Monday, July 25, 2011

Vampire's Diary - 02

Vampire's Diary (Nhật ký Ma cà rồng)

Tác giả: Diệp Mạn Thanh @ nttruyen.wordpress.com

Thể loại: [đọc xong khắc biết ^^.^^]

*Đã xin phép ý kiến của tác giả khi đem về post ở blog này*

--o-- Phần 2 --o--


Ngày… tháng… năm…

Một đêm mưa ở Luân-đôn gần một trăm năm về trước. Tôi nằm trên mặt đường ram ráp những viên đá vuông vắn lát bằng phẳng. Bầu trời tối om. Những ánh đèn đường leo lét, nhạt nhòa, mờ ảo như ngọn nến sinh mạng của tôi. Nó sắp tắt. Mưa tầm tã tuôn xuống từ vòm trời đen. Ngửa mặt lên nhìn. Rất lạ! Rào rào. Mưa đập vào mặt, vào cổ, xuống mặt đường vỡ tung những bong bóng vừa mới nổi lên.máu trôi theo nước xuống cống cả rồi. Đến cả thở cũng trở nên khó khăn. Vậy nhưng não bộ vẫn còn hoạt động. Và tôi thấy rõ ràng, một con chuột béo ụ chui từ dưới cống lên. Nó nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ hung dữ, hai cái răng to vàng nhe ra và râu nó khẽ động đậy. “Phập”, tôi nghe một tiếng động như thế vang lên. Đầu ngón tay thấy đau điếng. Con vật hôi hám đang cắm mấy cái răng nhọn hoắt vào thịt tôi, nghiến và giật mạnh. Chắc nó tưởng tôi đã chết. Ừ thì vậy! Kết thúc cuộc đời làm thức ăn cho một con chuột cống nghe cũng có vẻ hay đấy nhỉ?

- Buông cô ấy ra anh bạn nhỏ!

Đột nhiên tôi nghe một giọng nói trầm ấm ở trên đầu. Rồi tôi có cảm giác con chuột đã chạy mất. Mắt tôi quá nặng nề để mở lên nhìn xem có chuyện gì xảy ra với mình. Tôi chỉ biết mình được nhấc bổng lên và đặt vào một nơi mềm mại, ấm áp có mùi thơm nhàn nhạt. Một bàn tay đặc lên má tôi và giọng nói lúc nãy vang lên.

- Hết cứu rồi! Tim và phổi đều bị rách, không còn máu nữa.

- Không! Còn chứ anh!

- Chẳng lẽ em định… Không được, như vậy quá tàn nhẫn!

- Tùy anh thôi!

Một khoảng lặng kéo dài. Tôi nghe thấy tiếng thở rơi ra và có một bàn tay khác mạnh hơn nâng đầu tôi lên. Lạnh và tanh nồng. Một dòng chất lỏng chạy vào miệng tôi, xuống cổ họng. Tôi biết đó là máu vì nó có vị mặn, cái vị không bao giờ tôi nhầm được. Chưa đầy hai giây sau khi dòng chất lỏng ấy trôi xuống cổ họng, cả người tôi như bị điện giật, các xương như bị nứt toạc ra và nhãn cầu như bốc cháy. Đau khủng khiếp. Và rồi, chỉ còn bóng tối…

Kí ức của những ngày đau khổ được khơi nguồn từ khi tôi mở mắt bắt đầu cuộc sống được ban cho lần nữa…


Ngày… tháng… năm…

Chúng tôi sống trong lâu đài Thunderank, tôi và hai cậu chủ. Thunderank tọa lạc ở nơi cao nhất mỏm đá cheo leo của đỉnh Blackmoon. Tòa lâu đài đồ sộ chĩa những đầu tháp nhọn hoắt lên bầu trời đen thẳm. Nó khá cũ kĩ và u ám, hai yếu tố thích hợp để có thể làm nhà của một Vampire. Lâu đài có rất nhiều phòng: phòng ăn, phòng khiêu vũ, phòng trà, phòng ngủ, phòng cho gia nhân,… nhiều đến mức phải cần có năm mươi người dọn dẹp mỗi ngày. Tôi cũng là một dạng gia nhân nhưng tôi có phòng riêng và không phải dọn dẹp hết thảy các phòng. Nhiệm vụ của tôi là sắp xếp lại thư viện, phòng ngủ của hai cậu chủ và xem xét các cuộc hẹn để chắc rằng không có ai lảng vảng quanh lâu đài vào buổi sáng. Chỉ tôi mới có thể làm công việc này vì tất cả gia nhân đều chỉ có khả năng làm việc vào buổi tối. Ban ngày họ ngủ, cũng giống hai chủ nhân của tôi. Họ là những hồn ma trói buộc cả đời với lâu đài Thunderank. Một gia nhân kì quặc như tôi rõ ràng không phù hợp với sự im lặng vốn dĩ của những linh hồn. Có lẽ…


Ngày… tháng… năm…

Ở đây chán thật! Lâu đài quá rộng cho tôi vào buổi sáng. Thậm chí tôi phải chơi trò tự nói một mình để cảm thấy bớt trống trải. Những dãy hành lang dài và rộng với ô cửa kính vĩ đại trải đầy nắng là nơi treo tranh của dòng họ Ikkanomike. Toàn là mỹ nhân: những người phụ nữ qúy phái tóc vàng, mắt xanh xinh đẹp như nữ thần, những qúy ông lịch lãm với nụ cười của hoàng tử, những thiếu nữ, chàng trai thanh tao như người mang dòng máu Hoàng tộc. Tranh của hai cậu chủ được tôi lau chùi kỹ nhất dù tôi không cần làm thế.

Chắc mọi người ai cũng cho rằng người ở trong tranh thường là người quá cố nhưng thực ra họ đều còn sống cả. Tối nào họ cũng tụ tập về Thunderank dự buổi họp mặt gia đình. Những lúc ấy tôi không được ra khỏi phòng. Tôi hiểu vì sao. Dù vậy, tôi đã thử một lần và suýt chút nữa là tiêu đời với Coshy - em trai họ của cậu chủ. Hên mà hai cậu ấy tới kịp đúng ngay lúc Coshy kề hàm răng nhọn hoắt vào cổ tôi. Hú vía! Tuy bị la một trận xối xả nhưng ít ra tôi biết các cậu ấy lo lắng cho tôi. Và thường, những buổi tối không diễn ra việc sum họp, tôi thường ngồi đọc sách trong phòng riêng của hai cậu chủ, bên lò sưởi reo tí tách trong khi hai cậu ấy uống trà và bàn về những chuyện mà khi ấy tôi chẳng hiểu gì cả. Tôi dần cảm thấy cuộc sống của một Vampire cũng đâu đến nỗi đáng sợ như trong truyền thuyết.


Ngày… tháng… năm…

Larry và Harry là tên hai cậu chủ. Larry là cậu chủ lớn, Harry là em. Tuy vậy, rất khó để phân biệt họ vì họ là anh em song sinh, giống nhau như đúc, chi khác mỗi kiểu tóc.

Larry-sama rất dịu dàng và qúy phái. Cậu ấy ôn hòa, thanh nhã như một vị mục sư. Cậu hay cười - nụ cười đẹp và hiền đến nỗi dễ làm người ta đỏ mặt. Còn Harry-sama thì lại khác. Cậu ấy lạnh lùng và đôi khi thô bạo. Dường như Larry-sama là phần cười bù cho cậu. Vì tính cách này mà Harry-sama rất hay làm mất lòng người khác. Thỉnh thoảng cậu ấy có tỏ ra thân thiện. Ôi! Thực ra thì Harry-sama chỉ vụng về trong việc quan tâm chăm sóc mọi người thôi. Cả hai đều đáng yêu như nhau mà.

Tóc hai cậu ngắn, màu đen nhưng mắt Larry-sama màu xanh lục trong khi Harry-sama sở hữu một cặp mắt vàng như hổ phách. Có lẽ do đẳng cấp. 

Họ là hai Vampire duy nhất mà tôi không sợ. Tôi sẽ không thể nào quyên được cái giây phút tỉnh dậy thấy mình còn sống và bàn tay của họ xoè ra với nụ cười, hỏi: “Cô có muốn đến chỗ chúng tôi không?”

Duy chỉ có điều khiến tôi thắc mắc: tại sao họ lại cứu tôi nhỉ? Tôi có quen biết gì họ đâu. Tại sao?

(Còn tiếp)

0 comments:

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.