dân chúng sinh sống, hiếm khi có người vào đây lắm."

Vì thế nên tất nhiên là chưa có ai đặt tên cho rồi.

Nghe vậy, Thu Hoa khẽ gật đầu. Kỳ thực, hắn chẳng quan tâm lắm núi này tên gọi là gì, hoàn toàn chỉ là muốn tìm lời nào đó đối thoại cho đỡ phần ngột ngạt trầm lặng giữa họ từ sáng đến giờ... Rõ ràng đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi, hôm nay hắn thực sự phải ly khai nơi này, quả thật vạn phần không nỡ. Lòng hắn lại nổi lên những trận đau buồn, tựa như có những mũi kim cứ đâm vào, không quá sâu trong da thịt, nhưng vẫn lưu lại một nỗi đau ngấm ngầm chẳng cách nào quên.

Nhãn mâu Oanh Dạ từ tốn khép lại. Trong phút chốc hắn cảm thấy dường như mọi vẻ đẹp đều tụ lại cả trên thân người y. Y sam màu đỏ nâu thẫm sắc lất phất trong xuân phong xuy thổi. Tóc dài bay theo những đường nét cuốn đi của gió. Y đứng đó, chỉ là khép mi, nhưng dường như y đang đứng giữa một hồ nước rộng lớn bao bọc bởi sự cô đơn đeo đuổi bao lâu nay. Trong mắt Thu Hoa, Oanh Dạ như một pho tượng trầm lặng đứng giữa không gian rộng lớn, tịch mịch cùng lặng lẽ tước đoạt lấy từng chút một cuộc sống buồn tẻ của một điểu nhi thành tinh chẳng người bầu bạn. Thân ảnh đỏ thẫm ấy nhẹ mở mắt, nhãn quang trong sáng tinh anh hướng đến hắn nở nụ cười. Hắn nhận ra được, dù y đang cười thật tươi với hắn, nhưng đây đó vẫn là nỗi buồn phảng phất y đang dằn lòng đè nén. Trong lòng hắn thương cảm, muốn nói cũng chẳng nói được.

Oanh Dạ thuận tay vẩy những cánh hoa cùng lá non xanh mướt, uốn theo vòng tay y chỉ ra, lượn một vòng tròn thật đẹp mắt rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Những âm thanh sột soạt vun vút của không khí bị nhẹ nhàng tách ra như điểm thêm chút gì đó sinh động cho cảnh vật đã quá đỗi phiền muộn. Yêu pháp của y hiện lên qua những lần xoay mình múa lượn giữa vô vàn hoa cùng lá phiêu vũ giữa không trung. Con đường đồi thoải dốc mờ nhạt đắm chìm trong tầng tầng sương khói bao quanh. Oanh Dạ khẽ ríu rít đưa tay hất nhẹ, màn sương màu trắng bạc như được vén lên, cảnh sắc hiện ra thật mỹ lệ huyền huyễn mà ẩn ẩn những nét ngờ ngợ vô hình khiến người ta nhìn vào cảm thấy đây chẳng phải là cảnh thực. Tựa như lạc vào giấc mộng ảo dị mà vẫn muốn đắm chìm không tỉnh dậy. Y lặng lẽ nhìn hắn. Nụ cười nhạt trên môi hiển xuất. Vẫn là như xưa, vẫn đáy mắt ẩn hàm bao tiếu ý phong tình, vẫn nhãn quang trong vắt thủy ba dịu dàng đằm thắm, chỉ là gương mặt y phảng phất nỗi buồn. Thương tâm nhưng chẳng thể nào biểu lộ. Đôi mắt u tình chăm chú nhìn người thanh niên đầy bối rối trước mặt. Hắn chỉ yên lặng đứng đấy. Lúc này đây, rồi mai sau, liệu còn được trông thấy gương mặt thanh tú góc cạnh từng gắn bó bên nhau suốt bao năm. Thanh âm thanh linh động thính cất lên giữa không trung bàng bạc: "Núi này, gọi là Vong Thu đi!"

"Vong Thu?" - Thu Hoa giật bắn người. Cảm giác đau xót lại ùa về. Thân người hắn bỗng chốc run nhẹ, sắc mặt tức thì tối lại. Giọng nói hắn chua chát tuân vấn: "Ngươi như thế là ý gì chứ! Ta chỉ là xuất ngoại học nghệ thôi mà, mới thế mà ngươi đã chuẩn bị phiết thanh quan hệ giữa hai ta rồi hả?"

Lời nói như thế, hắn nói đã biết bao lần rồi, lại còn hỏi có ý gì nữa sao?

Gương mặt thoáng buồn của Oanh Dạ đắm chìm trong trầm mặc. Thần tình phong đạm vân khinh, ánh mặt rỗng không nhìn vô lực vào khoảng trống trước mặt mình. Hồi lâu, y ngoảnh đầu ngưng mắt ngắm Thu Hoa. Thanh âm nho nhỏ như buông xuôi mặc mọi thứ trong cảm giác hy vọng hòa tuyệt vọng hỗn độn không ngừng: "Vọng Thu, hy vọng Thu Hoa sớm ngày tu thành chính quả a."

Nghe thế, Thu Hoa phút chốc cảm thấy lòng mình chùng hẳn xuống. Nét mặt giãn ra, hắn cảm thấy hình như hơi thất lễ, lúng túng giải thích: "Ta còn tưởng rằng..." Vẻ mặt hắn những lúc như vậy trông rất khả ái, vẫn giống như xưa, tiểu hài tử nét ngây thơ khi bối rối có thể khiến y quên hết mọi muộn phiền. Giờ đây, gương mặt tuấn tú ấy vẫn thế, chỉ là điểm thêm một vài đường nét góc cạnh lên trên giống những điều của một nam nhân thường thấy.

Trong lòng hắn muốn nói thêm gì đấy, nhưng rồi không thốt ra được. Câu nói cứ thế mà nghẹn lại nơi cổ rồi trôi xuống cổ họng. Mất hút. Thu Hoa chỉ ngơ ngẩn đưa mắt nhìn dung mạo thanh tuyển của Oanh Dạ. Bao ngượng ngùng như ngáng đường hắn, níu giữ hắn lại khỏi khát vọng muốn ôm chặt thật chặt lấy con người trước mặt kia vào lòng, để hít thở hương thơm thanh khiết từ thân thể ấy, để vùi đầu lên vai đón nhận những cái vuốt ve xoa đầu hiền dịu, để cảm nhận muôn phần ái ý yêu thương qua những lời nói ngọt ngào ấm nóng phả vào đôi tai.

"... Oanh Dạ, ngươi nhất định phải chờ ta." - Hắn vẫn đứng cách y một khoảng. Thanh âm trầm thấp như tâm sự cho y nghe: "Đợi ta tu tiên trở về, chúng ta sẽ cùng nhau sống nơi thanh sơn lục thủy này không bao giờ bước chân ra thế sự ngoài kia, vĩnh viễn làm một đôi uyên ương liền cánh quyết không bao giờ chia xia."

"Suốt đời này không bao giờ phân ly nữa."

Oanh Dạ chỉ nở một nụ cười nhạt, không hồi đáp hắn. Nhãn ba thắm nồng tình ý từ y nhân. Đáy mắt toát lên bao điều hạnh phúc, đuôi mắt như khẽ cười. Y đứng một mình cách hắn một khoảng, ngoảnh đầu ngắm tình nhân. Nụ cười nhàn nhạt kia thật ấm lòng. Quen thuộc quá...

Chính một tháng trước, Thu Hoa một mình ra khỏi sơn cốc xuống phố chợ mua sắm một vài thứ gia dụng cần thiết cho trúc ốc. Ngày hôm đó tiểu trấn xuất hiện vài đại nhân vật nổi danh trên giang hồ. Mà hắn cũng không rõ rốt cuộc đã bị cái gì kích thích thôi thúc hắn, mà hôm đó khi quay về tiểu ốc nơi hồ, Thu Hoa liền nói muốn đến thiên hạ đệ nhất tông Triêu Dương giáo học nghệ.

"Thu Hoa," Oanh Dạ nhẹ giọng khuyên nhủ: "Nỗi khổ tu tiên, người bình thường chẳng thể nào chịu được đâu. Ngươi cần chi phải..."

Thu Hoa tiến lại gần ôm lấy Oanh Dạ. Ngã đầu mình lên vai đối phương, giọng nói hắn đều đều trầm ấm: "Oanh Dạ Oanh Dạ, ta thật tình không bao giờ muốn rời xa ngươi." Nhưng mà hắn càng không chịu được nỗi chia ly này, thì nhất định sẽ có một ngày kia hắn phải chia tay người này vĩnh viễn. Còn chính hắn, phải chịu trầm mình trong bể luân hồi, rồi biết đâu, chính bản thân hắn đời đời kiếp kiếp sẽ không còn cách nào trọng phùng tương thủ cùng y nữa. Hình phạt như thế quả thật còn đau đớn hơn việc phải chịu đựng tất cả những cực hình nơi tận cùng địa ngục.

Hắn không chịu nổi sự ly biệt này, càng không thể nào... để lại một mình y lưu lại trên thế gian cô quạnh này, để lại mình y canh giữ bảo vệ cuộc sống vĩnh thế, suốt đời tràn đầy những thê lương cùng buốt giá dài đằng đẵng biết bao nhiêu năm nay. Một mình y chịu đựng nó đã quá đủ rồi. Tại sao lại sắp xếp cho y gặp hắn, cứu hắn, và giờ đây phải ly biệt.

Oanh Dạ thả lỏng người dựa vào Thu Hoa, hưởng thụ nguồn nhiệt tỏa ra từ trên thân thể hắn. Trong thâm tâm y chỉ muốn như vậy ôm lấy hắn, cảm nhận sự ấm áp đó, ngã đầu lên vai hắn mà không nhịn được thói quen đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mại của hắn. Oanh Dạ nở nụ cười hiền từ quen thuộc, mê đắm đến không dứt ra được dù chỉ cười rất nhẹ. Y đặt cằm lên bờ vai hắn nhìn về phong cảnh sau lưng, ngưng mắt chăm chú trước loạn hồng khắp núi rực rỡ những màu sắc tươi đẹp lại thoang thoảng hương u uẩn sầu lắng. Cảnh sắc này, giống như ngày đó, lần đầu hai người tương ngộ... Đất trời hoang vu.

"Được rồi," - Ngữ thanh có ý muốn trêu hắn một chút để phá vỡ sự yên lặng này, "Lớn đến nhường này, vẫn còn nũng nịu muốn dính chặt lấy ta nữa sao. Trời không còn sớm, ngươi mau khẩn trương lên đường đi!"

"Lần này đi đường xa xôi vạn dặm, ngươi nhớ phải luôn bảo trọng lấy mình, nếu như gặp phải điều gì bất trắc, cứ thổi vào vỏ sò này, ta sẽ đến ứng cứu cho ngươi." - Oanh Dạ đặt vào tay Thu Hoa một vỏ sò đen tuyền bóng loáng dưới ánh nắng nhạt nhòa. Lấp lánh những vân màu ngũ sắc lượn sóng trên thân vỏ. Từng chút một dặn dò, y theo đó khép lại từng ngón tay hắn như để bảo đảm rằng hắn đã nắm chặt tâm ý cùng tình yêu y dành cho hắn, để nhớ nơi đây luôn có một người dõi mắt nhìn theo chờ đợi.

"Oanh Dạ," - Thu Hoa không muốn rời khỏi bờ vai rộng lớn ấy, cằm vẫn nơi vai mà làu bàu thốt lên ra điều phụng phịu. Hắn lắc lắc đầu cọ mái tóc mềm của mình vào làn da mềm mại thoảng vị đạo mát lành nguyên khiết: "Có thật sẽ không cùng ta nhập thế không?"

Oanh Dạ chỉ im lặng chẳng nói chẳng rằng.

Trong lòng cảm thấy một chút thất vọng dâng lên, dù chỉ vô tình thoảng qua nhưng cũng khiến hắn lúng túng. Hít sâu một hơi thở rồi nhẹ nhàng thở ra, Thu Hoa liền cảm thấy thư thái. Đôi tay vẫn ôm lấy eo Oanh Dạ, hắn chậm chạp nhích thân người mình ra khỏi vòng tay ấm áp của đối phương, lòng quả chẳng nỡ, lưu luyến không muốn rời. Một tay lặng lẽ đưa lên vuốt lấy những đường nét trên khuôn mặt bạch ngọc ưu tư ấy, như muốn khắc thật sâu vào lòng, muốn ghi nhớ từng chút một con người ấy. Sau đó khẽ khàng cúi đầu đặt lên làn môi đỏ mọng vị đạo thuần khiết kia một nụ hôn. Thật sâu, thật dài, nhưng trong phút chốc cũng chỉ như thoảng qua. Chiếc hôn như lời hứa, lời bảo chứng cho tất cả tấm lòng yêu thương của những con người yêu nhau trong giây phút sắp phải chia xa.

Thiết nghĩ... còn được bao lần nữa gặp nhau. Phút giây này hãy nên biết quý trọng. Oanh Dạ hé nhẹ làn môi anh đào, nhiệt tình đáp ứng lại nụ hôn ngọt ngào, ôm ấp lấy bờ môi dịu dàng vị mật ong đang phủ lên chính mình. Y siết chặt vòng tay, ôm hắn mãnh liệt. Ánh mắt cũng theo đó mà nhắm lại, tận hưởng khoảnh khắc say sưa giữa đất trời vạn vật. Sơn đạo vốn dĩ đã được vô vàn những vốc hoa ánh sắc rực rỡ cùng những chiếc lá xào xạc lấp đầy. Mặt đất giờ đây tựa như một chiếc giường được rải đầy những bông hoa huyến lạn thắm sắc màu của tiết xuân dào dạt. Yêu pháp điều khiển những đóa hoa êm ái kết thành từng dây nối tiếp nhau đỡ lấy thân ảnh hai nam nhân quấn quýt lấy nhau, gắt gao chế trụ lấy nhau, đắm chìm vào đê mê hoan lạc dần dần ngã hẳn xuống mặt đất trầm ổn nồng đượm những hương thơm khiến con người chẳng mấy chốc quên dần đi lý trí mà chiều lòng con tim đang thổn thức.

Thời quang phi thệ... Ánh nắng tỏa sáng chói chang che khuất đôi tình nhân bên nhau trầm luân trong những âm thanh của yêu thương say đắm lan tỏa âm vang nơi sơn cốc u linh huyền ảo.

Chỉnh đốn lại y trang cho ngay ngắn, sắc mặt Thu Hoa hốt nhiên tối lại. Cuối cùng hắn buông lỏng bàn tay mỏng manh trắng ngần như bạch sương thanh sắc của Oanh Dạ, nhặt tay nải lên, thẳng lưng bước về phía trước. Từng bước chân thả bộ lên con đường dẫn ra khỏi sơn cốc, ngay một cái ngoảnh đầu, cũng không...

Oanh Dạ đứng lặng người nơi sơn cương hoang vắng giờ đây đang ngã những ánh nắng tàn lụi xuyên qua những kẽ lá chiếu sáng những hạt bụi màu lóng lánh, chiếu sáng lên y sam đỏ thẫm như những giọt máu đang rỉ ra từ con tim đang cố kìm nén những tiếng khóc xé lòng khỏi thốt ra nơi cổ họng đắng ngắt. Mái tóc dài mượt như con suối dường như cũng lung linh phản chiếu màu thẫm đến chói mắt hòa lẫn với ánh triêu dương bi tráng. Dường như y đã hóa tượng, từng hơi thở như muốn rời đi theo từng ánh mắt dõi đưa bóng lưng kia dần dần khuất khỏi đáy mắt đang nhòa đi bởi một làn hơi nước chẳng biết tự khi nào đã rưng rưng. Sống mũi cay cay càng ngăn chặn lấy hô hấp ngưng trệ. Nhưng dù thế nào, tiếng khóc vẫn chẳng thể thoát ra.

"OANH DẠ —— "

Trong lòng đang mờ mịt những đau thương bám riết bỗng chấn động đến tột độ. Ánh mắt phút chốc ráo hoảnh, y nhìn thấy thân người đang rời khỏi kia hốt nhiên quay người lại, hai tay đặt lên miệng chum lại thành chiếc loa nhỏ, hướng về phía mình hét lên một âm thanh thật lớn vang vọng khắp cả sơn cốc. Hoa cùng lá lại bay lên theo làn gió mát rượi nhặt từng vốc nhỏ uốn lượn. 

"NGƯƠI HÃY CHỜ TA!!!"

Trong không khí, hương hoa quyến rũ mị hoặc khiến lòng người say sưa nhẹ nhàng đưa thành từng dòng uốn quanh thân người đỏ thẫm mỏng manh trầm mặc. Nụ cười nở trên môi. Nơi mũi thở ra những làn hơi nhẹ nhàng. Kiên định. Chắc chắn. Nhãn ba ôi những ái ý dâng đầy. Tâm này quyết chẳng hề đổi thay...

Oanh Dạ cúi đầu khẽ nhìn nơi xa giờ đây đang cố gắng thu tẫn vào đáy mắt bóng ảnh yêu dấu, tự nói với mình: "Thu Hoa, ta tại Vong Thu sơn, đợi chờ ngươi trở về."

Và nhìn thấy...

Thu Hoa.

Chuyển thân rời đi, không quay lại nữa. Ngay đến câu chia tay... cũng chẳng nói được thành lời.

Ánh nắng vàng rực... Những giọt nước mắt lấp lánh khẽ rơi... Những giọt máu trong tim khẽ nhỏ... Thu Hoa...




~~o~~ Chú thích ~~o~~

- uyên ương liền cánh: nguyên gốc BỈ DỰC UYÊN ƯƠNG [比翼鸳鸯]

- sơn cương [山冈]: gò núi

- sơn đạo [山道] hay sơn lộ [去]: đường núi

- thanh sơn lục thủy [青山绿水]: non xanh nước biếc

- thời quang phi thệ: ý chỉ thời gian trôi đi rất mau

- Vong Thu sơn [忘秋山]: hòn núi quên đi Thu. Chữ VONG [忘: wàng] ở đây là quên đi. Khi Oanh Dạ vừa nói tên núi ra thì Thu Hoa đã không thích và có phần hơi tức giận, nên mới nói tiếp là "Vọng Thu, hy vọng Thu Hoa sớm ngày tu thành chính quả". Chữ VỌNG [望: wàng] ở đây là trông ngóng, hy vọng, mong chờ. Oanh Dạ vận dụng từ đồng âm khác nghĩa trong Hán tự để làm yên lòng Thu Hoa. Đến cuối chương, Oanh Dạ vẫn nói rằng ta tại Vong Thu sơn, chờ đợi ngươi trở về, theo ý của chữ VỌNG là quên đi.

1 comments:

Anonymous said...

rồi rồi!! béng mùi ngược roỳ!!!
chuẫn bị vũ trang đầy đủ rồi!!
sông tới đi!!!

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.