Tuesday, July 12, 2011

[Yêu Cửu Đạo] Văn án


Văn án


Năm ấy trưởng thành, y đã là một vị chủ soái tung hoành khắp nơi, phạt Nam thu Tây, hoành đồ vững nghiệp, chức quan trong triều thăng đến Nhị phẩm hưởng lộc triều đình nhiều không kể siết.

Nghiệp này đã lập xong, thân đây đã thành Tướng.

Nhưng, tất cả mọi thứ trong chớp mắt sớm chiều, phong vân đột biến... Thay đổi chẳng ngờ!

Chỉ một đạo thánh chỉ Vua ban, đã dồn ép y tận đường cùng, trở thành một kẻ bất trung bất hiếu, để chúng nhân phỉ nhổ.

Ngày hôm qua trong khoảnh khắc vừa mới là Uy Vũ tướng quân đỉnh thiên lập địa, vậy mà giờ đây lại trở thành món đồ chơi đùa nơi tẩm cung mật thất của Quân Vương, trăn trở trong đau thương trên những chiếc nan tre lạnh toát. Hà tất phải ra đi? Hà tất phải ra đi?


Kế tục ngôi Thiên tử, đảm đương trách nhiệm bảo vệ vạn dân bách tính, trong lo ngoài nghĩ, trọng trách này nặng tựa ngàn cân, nặng trên vai đè nén thân thể ngày càng đơn bạc.

Bao năm nay mưa gió bão bùng, sấm chớp hằn nên những làn roi vô tình lên này bản thân ấy, cô độc đi về trên quãng đường trống trải, đơn thương độc mã chỉ mình ta trị quốc an bang, hỏi nào ai có thể bầu bạn cùng ta, bên ta trọn kiếp?

Tình cờ gặp nhau nơi ngoại thành ngày ấy, chính là cùng y sơ ngộ mà lòng đây bàng hoàng, chỉ vì chính y kia đã lưu lại trong tâm già cỗi khô hạn nơi ta một dấu ấn vàng son chẳng đổi.

Y là của ta! Thiên hạ này, tất cả mọi thứ, vạn vật tạo hóa đều là của ta!

Ta muốn ngươi trở thành Định Quốc tướng quân của ta, càng mong muốn ngươi trở thành người cùng ta bên nhau vĩnh thế, nắm lấy tay ta mà bước suốt cuộc đời. Đừng đi! Đừng đi...

0 comments:

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.