Friday, March 18, 2011

Chó ơi...

Khuya rồi nhỉ?

Đã 1 ngày rồi, chị không còn được nghe thấy tiếng sủa gâu gâu của em mừng chị mỗi lần chị đi làm về hay đi học về khuya, chẳng còn những lần em chồm lên người chị, cào cào làm bẩn chiếc áo khoác dày cộm, chẳng còn những ánh mắt long lanh dễ thương, đôi tai cụp xuống phía sau, ra dáng đáng yêu, để đổi lại những cái vỗ vỗ đầu ôm ấp.

Đã 1 ngày rồi, chị không còn được ôm em, vuốt ve bộ lông của em, ấp em vào lòng những đêm trời tối.

Đã 1 ngày rồi, chị không còn được cất tiếng kêu em xuống ăn cơm như mọi lần chị hay làm và em nhìn chị đòi ăn trông đáng yêu đến thế.

Đã 1 ngày rồi, chưa bao giờ chị về nhà lại trông ngóng tiếng sủa của em, tiếng em cào cào cửa lách mình qua chấn song sắt ra mừng chị đến như vậy. Điều đầu tiên chị trở về nhà, là nhìn em, là ôm lấy em, là vỗ đầu em, là chào em trước hết, vì lúc đó chưa có ai nghe thấy tiếng xe máy nổ để ra, chỉ có mỗi mình em.

Chị không đặt tên cho em, chỉ đơn giản gọi em là chó. Một con chó dễ thương, mà chị nuôi, chăm sóc nhiều nhất từ xưa đến nay. Những mong rằng, không đặt tên cho em, em không bệnh tật, không ốm yếu, khỏe mạnh, không chết yểu, và điều đó đã chứng tỏ rằng đúng. Nhưng còn những điều khác ghê gớm hơn mà chị cực kỳ căm ghét. Phải đấy, chị về nhà không thấy bóng dáng em đâu, để lại trong lòng chị những thất vọng ê chề vì con điểm không cao, vì những thứ đâu đâu vô tình đập vào mắt chị, vì chẳng còn thấy dáng em ra cổng đón chị nữa.

Sao cái lũ đó không chết hết đi vậy trời? Loài người bây giờ là heo rồi phải không, ăn những thứ càng ngày càng tạp nham, mà bảo rằng nó bổ dưỡng. Nếu như có ai lừa tôi ăn bất kỳ một miếng thịt chó hoặc thịt mèo nào, để tôi biết được thì nhất quyết tôi sẽ không để yên đâu. Cảnh cáo thẳng đấy! Đừng có ở đó bảo rằng thịt chó ngon bổ dưỡng.

Lại tự kỷ rồi.

Đêm nay không còn vuốt vuốt đầu em, chúc em ngủ ngon nữa. Em chẳng còn ở đây, chả biết là bây giờ em đã sang bên kia hay chưa, hay vẫn còn bị nhốt trong những cái lồng chật chội. Dù gì, tụi nó cũng sẽ làm thịt em, ăn thịt em như một món thịt heo thịt bò ngoài chợ bán. Trong một lúc em sơ sẩy, tụi nó đã bắt em, một con chó cực kỳ dữ không bao giờ đến gần người lạ, chỉ luôn thủ trong nhà. Là chị nghĩ như thế thôi. Chị hy vọng, tụi nó chỉ đập một phát thôi, để em ra đi cực kỳ nhanh chóng, không cảm thấy đau đớn hay bất kỳ thứ gì tương tự. Sang đến bên kia, hy vọng rằng những ngày em ở bên chị sẽ bớt đi một phần những cái gọi là nghiệp, mau mau siêu thoát, đầu thai làm một kiếp tốt hơn em nhé. Em cùng các con của em. Vĩnh biệt.

Ngoan nhé bé cưng của chị Xíu, ngủ ngon nha ^^______^^ *vỗ vỗ vào không khí*

Chó ngoan ơi...

1 comments:

Anonymous said...

Mình hiểu được tâm trạng của bạn
Con chó cưng của mình đã bị người ta bắt T^T
Mình đã khóc sướt mướt...
Đến bây giờ mỗi lần nhìn lại hình của nó vẫn còn chưa nguôi nỗi đau mà nước mắt chực trào ra.
Chó là một loài động vật trung thành mà, con người ngày càng ác độc.

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.