Sunday, March 27, 2011

Tóc Tựa Tuyết

Tam thiên lưu thủy, ngã chích thủ nhất biều...

Ngươi có biết chăng...

Phồn hoa có tựa ba ngàn con nước chảy mãi về Đông đi nữa, ta chỉ chọn một chiếc gáo và uống nước từ chiếc gáo ấy...

Thâm cung ba nghìn giai lệ, ta nguyện chẳng cần ai...

Dưới mưa tuyết, ngươi lựa đàn. Tỳ bà văng vẳng não lòng dây thê lương ai oán. Ngươi thân tàn phế, nhưng ngươi tàn mà không phế. Thế gian kẻ không tàn mà phế quả thật rất nhiều. Ngươi từng đối ta nói thế.

Ngươi rời xa ta sao sớm vậy? Những ngày ấy ta chẳng dám động ngươi. Ta biết ngươi đau, đau lắm, vì độc tố đã lan tràn thân thể. Rồi ta cùng ngươi ngắm đào hoa buông mình theo gió lộng thổi về phương xa...
Friday, March 18, 2011

Chó ơi...

Khuya rồi nhỉ?

Đã 1 ngày rồi, chị không còn được nghe thấy tiếng sủa gâu gâu của em mừng chị mỗi lần chị đi làm về hay đi học về khuya, chẳng còn những lần em chồm lên người chị, cào cào làm bẩn chiếc áo khoác dày cộm, chẳng còn những ánh mắt long lanh dễ thương, đôi tai cụp xuống phía sau, ra dáng đáng yêu, để đổi lại những cái vỗ vỗ đầu ôm ấp.

Đã 1 ngày rồi, chị không còn được ôm em, vuốt ve bộ lông của em, ấp em vào lòng những đêm trời tối.

Đã 1 ngày rồi, chị không còn được cất tiếng kêu em xuống ăn cơm như mọi lần chị hay làm và em nhìn chị đòi ăn trông đáng yêu đến thế.

Đã 1 ngày rồi, chưa bao giờ chị về nhà lại trông ngóng tiếng sủa của em, tiếng em cào cào cửa lách mình qua chấn song sắt ra mừng chị đến như vậy. Điều đầu tiên chị trở về nhà, là nhìn em, là ôm lấy em, là vỗ đầu em, là chào em trước hết, vì lúc đó chưa có ai nghe thấy tiếng xe máy nổ để ra, chỉ có mỗi mình em.