Vampire's Diary - 06
Vampire's Diary - 05
Vampire's Diary - 04
Vampire's Diary - 03
Vampire's Diary - 02
Vampire's Diary - 01
Sinh nhật "vui"
Máu và tim
Trúc Nguyệt hà xứ tầm...
MẢNG GHÉP -01-
MẢNG GHÉP - mở đầu
To LOVE is to FIGHT
Người lúng túng hóa ra là cô giáo. Lớp đầu cấp, cô chưa hiểu gì lắm về học trò của mình ngoài việc biết lớp có tên gọi là chuyên.
- Phải qua vòng sơ khảo rồi đến chung kết, như thi hoa hậu vậy cô ơi!
Một trong những đứa không giơ tay mà la lên. Cả lớp nhao nhao hưởng ứng. Cô giáo mỉm cười, ý kiến nghịch ngợm nhưng có lý. Các ứng cử viên ngay lập tức khai tóm tắt tiểu sử và thành tích học tập.
Thật là tám lạng nửa cân. Kẻ đoạt giải nhì môn hóa toàn quốc thì chỉ yếu một chút về môn văn, nghĩa là cuộc thi hùng biện chỉ được giải khuyến khích. Người chỉ được giải khuyến khích môn lý thì có thêm chứng chỉ huyền đai đệ nhị đẳng Taekwondo. Còn chỉ là học sinh giỏi cấp thành phố nhưng lại là người phụ trách môn bóng bàn tại nhà thi đấu của tỉnh...
- Thưa cô, vậy thì phải thêm yếu tố chiều cao và cân nặng nữa.
Một giọng tinh nghịch khác vang lên cả lớp ồn ào ủng hộ. Nói gì thì nói, đại diện của lớp mình mà mặt mũi sáng láng dáng người cao ráo thì cũng oai.
Nhưng rõ ràng thế hệ này được thế hệ trước chăm sóc rất chu đáo và đầy gởi gắm. Chiều cao thì còn nhỉnh hơn nhau một vài phân chứ còn lại thì không ai là gầy còm cả. Béo phì? Với những thành tích thể dục thể thao vậy thì sao có chuyện béo phì được.
- Ứng xử, cô ơi, cho thi ứng xử!
Một giọng khác nổi lên, cả lớp vỗ tay rào rào. Đoạt chức lớp trưởng chắc chắn đủ tiêu chuẩn thi hoa hậu toàn quốc!
Cô giáo cũng bị cuốn vào không khí sôi nổi. Một ban giám khảo gồm những kẻ không giơ tay lập ra, đó là ba đứa con gái nãy giờ cho ra ba ý kiến chí lý. Thêm ba đứa con trai nữa cho cân bằng. Hai bàn đầu trở thành chỗ ngồi của ban giám khảo.
Sau bao nhiêu tràng cười và vỗ tay, cuối cùng còn lại hai kẻ văn võ song toàn. Đó là Toản, giải nhì toàn quốc môn toán cộng thêm là vô địch bơi lội tuổi mười lăm cấp thành phố mùa hè qua. Và Yến, giải nhất toàn quốc môn văn và vô địch cờ vua cấp tỉnh.
Nãy giờ, cả lớp là một khối thống nhất, đến lúc này chợt chia ra làm hai phe rõ rệt, phe con trai và phe con gái. Phe con trai muốn lãnh đạo của lớp mình là con trai và phe con gái thì ngược lại. Rồi phe con gái lo lắng, lỡ mà giơ tay biểu quyết thì... rõ ràng là con trai đông hơn! Ô, nhưng cô giáo là... con gái mà!
Vòng ứng xử bắt đầu. Chỉ với một câu hỏi duy nhất:
“Nếu có một bạn vì lý do nào đó bỗng chán nản học hành sút kém thậm chí là đòi nghỉ học, là lớp trưởng em sẽ làm gì?”.
Cả lớp im phăng phắc. Câu trả lời cho một câu hỏi như thế này đáng để cho toàn thế giới im lặng lắng nghe lắm chứ. Ai chẳng có lúc chợt muốn rũ bỏ mọi sự đời!
Một mẩu giấy trắng và một mẩu có dấu X vò viên lại tung vào cái mũ. Toản bốc được mẩu có dấu X, giành quyền nói trước:
- Thưa cô, trước hết em sẽ nói với bạn ấy rằng to “live is to fight”.
Trời ơi! To live is to fight. Sống là chiến đấu. Cả lớp như một bầy ong vỡ tổ, tiếng vỗ tay rào rào như trống trận. Ai nói dân giỏi tự nhiên thì dốt xã hội? Người ta là dân toán mà nói tiếng Anh như tiếng mẹ đẻ kìa! Mà là nói gì? Sống là chiến đấu! Trời ơi, chí lý quá.
Không còn gì có lý hơn. Đúng. Đúng. Đúng.
Phe con gái cũng vỗ tay nồng nhiệt. Chân lý bao giờ cũng chinh phục được những kẻ tị nạnh nhất. Cô giáo gõ cán bút lên bảng ra hiệu trật tự để nghe câu trả lời của ứng cử viên còn lại.
Yến, thật dịu dàng và đầy hiểu biết, Yến bước đến trước mặt Toản và chìa bàn tay trắng trẻo của mình ra. Cả lớp nín thở, chuyện gì đây?
- To live is to fight - Yến lặp lại câu trả lời của Toản bằng giọng thật thanh tao, đôi mắt đen chớp chớp - Mình phục bạn lắm.
Ôi, ứng xử thế này thì ban giám khảo nào chấm điểm nổi. Cả phe con trai lẫn phe con gái đều lặng đi vì khâm phục.
Không thể có hai lớp trưởng được. Ban giám khảo bối rối nhìn nhau rồi đưa mắt cầu cứu cô giáo.
Nói gì thì nói, con gái vẫn là cẩn thận hơn. Giao phó "sổ gọi tên và ghi điểm" cho một học sinh nữ thì chắc chắn là chữ đẹp hơn và sạch sẽ hơn, cô hẳn yên tâm hơn. Mà đó là nhiệm vụ của một người quan trọng không kém lớp trưởng - Lớp phó học tập.
Vừa xong cuộc bình bầu nổi đình nổi đám làm cho cả khối lớp mười chú ý, Toản nhận ngay điểm 1 môn toán.
Điểm 1. Phải, chính nó. Số 1 đỏ chóe lạnh lùng bên cạnh lời phê “Cẩu thả” cho một bài làm chỉ sai ở phép tính cuối cùng dẫn đến sai đáp số.
Như cái tát. Cầm bài kiểm tra trong tay, hai má Toản nóng bừng. Thật là nhục nhã. Lớp trưởng, cây toán của lớp mà lại vậy. Bài kiểm tra đầu tiên, điểm số đầu tiên...
- Có khi thầy chỉ nhìn đáp số mà chưa chú ý cách giải - Yến khe khẽ nói.
- Sẽ không bao giờ có sai sót như vậy nữa! - Toản cắn chặt răng lại.
- Nhưng bài thứ hai cũng chung số phận. Điểm 2 cho bài giải chỉ thiếu một dấu suy ra.
Thầy quá khắt khe, ai cũng nói và ai cũng đợi phản ứng của Toản - Phải xin gặp thầy để khiếu nại. Cả lớp nói nhưng Toản phẩy tay, không! Rồi thầy sẽ thấy...
Nhưng thầy chẳng thấy gì cả. Hoặc là thầy đã dùng kính lúp để thấy những cái quá nhỏ nhặt. Thêm một điểm 3 cho bài giải lỡ thiếu một dấu tương đương. Không thể nói là thầy vô tình được. Toản tuyệt vọng, mình bị trù dập rồi! Nhưng vì sao?
Họp cán sự lớp mà lớp trưởng có điểm số như vậy... Toản chẳng nói năng gì, mặc cho Yến điều hành cuộc họp. To live is to fight, Yến viết vào quyển sổ trước mặt Toản. Toản buồn bã lắc đầu. Chiến đấu làm sao đây khi mà một bài tập Toản tìm ra ba cách giải để cuối cùng nhận lấy ba điểm 4 vì thiếu một ký hiệu mà nếu chỉ giải một cách thì chỉ nhận một điểm 4 thôi! Những điểm số này làm Toản luống cuống đến nỗi học những môn khác cũng đâm ra vấp váp. Chiến đấu với ai đây?
- Mình sẽ gặp thầy để khiếu nại cho bạn - Yến nói.
- Không!
Toản cắn răng chặt hơn. Một học sinh bình thường thì còn phải cầu cứu lớp phó học tập. Còn đây... mặt mũi nào!
- Nghe nói thầy Huân dạy toán tụi mình ba năm luôn, từ đây cho đến lớp mười hai.
Toản thấy tai lùng bùng. Chỉ một lớp mười rơi xuống hạng yếu là đủ chết rồi. Phải xin chuyển lớp thôi.
Cô giáo ngạc nhiên khi Toản nộp đơn xin chuyển lớp.
- Tại sao?
Toản mím môi im lặng. Toản không xứng là học trò giỏi của thầy Huân, có lẽ vậy. Nhưng Toản không là đứa lẻo mép. Đi là đi, vậy thôi. Con trai không than van, không kể lể. Ở lớp mới, Toản sẽ chứng minh mình là như thế nào. Rồi thầy Huân sẽ ân hận vì mất một học trò... Rồi thầy sẽ nhớ ngày hôm nay...
Nếu em không muốn nói lý do thì thôi cô không ép - Giọng cô giáo buồn buồn - Nhưng cô thật sự tiếc nếu vắng em trong đội tuyển của lớp mình.
- Cô nói gì? Đội tuyển của lớp mình? Toản mở to mắt.
- Cô tiếc cho lớp mình, và tiếc cho cả em. Thầy Huân vừa đưa cho cô danh sách thầy chọn thi học sinh giỏi môn toán, tên em đầu tiên.
Toản không hiểu ra làm sao nữa. Và Toản cũng không nhớ ra mình đã nói gì với cô để xin lại lá đơn. Toản đạp xe ra bể bơi, làn nước mát luôn là đơn thuốc tuyệt vời giúp Toản tỉnh táo lại. Nhưng hôm nay ngụp lặn đến lần thứ một trăm mà đầu óc Toản vẫn lâng lâng.
Tiết toán. Như thường lệ, thầy đưa xấp bài cho đứa ngồi bìa bàn đầu phát cho lớp. Toản len lén nhìn lên vừa lúc thầy nhìn xuống. Ngay lập tức Toản cúi mặt, thầy đã biết mình xin chuyển lớp chưa?
- Ê, Toản - Đứa bên cạnh khều vai trước khi chuyền cho Toản bài kiểm tra có điểm 5 và lời phê “Cần cẩn thận hơn nữa”. Toản mím môi, không thể hiểu nổi, những điểm số... và đội tuyển?
Thầy chầm chậm bước giữa hai dãy bàn, rồi tiếng giày dừng lại cạnh Toản:
- Em lên bảng trình bày cách giải của mình, tự sửa chỗ bị gạch dưới.
Toản đi lên bảng như người mộng du. Giọng thầy vẫn đều đều vang lên:
Nếu là một học sinh khác thì thầy sẽ cho điểm tám hoặc có thể là chín. Nhưng là một thành viên của đội tuyển, em phải nghiêm khắc hơn với chính bản thân. Bài làm của em thường có những lỗi lặt vặt không đáng có của tính chủ quan. Em có nhớ năm ngoái, em kém bạn đoạt giải nhất chỉ 0,25 điểm. Nếu không vì cái lỗi rất nhỏ đó, hẳn em đã không phải nhận giải nhì. Thật đáng tiếc.
Viên phấn trong tay Toản ngoằn ngoèo. Yến khe khẽ:
- Bình tĩnh, lớp trưởng!
Điều bí ẩn của nắng - P.7
Thảo không còn giận Quân nữa. Hay nói đúng hơn là nó không thèm để ý đến, nó chỉ lo lắng cho Thanh thôi. Dường như Tùng, Tuấn, Tâm, Quân, thậm chí cả lớp, đều nhận thất sự bất ổn nơi Thanh, nên chúng để yên cho nó.
“Mày không sao chứ?”
“Hả!?... A… ờ…” – Thanh sực tỉnh.
“Dừng dối tao! Tao biết mày đang đấu tranh tâm lí dữ lắm!” – Thảo vỗ vai nó – “Phi trường hay sân bóng đá đều khó cả?”
“Sao mày biết?” – Thanh tròn mắt – “Mấy chuyện kia nữa, sao mày biết hết vậy?
“Tao là hacker mà!” – Thảo thì thào vào tai nó. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng khiến nó muốn xỉu. Song, nỗi buồn quay lại nhanh đến mức nó tin như sấm rằng Thảo nói thật. (không biết phải không)
“Đừng lo! Tao chỉ mày cách này! Người mà mày nhắm m81t l5i là hiện ra đầu tiên, đầu tiên luôn á. Đó chính là câu trả lời mày cần!”
“Thiệt không?” – Thanh ỡm ờ.
“Thiệt!”
“Sao mày biết? Mày thử chưa?”
“Rồi!” – Thảo lúng túng.
“Hiện lên ai? Nói nhỏ mình tao nghe thôi!”
“Q…Quân!” – Màu đỏ đã lan tràn khắp khuôn mặt Thảo.
“Xời! Tao biết mà!” – Thanh phẩy tay. – “Không có gì ngạc nhiên!” – nó nhìn đôi mắt bự như cái tô của Thảo, đệm thêm một câu – “nếu không sao tao là “bà mai” được?”
Tan học, nắng chiều hiu hắt. Dường như nắng cũng có linh hồn, có sinh mệnh riêng. Chúng vờn trên bóng lá và dòng xe cô ào ạt cuốn trôi. Thanh nghĩ nắng hẳn chứa một điều gì bí ẩn mà nó không sao lí giải được. Bỗng nhiên, nó muốn thử lời Thảo nói. Gió lành lạnh. Mi mắt nó khép lại, chậm chạp…
Mở mắt ra! Nó nghe tiếng tim đập thình thịch. Thử đi, thử lại, mấy lần nữa, mồ hôi nó rịn ra bên thái dương. Cuối cùng, nó cũng có được câu trả lời. Thảo ơi! Cảm ơn mày lắm. Ngày mai tao đành phải cố hết sức thôi.
***
Phi trường, bảy giờ, đông tấp nập. Thật ra thì nó bao giờ chẳng đông vui như thế? Triết đang đứng ở cửa kiểm hành lý, anh đang chia tay với gia đình.
“Này, sao nãy giờ con cứ ngóng cổ nhìn quanh quất hoài vậy? Chờ ai ư?” – Mẹ anh, một người phụ nữ, trạc tuổi bốn lăm, nhìn con trai lo lắng.
“Đâu có! Con…” – Anh khựng lại. Ừ! Anh đang chờ ai nhỉ? Anh biết chắc Thanh sẽ không đến. Anh còn mong đợi gì kia chứ?
“Anh Triết!” – Tiếng hét to và quen thuộc đến nỗi ngay lập tức, anh quay phắt lại. Không tin ở mắt mình nữa, Thanh đang đứng đó, mồ hôi chảy ròng ròng. Anh ngỡ ngàng:
“Thanh, em… hết giận rồi sao? Em… tha lỗi cho anh thật hả?”
“Giận gì cơ chứ?” – Nó cười thật sung sướng – “Chúng mình là anh em mà.
Niềm vui trên gương mặt anh vụt tắt. Anh biết mình đã ngộ nhận. Trầm trầm, anh xách va li định quay bước thì nó chụp tay lại.
“Nhưng mà em có nói là tha lỗi cho anh đâu?...” – Nó tinh quái.
“Hả?”
“Nghe này, em muốn anh phải nghĩ đến tội lỗi của mình mà nhớ đến cô em gái này suốt đời. Vì em không muốn mất đi một người anh tuyệt với đến thế này đâu! Rõ chưa, Huỳnh Minh Triết?”
Những lời nói của nó y như tiếng cồng đánh bùng binh bên tai anh. Anh ngầng người một lát rồi như tỉnh ra. Anh nhìn nó, ánh mắt hiền lành đầy yêu thương, anh xoa đầu nó, cười thì thầm:
“Ừ! Nhưng mà này, nhờ em nói cho tên nhóc con lớp 11A12 ấy biết rằng anh sẽ không bỏ cuộc đâu nhé! Tới ba năm lận mà.”
“Vâng!” – Nó thấy nghẹn ngay cổ họng. Nó tự hứa với lòng rằng sẽ không khóc nhưng sao khó thế!
“Ngốc! Có gì phải khóc! Qua đó anh sẽ mail cho em! Ba mẹ, Thanh, Hằng (tên em gái anh), con đi nhé, anh đi nhé!”
Bóng anh khuất dần sau lối đi và nhạt nhòa trong làn nước mắt. Nó đưa tay quệt mặt, định chào hai bác rồi chạy tiếp thì cả ba người torng gia đình của anh đều quay sang nó:
“Cháu là con dâu tương lai của bác hả?”
***
Nó tới sân lúc hiệp một vừa kết thúc, mất mười phút giải thích cho hai bác và em Hằng hiểu cộng với mười lăm phút chạy bán mạng từ sân bay đến sân bóng đá. Nó đã tưởng mình là Siêu nhân. Vừa vào sân thì nó cảm thấy ngay bầu không khí ỉu xìu từ đội cổ vũ của trường. Lớp nó cũng ngồi trên khán đài. Vài đứa đã bỏ đi mua nước. Hàng ghế trống lỗ chỗ đến nỗi nó trông thấy cả Thảo. Nó mom men lên lên gần.
“Sao ủ rũ như gà chết vậy?” – Tiếng nói của nó làm Thảo giật mình.
“Thanh hả mậy?” sao giờ mới tới, trễ nguyên hiệp một rồi!”
“Tao đi giải quyết chuyện cần làm mà!”
“Chuyện ông Triết hả?” – Thảo nhìn nó – “Lo xong rồi à?”
“Cực kì êm đẹp! Giờ thì tao là một “đứa em gái ngoan hiền” của ổng!”
“Làm tốt đó!” – Thảo gật gù – “Vậy mày lo nốt chuyện ở đây cho xong luôh đi! Chuyện của mày làm ê mặt của trường quá!”
“Chuyện gì? Ê mặt cái gì? Tao không hiểu?” – Nó ngơ ngác.
“Còn không hiểu gì nữa? Cái thằng Hiếu của mày á, từ đâu trận đến giờ chỉ có mười lăm phút chơi đàng hoàng, còn lại cứ như người mất hồn. Nhìn coi, để đối phương dẫn trước 1-0 rồi kìa…”
Nó sững sờ. Không lẽ nó có tác động đến hắn dữ vậy! Không được! Nếu để chỉ vì chuyện của nó mà thua trận này thì vô duyên quá!
“Mày ngồi giữ chỗ, tao làm nốt công việc của mình!” – Nó quăng ba lô cái bịch xuống cạng Thảo, không để cho nhỏ kịp ở miệng, nó nói luôn – “Mày yên tâm, trường mình sẽ thắng mà!”
Thảo nhìn theo cái bóng nhỏ dần, mỉm cười hài lòng. Thanh chen vô chỗ nghỉ của đội bóng trường mình. Thầy Thành – huấn luyện viên – đang la ó gì đó trong phòng.
Cả đội ngồi buồn thiu, Hiếu đứng dựa lưng vào tủ sắt, mặt nhìn vô cùng căn thẳng. Nó thò đầu vô cửa, n ói nhẹ nhàng:
“Thưa thầy! Cô chủ nhiệm lớp 11A12 muốn “mượn” bạn Hiếu một chút ạ!
Nó nói rồi rút đầu lại ngay. Thầy Thành “hừ” một tiếng rõ to, ra dấu cho Hiếu ra ngoài. Hình như lúc nó ló đầu vô hắn không thấy nên giờ vừa nhìn thấy nó, hắn đã giật bắn mình. Rồi nhanh như cắt, khuôn mặt lạnh như tiền trở lại với hắn.
“Sao cậu lại ở đây?” – Giọng hắn đều đều – “Tớ còn phải đi…”
“Khỏi!” – Nó cắt ngang – “Tớ bịa đấy! Cô chẳng gọi cậu đâu!”
“Hả?” – Nó há hốc mồm – “Sao cậu dám?”
“Vì tớ muốn nói chuyện với cậu mà!” – Nó cười hì hì.
Hiếu sững người. Mặt hắn đỏ dần lên khiến nó ngạc nhiên quá đỗi. Hắn ấp úng:
“Gặp tớ… để làm gì? Cậu chẳng phải… đã chọn anh ta rồi hay sao?”
“Ừm!” – Nó gãi đầu – “Đúng là tớ đã đến phi trường thật…” – nó ngưng một chút nhìn hắn biến sắc – “nhưng sực nhớ quên một việc quan trọng nên sau khi tiễn ông anh “kết nghĩa” đi mới vội vã chạy bán sống bán chết về đây…”
“Anh… anh kết nghĩa?” – Hiếu hình như đã dần hiểu ra.
“Biết việc tôi quên đó là gì không?” – nó dịu dàng nhìn hắn, tay phải đặt lên ngực áo trái của hắn, nơi nó nghe rõ tiếng tim đập, nói nhẹ như hơi thở – “Là tôi còn phải tiếp tục cuộc đời giúp đỡ người khác, tiếp tục công việc sưởi ấm trái tim này nè!”
Hai phút trôi qua trong tĩnh lặng. Cả mặt hắn và mặt nó đều đỏ lên. Theo kinh nghiệm lâu năm của mình, nó biết hắn chưa”hoàn hồn” nên vội buông tay ra và nói vào tai trước khi chạy mất:
“Trận này thi đấu cho tốt, vì tớ nhé!”
Khi nó vừa quay về ngồi kế Thảo thì giờ giải lao kết thúc. Lúc hai đội ra sân, nóthấy hắn vẫn còn đỏ bừng mặt nhưng hắn nhìn thấy nó trên khán đài nên lập tức ra hiếu dấu Victory. Nó cười – nụ cười tin tưởng.
Quả đúng như lời của Thanh, cả sân vận đồng “ồ” lên sửng sốt vì sự thay đổi tình thế đột ngột của đội nhà. Đội như hào hứng hẳn lên nhờ sự phấn chấn của Hiếu. Khán giả cổ vũ hò hét inh ỏi, khán đài như rung lên bởi tiếng vỗ tay.Nó và Thảo gào khan cả cổ. Cả sân không ai biết vì sao có sự thay đổi kì diệu ấy trừ hai cô nàng đang cười hí hửng. Kết quả, trường nó vô địch với tỉ số áp đảo 3-1.
Trận đấu kết thúc. Lớp nó lục đục ra xe. Thảo đã đi trước khi nó kéo ở lại. Nguyên do cũng tự cái thằng Quân mắc dịch muốn ngồi kế Thảo nên đã lôi nhỏ đi mất. Còn lại mình nó tần ngần đứng trước phòng nghỉ. Hiếu ra cuối và hắn bận nghe thầy “khen ngợi”. Nhìn thấy nhau, cả hai đều lúng túng. Tuy vậy, vừa đỏ mặt, hắn vừa bước tới chỗ nó, cầm ba lô của nó đeo lên lưng:
“Ta đi thôi, xe đang đợi đấy!”
Nó chưa kịp phản ứng thì tay hắn đã choàng qua vai nó. Mặt hắn không thay đổi còn nó thì cười hạnh phúc. Đột nhiên, nó nheo mắt:
“Nắng lên cao rồi nhỉ?”
“Ừ!” – Hiếu cười – “Nắng cũng có điều bí ẩn!”
Tiếng cười ríu rít vang lên dưới vòm lá dày xanh mướt. Tia nắn glóng lánh lúc nãy bay lên cao. Nó theo chiếc máy bay đang hướng tới nước Úc để trở về với mẹ Mặt Trời. Và đúng là nắng có bí ẩn của mình. Vì cứ mỗi chuyện đi xa, nó lại mang về một câu chuyện ý nghĩa (để làm giàu vốn hiểu biến của mình cho trọng trách của vầng thái dương mai sau). Lần nay là một chuyện học trò ngây thơ nhưng cũng chẳng giản đơn. Tia nắng cười khúc khích. Bí ẩn nó mang theo lần này là câu nói của Thanh:
“Cuộc sống là một trò chơi ghép hình muôn màu mà mỗi chúng ta là một mảnh xếp hình trong đó. Hãy cố là một mảnh ghép sao cho thật phù hợp và hoàn hảo để trò chơi mãi mãi muôn hình vạn trạng như chính ýnghĩa mà nó thật sự mang theo.”
“Cô Giang, TP. HCM
25/05/2006
Indian_div”
Bạn thích đọc truyện nào nhất?
thường xuân nhiễm tử
-
OANH DẠ *Tác giả: Nhĩ Duy Hoa *Thể loại: đoản văn, cổ trang, nhất thụ nhất công, ngược luyến tàn tâm, viễn tưởng, BE Lời tựa ...
-
Nhà tôi nằm kế bên một trường phổ thông cấp 3. Nơi đó có những rặng dừa rất cao mà vui nhất là mấy cây dừa đó cứ đổ sang bên sân thượng nhà...
-
Tình hình là, mình drop Khuynh Tẫn Thiên Hạ - Loạn Thế Phồn Hoa để edit và chỉnh sửa lại toàn bộ từ đầu chương Tiết tử đến hết chương 198. V...
-
Ẩm hương Bích huyết Đào hoa thanh đạm thấm nhuần, ta an tịnh nghiền ngẫm cuộc đời trải dài hoành sơn ngàn vạn dặm. Bao năm thăng trầm ta ch...
-
NGỌC TUYẾT SANH CA MAI ẢNH HƯƠNG Tác giả: THIÊN LẠI CHỈ DIÊN Năm đó mùa đông đến thật sớm. Khí trời bỗng nhiên dày đặc lãnh hương xe...
viễn phương
Categories
- 12D1 (1)
- amthuc (7)
- binh-dinh (7)
- canon (7)
- dai-mac-dao (3)
- dan-mei (35)
- diary (41)
- doan-van (36)
- dong-hoa (3)
- family (10)
- giasu (1)
- hoa-dung-thien-ha (6)
- Jay Chou (20)
- Khuynh Càn (91)
- locker (7)
- ly-thien-su (5)
- me (42)
- moc-duyet-quan (3)
- music (8)
- MV (25)
- myocean (1)
- nam-hoa-mong (2)
- ngon-tinh (6)
- nhi-duy-hoa (10)
- oanh-da (10)
- oneshot (2)
- poem (1)
- quynh-thuong (11)
- sanh-ca-mong (3)
- story (22)
- suutam (27)
- thien-lai-chi-dien (19)
- thoughts (57)
- thu-tin--dong-lan (1)
- tien-truyen (11)
- vampire (6)
- write (46)
- yeu-cuu-dao (6)