Wednesday, December 23, 2009

Ngày 23/12/09: Khi đêm đen thay ngày

Giam mình trong phòng, tranh bước ra ngoài. Ra ngoài, "cứ một bước đi, một bước TIỀN". Mệt, khỏi ra sướng hơn, đóng cửa tự tu.
Tối qua, anh em hì học gõ gõ, vẽ vẽ cái bài luận thực hành, chỉ có giấy với cái đầu nghĩ ra chứ chẳng thực tế gì. Ấy vậy mà lọ mọ tới 3h hơn mới xong. Khỏi ngủ...
Sáng cãi nhau, lại cãi nhau. Những trận không đầu không đuôi và mất lòng nhau. Mệt, đau đầu. Làm một bữa điểm tâm coi. Cũng sáng rồi mà.
Trứng opla, bánh mì, xì dầu, muối, cà phê .... Chà, có gì sướng hơn. Điểm tâm mà, còn có "tâm" nữa chứ. Vừa nhai nhai, vừa đọc vụ Trung Hoa đại lục NỔ chuyện hải quân của họ. Chúng ta có thua gì, thẳng tay chi 6tỷ $$$ mua vũ khí biển và tàu ngầm trong tuần này. Hè hè... Mình yêu nước mình quá. Nhấp ngụm nhỏ cà phê, sao thấy lên hương rồi.
Tối mai là Noel. Nhớ vợ thương ... thân.
Chiều, gục một phát chẳng mơ màng gì. Dậy, ăn tối. cái điện trong nhà này nó là mạng nhện. Được một cao thủ lắp.
Hú hồn, tuần trước chỉ thay cái ổ cắm. Mất điện phòng giữa.
Linh ơi, em xem sao mất đèn phòng ngủ gác lửng rồi?
Lạ vậy, anh xem có chập gì trên đó không anh?
Có, An, em lên xem thế nào. Ủa, sao tự nhiên đèn bếp sáng.
Lay hoay sửa nối bên trên. ỐI TRỜI, một cái nùi lắp lẫn vào nhau. Kinh dị và rối hơn cả dây bom.
Ủa, sao tối thui vậy. Em chay lên lầu coi cái đèn phòng lầu mình sao rồi.
Báo cáo, đèn phòng sáng, đèn hành lang tắt.
Trời, hì hì.
Sửa sửa.
Ủa, mất đèn bếp rồi, đèn hành lang trên lầu sáng lại.
Linh ơi, con. Cái đèn phòng giữa mất rồi. (ặc ặc)
...
An, sau một hồi - Dạ dạ, em pó tay rồi ^^! (ặc ặc)
Hệ thống này em ... chưa được học.
Ờ đúng rồi. Cái ông làm hệ thống này cũng chưa học điện. Ống lắp đại thôi. (nghe sét đánh ngang tai).
Trời, 16 năm nay chưa cháy chập gì àh (O.o)
Chưa, hên là vậy. Thôi, kêu thợ tới kéo lại toàn bộ dây. =.={*@#%^&%)

Hôm nay, có 1 người bật máu chân do không thấy đường xuống phòng tắm. Và 1 người vồ ếch từ 3 bậc thang.Cái sàn nước trơn sệt, ghét. Ucng4 tai không có điện đây mà.

Tối nay, hi vọng không có ma đi từ bàn thờ xuống hành lang nữa... :P

Tuesday, December 22, 2009

22/12/2009

Đọc blog người khác, ít ra cũng nhớ rằng mình còn 1 cái blog.

Năm 12, nói là để là nhiều kỷ niệm nhất. Chắc là thế !

Không bao giờ nghĩ được là tự dưng cuộc đời đi vào hướng khác.

Qua 1 học kỳ, nhiều điều xảy ra, nhiều chuyện xảy ra, ập xuống. Làm nó ghét !!!

Gia đình là thế ! Yêu người khác là thế ! Học hành là thế ! Tiền bạc, ngay cái thứ nó không ưa mà giờ nó hoàn toàn dính chặt vào cái thứ thấm đẫm nhiều thứ mùi khác nhau lẫn lộn không phân biệt được. Rõ là nó cũng thấy đó là một định hướng mới, mà cuối cùng nó vẫn dính vào. Nói đi nói lại, nó vẫn thấy thật bế tắc. Hồi giờ chưa bao giờ suy nghĩ nhiều, nên nó chỉ là một con nhỏ khùng khùng giữa cuộc đời, thấy sao nhiều cái đơn giản mà không ít người lại ưng phức tạp hóa nó lên. Để làm gì? Chả biết.

Tóm lại, nó thấy cuộc đời thật chán nản và vô vị. Ngay lúc này, nó chỉ muốn ngủ luôn, ngủ vùi trong chăn luôn cho xong chuyện. Nhưng, giấc mơ nào rồi cũng tan biến cái vèo, rồi nó cũng phải thức dậy, thấy lộn xộn đủ thứ.

Nó ăn ở lộn xộn, tâm lộn xộn.

Nó là tập trung cao điểm của tất cả những thói hư tật xấu, trừ hút xì ke ma túy ra, chắc những tật xấu nào bạn có thể liệt kê được, nó gom lại hết. Ngay cả câu này, nó cũng được liệt vô chung:

Quét nhà lông mốt lông hai
Cha mẹ đi vắng, dẫn trai vô nhà.

Thế !

Mà có tức, cũng không thấy được điều gì ra hồn cả. Vì cả người nó thương, cũng bay cái vèo giận nó cái rầm chỉ vì nó lỡ miệng lại hỏi về chính trị. Cả gia đình, mỗi người mỗi cách nghĩ, ai cũng thích ép buộc, vô lý, không thấu hiểu. Àh, người lớn ai cũng cho rằng, họ đều là người lớn, có khả năng nhìn thấy được những điểm xấu ở người khác. Chắc có lẽ thế !

Sáng nay nó nhận được một tấm thiệp màu tím, màu nó thích, thích lắm, trong tấm thiệp ấy, cô bạn ấy nói rằng nó vui vẻ lên, cô bạn ấy không thích thấy nó buồn bã. Ừm, như thế này thì nó không buồn nhưng nó vô cảm.

Làm thiệp Noel ra, để làm gì nhỉ? Không biết có được chấp nhận không, hay quăng cáo vèo vào thùng rác? Mà nó cũng chẳng đủ sức để mà làm tiếp rồi.

Tâm trạng rớt cái ạch, cũng giống như bài hát mà nó đang nghe lúc này vậy ! White Horse