Thủ Tín
Tác giả: Đông Lan
Thể loại: Cổ đại, giá không, hài hài, HE
Tặng những người bạn của tôi... Toto_Lou, TMEW, Yaoibest, Diệp Mạn Thanh
Những ngày mưa rả rích Sài Gòn ủ dột cả niềm tin...
Văn án
Lợn đội lốt ăn dê nhỏ bé.(*)
Dáng núi thấp thoáng nơi xa ánh màu ngọc bích trộn lẫn sắc vàng của nắng mai lan tỏa. Không khí âm u trầm lắng mà thanh thoát lãng đãng thoáng chút lắng đọng bụi trần. Khung cảnh thực thực hư hư, rằng mộng chẳng phải mà tỉnh giấc lại càng không. Giữa nơi núi rừng đằm thắm chìm trong quỹ đạo lặng lẽ của đất trời, một người đứng kia tịch mịch cùng đơn côi như tảng ngọc thoa. Bạch sắc hòa quyện với màu sắc của lục bình trong vắt, xuyên thấu ánh dương quang.
"Tiên tử, vãn sinh ngày ấy bên bờ cầu trong lúc thương tâm đau xót đến cùng cực, thật vô cùng hữu hạnh mà nhìn trộm được thiên nhan của tiên tử. Từ ngày ấy đến nay, trong lòng luôn hoài niệm mong nhớ, chẳng cách nào quên. Ngẫu nhiên nghe nói tiên tử thường hay tại nơi này hiện thế, vãn sinh không chịu được nên đã mạo phạm đến đây..."
Mày ngài khẽ nhíu, trầm mặc chẳng một lời. Đồng tử nheo lại theo phản xạ vì có người lạ quấy rầy. Ánh nhìn khó hiểu bắn ra những tia nhìn không hề thiện chí.
"Tiên tử, hôm qua vãn sinh trông thấy cánh tay tiên tử dường như đã bị thương. Vãn sinh đặc biệt biệt đem một ít thảo dược đến đây. Tiên tử, người yên tâm, vãn sinh biết rõ nam nữ thụ thụ bất tương thân nên quyết sẽ không để mình thất lễ. Vãn sinh để số thảo dược này ở đây, người cứ thoải mái dụng dược. Tiên tử, vãn sinh xin phép được cáo lui trước.
Đuôi mắt mơ hồ tựa ba đào man mác. Hàng lông mày cong vút như nhành hương thảo ai nỡ bẻ cong. Đôi nhãn quang trong sáng tựa tinh ngân huyền huyễn. U lan chầm chậm nở, người tiên tử ngẩng mắt. Chỉ thấy bàn tay bạch ngọc khẽ vươn ra đem lấy số dược kia giấu vào trong tay áo dài thụng tung bay.
"Tiên tử, sáng nay vãn sinh vào núi săn bắn đã bắt được con thỏ con rất đáng yêu. Vãn sinh thấy thỏ con này rất mỏng manh mềm yếu nhưng lại thập phần khả ái, trong lòng nghĩ muốn đem tặng tiên tử, tiên tử nhất định sẽ rất thích nó. Tiên tử cùng thỏ con cùng ở một nơi càng chẳng khác nào nàng Hằng Nga cùng thỏ ngọc chơi đùa nơi cung Trăng vĩnh hằng..."
Khóe miệng khẽ mỉm cười. Dường như đâu đây đóa trà mi vừa hé những cánh hoa điểm xuyến vài chấm đỏ li ti tô điểm cho cảnh sắc thêm phần rực rỡ. Làn da trắng mịn e ấp ôm lấy đôi môi đỏ thắm ưa nhìn thắng cả hồng hoa thẫm huyết. Đôi tay dịu dàng bắt lấy thỏ con đang vùng vẫy đôi chân nhẹ ôm vào lòng.
"Tiên tử, mấy ngày trước vãn sinh nhận thấy đối với việc vãn sinh đến đây không phải đến mức phi thường ác cảm. Cho nên hôm nay vãn sinh vẫn tiếp tục đến. Nhưng sao tiên tử từ lúc đó tới nay vẫn không mở miệng nói chuyện gì thế?... Chẳng lẽ? Chẳng lẽ tiên tử người..."
Đất trời lặng ngắt. Người ngọc phút chốc động lòng đứng phắt dậy, phủi tay áo toan tính bỏ đi.
"Tiên tử đừng lùi ra sau bỏ đi vậy. Vãn sinh... mới vừa rồi là vãn sinh thất lễ, vãn sinh là người đọc sách, hiểu rõ phát hồ vu tình chỉ hồ vu lễ, chính cái gọi là..."
"Tiên tử, lần này vãn sinh đến muộn. Sáng sớm nay xuất môn vãn sinh bị A Hoa chờ ở đấy từ sớm quấn quýt bám lấy không chịu buông. A Hoa nàng ấy là láng giềng với vãn sinh. A Hoa lúc nào đối vãn sinh cũng... Điều đó... Nhưng mà tâm này của vãn sinh từ sớm đã trao nơi tiên tử mất rồi..."
Mi sao nhíu lại như muốn liền thành một đường thẳng. Gương mặt bạch ngọc giờ đây thâm trầm, không chút dễ chịu. Có vẻ như khung cảnh nơi đây thanh bình quá phải phát lửa một lần mới được. A Hoa ư? Là chó? Hay là nữ nhân? Quả nhiên là nữ nhân. Hừ. Thần tình lại trở về sự tĩnh lặng như vốn có, chỉ là đôi mắt trong lại thêm phần lạnh lẽo.
"Tiên tử, mỗi ngày người đều ở trong miếu này sao? Tuy rằng nơi đây sơn linh thủy tú, cảnh vật nên thơ hữu tình tựa chốn bồng lai tiên cảnh, nhưng miếu này có chút không được thuận tiện lại thêm ban đêm hàn khí dày đặc, sương đêm xuống nhiều rất dễ khiến tiên tử nhuốm bệnh. Vãn sinh cảm thấy tiên tử nên ở một nơi khác tốt hơn đây một chút... Mà không..."
Mái đầu nghiêng nghiêng cười nhẹ nhàng. Mái tóc dài xõa xuống lưng lắc lắc theo từng nhịp đung đưa. Đôi mày ngài giãn ra vô cùng thư thái. Dường như đâu đó là làn môi yêu kiều vẽ lên nụ cười vô cùng vui thích. Ánh mắt trong đong đầy tiếu ý khẽ ngắm nhìn con người ngây ngô cứ mãi nói không chịu ngưng.
"Ý của tiên tử là... Tiên tử nguyện lòng ở lại nơi này sao?"
Gật gật đầu. Tay áo dài phất phơ theo gió lồng lộng thổi. Ta không ở nơi này thì làm sao tên thư sinh ngốc nhà ngươi có thể tìm ra ta được.
"Tiên tử nhất định cảm thấy vãn sinh rất phiền phức, ngày nào cũng đến hoài khiến tiên tử không được vui. Lần này vãn sinh đến để cáo từ tiên tử. Phụ thân vãn sinh mất sớm lúc vãn sinh còn nhỏ, mẫu thân bị cữu cữu bức bách phải tái giá. Mọi việc nơi vãn sinh đều dựa hết cả vào tổ mẫu, nhờ tổ mẫu nuôi lớn ăn học đến hôm nay. Vãn sinh dày công gian khổ học tập, cũng chỉ vì muốn báo đáp ơn dưỡng dục của tổ mẫu. Đây là bảo ngọc gia truyền của vãn sinh, tổ mẫu vãn sinh từng nói rằng, ngọc bội này chỉ có thể tặng cho người mình thương yêu cả đời mà thôi. Vãn sinh đem nó tặng tiên tử... Người, đợi vãn sinh sau khi công thành danh toại, vinh quy bái tổ trở về... Nhất định vãn sinh sẽ đem tam môi lục sính, đường đường chính chính đến thú tiên tử rước về đại môn Lục gia vãn sinh."
Phải công nhận thư sinh ngươi ăn nói văn hoa thật ấy... Đang muốn mở lời nói vài câu gì đấy với ngươi... Thế mà ngươi như vậy bỏ đi sao? Ánh mắt xa xăm trống rỗng ngắm nhìn người trước mặt. Cả người bất động một lúc thật lâu chẳng nói chẳng rằng. Ngươi cứ vậy mà đi sao? Thôi được, ta đợi ngươi. Đôi bàn tay run run đưa ra đón lấy mảnh ngọc bội trong tay người ấy. Nơi chân trời xa vạn dặm có một hạt sương tròn trĩnh nhỏ xuống mặt đất tươi.
Năm năm sau.
Vẫn cảnh sắc năm xưa non xanh nước biếc, sông suối chảy dài, vô cùng thơ mộng. Bất quá không có điều gì là như cũ được. Ngôi miếu nhỏ đổ nát năm xưa giờ đây đã biến thành mái lương đình to rộng vững chãi, ngập tràn bóng mát cùng thi ý êm đềm. Ngọc nhân ngày nào thân vận hồng y khẽ đung đưa dưới ánh tà dương huy hoàng lộng lẫy. Dung nhan vẫn như xưa, vẫn như tạc vào tâm trí chẳng chút sờn phai.
"Tiên tử, vãn sinh đến muộn mất rồi. Sau khi vãn sinh bái biệt tiên tử rời đi, cả ngày trời hồn thân ngơ ngẩn, chẳng làm được việc gì, trong lòng không ngừng thương nhớ tiên tử. Trong lúc gấp gáp rút ngắn quãng đường nơi núi non hiểm trở, vãn sinh không cẩn thận đã bước hụt, liền ngã xuống sơn cốc, hôn mê bất tỉnh. May mắn thay có tổ tông phò hộ nên vãn sinh gặp được một hộ săn bắn hảo tâm cứu giúp trị thương. Đến khi vãn sinh bình phục hoàn toàn, thật sự đã trễ nãi hành trình lên Kinh quá lâu rồi, vì thế nên vãn sinh mau chóng trẩy Kinh thành. Khi đến nơi thì hội thi Hương đã qua từ lâu, phải đợi thêm ba năm nữa mới mở lại kỳ thi. Vãn sinh chẳng mặt mũi nào đến bái kiến tiên tử nữa. May sao trời xanh chẳng phụ người có lòng, vãn sinh đã thi đậu chức Tiến sĩ..."
Hộ săn bắn hả? Sơn cốc ư? Tên thư sinh ngốc ngươi đang nói gì thế chứ?
"Tiên tử, vãn sinh, lần này vãn sinh đến, là bởi vì... Thái thú đối vãn sinh rất yêu quý, tán thưởng khen ngợi hết lòng, muốn đem nữ nhi của mình gả cho vãn sinh làm nương tử... Nhưng vãn sinh từ trước trong lòng đã thầm ái mộ tiên tử người, đến nay vẫn luôn chung tình một dạ với tiên tử, không chút thay lòng. Có điều vãn sinh cũng đắn đo... Vãn sinh hiểu rõ mọi thứ năm ấy đều là do vãn sinh một bên tình nguyện, không biết tiên tử đối vãn sinh..."
"Đoàn Hoa Trọng."
"Ân? Tiên tử... gọi là Đoàn Hoa Trọng? Thật là một cái tên đẹp, nghe rất hay nha. 'Hoa trọng Cẩm Quan thành'... Quả nhiên mỹ lệ... Nhưng sao thanh âm tiên tử lại như vậy... Trầm thấp dễ nghe lại vô cùng ấm áp thế?..."
"Ân? Tiên tử người đang làm gì vậy? Người đè lên thân thể vãn sinh làm gì thế?"
"Lão tử ta cực khổ biết là bao tại nơi này chờ đợi ngươi làm một tên tú tài còn chua hơn cả giấm nữa. Ta chờ đợi đã lâu như thế đấy. Vậy mà... Khốn nạn mẹ kiếp câu đầu tiên vừa phun khỏi miệng rằng ngươi muốn thú nữ nhi con nhà Thái thú người ta làm nương tử được sao hả? Lão tử bị ngươi hại cho thê thảm quá mức rồi, thế mà ngươi còn ở đó vui vẻ mừng rỡ tiêu diêu như vậy được đó hả? Không có cửa đâu! Đừng hòng!"
"Lão, lão tử? Tiên tử vì sao lại ăn nói như thế? Tiên tử người... người... Sao người lại cởi hết y phục của vãn sinh ra vậy..."
"Lão tử ta há chỉ muốn lột y phục của ngươi ra không thôi hả? Lão tử còn muốn ** ngươi nữa kìa!"
Trên mặt chàng thư sinh ngốc giờ đây nước mắt đầm đìa. Gương mặt phát hoảng pha thêm nét ngượng ngùng trong mắt tiên tử lại càng thêm phần khả ái. Nhưng ngược lại trong mắt thư sinh giờ đây tiên tử không khác gì một tên ác ôn cường đạo đang giở trò đồi bại với y. Tiên tử... đáng sợ quá! Lệ châu tuôn rơi ào ạt, những giọt nước mắt to tròn lã chã trên khuôn mặt non nớt của thư sinh đang sắp bị hành hình... Tiên tử ơi... Đừng mà...
Bốp!
Vật gì đập lên đầu vãn sinh thế này? Ngọc... Ơ... Ngọc này...
"Ngươi đập bể mất mảnh ngọc lão tử đeo đã năm nay rồi thấy chưa! Mẹ kiếp ngươi cư nhiên bội tín bội nghĩa như vậy đấy! Bỏ ta nơi đây chơ vơ rồi về đây thông báo một câu lấy người khác là mọi thứ ổn thỏa rồi đấy hả! Không dễ dàng như vậy đâu! Tất cả cũng tại ngươi sai hết! Ai bảo ngươi vô sự không công rồi nghề đưa cái thứ thảo dược gì gì đó cho ta làm gì hả? Không can sự gì tự dưng đem thỏ con tặng ta ăn là sao? Lại còn ngày ngày nói thích ta nữa? Tất cả đều tại ngươi quyến rũ câu dẫn mê hoặc ta a!"
"Tiên tử... Tiên tử... Có gì từ từ nói mà... Từ từ nói... Tiên tử ăn mất thỏ con rồi ư? Tiên tử... Ngươi cắn ta bên đó làm gì á a a a a a... Ân... Tiên tử... A a a... Hảo hán... Hảo hán đại nhân a... Vãn sinh biết sai rồi... Vãn sinh không nên có mắt không tròng như thế... Hảo hán tha tội... Vãn sinh không nên cứ bám riết lấy đại hiệp như thế... Đại hiệp tha... tha cho ta... Ân... A a a a a a..."
Từng âm thanh cắn nút mơn man vang lên không dứt. Người nọ nằm dưới giờ đây trên người bắt đầu xuất hiện hồng ngân có phần dày đặc. "Tiên tử" vừa chơi đùa vui vẻ liền trêu ghẹo thư sinh vô cùng thích thú. Ngẩng đầu đang dúi hẳn vào khoang ngực đối phương, thanh âm nghiến răng ken két đầy tức giận rợn cả tóc gáy: "Có mắt không tròng? Ngươi mắng ta đó hả? Ta nói cho ngươi biết! Nhìn thấy được ta là nhờ vào phúc khí ba đời tổ tông nhà ngươi đó biết chưa? Ngươi ngoan ngoãn phục mệnh đi, ở đó cãi bướng cái gì. Năm đó ta thụ thương, tưởng đâu tìm được một nơi an an tĩnh tĩnh ai ngờ cuối cùng cũng bị ngươi suốt ngày mò đến nhao nhao ầm ĩ đủ thứ chuyện lên làm phiền ta trị thương. Muốn yên thân mà cũng không được, thế mà giờ ngươi nói đi là đi đấy hả? Nói cho ngươi biết, ta là người của Thiên Nhất giáo, đầu tiên luôn nói đến chữ "tín", luôn luôn trọng chữ "tín" lên hàng đầu, huống chi ta... Thôi bỏ đi, ngươi cứ ngoan ngoãn nằm im đó cho ta ăn sạch ngươi là được rồi."
"Thiên Nhất giáo...? Ma... A a.... Cầu xin ngươi... Tiên tử, hảo hán, đại hiệp ơi... xin tha mạng cho vãn sinh mà... Lãng lãng kiền khôn chi hạ, người đâu nhất thiết phải... A A A A A A A A A A.... Người... Cái ..... Đau quá..... Cái gì tiến vào trong thế..... Đau quá..... AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA.... Khổng tử Mạnh tử Lão tử Trang tử Hàn Phi tử....... Đau..... Đau quá đi...... Các vị thánh nhân ơi.... ai có khả năng cứu vớt được vãn sinh a..... a............ AAAAAAAAAAAAAA..."
"Cư nhiên dám tơ tưởng đến nam nhân khác hả?!? Cho dù là Ngọc Hoàng Đại Đế hay là Phật Tổ Như Lai cũng chẳng cứu được ngươi khỏi ta đâu!"
Thật lâu sau...
"Ngươi hiện tại là người của ta rồi."
"Ân..."
"Dựa vào ngực ta đây này, nghỉ ngơi đi, để ta ôm ngươi một cái nào."
"Ân..."
"Ngươi lập tức cùng ta trở về Thiên Nhất giáo."
"Ân..."
"Tổ mẫu của ngươi ta cũng sắp xếp ổn thỏa rồi, chỉ cần ngươi theo ta là được."
"Ân... Vãn sinh giờ cũng đã tàn hoa bại liễu rồi, thân này tâm này chỉ còn nước để mặc ý người tùy nghi xử trí..."
Khóe miệng cong lên cực kỳ vui vẻ mãn ý.
"Xem ra ngươi đã ngoan hơn rồi đấy."
"Tiên tử... A a a a a a.... Người... Người muốn làm gì nữa thế? Nơi đó.... Nơi đó.... Vẫn còn... Còn rất đau a.... Tiên tử..... Cầu xin người.... Đừng tiến vào... đừng mà... Tha cho vãn sinh đi mà.... Tha cho ta đi mà...."
Sau đó thì.... Xuân quang tỏa sáng khắp cả một khoảng lương đình rộng lớn. Phong tình vạn chủng theo đó tuần hoàn cùng vạn vật trong âm thanh cắn mút rên rỉ hòa lẫn những hơi thở hồng hộc đứt quãng. Hòa tan những giọt mồ hôi rịn ra nơi thân thể quyện lấy nhau trộn những hành động trong vô thức đưa những khoái cảm dào dạt tràn lên não bộ để rồi trong lòng tràn ngập xuân ý mãn nguyện trôi chảy theo những luật động nhấp nhô mãnh liệt. Đất cùng trời theo đó mà chuyển xoay. Ái tình nồng đượm, tiếu ý dạt dào khắp nơi lương đình bao la.
Thư sinh mắt ngấn lệ rưng rưng quay ra giảng với học trò rằng: "Sau này các con có nhìn thấy người nào có bộ dạng phiêu lượng mỹ miều diễm lệ như tiên tử vậy, ngàn vạn lần đừng lầm tưởng đó là "tiên tử" như trong trí óc các con nghĩ... Bởi vì tiên tử không nhất thiết phải là nữ nhân đâu a."
~~o~~ Chú thích ~~o~~
- thiên nhan [天颜]: dung nhan của người trời, ý chỉ đẹp như tiên
- phát hồ vu tình chỉ hồ vu lễ [发乎于情止乎于礼]: lấy ý từ câu Phát hồ tình, chỉ hồ lễ [发乎情止乎礼]. Đây là một câu trích trong học thuyết của đức Khổng Tử. Truyền thuyết nói rằng trong "Kinh Thi" do đức Khổng Tử biên soạn, trích mục "Quan Thư", miêu tả một người nam nhân trẻ tuổi vì yêu thương nhung nhớ một vị nữ tử mà mắc bệnh tương tư, ngày đêm ăn ngủ không yên. Học trò của Khổng Tử, Tử Phục viết lại điều này ghi một lời răn bên dưới "Phát hồ tình chỉ hồ lễ nghĩa", đó cũng chính là chủ trương của đức Khổng Tử ngày xưa, "Nhạc nhi bất dâm". Chữ "Hồ" ở đây là giới từ, nghĩa tương đương với từ "Vu".
"Phát hồ tình chỉ hồ lễ" nghĩa là "Cho dù ái tình có phát sinh thì bên trong ái tình ấy vẫn luôn có những khuôn phép của lễ nghi đạo đức ràng buộc giới hạn con người ta không nên đi vượt quá lằn ranh đó."
Ý tứ ở đây muốn nói rằng: Giữa người và người với nhau ái tình nảy sinh là điều không thể cấm cản, nhưng ái tình đó không được vượt quá giới hạn của lễ giáo cùng lề thói xã hội, chính là không được có quan hệ tằng tịu bất chính. Giới hạn ở đây không phải là ngăn chặn ái tình giữa hai bên, mà ý muốn nói những phạm vị cho phép của lễ giáo trong xã hội đối với ái tình. Con người phải biết dừng lại trước những điều cấm kỵ vượt quá giới hạn của lễ nghi đạo đức. Không được chỉ vì tình ái mà làm ra những sự việc trái với luân thường đạo lý, đi quá những ràng buộc giới hạn của đạo đức. Chung quy cả cụm có nghĩa là "Phát ra từ tình yêu, nhưng dừng lại ở lễ nghĩa"
- sơn linh thủy tú [山灵水秀]: núi non nhã uyển thâm u, sông nước hài hòa róc rách
- cữu cữu [舅舅]: cậu
- tổ mẫu [祖母] hay nãi nãi [奶奶]: bà nội
- tam môi lục sính [三媒六聘]: Môi (Mai) = bà mối ; Sính = sính lễ, lễ cưới. "Tam môi lục sính" hay còn gọi là "Tam thư lục lễ" [三书六礼]. Trong hôn lễ truyền thống của người Trung Hoa, nam nữ thành thân phải có đủ "tam môi lục sính"
Tam thư chỉ văn thư [giấy tờ] trong quá trình lễ sính [kết thân], bao gồm:
-Sính thư: trao đổi trong đại lễ [lễ đính ước].
-Lễ thư: giao ra sau đại lễ.
-Nghênh thư: do nhà trai trao cho nhà gái khi nghênh thú [đón dâu].
Lục lễ chỉ các thủ tục cầu thân, từ khi làm mối đến khi nghênh thú, bao gồm:
-Nạp lễ: nhà trai nhờ người sửa soạn lễ vật tới cầu hôn nhà gái, làm mối.
-Vấn danh: nhà trai viết tính danh [họ tên], thứ bậc, sinh thần bát tự [giờ ngày tháng năm sinh] lên thiếp canh đỏ thẫm, do bà mối đưa tới nhà gái. Nhà gái nếu có ý kết thân thì đem danh tự [tên] cùng bát tự của cô gái viết lên, mời người chiêm toán [tính toán xem có hợp tuổi không]
-Nạp cát: nếu bát tự hai bên không bị tương xung tương khắc [đại khái là hợp nhau], hôn sự coi như đã định.
-Nạp trưng: hay còn gọi là đại lễ. Tương tự đính hôn ngày nay.
-Thỉnh kỳ: chọn ngày lành tháng tốt tiến hành hôn sự.
-Nghênh thân: cùng ngày với hôn lễ. Nhà trai mang nghênh thư tới nhà gái nghênh thú tân nương [rước dâu]
Ngoài ra còn có tam môi lục chứng (三媒六证):
Tam môi chỉ: bà mối nhà trai mời tới, bà mối nhà gái mời tới và bà mối bắc cầu dẫn mối hai bên.
Tam môi: thứ nhất là “Môi chước chi ngôn”, hôn nhân phải thông qua bà mối tác hợp; thứ hai là “Phụ mẫu chi mệnh”, phụ mẫu hai nhà nghe bà mối thuyết, sau khi suy xét cho rằng có thể kết thân sẽ cho phép hôn sự này; thứ ba là “Tín vật vi định”, sau khi phụ mẫu hai bên cho phép hôn sự, hai bên sẽ tặng nhau một vật làm tín vật, định ra hôn sự.
Lục chứng: sáu đồ vật cần thiết hàng ngày tân nương mang từ nhà theo:
-Thăng tử [cái đấu], đo lượng lương thực trong nhà nhiều hay ít, thuận tiện tính toán cần kiệm, chăm lo việc nhà;
-Cái kéo, dùng để cắt may y phục;
-Thước đo, dùng để đo dài rộng vải may y phục;
-Gương soi, dùng để soi chiếu dung nhan, trang điểm bản thân;
-Cái cân, dùng để cân đồ vật nặng nhẹ, thuận tiện mua bán;
-Bàn tính, dùng để tính toán sổ sách, xem xét kết dư thu chi.
Nói chung “tam môi lục sính” hay “tam môi lục chứng” đều chỉ hôn lễ chính thức. (Theo zhidao.baike và baike.baidu)
- đại môn Lục gia: nguyên gốc LỤC GIA ĐẠI MÔN [陆家大门]. Lục = số sáu viết hoa / lục địa, đại lục / họ Lục. Ở đây theo thiển ý của editor thì thư sinh này họ Lục.
- lương đình [凉亭]: chòi nghỉ mát, đình nghỉ mát
- hộ săn bắn: nguyên gốc LIỆP HỘ [猎户] tức là người đi săn, thợ săn, hoặc nhà làm nghề săn bắn
- kỳ thi Hương: nguyên gốc THU THÍ [秋试] tức là thi Hương (chế độ thi cử thời nhà Minh, nhà Thanh bên Trung Quốc)
- Tiến sĩ [进士]: Trong giai đoạn phong kiến, tại các cuộc thi Nho học, học vị tiến sĩ được trao cho những người đỗ tất cả ba kỳ thi: thi Hương, thi Hội và thi Đình, được ghi danh trong khoa bảng
- Thái thú [太守]: Là một chức quan trong thời kỳ cổ đại của lịch sử Trung Quốc, thời Chiến Quốc bắt đầu thiết lập chức quan này. Thời đó, các nước chư hầu thiết lập ở khu vực biên cảnh xung đột các quận, tạo thành các khu vực đặc biệt có chính quyền sứ quân tổng hợp, quan đứng đầu gọi là thú, quận thú. Thời Tần phân thành lục quốc, bãi bỏ chế độ sắc phong các khu vực thái ấp, toàn Trung Hoa lập thành 36 quận, quận thú là quan đứng đầu, do hoàng đế trực tiếp bổ nhiệm và miễn nhiệm. Nhà Tùy xóa bỏ quận, lấy châu đơn vị hành chính cấp thứ hai, chức thái thú bị bãi bõ, thời kỳ này quan thứ sử trở thành chức quan gần tương đương với quan thái thú thời nhà Hán. Tây Hán thay đổi chức thái quận thú thành thái thú. Từ thời nhà Tống về sau, chuyển xưng thành tri phủ.
- Hoa trọng Cẩm Quan thành [花重锦官城]: một câu thơ trong bài Xuân Dạ Hỉ Vũ [春夜喜雨] của thi sử (hay còn gọi là thi thánh) Đỗ Phủ [杜甫] (712-770), sáng tác năm 761.
Hán tự: 春夜喜雨 (Xuân Dạ Hỉ Vũ)
好雨知時節, (Hảo vũ tri thì tiết)
當春乃發生。 (Đương xuân nãi phát sinh)
隨風潛入夜, (Tùy phong tiềm nhập dạ)
潤物細無聲。 (Nhuận vật tế vô thanh)
野徑雲俱黑, (Dã kính vân câu hắc)
江船火獨明。 (Giang thuyền hỏa độc minh)
曉看紅濕處, (Hiểu khan hồng thấp xứ)
花重錦官城。(Hoa trọng Cẩm Quan thành)
Hiểu nghĩa: Đêm Xuân Mừng Mưa
Mưa lành biết được tiết trời,
Đang lúc xuân về mà phát sinh ra.
Theo gió hây hẩy vào đêm tối,
Tưới mát muôn vật mà không nghe tiếng.
Đường quê đầy mây âm u,
Thuyền trên sông chỉ thấy lửa sáng.
Sớm mai trong vùng ẩm ướt đỏ thắm,
Hoa nở đầy cả thành Cẩm Quan.
Dịch thơ: ĐÊM XUÂN MỪNG MƯA
Trời tốt, mưa lành tới,
Đang xuân chợt nhẹ rơi.
Vào đêm theo với gió,
Êm tiếng mát cho đời.
Đường nội làn mây ám,
Thuyền sông ánh lửa ngời.
Sớm trông miền đỏ thắm,
Hoa nở Cẩm Thành tươi.
(Bản dịch của Lê Nguyễn Lưu)
- có mắt không tròng: nguyên gốc HỮU NHÃN VÔ CHÂU [有眼无珠]
- phiêu lượng [漂亮]: xinh xắn, xinh đẹp, đẹp kiều diễm
- (*): câu tựa ở đầu truyện nguyên gốc là PHẪN TRƯ CẬT TIỂU DƯƠNG [扮猪吃小羊]: phẫn = hóa trang sắm vai, đóng vai / làm vẻ, bĩu môi, nhăn mặt ; trư = heo, lợn ; cật = ăn ; tiểu dương = dê nhỏ. Vì không biết phải edit chữ Phẫn ở đây như thế nào nên đành phải ghi như đã đọc. Mong chư vị khách quan thông cảm cho.
3 comments:
túm lại là sau nhìu ngày ăn chay trường kỳ với nhị vị Nghiêm Kiều thì hum nay ta đã có được một đĩa thịt để xơi múi!!
đa tạ!
PS: làm thêm nhìu cái thế này nữa đi >"< rất hợp sở thik bệnh hoạn của ta!!"
=)) cái đoản văn thì ngắn mà cái chứ thích thì dài =))
phát khiếp
May quá, nhờ cô tôi cũng tỉnh tỉnh ra rồi
trời ạ mấy ngày nay tự kỷ quá
yêu cô dã man!!!
Mà cô này, cô edit vẫn tuyệt cú mèo, hêm vấn đề gì đâu, đừng bao giờ than thở với tôi là cô edit dở nữa nhé, tôi đánh đó ^^
Yêu cô
Đoản văn này giá mà dài thêm chút nữa thì hay quá =)))
Tiên tử không nhất thiết phải là nữ nhân. Bài học đầu đời dành cho chàng thư sinh tội nghiệp sau khi bị ăn kiền mạt tịnh :">
Post a Comment
Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.