Hai, Nhẹ cười
Oanh Dạ, ta thích nụ cười của ngươi.
Thu Hoa không còn chỗ nào để đi, đành phải lưu lại sơn cốc vô danh cổ quái chắc có lẽ ngàn vạn năm nay chưa từng có ai đặt chân đến viếng thăm này làm bến đỗ cho mảnh đời lưu lạc cô nhi của hắn. Khoảng trời vô tình chờ đợi dần phai dấu, chẳng mấy chốc đã tám năm trôi mau.
Tám năm, đối với Thu Hoa, kỳ thực lại là khoảng thời gian dài nhất, đau lòng nhất, gian khổ nhất. Tám năm dài đằng đẵng đủ khiến cho một hài tử như hắn dần dần thoát ra khỏi cái đau đớn dày vò của nỗi đau mất đi phụ mẫu trong buổi chiều định mệnh ấy mà ngoan ngoãn an phận trở thành một cô nhi lẻ loi trơ trọi trên nhân gian tàn khốc. Tám năm, đối với Oanh Dạ, bất quá cũng chỉ là một chớp mắt ngắn ngủi trôi qua mang theo bụi phù vân huyền huyễn lạc mịch cuối chân trời thoát tẫn vào ký ức của một yêu quái đã tu luyện đến bảy trăm năm như y. Cho dù phía trước có thế nào, phong vân thương hải thay đổi ra sao, trước giờ vẫn là vậy, vẫn là một nỗi cô độc bao trùm lấy con người y, không hề thay đổi. Trong tiềm thức y chấp nhận sự đợi chờ mòn mỏi vĩnh viễn từ ngày hôm ấy đeo bám lấy y dai dẳng, trải bao năm qua, chẳng chút suy suyển.
Tiểu ốc giữa hồ bãng lãng con nước toả từng vòng tròn lan về hướng bìa rừng rậm rạp. Gió ngày ngày dạo chơi rong ruổi thoả thuê sở thích tự do tự tại chẳng chút lưu tâm nơi chân trời xa vắng, thỉnh thoảng ùa về mang theo không khí trong trẻo bốc lên từ mặt nước hồ mát rượi đắp lên da thịt, đôi khi trở lại cùng thanh âm huyên hiêu chốn phồn hoa bên ngoài sơn cốc rôm rả tiếng nói cười thật khiến người mơ ước. Làn nước trong vắt khẽ khàng thở những màn sương băng lãnh phủ kín mặt hồ một sự mơ hồ huyền ảo, càng gợi nên sự mênh mông mờ mịt của chốn sơn cốc linh tuyền . Nơi đây như bồng lai tiên cảnh, nhược thuỷ mang mang gợi về những ký ức sâu lắng tưởng chừng đã chìm hẳn dưới cái lạnh vô tình im ắng dưới hồ sâu, nhiều khi cuồn cuộn sóng nước rung động trước trời chiều đạm định giữa những thanh âm yếu ớt lác đác vài tiếng của các loài động vật cư trú trong rừng sâu.
Thiếu niên năm đó đã trở thành một người nam nhân trưởng thành chính chắn thoáng nhìn có đôi điểm già dặn phủ sương trên gương mặt tú khí. Thu Hoa khoác lên người bộ trường bào màu xanh nhạt thanh thoát, tựa như vầng trăng sáng trên khung trời tịch mịch kia đang cuộn lấy hắn, tô điểm cho hắn những chấm tinh quang lấp lánh chiếu hạ. Biểu tình chẳng động, hắn tựa người vào cửa hướng mắt nhìn xuống mặt nước mờ ảo cành hoa tử sắc quen thuộc đong đưa trong phản chiếu. Khoé môi nhẹ nhàng cất lên nụ cười mỹ lệ, nhãn thần ẩn chứa dào dạt nỗi mơ màng cùng si mê trước sắc tím ngày nào vẫn còn hiện hữu nơi bờ hồ nhã uyển.
Hồ nước này trông vô cùng rộng lớn, kỳ thực là do Oanh Dạ dẫn nước từ trên đỉnh vách núi kia cho chảy xuống rồi dùng pháp thuật của mình hô biến ra huyễn cảnh mờ ảo diễm tuyệt như vậy. Y nói y không phải là người, bản thân từ lúc sinh ra đến nay đều tự do bay lượn, trưởng thành giữa đất trời bao la vô hạn không có điểm dừng, căn bản không cần phải có phòng ốc phủ đệ làm chỗ trú chân. Chỉ là ngày đó y cứu Thu Hoa đang bị trọng thương tại hàn trì này, phải thu xếp bố trí cho hắn ở, cho nên Oanh Dạ mới mạo hiểm dùng yêu thuật của mình biến ra huyễn cảnh này thôi.
Khi Thu Hoa quyết định lưu lại nơi này, Oanh Dạ chỉ nhẹ nhàng mỉm cười ôn nhu nhìn hắn. Sau đó y lại gắng sức dùng pháp thuật của mình gia cố thêm cho huyễn cảnh nơi đây.
Lúc này, Oanh Dạ đang đứng trên một chiếc lá xanh ngắt rực rỡ vô cùng lớn, nương theo con sóng nơi hồ nhấp nhô tiến đến. Chẳng mấy chốc đã tiếp cận trúc xá ở giữa hồ. Y nhoẻn nụ cười hàm ẩn biết bao khả ái, thắt lưng hơi gập xuống, với tay cầm lấy một bọc đồ bên dưới chân ôm hẳn vào hai cánh tay.
Thu Hoa hoan hỉ thốt lên, "Oanh Dạ ngươi trở về rồi!"
Lá sen cập bến, Oanh Dạ nhanh chóng phi thân lên hành lang bằng trúc. Động tác loài điểu nhi nhanh nhẹn thoát tục, trong hình dạng y không khác chi tiên tử giáng thế. Ánh mắt nhu tình lay động mang theo biết bao con sóng ôn nhu mềm mỏng cùng biết bao dịu dàng quan thiết, "Thu Hoa, ân, hôm nay ta ở thư trai phát hiện được mấy quyển sách này, nghe người ta bảo chất lượng không tồi đâu, là do Nguyễn phu tử vô cùng nổi tiếng, uyên thâm bác học, trí tuệ vô song viết đó."
Sắc mặc Thu Hoa đột nhiên biến chuyển, trong nhãn quang dường như lộ ra vài tia nũng nịu giận dỗi, sao người kia chẳng chịu hỏi thăm mình gì cả đã lo khoe sách rồi. Hắn chẳng nói chẳng rằng xoay người đi thẳng vào trong tiểu ốc, tiếng bước chân nghe có chút nặng nề, dường như cố tình dậm xuống vậy.
Oanh Dạ chẳng hề để ý dù chỉ là tí xíu đến thái độ của đối phương, xách theo vật hôm nay đã mua được ngoài chợ, bước theo hắn thẳng tiến vào trong nhà. Y chạy vượt lên bên cạnh hắn, lại tiếp tục nói: "Hôm nay ta ở chợ nghe nói, chẳng bao lâu nữa sẽ đến kỳ thi Hương, ta cũng giúp ngươi báo danh luôn rồi."
Người kia nãy giờ còn đang giận dỗi trong lòng, nghe xong câu này đùng đùng phát tiết, nổi giận cực điểm, "Oanh Dạ, ngươi, ngươi sao lại thế chứ! Ta đã nói không biết bao lần rồi, ta không muốn rời khỏi nơi đây!" Nói gì thì nói, Thu Hoa những lúc nổi giận thực sự nhìn rất đáng yêu nha, quả là tiểu hài tử nổi cơn thịnh nộ trông còn khả ái gấp trăm lần so với thường nhật a.
Giật mình đánh thót vì câu nói to tiếng vừa rồi của hắn, đưa mắt nhìn hắn trong kinh ngạc, ngay sau đó Oanh Dạ vẫn thản nhiên cười rất dễ thương, "Hài tử ngốc, chỉ có thể lên kinh ứng thí, dựa vào khoa trường ngươi mới có thể nắm được trong tay cái mà thế gian gọi là vinh hoa phú quý hưởng hoài chẳng hết của nhân gian, sống thật tốt cho qua ngày..."
"Đây là ngươi muốn đuổi ta đi phải không?"
Oanh Dạ ngưng mắt nhìn vào cậu thiếu niên quật cường đứng trước mặt mình, trong lòng không khỏi cười thầm tính trẻ con của hắn. Mấy năm gần đây, tính cách hắn không chịu thay đổi chút nào cả!
"Đương nhiên không phải," Oanh Dạ ấn vai Thu Hoa để hắn ngồi xuống cho đàng hoàng, vươn đầu nhìn chằm chằm vào mắt hắn, từ tốn cất lên thanh âm trong trẻo quen thuộc, "Nếu như ngươi thích ở đây, đương nhiên vĩnh viễn sau này đều có thể ở đây. Chỉ là, ngươi dù sao cũng là người, chung quy không thể hoang phí cả một đời ẩn nấp trong nơi hoang sơn dã lĩnh như thế này được."
"Vì sao lại không thể?" - Thu Hoa nghiêm túc tuân vấn y, nhãn thần kỳ quái nhìn chăm chú vào mặt y không chút chớp mắt. Đã như vậy, nhãn mâu của hắn lúc nào cũng như đang cười, tiếu ý ẩn ẩn ôn nhu luôn xoa dịu được cái đầu bốc hoả của hắn bất kỳ lúc nào, "Ta thường hay nghĩ rằng, sẽ cùng với ngươi cứ như vậy mà sống yên yên ổn ổn tại nơi này đến trọn kiếp dương gian."
Hắn không hiểu được, vì sao Oanh Dạ cứ luôn muốn đuổi hắn đi, nếu đã chán ghét hắn như vậy, tại sao khi trước lại đối hắn tốt như thế?
Hai năm đầu tiên khi hắn vừa bắt đầu lưu lại nơi này, Oanh Dạ luôn luôn sợ hắn không quen, không thích nghi được, ngày nào cũng dùng pháp thuật đưa hắn đi ra ngoài sơn cốc cách xa cả hàng trăm dặm, đến tiểu thành nơi có con người sinh sống cư ngụ chơi đùa vui vẻ, du ngoạn khắp phố phường không sót một chỗ nào, sau đó còn mua rất nhiều rất nhiều những thứ đồ vật con người hay sử dụng, thậm chí còn dẫn hắn đến thư viện để đọc sách.
Sau này, hắn không thể nào chống lại nổi sự nhớ nhung cồn cào trong tâm tưởng, ngày ngày mong ngóng Oanh Dạ về chơi với hắn, nhưng chẳng thấy tăm hơi người nam tử vận y phục ánh màu nâu đỏ mị người đâu cả, liền lén bỏ trốn quay trở về sơn cốc. Oanh Dạ cũng chẳng hề trách cứ, chỉ là suốt ngày cứ đi mua những loại sách vở dạy chữ nghĩa lễ giáo về để hết trong phòng cùng văn phòng tứ bảo, để cho hắn tự mình học tập vậy.
"Oanh Dạ," - Ngữ khí Thu Hoa có đôi chút ngập ngừng, sau cùng hắn e dè cất tiếng, "Ngươi, chán ghét ta đến vậy sao?"
Hắn, cuối cùng cũng không chịu nổi, đem hết tất cả những nghi hoặc chôn chặt nơi đáy lòng thổn thức ra hỏi y.
Oanh Dạ nheo nheo mắt hướng ra xa. Khoé môi vẫn thường trực một nụ cười nhẹ nhàng như trà mi hé nụ, khẽ khàng cong lên, kiều diễm. Y không nhìn Thu Hoa, chỉ là thần tình y thản nhiên như có chút gì hờ hững nhìn ra ngoài song cửa, tựa hồ căn bản không hề nghe thấy thanh âm thoát xuất câu vừa rồi của đối phương.
Thu Hoa trông thấy sắc mặt y như thế thình lình phát hoảng, "Oanh Dạ, ngươi, ngươi đừng hiểu lầm, ta không, ta không có ý, ta không có ý khác..." - Hắn sợ nhất chính là Oanh Dạ không nói không rằng, bộ dạng xuất thần không màng đến bất kỳ cái gì xung quanh y như vậy. Trước giờ hắn vẫn luôn luôn cảm giác được y chính là một tiên nhân chân chính, mờ mờ ảo ảo, như có như không, có thể biến mất không lưu lại dấu vết bất kỳ lúc nào, hình như còn có thể phóng vút lên trời bay đi những khi nào y thích nữa.
"Hài tử ngốc," - gương mặt Oanh Dạ điềm tĩnh bình hoà, đưa tay xoa xoa lên đầu hắn ôn nhu nói, "Ta có thể nào lại chán ghét ngươi được chứ?"
Vừa trông thấy nụ cười quen thuộc nhu nhã thanh tú vô cùng ôn hoà của y, Thu Hoa không nhịn được liền gạt tay y sang một bên. Gương mặt niên thiếu đỏ hồng lên đến tận mang tai, ngữ khí hắn vô cùng uỷ khuất, "Vậy tai sao người vẫn cứ luôn muốn đuổi ta đi thế..."
"Nơi đây vĩnh viễn là nhà của Thu Hoa a," - Oanh Dạ cười mỉm, ánh mắt quan hoài âu yếm hướng đến người thiếu niên tính khí vẫn còn rất trẻ con ấy, "Ta chỉ sợ ngươi một ngày nào đó sẽ cảm thấy cuộc sống như thế này quá sức khô khan đơn điệu, rồi ngươi sinh ra chán ghét cuộc sống ấy, ngươi chỉ có một mình cô thân trơ trọi, nếu như không có bản lĩnh, muốn rời khỏi nơi đây sợ rằng cũng không có cách nào sống sót."
"Không đâu!" - Thu Hoa đột nhiên đứng dậy, khiến cho ghế trúc phát ra âm thanh ầm ầm kẽo kẹt vì bị lôi đi trên sàn trúc, "Ta thích nơi này, thích cuộc sống như thế này, thích... Oanh Dạ."
Nói đến cuối câu, đột nhiên thanh âm hắn trở nên nhỏ xíu như muỗi vo ve, không thể nào nghe được.
Đuôi lông mày phất diễm như hoạ lên làn thu ba thăm thẳm hờ hững dưới ánh dương quang dịu nhẹ. Hàng mi cong vút khẽ cuốn lên để lộ hai ngôi đồng tử sáng rỡ tựa tinh tú ngự trị, Oanh Dạ hạ thấp giọng cất lên thanh âm ấm áp từ tốn truyền đến tai hắn, cuộn quanh thân người hắn. Giọng nói viên nhuận lúc trầm lúc bổng như khúc sáo diều réo rắt nơi thiên nhai rộng lớn, nhẹ nhàng mê hoặc động nhân cùng trong trẻo, "A, ta cũng, thích Thu Hoa a."
Khuôn mặt Thu Hoa bất giác đỏ bừng. Hồng ấn kéo dài đến tận mang tai, bẽn lẽn cùng ngượng ngùng, nhất thời tay chân lóng ngóng, không biết phải làm gì chứ đừng bảo là phải ăn nói ra sao. Cảm tình xúc động, như nghẹn ngào vì hạnh phúc. Hắn đương nhiên hiểu rất rõ câu nói kia của Oanh Dạ, cũng như tấm lòng của Oanh Dạ đối với hắn. Thích, là một loại cảm xúc đối với hắn mà nói quả rất ngọt ngào. Giữa muôn trùng sơn cốc vắng vẻ, chỉ có mỗi y ngày ngày làm bạn với hắn, nảy sinh cảm tình là chuyện đương nhiên, nhưng được chính người tự mình thừa nhận càng thêm vô vàn hạnh phúc. Không hề ẩn tàng bất kỳ ý niệm bồng bềnh tươi đẹp gì cả, trong mắt Oanh Dạ, hắn trước giờ vẫn vậy, vẫn là một hài tử dễ thương bướng bỉnh mà thôi.
Vì thế, tất cả mọi tâm tình hứng khởi, mọi xúc cảm trong lòng đang ào ạt dâng trào, bỗng chốc biến mất sạch sẽ không để lại chút dấu vết gì cả.
Oanh Dạ nhìn bộ dạng như thế của hắn, không nhịn được phải bật cười. Ánh mắt ôn nhu quan thiết ngắm nhìn người thanh niên trước mắt mình, vừa nãy thì mừng rỡ ra mặt, hớn ha hớn hở, bây giờ lại rầu rĩ mặt ủ mày chau. Biểu tình cứ thiên biến vạn hoá như vậy, quả khiến người khác cảm thấy rất hứng thú trong lòng, thực sự là.... ân, rất khả ái nha. Bao nhiêu năm nay, tính tình ngươi vẫn cứ vậy, hờn dỗi rồi lại hoan hỉ, thật giống một hài tử, nhưng mà...
"Được rồi được rồi," - Oanh Dạ nhẹ giọng vỗ về. Thanh âm trong trẻo êm như rót từng giọt mật rừng tròn trĩnh ngọt lịm vào trong tai hắn, dỗ dành: "Nếu sau này ngươi không muốn, ta sẽ không ép buộc ngươi làm điều gì miễn cưỡng đâu."
Nói xong, y theo đó đứng dậy cất bước rời đi.
Không nhịn được, Thu Hoa tiện thể thấy y đứng lên liền đứng phắt dậy, đi theo sau lưng y. Bất chợt dừng lại nơi hành lang trúc tao nhã nhỏ bé, đôi mắt trong sáng ngưng thần ngắm nhìn bóng lưng to lớn khoác màu y phục nâu đỏ của y như toả sáng rực rỡ dưới ánh tà huy đạm mạc. Cây cột quấn quanh những dây hoa kỳ lạ phôi màu tím thẫm nở trên nền lá xanh ngắt nâng đỡ, hết dây này đến dây khác, liên tục nối tiếp nhau, cùng với sóng nước mênh mang chầm chậm trôi dạt bao quanh toà tiểu ốc, bắt lấy tia dương quang đang dần leo lét buổi chiều muộn đang dần kéo đến, lấp lánh một thứ ánh sắc kỳ ảo huyền huyễn bao bọc lấy không gian. Dường như trong bức tranh phong cảnh ấy đang buông lớp màu trầm mặc trong thanh âm heo hút, tĩnh lặng thanh bình. Làn khói nước mơn man chơi đùa trêu ghẹo tựa dải lụa đào phất phơ uốn lượn phớt qua gương mặt người nam tử. Người nam tử ấy vẫn như thế, ngày qua ngày, luôn là tuổi xuân thắm đượm như năm nào y từng cứu hắn thoát khỏi bàn tay của tử thần đang chầu chực cướp lấy linh hồn hắn. Dưới bóng chiều muôn màu muôn vẻ, khuôn mặt tuấn tú mị kiều ấy của y chợt ẩn chợt hiện. Dù biết rằng y không phải tiên nhân, nhưng trong lòng hắn, y luôn là một tiên nhân, vĩnh viễn như thế.
Mỗi khi không phải đi ra thị trấn, mái tóc Oanh Dạ cũng như trước, không chút thay đổi. Suối tóc đen nhánh phủ loà xoà xoã dài xuống quá gối, nhưng tuyệt không hề có chút gì bụi bẩn hay rối rắm bám vào được trên mái tóc ấy. Tóc dài dựa theo cước bộ nhanh nhẹn của y, thỉnh thoảng lại bị gió chiều cuốn lên lất phất.
Thu Hoa chậm rãi ngồi xuống, yên lặng ngắm nhìn người kia vui đùa thoả thích cùng làn nước mát rượi. Oanh Dạ... Hắn trầm mặc gọi trong lòng hai tiếng thân thương. Lúc này hắn chẳng còn nghe được gì nữa, có chăng danh tự ấy đã che lấp đi những thanh âm tạp niệm bên ngoài cùng khung cảnh lạc mịch.
Tám năm nay, Oanh Dạ đôi lúc giống như một người trưởng bối, thường hay thuyết giáo hắn. Phần lớn thời gian, y lại như người huynh trưởng, hoặc là bằng hữu, cùng hắn chơi đùa trêu chọc, cười nói ầm ĩ vô cùng náo nhiệt. Đến ngày giỗ phụ mẫu hắn, y sẽ an an tĩnh tĩnh ngồi bên cạnh hắn, ôm chặt lấy hắn, nhẹ nhàng khuyên nhủ, an ủi vỗ về, cùng ngắm nhìn cánh rừng rộng lớn trước mắt đắm chìm vào dòng suy nghĩ mông lung trong đầu.
Oanh Dạ rất rất thích hát. Giọng hát thanh thanh linh linh của y luôn xướng lên những khúc hát tuyệt mỹ thần hồn, kinh tâm động phách, mê hoặc nhân tâm. Dù rằng giọng hát ấy đạm nhiên hờ hững, nhưng thi thoảng cũng bắt gặp được những tia phiền muộn cùng thương cảm oán hận chất chứa trong tiếng ca lãng đãng hoà vào không trung cô tịch.
"Oanh Dạ!" - Thu Hoa bất thình lình nhảy lên một lá sen cực lớn, hơi khom người dồn trọng tâm lên lá sen, phiêu đến sau lưng y, bất giác cất tiếng nói như sợ rằng cả đời này chẳng còn cơ hội nào để nói với y. Hắn hô lớn, "Oanh Dạ! Oanh Dạ!"
"Làm sao thế?" - Oanh Dạ xoay người. Ánh mắt sắc lẻm khẽ đưa đầy nồng nàn cùng tư ý. Nụ cười mỉm chi quen thuộc liếc nhìn người ở sau lưng.
Hoảng hoảng hốt hốt, thần hồn của Thu Hoa như tan đi đâu mất trước gương mặt mị kiều không bút nào tả siết ấy của y, si si mê mê ngây ngốc cả người ra ngắm nhìn ánh mắt tựa vô vàn tinh tú đang loé sáng trước mặt. Gương mặt khi cười của y lúc nào cũng thế, như một liều thuốc độc, hoặc như một loại cổ trùng sặc sỡ thu hút ánh nhìn, mê hoặc chúng nhân, lại như một thứ rượu hương xuân ngào ngạt thơm lừng khiêu khích, khiến người khác nhìn vào dù chỉ là thoáng qua cũng đủ rơi vào mê đắm say sưa, tuý luý hồng nhan mà chẳng nguyện lòng kiềm chế.
Không nhịn được, hắn vươn tay về trước ôm lấy thắt lưng đối phương, cúi đầu khẽ nói: "Oanh Dạ..."
Thân thể người kia có chút giật mình, sau đó trở nên cứng đơ như bảo thạch. Oanh Dạ hốt nhiên buông lỏng người, chuyển thân quay về phía sau ôn nhu nhìn hắn. Y đưa đôi tay ẩn giấu trong y tụ dài rộng phất phơ trong gió như hai cánh chim, thuận theo đấy mà nhu hoà ôm lấy người sau lưng, nhẹ giọng ân cần, "Thu Hoa, ngươi rốt cuộc làm sao thế?"
"Oanh Dạ, ta thích ngươi."
Tiếu ý sâu sắc. Gương mặt thanh linh tú khí vô cùng khả ái của y nhoẻn miệng cười, má lúm đồng tiền hai bên quả rất dễ thương, rất ưa nhìn. Oanh Dạ hướng đến hắn lẩm bẩm, "Ta cũng thích Thu Hoa a!"
"Không phải," - Thu Hoa liều mạng lắc lắc đầu không khác chi một hài tử, "Ta nói không phải là loại yêu thích quan tâm đến trẻ con như thế! Ta thật sự rất thích Oanh Dạ, là thật lòng thật dạ thích Oanh Dạ!"
Nghe như vậy, khoé môi Oanh Dạ cong lên một nụ cười tràn ngập xuân ý, lai láng hữu tình, mị kiều diễm tuyệt, "Thích còn có thật với giả sao?"
"Ta..." - Khuôn mặt bạch tích của hắn vốn đã hồng nay còn hồng hơn, Thu Hoa ngượng ngùng bướng bỉnh, lớn giọng lấn át cả y, "Ta là giống như nam nhân thích nữ nhân kia, ta thích Oanh Dạ!" - Hắn tuy rằng đã nhiều năm sống trong sơn cốc, cách ngoại thế nhân, không hề cất bước ra khỏi cánh rừng rộng lớn này, nhưng ít ra cũng đã tồn tại được trên dương thế này hơn mười năm rồi. Mười năm ấy cho dù ít khi tiếp xúc với nhân loại, đối với ái tình, cũng mơ mơ hồ hồ hiểu được vài chuyện nha.
Oanh Dạ trong lòng kinh hoảng, "Thu Hoa, ngươi ăn nói xằng bậy gì đó, ta là nam nhân mà!" - Ách, hay đúng hơn, là một điểu yêu giống đực nha.
"Ta không nói xằng nói bậy gì hết." - Thanh niên quật cường cùng kiên trì, nhấn mạnh từng chữ từng lời thốt ra, "Cho dù Oanh Dạ không phải là nữ nhân, thậm chí không phải là người, ta cũng vẫn thích!"
Vòng eo bị hắn chế trụ, siết chặt, chính xác là không cách nào vùng vẫy hay kiếm cách thoát được, ánh mắt Oanh Dạ từ từ chìm vào mê hoặc mông mông lung lung ngắm nhìn người thanh niên tính cách ương bướng vẫn như hài tử trước mặt, "Ngươi nói, thích..."
"Ân."
"Ngươi, thích ta cái gì?" - Gương mặt Oanh Dạ nhìn bao phủ một lớp sầu muộn băng lãnh, thập phần khổ não. Khoé miệng y bỗng dưng cong lên đầy chua chát. Ánh mắt sắc nhọn như vầng trăng khuyết đi một mảnh rộng lớn, lãnh liệt chiếu thẳng tia nhìn không mấy thân thiện vào Thu Hoa, nhưng lại nhìn tựa như y đang cười vậy, vẫn là nụ cười trước giờ không hề suy suyển ấy.
Thu Hoa do dự một chút, buông lỏng hai tay, lui về phía sau hai bước.
"Ta thích tiếng ca của ngươi!"
"Còn có?"
Thần tình như che phủ lớp sương mù ảo ảnh. Ánh mắt trong vắt như đắm chìm vào hồng trần mê hoặc một nụ cười hơn cả xuân noãn hoa khai, như hoa như ngọc, hơn cả đào lý thê diễm, hơn cả tử hoa mị kiều. Thu Hoa đưa mắt ngắm nhìn đôi nhãn mâu như thu tẫn cả làn yên vũ thu ba trong lòng lất phất lớp mưa xuân dịu dàng kia của y, lập tức sắc mặt nghiêm chỉnh. Thanh âm hắn nhẹ nhàng thoát xuất, "Ta thích nụ cười của ngươi!"
Năm đó, mười tám tuổi, Thu Hoa đứng trên chiếc lá sen cực đại nơi huyễn hồ ảo dị trong sơn cốc, thần tình nghiêm túc, ngữ khí kiên định đối Oanh Dạ thốt lên một tiếng, thích.
Thu Hoa trông thấy sắc mặt y như thế thình lình phát hoảng, "Oanh Dạ, ngươi, ngươi đừng hiểu lầm, ta không, ta không có ý, ta không có ý khác..." - Hắn sợ nhất chính là Oanh Dạ không nói không rằng, bộ dạng xuất thần không màng đến bất kỳ cái gì xung quanh y như vậy. Trước giờ hắn vẫn luôn luôn cảm giác được y chính là một tiên nhân chân chính, mờ mờ ảo ảo, như có như không, có thể biến mất không lưu lại dấu vết bất kỳ lúc nào, hình như còn có thể phóng vút lên trời bay đi những khi nào y thích nữa.
"Hài tử ngốc," - gương mặt Oanh Dạ điềm tĩnh bình hoà, đưa tay xoa xoa lên đầu hắn ôn nhu nói, "Ta có thể nào lại chán ghét ngươi được chứ?"
Vừa trông thấy nụ cười quen thuộc nhu nhã thanh tú vô cùng ôn hoà của y, Thu Hoa không nhịn được liền gạt tay y sang một bên. Gương mặt niên thiếu đỏ hồng lên đến tận mang tai, ngữ khí hắn vô cùng uỷ khuất, "Vậy tai sao người vẫn cứ luôn muốn đuổi ta đi thế..."
"Nơi đây vĩnh viễn là nhà của Thu Hoa a," - Oanh Dạ cười mỉm, ánh mắt quan hoài âu yếm hướng đến người thiếu niên tính khí vẫn còn rất trẻ con ấy, "Ta chỉ sợ ngươi một ngày nào đó sẽ cảm thấy cuộc sống như thế này quá sức khô khan đơn điệu, rồi ngươi sinh ra chán ghét cuộc sống ấy, ngươi chỉ có một mình cô thân trơ trọi, nếu như không có bản lĩnh, muốn rời khỏi nơi đây sợ rằng cũng không có cách nào sống sót."
"Không đâu!" - Thu Hoa đột nhiên đứng dậy, khiến cho ghế trúc phát ra âm thanh ầm ầm kẽo kẹt vì bị lôi đi trên sàn trúc, "Ta thích nơi này, thích cuộc sống như thế này, thích... Oanh Dạ."
Nói đến cuối câu, đột nhiên thanh âm hắn trở nên nhỏ xíu như muỗi vo ve, không thể nào nghe được.
Đuôi lông mày phất diễm như hoạ lên làn thu ba thăm thẳm hờ hững dưới ánh dương quang dịu nhẹ. Hàng mi cong vút khẽ cuốn lên để lộ hai ngôi đồng tử sáng rỡ tựa tinh tú ngự trị, Oanh Dạ hạ thấp giọng cất lên thanh âm ấm áp từ tốn truyền đến tai hắn, cuộn quanh thân người hắn. Giọng nói viên nhuận lúc trầm lúc bổng như khúc sáo diều réo rắt nơi thiên nhai rộng lớn, nhẹ nhàng mê hoặc động nhân cùng trong trẻo, "A, ta cũng, thích Thu Hoa a."
Khuôn mặt Thu Hoa bất giác đỏ bừng. Hồng ấn kéo dài đến tận mang tai, bẽn lẽn cùng ngượng ngùng, nhất thời tay chân lóng ngóng, không biết phải làm gì chứ đừng bảo là phải ăn nói ra sao. Cảm tình xúc động, như nghẹn ngào vì hạnh phúc. Hắn đương nhiên hiểu rất rõ câu nói kia của Oanh Dạ, cũng như tấm lòng của Oanh Dạ đối với hắn. Thích, là một loại cảm xúc đối với hắn mà nói quả rất ngọt ngào. Giữa muôn trùng sơn cốc vắng vẻ, chỉ có mỗi y ngày ngày làm bạn với hắn, nảy sinh cảm tình là chuyện đương nhiên, nhưng được chính người tự mình thừa nhận càng thêm vô vàn hạnh phúc. Không hề ẩn tàng bất kỳ ý niệm bồng bềnh tươi đẹp gì cả, trong mắt Oanh Dạ, hắn trước giờ vẫn vậy, vẫn là một hài tử dễ thương bướng bỉnh mà thôi.
Vì thế, tất cả mọi tâm tình hứng khởi, mọi xúc cảm trong lòng đang ào ạt dâng trào, bỗng chốc biến mất sạch sẽ không để lại chút dấu vết gì cả.
Oanh Dạ nhìn bộ dạng như thế của hắn, không nhịn được phải bật cười. Ánh mắt ôn nhu quan thiết ngắm nhìn người thanh niên trước mắt mình, vừa nãy thì mừng rỡ ra mặt, hớn ha hớn hở, bây giờ lại rầu rĩ mặt ủ mày chau. Biểu tình cứ thiên biến vạn hoá như vậy, quả khiến người khác cảm thấy rất hứng thú trong lòng, thực sự là.... ân, rất khả ái nha. Bao nhiêu năm nay, tính tình ngươi vẫn cứ vậy, hờn dỗi rồi lại hoan hỉ, thật giống một hài tử, nhưng mà...
"Được rồi được rồi," - Oanh Dạ nhẹ giọng vỗ về. Thanh âm trong trẻo êm như rót từng giọt mật rừng tròn trĩnh ngọt lịm vào trong tai hắn, dỗ dành: "Nếu sau này ngươi không muốn, ta sẽ không ép buộc ngươi làm điều gì miễn cưỡng đâu."
Nói xong, y theo đó đứng dậy cất bước rời đi.
Không nhịn được, Thu Hoa tiện thể thấy y đứng lên liền đứng phắt dậy, đi theo sau lưng y. Bất chợt dừng lại nơi hành lang trúc tao nhã nhỏ bé, đôi mắt trong sáng ngưng thần ngắm nhìn bóng lưng to lớn khoác màu y phục nâu đỏ của y như toả sáng rực rỡ dưới ánh tà huy đạm mạc. Cây cột quấn quanh những dây hoa kỳ lạ phôi màu tím thẫm nở trên nền lá xanh ngắt nâng đỡ, hết dây này đến dây khác, liên tục nối tiếp nhau, cùng với sóng nước mênh mang chầm chậm trôi dạt bao quanh toà tiểu ốc, bắt lấy tia dương quang đang dần leo lét buổi chiều muộn đang dần kéo đến, lấp lánh một thứ ánh sắc kỳ ảo huyền huyễn bao bọc lấy không gian. Dường như trong bức tranh phong cảnh ấy đang buông lớp màu trầm mặc trong thanh âm heo hút, tĩnh lặng thanh bình. Làn khói nước mơn man chơi đùa trêu ghẹo tựa dải lụa đào phất phơ uốn lượn phớt qua gương mặt người nam tử. Người nam tử ấy vẫn như thế, ngày qua ngày, luôn là tuổi xuân thắm đượm như năm nào y từng cứu hắn thoát khỏi bàn tay của tử thần đang chầu chực cướp lấy linh hồn hắn. Dưới bóng chiều muôn màu muôn vẻ, khuôn mặt tuấn tú mị kiều ấy của y chợt ẩn chợt hiện. Dù biết rằng y không phải tiên nhân, nhưng trong lòng hắn, y luôn là một tiên nhân, vĩnh viễn như thế.
Mỗi khi không phải đi ra thị trấn, mái tóc Oanh Dạ cũng như trước, không chút thay đổi. Suối tóc đen nhánh phủ loà xoà xoã dài xuống quá gối, nhưng tuyệt không hề có chút gì bụi bẩn hay rối rắm bám vào được trên mái tóc ấy. Tóc dài dựa theo cước bộ nhanh nhẹn của y, thỉnh thoảng lại bị gió chiều cuốn lên lất phất.
Thu Hoa chậm rãi ngồi xuống, yên lặng ngắm nhìn người kia vui đùa thoả thích cùng làn nước mát rượi. Oanh Dạ... Hắn trầm mặc gọi trong lòng hai tiếng thân thương. Lúc này hắn chẳng còn nghe được gì nữa, có chăng danh tự ấy đã che lấp đi những thanh âm tạp niệm bên ngoài cùng khung cảnh lạc mịch.
Tám năm nay, Oanh Dạ đôi lúc giống như một người trưởng bối, thường hay thuyết giáo hắn. Phần lớn thời gian, y lại như người huynh trưởng, hoặc là bằng hữu, cùng hắn chơi đùa trêu chọc, cười nói ầm ĩ vô cùng náo nhiệt. Đến ngày giỗ phụ mẫu hắn, y sẽ an an tĩnh tĩnh ngồi bên cạnh hắn, ôm chặt lấy hắn, nhẹ nhàng khuyên nhủ, an ủi vỗ về, cùng ngắm nhìn cánh rừng rộng lớn trước mắt đắm chìm vào dòng suy nghĩ mông lung trong đầu.
Oanh Dạ rất rất thích hát. Giọng hát thanh thanh linh linh của y luôn xướng lên những khúc hát tuyệt mỹ thần hồn, kinh tâm động phách, mê hoặc nhân tâm. Dù rằng giọng hát ấy đạm nhiên hờ hững, nhưng thi thoảng cũng bắt gặp được những tia phiền muộn cùng thương cảm oán hận chất chứa trong tiếng ca lãng đãng hoà vào không trung cô tịch.
"Oanh Dạ!" - Thu Hoa bất thình lình nhảy lên một lá sen cực lớn, hơi khom người dồn trọng tâm lên lá sen, phiêu đến sau lưng y, bất giác cất tiếng nói như sợ rằng cả đời này chẳng còn cơ hội nào để nói với y. Hắn hô lớn, "Oanh Dạ! Oanh Dạ!"
"Làm sao thế?" - Oanh Dạ xoay người. Ánh mắt sắc lẻm khẽ đưa đầy nồng nàn cùng tư ý. Nụ cười mỉm chi quen thuộc liếc nhìn người ở sau lưng.
Hoảng hoảng hốt hốt, thần hồn của Thu Hoa như tan đi đâu mất trước gương mặt mị kiều không bút nào tả siết ấy của y, si si mê mê ngây ngốc cả người ra ngắm nhìn ánh mắt tựa vô vàn tinh tú đang loé sáng trước mặt. Gương mặt khi cười của y lúc nào cũng thế, như một liều thuốc độc, hoặc như một loại cổ trùng sặc sỡ thu hút ánh nhìn, mê hoặc chúng nhân, lại như một thứ rượu hương xuân ngào ngạt thơm lừng khiêu khích, khiến người khác nhìn vào dù chỉ là thoáng qua cũng đủ rơi vào mê đắm say sưa, tuý luý hồng nhan mà chẳng nguyện lòng kiềm chế.
Không nhịn được, hắn vươn tay về trước ôm lấy thắt lưng đối phương, cúi đầu khẽ nói: "Oanh Dạ..."
Thân thể người kia có chút giật mình, sau đó trở nên cứng đơ như bảo thạch. Oanh Dạ hốt nhiên buông lỏng người, chuyển thân quay về phía sau ôn nhu nhìn hắn. Y đưa đôi tay ẩn giấu trong y tụ dài rộng phất phơ trong gió như hai cánh chim, thuận theo đấy mà nhu hoà ôm lấy người sau lưng, nhẹ giọng ân cần, "Thu Hoa, ngươi rốt cuộc làm sao thế?"
"Oanh Dạ, ta thích ngươi."
Tiếu ý sâu sắc. Gương mặt thanh linh tú khí vô cùng khả ái của y nhoẻn miệng cười, má lúm đồng tiền hai bên quả rất dễ thương, rất ưa nhìn. Oanh Dạ hướng đến hắn lẩm bẩm, "Ta cũng thích Thu Hoa a!"
"Không phải," - Thu Hoa liều mạng lắc lắc đầu không khác chi một hài tử, "Ta nói không phải là loại yêu thích quan tâm đến trẻ con như thế! Ta thật sự rất thích Oanh Dạ, là thật lòng thật dạ thích Oanh Dạ!"
Nghe như vậy, khoé môi Oanh Dạ cong lên một nụ cười tràn ngập xuân ý, lai láng hữu tình, mị kiều diễm tuyệt, "Thích còn có thật với giả sao?"
"Ta..." - Khuôn mặt bạch tích của hắn vốn đã hồng nay còn hồng hơn, Thu Hoa ngượng ngùng bướng bỉnh, lớn giọng lấn át cả y, "Ta là giống như nam nhân thích nữ nhân kia, ta thích Oanh Dạ!" - Hắn tuy rằng đã nhiều năm sống trong sơn cốc, cách ngoại thế nhân, không hề cất bước ra khỏi cánh rừng rộng lớn này, nhưng ít ra cũng đã tồn tại được trên dương thế này hơn mười năm rồi. Mười năm ấy cho dù ít khi tiếp xúc với nhân loại, đối với ái tình, cũng mơ mơ hồ hồ hiểu được vài chuyện nha.
Oanh Dạ trong lòng kinh hoảng, "Thu Hoa, ngươi ăn nói xằng bậy gì đó, ta là nam nhân mà!" - Ách, hay đúng hơn, là một điểu yêu giống đực nha.
"Ta không nói xằng nói bậy gì hết." - Thanh niên quật cường cùng kiên trì, nhấn mạnh từng chữ từng lời thốt ra, "Cho dù Oanh Dạ không phải là nữ nhân, thậm chí không phải là người, ta cũng vẫn thích!"
Vòng eo bị hắn chế trụ, siết chặt, chính xác là không cách nào vùng vẫy hay kiếm cách thoát được, ánh mắt Oanh Dạ từ từ chìm vào mê hoặc mông mông lung lung ngắm nhìn người thanh niên tính cách ương bướng vẫn như hài tử trước mặt, "Ngươi nói, thích..."
"Ân."
"Ngươi, thích ta cái gì?" - Gương mặt Oanh Dạ nhìn bao phủ một lớp sầu muộn băng lãnh, thập phần khổ não. Khoé miệng y bỗng dưng cong lên đầy chua chát. Ánh mắt sắc nhọn như vầng trăng khuyết đi một mảnh rộng lớn, lãnh liệt chiếu thẳng tia nhìn không mấy thân thiện vào Thu Hoa, nhưng lại nhìn tựa như y đang cười vậy, vẫn là nụ cười trước giờ không hề suy suyển ấy.
Thu Hoa do dự một chút, buông lỏng hai tay, lui về phía sau hai bước.
"Ta thích tiếng ca của ngươi!"
"Còn có?"
Thần tình như che phủ lớp sương mù ảo ảnh. Ánh mắt trong vắt như đắm chìm vào hồng trần mê hoặc một nụ cười hơn cả xuân noãn hoa khai, như hoa như ngọc, hơn cả đào lý thê diễm, hơn cả tử hoa mị kiều. Thu Hoa đưa mắt ngắm nhìn đôi nhãn mâu như thu tẫn cả làn yên vũ thu ba trong lòng lất phất lớp mưa xuân dịu dàng kia của y, lập tức sắc mặt nghiêm chỉnh. Thanh âm hắn nhẹ nhàng thoát xuất, "Ta thích nụ cười của ngươi!"
Năm đó, mười tám tuổi, Thu Hoa đứng trên chiếc lá sen cực đại nơi huyễn hồ ảo dị trong sơn cốc, thần tình nghiêm túc, ngữ khí kiên định đối Oanh Dạ thốt lên một tiếng, thích.
4 comments:
ấy... cái chương này cute nga~~~ :">
giờ ta mới để ý... người ta nuôi thê tử từ bé thì còn có chứ lần đầu thấy người nuôi tướng công từ bé như em Oanh Dạ đó nha =]] (ấy là ta ko tính đến trường hợp phụ tử đấy)
P.S: nàng đã có vote... ta sẽ vote cho nàng đây ;)
cho ta hỏi "ôn nhu quan thiết" là sao thế? ôn nhu thì khỏi bàn, nhưng quan thiết thì ...pó tay!
À à, cảm nghĩ của ta cũng như Hisagi a, nuôi chồng từ bé, hêhê, hay! mà pé công từ lúc 8 tuổi đã...thế cơ à *cười đểu*
đâu đâu? vote đâu? sao ta ko thấy! chỉ ta coi chỗ nào để ta còn ủng hộ nữa chứ!! nhìn từ trên xuống dưới có thấy chỗ nào đâu!!
Thanks ban nhieu lam *bow*
Post a Comment
Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.