Thursday, June 23, 2011

[Oanh Dạ] 4 - Vui vẻ

Bốn, Vui vẻ

Tựa mộng hoa nhẹ rơi

Xuân đến, ánh nắng hồng khắp nơi mang về bao hơi ấm trong lòng truyền sức xuân cho từng cành cây ngọn cỏ. Những giọt sương còn đọng trên nụ hoa rơi xuống đất đánh tách tạo nên đóa thủy hoa tuyệt đẹp. Hoa cỏ buông mình thoát khỏi giấc ngủ đông lạnh lẽo, căng tràn nhựa sống khoe sắc cùng đất trời. Hương xuân chào đón những người khách lạ phương xa trở về từ phương Nam ấm áp. Thời khắc xuân sang quả là lúc hoàng kim của vạn vật tạo hóa. Thoáng chốc, bao mùa trôi qua, Đông kia phải đi rồi. Thiên địa tuần hoàn. Đất trời chìm đắm trong màu trắng tang thương thuần khiết. Những đóa hoa tuyết chao đảo nơi khung trời rồi vỡ tan đâu đó trên mặt đất phủ đầy tuyết mịn. Mùa đông luôn mang trong mình một hơi thở riêng biệt. Im lặng đến đau lòng, đông đến rồi đi lưu lại vị đạo thanh khiết trong sáng rất thanh tao của những bông tuyết đậu trên chóp mũi ai, của hạt tuyết tròn trĩnh theo đà thân cây trượt xuống đất, của nhũng ụ tuyết cao lấp đầy. Hương thơm man mác một nỗi buồn lặng lẽ len vào thâm tâm con người như mang theo cái lạnh cần được một vòng tay sưởi ấm. Trong núi bốn mùa phân biệt rất rõ ràng, chỉ là giữa nơi huyễn hồ không rõ lắm thời gian đã trôi qua bao lâu ấy, chưa từng bao giờ lưu lại dấu vết của tuế nguyệt bao năm hằng chảy. Năm rồi lại năm, ngày lại qua ngày, thiếu niên cũng dần dần khôn lớn, thanh niên cũng từ từ cương nghị. Thời gian không rời bỏ ai trong đất trời, chỉ cùng người mà trôi đi, chỉ cùng người mà chiêm nghiệm.

Mày kiếm xếch lên, tuấn lãng yêu kiều, tú khí thanh tao. Làn môi mỏng mảnh phủ làn hơi nước lấm tấm những sắc bạc lung linh, khẽ cười.

Thu Hoa đứng trên một lá sen có phần sẫm màu đi bởi thời gian, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời rộng lớn không một gợn mây đang đắm mình trong sắc bạc huyền ảo hơi đượm nét âm u. Tuyết, nhẹ nhàng hạ xuống, buông mình mặc cho không khí đưa đẩy, rơi xuống hồ đánh động những vòng tròn nối tiếp nhau lan rộng, thủy chung chẳng hề phát ra bất kỳ âm thanh nào. Lặng ngắt như tờ. Hắn chỉ khoác hờ một chiếc áo mỏng, không hề cảm thấy một chút gì hàn ý đang thẩm thấu từng phân khung cảnh nhạt nhòa. Căn bản, hắn không cảm thấy lạnh. Đất trời giờ phút này quả trữ tình, quả nên thơ, chỉ có điều con người đứng trên lá sen kia lòng tĩnh lặng không hiểu vì sao. Cái im lặng phủ trùm mọi thứ như lôi kéo tất cả hãy chìm vào giấc ngủ đi, để mặc cho đông kia vô tình hờ hững. Giữa đất trời lặng lẽ ấy, chỉ nghe thấy tiếng tim người đập rõ từng nhịp một. Bình thản.

Hắn ngắm nhìn mặt hồ ở nơi xa. Ánh mắt trầm ổn thu tẫn vào đáy mắt bóng hình người trong bộ y sam màu nâu đỏ hoa mỹ đang lom khom giữa khóm hoa rực rỡ diễm tuyệt bất thần ngẩng người lên.

Năm nay, hắn đã hai mươi hai tuổi rồi! Oanh Dạ nói, hôm nay là lễ trừ tịch của nhân gian. Mới sáng sớm y đã thần thần bí bí đi làm việc gì đấy, chẳng hiểu được y đang lặng lẽ an bài cái gì nữa. Thu Hoa chỉ khẽ cười bâng quơ, không ai nhìn thấy.

Khóe môi vẽ lên nụ cười tươi tắn, ánh mắt Thu Hoa lúc này ngập tràn sự ấm áp hạnh phúc lan tỏa. Mỗi năm chỉ có đến tiết trừ tịch, hắn mới cảm giác được thời gian trôi đi mau như thế nào. Oanh Dạ nói gì thì nói cuối cùng cũng kết lại mọi thứ bởi một nụ cười diễm tuyệt, đối hắn nói rằng hắn đã lớn lên thêm một chút rồi đấy. Sau đó thì giống như nhà nhà ở nhân gian ngoài kia vậy, dán câu đối chữ, đốt nhang đèn, dâng hương khấn vái, cuối cùng là chuẩn bị một bữa cơm tất niên cúng lễ với thần linh.

Kỳ thực lễ mừng năm mới ra làm sao, mọi thứ hoan hỉ vui vẻ đến thế nào, hắn cũng chẳng thèm để tâm tới. Trên thế giới này, hắn cô thân một mình, chẳng ai thân thích, những dịp lễ tết như vậy thực ra cũng chẳng phải là sự việc đáng để chúc mừng giỗ chạp gì cho cam.

Chỉ là hôm nay, hắn không kìm lòng được trái tim trong lòng hắn đang đập rầm rầm, nhảy nhót lung tung cả lên, không thể nào chờ đợi cho đến khi trời tối được.

"Thu Hoa, đang suy nghĩ cái gì thế?"

Thình lình nghe một tràng cười khúc khích cùng câu hỏi đang chờ hắn trả lời, Thu Hoa đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ rối rắm của mình mới giật mình trở về hiện tại. Vừa ngẩng đầu lên, hắn liền trông thấy Oanh Dạ đang nghiêng nghiêng đầu mở to mắt mà ngắm nhìn hắn, trên môi vẫn còn vương nụ cười rực rỡ.

"Ta đang nghĩ..." - Thu Hoa giả vờ không thèm để ý đến người trước mặt, nói tiếp, "Nên làm thế nào đem ngươi ăn vào bụng lấy phúc đây!"

Oanh Dạ đang vui vẻ lập tức yên lặng. Thần tình bất động. Ánh mắt vẫn như vậy mở to nhìn hắn không hề chớp mắt. Nhưng thay vào đó là biểu tình cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Thu Hoa một lúc thật lâu mà chẳng nói một lời nào cả.

Bị nhìn xoáy vào đến mức cảm thấy khó chịu, Thu Hoa không nhịn được nữa nổi giận, hướng Oanh Dạ gắt um lên, "Làm gì nhìn ta ghê thế hả?!"

Bộ dạng hung ác trưng ra kia của hắn để hư trương thanh thế y chang hài tử như vậy khiến Oanh Dạ dù có đang nghiêm túc hay không vui đến đâu cũng phải phá ra cười. Y nhanh nhẹn nhảy vào lá sen Thu Hoa đang đứng, hơi hơi cúi đầu. Rất gần, thật sự rất gần. Trán y chạm lên trán hắn. Thanh âm thanh linh động thính vô cùng dễ nghe vô cùng quen thuộc ấy lại vang vọng trong không gian, ôn tồn chậm rãi, "Thu Hoa, ngươi sao có thể như thế này được chứ?"

Thình thịch —— thình thịch —— 

Trái tim trong lồng ngực hắn quả thật muốn nhảy cả ra ngoài. Sao lại đập như điên thế kia? Hắn vẫn đang cảm thấy cơ thể mình nóng lên một cách bất thường, tim đập loạn liên hồi, đập mạnh đến mức hắn cơ hồ không nghe thấy rõ được thanh âm ríu rít của đối phương nữa. Đối với hắn mà nói, hành động thân mật như vậy của Oanh Dạ khiến hắn chẳng còn tâm trí nào để mà nghĩ cho thông suốt. Tay chân cứ như thế luống cuống cả lên, toàn thân lúc này phừng phừng nóng rực, phải nói là Thu Hoa hắn đang đứng trong một ngọn đuốc hừng hực cháy chứ chẳng phải là ngọn lửa thông thường nữa.

"Thu Hoa..." - Giọng nói êm như ru ngọt ngào hơn cả mật ong rừng ấy nhẹ nhàng rót vào tai hắn. Không những vậy, Oanh Dạ cố ý kéo dài cuối câu, thanh âm nhu nhuyễn mềm mại thật lâu như miên man lấy từng đường nét cơ thể hắn. Giọng nói quen thuộc này, tựa hồ đem theo bao phần tiếu ý thật khả ái, nhưng dường như lại phảng phất chút gì đó giận dỗi, "Tuy rằng ta chỉ là một con chim thôi, nhưng ngươi chung quy cũng không được đói bụng mà ăn thịt ta a."

Thần trí vẫn còn đang đằng vân giá vũ chu du nơi nào đó bỗng rớt xuống, tri giác lại trở về với hắn. Thu Hoa lập tức giật mình tỉnh giấc. Bất giác hắn cảm thấy có chút hoang mang, liền vội vàng lui về sau một bước, nhãn thần bối rối xen lẫn lúng túng ngắm nhìn con người hơi chút nũng nịu trước mặt mình mà chẳng kịp hoàn hồn... Hắn, từ lúc nào có thể quên đi, con người này kỳ thực chính là một điểu yêu a! Tim hắn không chịu yên cho mà cứ đập rầm rầm giống như muốn đập cho người kia nghe thấy luôn thì phải. Toàn thân sao nóng thế!

Trong lòng hắn, bỗng dưng lướt qua một tràn âm ảnh đến rợn người. Hắn hiển nhiên không hề để ý đến thân phận của Oanh Dạ, nhưng không phải là không lo lắng... Mai sau.

Trí não vừa nghĩ như thế nhưng chẳng bao lâu sau ý nghĩ đó tức thì biến mất. Thu Hoa cười, làn môi cong lên vẽ nên nụ cười thập phần câu dẫn liêu nhân, cực tà mị, cực tiêu sái, cực tuấn lãng. Hắn mỉm cười nhẹ nhàng là thế, thanh âm dịu dàng là thế, nhưng mà: "Ta rất thích ăn thịt chim!" Nói xong, gương mặt hắn quả thật nóng lên thêm một tầng nữa. Gò má hắn ửng hồng trông rất đáng yêu. Thật nóng quá sức là nóng mà!

Tại sao lại có thể thốt lên lời nói mỹ lệ như thế, khiến cho người khác suy nghĩ lung tung như vậy chứ? Tuy rằng, đây cũng chính là khát vọng lâu ngày chất chứa kìm nén nơi đáy lòng Thu Hoa hắn mà.

Oanh Dạ nghe đến thế lại giật mình, tức thì cười lớn.

Thanh âm trong trẻo, tràng cười vang vọng bay bổng giữa không gian rộng lớn. Mặt hồ hơi chút lăn tăn sóng gợn. Tuyết hoa vẫn lả lướt buông mình xuống mặt hồ khoác lên mình tấm áo ngân sắc kiêu sa lộng lẫy. Vô cùng thống khoái, nhưng cũng tràn đầy ấm áp. Thật lâu thật lâu sau vẫn còn nghe được âm hưởng của tiếng cười ngọt lịm kia phiêu đãng giữa những tầng mây rộng lớn.

"Ngươi, ngươi cười gì chứ?" - Thu Hoa ngạc nhiên há hốc mồm ra nhìn con người đang cười đến nghiêng ngả xiêu vẹo, toàn thân rung lẩy bẩy đứng không vững phải vịn vào hắn kia mà không ngờ được. Thanh âm khô khan cứng nhắc vang lên: "Rất, rất buồn cười sao?"

Hai người họ đích thị tình nhân, nhưng cử chỉ thân mật nhất cũng chỉ là ôm lấy nhau mà thôi. Trong lòng hắn lại vụt lên ý nghĩ thất bại não nề, tự hỏi rằng Oanh Dạ có phải đang giống như trước xem hắn như một hài tử mà đùa giỡn chọc ghẹo hay không nữa.

Đến cuối cùng, hắn cũng là không chịu được quyết định phải gia tăng thêm một chút thân mật hơn nữa trong những hành động thân mật giữa đôi tình nhân mới được.

Nghe xong, tiếu ý nơi khóe môi Oanh Dạ càng tăng thêm mấy phần nữa. Y cười đến nắc nẻ, vô cùng sảng khoái. Thói quen thường ngày lại trỗi dậy, Oanh Dạ không chịu được đưa tay lên xoa nhẹ đầu Thu Hoa, sau đó liền rút từ trong y tụ ra một vuông khăn trắng, chậm rãi từ tốn và rất kỹ càng rất nhẹ nhàng ôn nhu lau thật sạch chóp mũi của Thu Hoa.

Trong nhất thời, hồn phách của hắn lại bỏ đi đâu chơi mất để lại cho hắn một tràng mờ mịt chẳng biết phải phân biệt phải trái ra sao cả

Trông thấy Oanh Dạ chầm chậm thu tay về, đem khăn trắng xếp lại đàng hoàng thẳng thóm, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, bỗng nghe người trước mặt lại cười tiếp một trận ác liệt nữa, "Thu Hoa, ngươi chảy máu mũi kìa!"

Nói thật lúc này Thu Hoa chẳng còn cảm giác được gì nữa. Hắn chỉ cảm thấy khí huyết trong người rầm rập rầm rập chạy hết lên não, dồn dập như hải đào không chút nhân nhượng dồn ép não bộ hắn đang làm việc hết công suất và hết công suất ở đây khiến toàn thân hắn nóng lên rần rần. Thu Hoa thẹn quá chẳng biết chui xuống nơi nào, bởi vì nơi đây căn bản không có đất, lấy đâu mà lấp thân hắn lại, chẳng lẽ lại nhảy xuống hồ, lạnh quá sao chịu nổi nhưng biết đâu cái lạnh kia có thể khiến hắn hạ bớt thân nhiệt phừng phừng lúc này của hắn thì sao. Thẹn thì thẹn đấy nhưng hắn vẫn nghe được thanh âm cảm thác phảng phất buồn của đối phương: "Ngươi quả lớn thật rồi..."

Vội vàng... vồn vã... nhanh chóng... Trí não Thu Hoa phát ra mệnh lệnh buộc hắn phải hành động ngay tức thì. Thu Hoa nhào đến mãnh liệt ôm lấy thắt lưng Oanh Dạ, gắt gao ôm siết, gắt gao chế trụ. Ngẩng đầu lên liền hôn lấy hôn để đôi môi anh đào mọng nước trước mặt, giận dỗi cắn lấy môi y chẳng chịu buông. Lý trí hắn lúc này đã vân du tứ hải để lại một con người chìm đắm trong tình cảm dạt dào chất chứa. Một lúc lâu trôi đi, hắn mới cảm thấy rằng tiếp sau chẳng biết phải phản ứng ra sao.

Mút lấy đôi môi ngọt ngào thơm ngát vị đạo thanh tao của Oanh Dạ, hắn thật sự không biết được sau đấy phải làm thế nào, nên tiếp tục kéo dài nụ hôn mãnh liệt nồng cháy này hay là rời xa bờ môi quyến rũ ấy đây.

Chẳng ngờ lúc đấy, hắn cảm thấy eo mình dường như đang được ai đó ôm siết rất chặt, gắt gao kéo sát hai thân thể vào nhau. Người ấy dịu dàng chậm rãi mà kiên định mút lấy làn môi mỏng mảnh của hắn, thật say mê, thật nóng bỏng. Không gian lặng ngắt chìm đắm trong dịu ngọt của hương vị ái tình tan ra lan tỏa. Nơi đầu lưỡi cảm nhận vị ngọt đôi môi kiều diễm mà chỉ muốn mút mãi không bao giờ rời ra. Y cảm nhận hương vị vương trên làn môi hắn, thích thú cắn nhẹ như trêu chọc. Thu Hoa chỉ kịp vừa hé miệng như muốn thốt lên, lập tức chiếc lưỡi nóng bỏng đầy mị lực của y tiến sâu vào bên trong khoang miệng, lùng sục chơi đùa, mãi không biết chán. Chiếc lưỡi ấm mềm, ôm ấp tất cả những hương vị của nhân gian, của ái tình lạ lẫm, của hạnh phúc tràn ngập ấm áp bao bọc. Đôi môi này chẳng bao giờ muốn từ bỏ bờ môi ấy, quyến rũ đầy ma mị, hấp duyện thật câu dẫn. Dường như đâu đó tuyết vẫn rơi, nhưng tuyết ấy thật rất đẹp, thật rất ấm.

Chiếc lá sen cực lớn nổi lơ lửng trên huyễn hồ cứ như thế nhấp nhô theo từng đợt sóng gợn lăn tăn bởi cơn gió vô tình đi qua chẳng lưu lại dấu vết. Dập dìu nâng đỡ trên bề mặt hai thân thể nam nhân đang quấn quýt bên nhau, củ triền nhất khởi chẳng muốn xa nhau đang đắm chìm trong cơn mê loạn bởi ái tình dẫn dắt.

"Thu Hoa," - Thanh âm vang lên khe khẽ giữa những chiếc hôn ấm nóng, thi thoảng lại gấp gáp, thi thoảng lại từ tốn, giữa những cái nút lưỡi đê mê khoái lạc, mang theo đôi chút ngập ngừng vội vã. Dường như ai đó chẳng còn hơi sức đâu để thở nữa, Oanh Dạ cố sức đẩy đối phương ra mà thở dốc, "Đây vẫn ở bên ngoài..." - Chưa kịp nói xong, hắn chỉ thở nhẹ ngắt lời.

"Chẳng sao cả!"

... Dù sao ở nơi này, bên trong hay bên ngoài gì cũng đều do Oanh Dạ sử dụng pháp thuật của mình biến huyễn ra mà thôi.

Thu Hoa dần dần đắm chìm trong cảm giác mụ mị mỹ hảo đầy khoái cảm đang dâng lên bùng cháy trong thân thể. Lý trí đang mắc kẹt trong những nụ hôn nóng bỏng gấp gáp vang lên giữa những thanh âm nhục dục. Tay hắn vô thức xé toạc y phục của người đang nằm dưới thân hắn kia mà quẳng vương vãi ra những lá sen bên cạnh. Tiếng xé vải càng khơi dậy tình cảm chất chứa trong lòng hắn đã bao lâu nay. Khát vọng đang mãnh liệt gào thét trong thân thể trẻ tuổi căng tràn nhựa sống cùng sức xuân tươi trẻ nơi hắn. Chẳng còn nhẫn nhịn được nữa, thân thể hắn trườn lên tấm thân bạch ngọc của đối phương mà mạnh bạo cọ sát, vội vàng quấn quýt, mơn trớn dọc theo những đường nét của tâm thân nõn nà kia. Ngón tay hắn không ngừng khám phá những nơi thầm kín nhất trên cơ thể y, vuốt ve, chà sát, kích thích thân thể đối phương không ngừng phát ra những tiếng rên đầy gợi cảm. Khoái cảm dạt dào hơn cả thác lũ đổ về đang đốt cháy con người hắn. Thân thể ấy khiêu khích hắn, đốt cháy lên ngọn lửa tình ái đầy dục vọng trong hắn.

Khẽ buông tiếng thở dài như có như không trước tình cảnh đã đi đến thế này, Oanh Dạ theo đó thả lỏng thân thể, mặc ý cho đôi bàn tay hắn lộng hành ngang ngược càn quấy những yếu địa trên người mình. Xem ra, hài tử này hư hỏng nhanh quá nha!

Cảm giác nhột nhạt mang theo những khoái cảm nhẹ nhàng len lỏi vào tâm trí. Thân thể dường như đã không còn không chế được nữa, mặc sức oằn mình theo những động tác mơn trớn vuốt ve. Những tiếng rên trong vô thức thoát ra khỏi cổ họng đầy khiêu gợi con người đang hừng hực như ngọn lửa trước mặt. Khóe môi bất giác cong lên thành một đường cong tuyệt mỹ. y sam của Oanh Dạ toàn bộ đều đã cởi ra hết, phơi bày thân thể bạch ngọc không chút tì vết nhưng vẫn đầy nét nam tính của mình trước tình nhân. Mái tóc dài thả tung đượm màu đỏ thẫm thường thấy nơi y sam, phất phơ trong gió lộng, rối bời buông xõa trên mặt lá sen cực lớn nhấp nhô trên mặt nước.

Trong lúc vô ý ngắm nhìn nụ cười nhẹ nhàng xao xuyến cõi lòng hắn bao lâu nay của y nhân trước mặt, Thu Hoa bỗng nhiên ngừng lại, không làm càn trên thân thể y nữa. Ánh mắt si mê chăm chú vào nhãn quang đang bao phủ một tầng ba quang lưu ly kiều diễm như mỏng manh mơ hồ mà lại thập phần kiên nghị của Oanh Dạ. Trên gương mặt thanh tú của y chất chứa biết bao ôn nhu cùng ấm áp muốn trao gửi qua ánh mắt nhu tình đến hắn. Nam nhân xuất trần như tiên này, toàn thân xích lõa đang nằm dưới thân hắn, khóe mắt như đang nở nụ cười yêu nhân mị hoặc mời gọi hắn, vạn phần quyến rũ, vạn phần đê mê.

Cũng trong chớp mắt vừa kịp trôi qua ấy, Oanh Dạ chợt mạnh mẽ trở thân, một phát xoay mình liền lập tức đè Thu Hoa xuống dưới thân mình. Lông mày cong vút diễm lệ, đôi mắt thanh tao đầy hấp dẫn, đuôi mắt yêu dị phi dương ngắm nhìn hắn vẫn còn đang ngơ ngác. Lời nói ngọt hơn cả mật ong lúc này rót vào tai hắn những tiếu ý đùa bỡn, "Ngươi nếu không làm, thì phần còn lại giao cho ta đi nha!" - Nói vừa xong, y tam lưỡng hạ tiện đem y sam Thu Hoa xé tan tác, bay loạn lên không trung, lột đến không còn một mảnh. Trong phút chốc, thân thể Thu Hoa lúc nãy cũng như y, xích lõa đến kiền tịnh.

Cảm giác được đối phương không thèm để ý mà trêu chọc mình, Thu Hoa hữu khí vô lực phản bác, chỉ còn biết dùng song mâu nhìn trừng trừng vào con người đang ngồi trên người mình đang cười đến mức nhìn thật gian xảo.

Dịu dàng ôn nhu cúi xuống nằm lên người Thu Hoa, hai tay ôm chặt bờ vai rắn chắc của hắn, Oanh Dạ khẽ phả vào tai hắn làn hơi ấm nóng, "Thu Hoa, nghe nói rằng khi làm những chuyện như thế này, người nằm dưới nhất định rất đau nhức đó... Ta, sợ đau."

"Ngươi..."

Trước mắt Thu Hoa giờ đây chỉ còn lại làn sương giăng mờ dần bao phủ khắp mọi nơi. Trong ánh mắt tinh anh của hắn chỉ còn thấy được hàng ngàn hàng vạn những cánh hoa đỏ thắm tung bay đầy trời. Ái ý ngọt ngào lan tỏa trong không trung. Phút chốc nhớ lại lúc đầu sơ ngộ, người ấy nhẹ cười tựa gió, cánh tay múa lượn, huy khởi loạn hồng của toàn bộ nơi sơn cước vắng vẻ, tiếng ca êm dịu ríu rít vang lên vui vẻ ngọt ngào chẳng bao giờ dứt cứ như thế mang đến cảnh sắc đẹp nhất thế gian.

Hồng hoa đỏ thắm phi vũ mạn thiên.

Lòng này động, bất quá cũng là chỉ trong phút giây ngắn ngủi ấy mà thôi.

Đêm trừ tịch năm đó, chẳng ai để ý phải nói câu chào nhau chúc mừng năm mới như thế nào. Chỉ nguyện, giữa những khóm hoa rực rỡ tỏa sắc trong đêm ấy, là tình nhân lưu luyến, là tiếng ca bịn rịn, là thân thể củ triền, chẳng muốn rời xa, là tâm hồn hòa nhất, là ái tình thăng hoa.

Đêm nay... đẹp là vậy... Ai kia nỡ phụ lòng cảnh sắc hữu tình này được đây?




~o~ Chú thích ~o~

(*) Ba quang: Ba = sóng, quang = ánh sáng => có thể hiểu như một tầng hơi nước bao phủ lấy ánh mắt

(*) Tam lưỡng hạ tiện: một vài hành động qua loa đã làm xong công việc một cách dễ dàng

(*) Hấp duyện: động tác hôn và nút (mút và tạo thêm lực hút)

0 comments:

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.