Saturday, February 19, 2011

[Oanh Dạ] 2 - Nhẹ cười

Hai, Nhẹ cười

Oanh Dạ, ta thích nụ cười của ngươi.

Thu Hoa không còn chỗ nào để đi, đành phải lưu lại sơn cốc vô danh cổ quái chắc có lẽ ngàn vạn năm nay chưa từng có ai đặt chân đến viếng thăm này làm bến đỗ cho mảnh đời lưu lạc cô nhi của hắn. Khoảng trời vô tình chờ đợi dần phai dấu, chẳng mấy chốc đã tám năm trôi mau.

Tám năm, đối với Thu Hoa, kỳ thực lại là khoảng thời gian dài nhất, đau lòng nhất, gian khổ nhất. Tám năm dài đằng đẵng đủ khiến cho một hài tử như hắn dần dần thoát ra khỏi cái đau đớn dày vò của nỗi đau mất đi phụ mẫu trong buổi chiều định mệnh ấy mà ngoan ngoãn an phận trở thành một cô nhi lẻ loi trơ trọi trên nhân gian tàn khốc. Tám năm, đối với Oanh Dạ, bất quá cũng chỉ là một chớp mắt ngắn ngủi trôi qua mang theo bụi phù vân huyền huyễn lạc mịch cuối chân trời thoát tẫn vào ký ức của một yêu quái đã tu luyện đến bảy trăm năm như y. Cho dù phía trước có thế nào, phong vân thương hải thay đổi ra sao, trước giờ vẫn là vậy, vẫn là một nỗi cô độc bao trùm lấy con người y, không hề thay đổi. Trong tiềm thức y chấp nhận sự đợi chờ mòn mỏi vĩnh viễn từ ngày hôm ấy đeo bám lấy y dai dẳng, trải bao năm qua, chẳng chút suy suyển.
Monday, February 14, 2011

Ngọt Ngào

14/02

2 năm trước.

Chúng ta gặp nhau ở bến xe bus Bến Thành tấp nập. Cảm xúc này tốt nhất đừng nói ra nhiều, phải không anh?

Bus 27, phở Bến Thành, viện Bảo tàng Thành phố, thư viện Quốc gia...

Cứ xem như chúng ta hãy cùng nghe MV này và nghĩ lại đi nhé ^^

Happy Valentine's Day

ANISION! EM YÊU ANH RẤT NHIỀU!!!

P/s: Cái MV đặc biệt tặng anh thì em chưa có làm kịp. Anh thông cảm cho em nhen ^^ (cười toe)
Thursday, February 10, 2011

[Oanh Dạ] 1 - Tiếng ca

Một, Tiếng ca

Dạ oanh, Oanh Dạ, ta tên là Oanh Dạ.

Ầm!

Âm thanh cực lớn vang lên, một vật mang thân hình to lớn kềnh càng che phủ cả một khoảng trời bay thẳng xuống dưới sườn núi. Chấn động khắp cả núi rừng! Chỉ thấy trên ngọn cây quác quác tiếng kêu cứu của đàn chim hốt hoảng đập cánh trong vô vọng hãi hùng. Đàn chim lập tức sải cánh bay vút lên gầm trời xa xăm lạc mịch buổi chiều tà. Không gian nơi núi rừng rộng lớn ngân nga tiếng vọng của thanh âm ầm ầm gãy đổ vừa nãy lan truyền trong cái vắng lặng đang dần chiếm đoạt sự sợ hãi của vạn vật, chẳng muốn tiêu tan.

Sau đó, núi rừng trở về cõi yên lặng trầm tịch thuở ban đầu vốn có. Lặng thinh.

Phải một lúc lâu sau, một con chim khoác trên mình bộ lông vũ màu nâu đỏ ướp ánh nắng chiều sắp tắt chầm chậm bay về hướng bên dưới sườn núi. Nơi đó tĩnh toạ một cái hồ vô cùng lớn. Nước ở đây quanh năm lạnh ngắt cho dù có được đun sôi từ dưới đáy hoặc có ánh mặt trời gắt gao chiếu rọi thẳng xuống mặt hồ. Trên mặt hồ nổi lềnh bềnh một vật không rõ là thứ gì, chính là thứ vừa nãy rơi xuống từ trên sườn núi kia. Con chim nọ bất thình lình kêu lên một tiếng sắc nhọn xé tan bầu không khí tĩnh mịch bao bọc quanh hồ, sau đó vỗ cánh phành phạch, nhanh chóng bay mất.
Wednesday, February 09, 2011

[Đoản văn] Oanh Dạ

OANH DẠ

*Tác giả: Nhĩ Duy Hoa
*Thể loại: đoản văn, cổ trang, nhất thụ nhất công, ngược luyến tàn tâm, viễn tưởng, BE


Lời tựa

Nhẹ cười tựa gió, mắt dũ bụi trần
Mà người kiên quyết chẳng ngại ngần vứt bỏ
Chớp mắt năm tháng qua đi, phồn hoa mị hoặc lòng ấy
Xưa hoa thơm không còn, nay hồng nhan tóc trắng
Bỗng dưng ngoảnh lại...
Vẫn còn nhớ rõ, tiếng ca êm tai của người là thanh âm của đất trời tạo hoá.
Oanh Dạ, ngươi... hãy còn chờ đợi nơi Vong Thu Sơn ấy chăng?
Monday, February 07, 2011

Cuộc gọi chưa đầy năm phút

10:40 tối

Hết Tết.

Tết trôi qua nhàm chán như bao sự nhàm chán.

Con người vẫn luôn bận bịu bởi những cơn lốc điên cuồng kéo người ta đi trong vô thức.

Mai đi làm. Con người dấn bước trong cuộc sống hối hả tiến đến những bước đường xa lạ trong tương lai được sắp đặt sẵn.

Cảm giác bào mòn theo những hoàn cảnh vô tình hoặc hữu tình xảy ra o ép con người ta rơi vào một trạng thái lạ lẫm không hề quen thuộc.
Friday, February 04, 2011

Phương Vô - BÍCH LẠC HOÀNG TUYỀN

QUÀ MỪNG NĂM MỚI ĐÊ !!! NHÀO DZÔ NHÀO DZÔ !!!


Project Khuynh Tẫn Thiên Hạ (Yui và Poka)

MV Phương Vô - BÍCH LẠC HOÀNG TUYỀN
Tuesday, February 01, 2011

Hỗn tạp

Chiều như bất kỳ buổi chiều nào trôi qua trong cuộc sống buồn tẻ.
Chiều như bao ngày bình thường hoàng hôn hờ hững trôi nơi cuối trời lặng lẽ.

Ngẫm nghĩ...

Nhiều khi một giọt nước nhỏ bé cũng đủ khuấy động mặt hồ tưởng chừng yên tĩnh. Trách sao được khi mọi thứ đều là lỗi của mình. Thói quen nhận hết lỗi về mình phần nào cũng cho thấy tính cách tiêu cực và khép kín của mình. Trước một việc gì đấy, mình không muốn làm tổn thương người đó, mình liền nhận lỗi. Mình thấy cực kỳ khó chịu, cực kỳ chán ghét, cực kỳ bực tức khi mình lại gây ra lỗi và người đó phải gánh chịu...