Wednesday, June 30, 2010

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 42

[Tiếu Khuynh Vũ: "Đêm ba mươi, tiểu Hầu gia đến tiểu viện Tiếu mỗ không phải chỉ để làm một mâm cơm tất niên chứ?"

Phương Quân Càn ủy khuất nói: "Khuynh Vũ dụng tâm thật tốt đẹp a. Đêm giao thừa, ngươi nhẫn tâm bỏ rơi bổn Hầu một mình trong soái trướng cô đơn vắng vẻ như vậy sao?"

Tiếu Khuynh Vũ mỉm cười không lên tiếng. Y biết da mặt Phương tiểu Hầu gia đây đích thị rất dày, nói thêm chỉ tổ chính mình chịu thiệt mà thôi.

Có đôi khi im lặng cũng là một loại sách lược.

Vì thế, tiểu lâu thêm lần nữa rơi vào bóng đêm yên tĩnh.]



(Trích KTTH - LTPH - chương 42)





PHÁO HOA DỄ TÀN

Khuynh Vũ a... Nghe bài này ta lại nhớ đến cái tình của nhị vị




PHÁO HOA DỄ TÀN

繁华声 遁入空门 折煞了世人
梦偏冷 辗转一生 情债又几本
如你默认 生死枯等
枯等一圈 又一圈的 年轮

Từ bỏ chốn phồn hoa, nương nhờ nơi cửa Phật, gạt bỏ chuyện thế nhân
Giấc mộng lạnh lẽo, vòng đời chuyển xoay, nợ tình vấn vương
Nếu lặng yên phó mặc, sinh tử đều như nhau
Dù là một vòng luân hồi hay chỉ là một kiếp luân hồi

浮图塔 断了几层 断了谁的魂
痛直奔 一盏残灯 倾塌的山门
容我再等 历史转身
等酒香醇 等你弹 一曲古筝

Tháp phù đổ đổ nát, xua tan linh hồn ai
Nỗi đớn đau theo ánh đèn trơ trọi rọi vào nơi cửa tháp
Hãy để ta chờ đợi lần nữa, chờ đợi lịch sử đổi thay
Chờ đợi hương rượu nồng nàn, chờ đợi nghe người tấu một khúc đàn tranh

雨纷纷 旧故里草木深
我听闻 你始终一个人
斑驳的城门 盘踞着老树根
石板上回荡的是 再等

Mưa mịt mù, cố hương lẫn khuất trong cỏ cây
Ta nghe nói người vẫn mãi cô đơn
Cánh cổng lấm lem bám chặt gốc cổ thụ già
Vách đá chơi vơi vang vọng “lại đợi chờ”

雨纷纷 旧故里草木深
我听闻 你仍守着孤城
城郊牧笛声 落在那座野村
缘份落地生根是 我们

Mưa mịt mù, cố hương lẫn khuất trong cỏ cây
Ta nghe nói người vẫn đợi nơi thành trì cô đơn
Tiếng sáo du mục nơi ngoại ô lạc vào nơi thôn dã
Duyên phận gieo vào lòng đất đâm hoa kết trái chính là đôi ta

听青春 迎来笑声 羡煞许多人
那史册 温柔不肯 下笔都太很
烟花易冷 人事易分
而你在问 我是否还 认真

Tuổi thanh xuân rôm rả tiếng cười, người người khát khao
Sử sách ấy nhẹ nhàng, đặt bút viết thật không ngoa
Pháo hoa dễ tàn, đời người dễ tan
Người tự hỏi sao ta không về tìm ra sự thật

千年后 累世情深 还有谁在等
而青史 岂能不真 魏书洛阳城
如你在跟 前世过门
跟着红尘 跟随我 浪迹一生
(伽蓝寺听雨声盼 永恒)

Ngàn kiếp sau, hậu thế tình thâm, khi trở về vẫn có người đứng đợi
Sử xanh đấy! Há lẽ nào chẳng phải là sự thật sao?
Sách nước Ngụy cùng thành cổ Lạc Dương còn đấy
Nếu người muốn hãy bước qua cánh cổng kiếp trước
Cùng ta đi khắp chốn hồng trần, lang bạt khắp nơi đến suốt cuộc đời
(nghe tiếng mưa rơi ngoài đền tháp cổ, lại mong chờ đến sự vĩnh hằng)

而青史 岂能不真 魏书洛阳城
Sử xanh đấy ! Há lẽ nào chẳng phải là sự thật sao? Sách nước Ngụy cùng thành cổ Lạc Dương còn đấy
==>>Thành phố Lạc Dương (nơi có ngôi mộ Quan Công) ra đời cách đây hơn 3.000 năm. Trước sau, có tất cả chín triều đại đã kiến đô tại đây: Đông Chu, Ngụy, Tây Tấn, Bắc Ngụy, Đường, Hậu Lương, Hậu Đường… Vì thế, Lạc Dương còn được gọi là Cửu triều cổ đô.

Thất thủ tại Kinh Châu, Quan Vũ bỏ mạng trong vòng vây của tướng lĩnh Đông Ngô. Thủ cấp của ông được quân Ngô đem hiến tặng Tào Tháo nhằm tạo mâu thuẫn giữa Nguỵ và Tây Thục (Quan Vũ vốn là anh em kết nghĩa với Hán Trung Vương - Lưu Bị).

Theo truyện kể rằng, sứ giả Đông Ngô khi đến Lạc Dương dâng hòm chứa thủ cấp Quan Vũ lên cho Tào Tháo.

Tào mở ra và nói : "Vân Trường lâu nay vẫn mạnh khỏe chứ?" thì thấy Quan Công mở miệng, trợn mắt, râu tóc dựng ngược cả lên. Tào Tháo thất kinh hồn vía, sai giết trâu mổ bò, làm lễ cúng tế, tạc một thân thể bằng gỗ trầm, chắp đầu Quan Công vào dâng lễ vương hầu, an táng ở ngoài cửa nam thành Lạc Dương.

伽蓝寺- Già lam tự

1.Trong tiếng Hán,già lam có nghĩa là "con già lam" hay được gọi là con bồ nông

2.Trong tiếng Phạn. già lam được gọi là amghārama

Samgha nghĩa là “vì chúng sinh-chúng tăng hòa hợp’,arama có nghĩa là ‘viên lâm” –khu vườn ==> ý là ‘chúng viên” ==>tạm dịch là giống như công viên công cộng

==>> hay còn được gọi là “tăng viên tu viện” nghĩa là tu viện của các nhà sư (hay ngồi đền thờ Phật)

Sau này, khi xây dựng 1 ‘già lam”, phải có đủ 7 loại đồ vật để xây dựng, được gọi là “thất đường” ( gian nhà chính) của già lam

Thất đường cũng chỉ là tên gọi hay hình dạng,bởi do tùy thời đại hay giáo phái khác nhau tùy thuộc vào nơi đó

Sunday, June 27, 2010

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 41

[Tất cả tướng sĩ Bát Phương thành đối với hành vi này của Phương tiểu Hầu gia đều hiểu được.



Công tử vì nơi này lao khổ công cao, một tòa tiểu viện làm quà đem tặng Công tử đối với chúng binh sĩ không có gì phải dị nghị.

Huống chi, tâm tư của tiểu Hầu gia đối với Công tử, mọi người đều rõ như ban ngày, cho nên đối với hành vi giả công tế tư này, mọi người không hẹn mà cùng lựa chọn cách mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện.

Thích Quân sư cười ha hả bào chữa giải vây thay cho Phương Quân Càn ----- "Tiểu Hầu gia đến cùng cũng là người mà thôi."]

(Trích KTTH - LTPH - Chương 41)



-----------------------------------------------------------------------------------

KHUYNH TẪN THIÊN HẠ - LOẠN THẾ PHỒN HOA

Tác giả: THƯƠNG HẢI DI MẶC

Dịch giả: Quick Translator 1.4

Editor: Mọt sách Poka

-----oOo-----

Cuốn thứ hai - chương 41

Lần đầu gặp mặt giữa Phương tiểu Hầu gia cùng Thích Vô Ưu nhờ có Vô Song công tử hết lòng xúc tiến cuối cùng cũng thực hiện được.

Thích Vô Ưu vẫn vậy, đối với Phương Quân Càn có một loại hứng thú rất đặc biệt. Hắn trước nay tò mò, người có khả năng khiến Vô Song công tử kính trọng đến vậy không biết là có chỗ nào hơn người chăng?

Mà Phương Quân Càn cũng thế.

Sau khi gặp mặt, Phương Quân Càn, Tiếu Khuynh Vũ, Thích Vô Ưu ba người ở trong soái trướng nói chuyện suốt ba ngày ba đêm. Ai cũng không biết được ba nhân vật quan trọng này rốt cuộc đã đàm đạo những gì, lúc đó tại hiện trường cũng không có bản ghi chép lại. Cuộc đối thoại lần này được thế gian xưng tụng là "cuộc đối thoại cải biến vận mệnh thiên hạ", đã định trước mãi mãi chôn vùi dưới chân tướng lịch sử truyền kỳ...

Mọi người chỉ biết là, lúc Phương tiểu Hầu gia ra khỏi soái trướng, chuyện thứ nhất chính là bổ nhiệm Thích Vô Ưu làm Tổng Quân sư Bát Phương thành.

Mà Thích Vô Ưu, từ đó về sau đối với Phương Quân Càn trung tẩm cẩn cẩn, quyết không hai lòng, cả một đời cũng không phản bội hay làm trái ý Phương Quân Càn.

Hai tháng sau, Thích Vô Ưu được mọi người trong Bát Phương thành chấp nhận, nhanh chóng trở thành nhân vật đứng thứ ba tại Bát Phương thành này.

Lượng công việc và trách nhiệm của nhân vật đứng đầu Bát Phương thành cùng với nhân vật đứng thứ hai quả thật giảm bớt đi rất nhiều. Bỗng dưng có được một vị Tổng Quân sư nhẫn nhịn chịu thương chịu khó, Phương tiểu Hầu gia của chúng ta lại càng mừng rỡ trốn việc, cái sự lười biếng nó lại tăng lên vô cùng đáng kể. Vừa nhàn rỗi một tí liền đưa Tiếu Khuynh Vũ ra ngoại thành du sơn ngoạn thủy, đi chơi đến bất diệc nhạc hồ.

Thì quang phi thệ, bạch câu quá khích.

Chớp mắt, hạ đi đông đến. Phương Quân Càn cùng Tiếu Khuynh Vũ đã ở Bát Phương thành gần một năm.

Trong một năm này, Phương tiểu Hầu gia xa rời những chuyện câu tâm đấu giác nhĩ ngu ngã trá ở kinh thành tràn ngập nguy hiểm thị phi. Chơi cờ đọc sách, nói chuyện thưởng trà, múa kiếm vẽ tranh, giải đố đoán thơ, thưởng nguyệt xem hoa, du sơn ngoạn thủy --- chỉ cần có y bên cạnh hắn, tất cả mọi thứ trên thế gian này đều phi thường tươi đẹp, tất cả đều xuất kì mĩ diệu.

Rất nhiều rất nhiều năm về sau, lúc Phương Quân Càn hồi tưởng lại khoản thời gian mặc sức vô biên bên cạnh người hắn yêu quý.

Hắn cuối cùng vẫn luôn tin tưởng.

Cả đời này tìm kiếm, cả đời này chờ đợi

Kỳ thật, có lẽ, chính là khoảnh khắc thời gian kia...

Mùa đông đã đến. Tiếu Khuynh Vũ úy (không chịu được) hàn, vì thế Phương Quân Càn cứ dặn dò hết lần này đến lần khác ---- phải năng phơi nắng chăn đệm, buổi tối phải nhớ đóng chặt cửa sổ, còn làm cho Vô Song công tử một lò than hồng nóng rực nho nhỏ để y tiện tay mang theo... Ngay cả Trương Tẫn Nhai cũng nói rằng, Phương tiểu Hầu gia bề ngoài lôi lệ phong hành đến vậy kỳ thực là một con người vô cùng nhiều chuyện dông dài.

"Khuynh Vũ, bổn Hầu đưa ngươi đi xem thứ này!" - Phương Quân Càn vội vàng bước vào phòng, hoa tuyết trên y phục lác đác rơi xuống. Trắng tuyết hòa quyện đỏ thẫm, ngày đông giá rét thật khiến người khác mê mẩn. Mùa đông ở Đại Khánh từ nam chí bắc bao phủ một cái lạnh tàn khốc, nhưng biên thành nơi Tây Bắc dù sao vẫn thiếu một màn hơi sương ẩm ướt của hoàng đô phía Đông Nam. Ngay cả gió cũng cực kỳ hanh khô hiu hắt, đìu hiu đến mức trống trải, quét qua mặt người tựa đao cắt, đau nhức tột cùng.

Bên ngoài tiểu tuyết sơ tễ (vừa ngưng), trong phòng lại ấm áp như xuân, Tiếu Khuynh Vũ khoác hờ một chiếc áo lông, tay cầm quyển sách chăm chú đọc. Nhìn thấy Phương Quân Càn, chỉ gật nhẹ đầu xem như chào hỏi.

Phương tiểu Hầu gia vừa nhìn thấy bộ dạng xuất thần, tay cầm cuốn sách của y, lập tức ngữ âm thành khẩn nói: "Khuynh Vũ na, đọc nhiều sách thì cũng nên có chừng mực thôi, ngươi như vậy có còn muốn để cho lão Lý bọn họ sống sót không thế? Không sợ bọn họ nhất thời suy nghĩ không thông, cảm thấy xấu hổ tự sát thì sao?"

Tiếu Khuynh Vũ lời nói lạnh nhạt: "Chính mình kiến thức nông cạn sơ sài sẽ không dám la rầy đến kẻ khác đâu."

Cảm tình muốn giúp đám học sinh hồ đồ không linh hoạt khéo léo ấy quả thật chỉ khiến Vô Song công tử hận thiết bất thành cương.

Phương Quân Càn bật cười: "Khuynh Vũ đừng buồn bực, bổn Hầu tặng ngươi lễ vật này này."

Tiểu Khuynh Vũ hồ nghi giương mắt nhìn hắn, phỏng đoán xem thử vị Phương tiểu Hầu gia đang đứng trước mặt mình lại xuất ra một chủ ý kỳ quái gì nữa đây.

Ra khỏi doanh trại, ngồi xe ngựa. Tuấn mã phi nhanh như tên bắn, ước chừng thời gian uống xong cỡ nửa chén trà, xe ngựa đã mau chóng dừng lại trước một rừng cây, cảnh sắc thanh bình yên ả.

Xuống xe ngựa, Tiếu Khuynh Vũ xưa nay thơ ờ lãnh đạm nhất thời ngây ngẩn cả người trước cảnh sắc nơi đây.

Một tòa tiểu viện lặng lẽ tọa lạc bên bờ hồ trong vắt, thanh tao ưu nhã. Làn nước như in bóng núi non, nhẹ nhàng lắng đọng, thanh tuyển nhã trí.

Trong sân khắp nơi trồng hoa đào, hương thơm nồng đượm, hồng sắc phiêu tán, một góc u lan ẩn hiện truyền đến mùi hương băng lãnh u hàn. Cảnh sắc như khiến người khác lạc vào tiên cảnh. Cánh hoa đào phiêu dật trong nét gió vương phi, u lan uyển chuyển khoe sắc rung động bên hồ nước, tựa như bức tranh thủy mặc hương thơm còn mới khiến kẻ khác thần tình xúc động, choáng ngợp như đứng trước bồng lai tiên cảnh.

Trong nháy mắt, Tiếu Khuynh Vũ tưởng rằng mình đã trở về tiểu viện tại hoàng thành...

Phương Quân Càn sau lưng y thanh âm trầm thấp dịu dàng, vô cùng ôn nhu: "Đó chính là lễ vật ta dành tặng ngươi..."

Để xây tiểu viện này, có trời biết được Phương Quân Càn đã bỏ ra biết bao công phu khó nhọc.

Vừa đến ngọa thất (phòng ngủ) nơi tiểu lâu, Tiếu Khuynh Vũ như ngây như dại, nét mặt xúc động: thật sự hoàn toàn cùng với tiểu lâu nơi Tiếu viện giống nhau như đúc! Sách vở, trà cụ, giường chiếu, thậm chí đến bút mặc chỉ nghiễn trên trác án cũng giống nhau đến từng nơi từng chỗ. Khuynh Vũ chuyển luân y đến trước giá sách, tay phải theo quán tính tìm kiếm, một thanh ngọc cầm (đàn ngọc) liền xuất hiện tại nơi tay dừng lại ----- thậm chí cả vị trí cũng không hề thay đổi!

"Tết ba mươi, người người đều phải về nhà đón mừng năm mới ... bổn Hầu đã không thể hồi kinh, lại còn liên lụy đến Khuynh Vũ phải ở đây giúp ta lưu lại Bát Phương thành, có nhà cũng không về được."

Tiếu Khuynh Vũ theo tiềm thức muốn tránh không đi quá sâu vào lần nói chuyện này, thanh âm lạnh lẽo kiên định, mơ hồ ẩn chút miễn cưỡng: "Ta không có nhà. Bất luận ở địa phương nào ta cũng chỉ là một lữ khách (khách qua đường) mà thôi."

"Vậy hôm nay, ta sẽ tặng ngươi một ngôi nhà." - Phương Quân Càn lập tức tiếp lời y.

Bạch y thiếu niên ngồi quay lưng về phía Phương Quân Càn, không thấy được vẻ mặt lúc này trên mặt hắn. Chỉ nghe thanh âm tiểu Hầu gia ôn nhu nhưng ẩn chứa điều chua xót, cay đắng đến đau khổ: ----- "Có lẽ đối với Khuynh Vũ mà nói, tiểu viện tại Bát Phương thành này không có gì quan trọng. Thế nhưng đối với bổn Hầu mà nói, tòa tiểu lâu này, chính là nhà của bổn Hầu vậy..."

Tiếu Khuynh Vũ an tịnh cúi đầu, vẻ mặt ba lan (nổi sóng) bất động. Phương tiểu Hầu gia không nghe thấy được, trên môi y một tiếng thở dài cảm thán như có như không.

Tất cả tướng sĩ Bát Phương thành đối với hành vi này của Phương tiểu Hầu gia đều có thể hiểu được.

Công tử vì nơi này lao khổ công cao, một tòa tiểu viện làm quà đem tặng Công tử đối với chúng binh sĩ mà nói không có gì phải dị nghị.

Huống chi, tâm tư của tiểu Hầu gia đối với Công tử, mọi người đều rõ như ban ngày, cho nên đối với hành vi giả công tế tư này, mọi người không hẹn mà cùng lựa chọn cách mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện.

Thích Quân sư cười ha hả bào chữa giải vây thay cho Phương Quân Càn ----- "Tiểu Hầu gia đến cùng cũng là người mà thôi."

--------------------------------------------------------


- bất diệc nhạc hồ: kinh khủng; chết đi được; dễ sợ (đi chơi liên tục đến mức người khác cũng phát sợ)

- Thì quang phi thệ, bạch câu quá khích: thì quang = thời gian, phi thệ = qua nhanh, rất nhanh ; BẠCH CÂU QUÁ KHÍCH thời gian qua nhanh; thời gian như bóng câu qua khe cửa. (thời gian qua nhanh như bạch mã lướt nhanh qua khe cửa. Người Việt còn nói: "Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ")

- câu tâm đấu giác nhĩ ngu ngã trá: lục đục với nhau, đấm đá nhau, hục hặc với nhau ; ngươi lừa ta gạt

- lôi lệ phong hành: mạnh mẽ vang dội; sấm rền gió cuốn

- hận thiết bất thành cương: chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)

- bút mặc chỉ nghiễn: bút mặc = bút mực, chỉ = giấy, nghiễn = nghiên mực, tạm hiểu là văn phòng tứ bảo

- lao khổ công cao: càng vất vả công lao càng lớn

- giả công tế tư: lấy việc công làm việc tư

*Văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên) http://diendan.songhuong.com.vn/showthread.php?t=5708


Saturday, June 26, 2010

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 40

[Bởi vì tin rằng, tất cả mọi việc y làm đều vì chính mình. Bởi vì tin rằng, người đã lọt vào mắt y nhất định sẽ không hại chính mình. Cho nên, mọi việc mới có thể nhanh chóng như vậy, vấn đề mới có thể nhanh chóng như vậy hồi đáp.





Không phải vì quốc gia! Chính là...... vì hắn.

Tiếu Khuynh Vũ lặng lẽ không lên tiếng, ánh mắt chân thành đối diện nhãn quang vừa đau xót lại vừa dịu dàng ôn nhu của Phương tiểu Hầu gia. Y cũng biết, Phương Quân Càn có thể bằng lòng đồng ý dùng người này một cách sảng khoái như vậy, tình thâm ý trọng của hắn đối với mình chính là không bao giờ chia cắt được.]

(Trích KTTH - LTPH - chương 40)




-----------------------------------------------------------------------------------

KHUYNH TẪN THIÊN HẠ - LOẠN THẾ PHỒN HOA

Tác giả: THƯƠNG HẢI DI MẶC

Dịch giả: Quick Translator 1.4

Editor: Mọt sách Poka

-----oOo-----

Cuốn thứ hai - chương 40

Vô Song công tử mấy hôm nay tâm tình vô cùng tốt. Tuy rằng hỉ nộ không hiện lên mặt, nhưng Phương tiểu Hầu gia chỉ nhìn vào đôi mi sao nhẹ nhàng cong vuốt kia liền thấy được tình cảm vô cùng vui sướng hoan hỉ trong lòng Khuynh Vũ y.

Vẻ mặt vô cùng vui vẻ kia, tựa hồ còn ẩn thêm chút điểm đắc ý...

Đang lúc Phương tiểu Hầu gia ánh mắt kỳ quái ngắm nhìn Khuynh Vũ như muốn xem đến tận cùng của niềm vui hiếm thấy tựa chồi non chớm nở trên cành khô tuyết phủ kia, Vô Song công tử nhất thanh khép lại chiết phiến (quạt giấy): "Có thể suy nghĩ tính toán với Liêu Minh đệ nhất quân sư, bất luận là ai cũng sẽ đắc ý thôi."

Nghĩ đến lúc Thích Vô Ưu đang bị Liêu Minh quốc chủ truy sát, Tiếu Khuynh Vũ tâm tình càng đại hảo ----- bất giác cảm thấy mùa hạ năm nay hình như không hề nóng nực một chút nào...

"Tiểu Hầu gia, xem ra không lâu nữa đâu, Bát Phương thành chúng ta sẽ tụ hội rất nhiều nhân vật đa mưu túc trí a."

Phương tiểu Hầu gia kinh hãi: "Thế kia không phải là Liêu Minh đệ nhất mưu sĩ Thích Vô Ưu sao?"

Tiếu Khuynh Vũ: "Đúng thế." - Bỗng dưng sắc mặt nghiêm nghị nhìn thẳng ánh mắt Phương Quân Càn, "Tiểu Hầu gia, ngươi trịnh trọng trả lời Tiếu mỗ, nếu Thích quân sư đầu quân Bát Phương thành, tiểu Hầu gia có thể hoàn toàn bỏ qua quá khứ của Quân sư không, có thể hoàn toàn tín nhiệm Quân sư không?"

Phương Quân Càn trầm ngâm: "Thích Vô Ưu mưu kế sâu xa, tướng sĩ Đại Khánh ta chết trên tay hắn ta nhiều vô sô kể. Hắn, hai tay nhuốm đầy máu tươi của quân dân Đại Khánh ta."

Trong nháy mắt, rất nhiều tâm tư suy nghĩ vụt qua tâm tưởng Phương tiểu Hầu gia, phức tạp hỗn loạn, khó mà hình dung được. Vẻ mặt hắn lúc này vô cùng phức tạp, phong ba có nổi nhưng dường như không hề nổi.

Nhưng mà rất nhanh sau đó, thần sắc của Phương Quân Càn liền kiên định trở lại!

"Nhưng, nếu đã là người Khuynh Vũ có lòng hết sức tiến cử, thế bổn Hầu sẽ có gan dụng hắn!"

Bởi vì hắn ta là người ngươi tín nhiệm, cho nên ta cũng tín nhiệm.

Tiếu Khuynh Vũ xúc động, ngữ khí vẫn vậy, vô cùng thản nhiên ôn hòa: "Thích Vô Ưu là nhất đẳng mưu sĩ, nếu được người này nhiệt tình giúp đỡ, tiểu Hầu gia sau này không có gì phải lo lắng. Nếu bây giờ các tướng sĩ tạm thời không chấp nhận, không hiểu được tâm ý này, như vậy, ngày sau thân nhân con cháu bọn họ sẽ cảm kích ngươi, cả Đại Khánh cũng sẽ cảm kích ngươi."

"Không phải vì Bát Phương thành, càng không vì Đại Khánh." - Sau lưng Tiếu Khuynh Vũ, Phương tiểu Hầu gia thanh âm trầm thấp tựa như thì thào nói với chính mình: "Tất cả mọi thứ, chỉ là vì ngươi a! Khuynh Vũ, ngươi đã tự mình tiến cử, bổn Hầu căn bản không cách nào cự tuyệt..."

Bởi vì tin rằng, tất cả mọi việc y làm đều vì chính mình. Bởi vì tin rằng, người đã lọt vào mắt y nhất định sẽ không hại chính mình. Cho nên, mọi việc mới có thể nhanh chóng như vậy, vấn đề mới có thể nhanh chóng như vậy hồi đáp.

Không phải vì quốc gia! Chính là...... vì hắn.

Tiếu Khuynh Vũ lặng lẽ không lên tiếng, ánh mắt chân thành đối diện nhãn quang vừa đau xót lại vừa dịu dàng ôn nhu của Phương tiểu Hầu gia. Y cũng biết, Phương Quân Càn có thể bằng lòng đồng ý dùng người này một cách sảng khoái, không phải suy nghĩ nhiều như vậy, tình thâm ý trọng của hắn đối chính mình chính là không bao giờ chia cắt được.

Đại Khánh, Tứ Thủy quan.

Thích Vô Ưu ngồi dưới mái che ung dung thưởng trà. Bộ dạng của hắn hoàn toàn không có một tí gì là chật vật nghèo túng, chẳng có gì là bị truy sát ngàn dặm, y như một lão tiên thản nhiên tự đắc, phiêu bạt khắp nơi.

Hắn trong lòng cảm khái: nửa năm trước đây mình vẫn là Liêu Minh quân sư, ai ngờ được nửa năm sau chốn cũ kia từng trọng dụng chính mình là thế, đến cuối cùng chính mình lại trở thành đối tượng truy nã của Liêu Minh, quả là phong thủy luân phiên dời đổi a...

Chính lúc đang cảm khái ăn năn hối hận ấy, một thanh âm lanh lảnh vang lên bên tai khiến hắn giật mình: "Xin hỏi... Ngài có phải là Thích Vô Ưu không?"

"Đúng vậy. Tiểu cô nương nàng nhận ra được Thích mỗ à?" - Hắn nở nụ cười ôn hòa, bộ dáng tươi cười như gió xuân phảng phất, vừa hòa nhã lại rất điềm đạm ôn tồn. Một cảm giác hòa ái dễ gần, một mị lực thân thiết nhẹ nhàng tỏa ra bao phủ một không gian rộng lớn xung quanh hắn.

Tiểu cô nương nọ khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng lấy phong thư đang cầm trong tay đưa cho hắn: "Có một vị bằng hữu của ngài nhờ tiểu nữ đem phong thư này chuyển đến cho ngài."

"Nga? Cám ơn." - Hắn tiếp nhận phong thư, trong lòng vô cùng nghi hoặc. Hắn ẩn cư tại nơi này, số người biết được tung tích của hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay, vậy chủ nhân phong thư này làm sao mà biết được?

Thần thông hảo đại!!!

Mang tâm lý "Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi", Thích Vô Ưu cẩn trọng mở phong thư.

"Triển tín bình an" ----- Bốn chữ đầu thư làm cho Thích quân sư không khỏi bật cười vui vẻ. Bị kẻ khác truy sát ngàn dặm, thật đúng là "Bình an" na!

Đọc tiếp xuống dưới ----- "Nghe nói huynh gặp nạn, bị Quốc chủ sở kị, vong mệnh thiên nhai, cư vô định sở, lòng ta rất lo lắng. Huynh đài vẫn còn nhớ ước định nửa năm trước chăng?"

Chỉ có vài từ ngắn gọn, vô lạc khoản.

Thích Vô Ưu xem xong thư, nhất thì đầu óc hỗn loạn.

Tình cảnh thảm hại như lúc này của mình còn chưa kịp đáp lễ hắn ban tặng nữa a! Tên tiểu nhân bỉ ổi đê tiện, cư nhiên dùng biện pháp này châm ngòi li gián nội bộ Liêu Minh ta!

Thích Vô Ưu phẫn nộ bất bình!

Vẻ mặt bất bình mơ hồ lộ ra nét mệt mỏi bất đắc dĩ, còn có, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng vẫn dâng lên một nỗi kính phục cùng cảm động không thể nào lừa được chính mình...

Y nhìn thấu chính mình, tín nhiệm chính mình, không tiếc thiên hạ rộng lớn sai lầm không trọng dụng chính mình. Thông minh như Thích Vô Ưu, hiển nhiên hiểu rằng Tiếu Khuynh Vũ vì chính mình quả thật đã chịu rất nhiều hoài nghi cùng áp lực!

Bất quá ------ "Thật sự là âm a........"

Thanh âm cảm thán chưa tan ------ "Sau lưng mắng người khác không phải là hành vi của người quân tử. Tiếu mỗ đã nghe hết cả rồi." - Thanh âm thanh đạm băng lãnh thình lình vang lên dọa Thích Vô Ưu mất vía nhảy dựng lên.

Quay đầu lại, liền thấy Tiếu Khuynh Vũ đoan tọa luân y, Trương Tẫn Nhai theo sau lưng đẩy y tiến vào phía trong mái hiên tránh nắng.

Tay áo nhẹ nhàng uyển chuyển cuốn lại, ngọc quan buộc tóc, chu sa thê diễm, mi mục như họa. Y tựa như thần tiên trong biển người, siêu nhiên thoát tục, không hề vướng bận một tia khói lửa nhân gian trần thế.

Ngồi trên luân y, ưu nhã thi lễ: "Thích quân sư, biệt lai vô dạng."

Thích Vô Ưu cũng thần sắc bất động: "Công tử, đã lâu."

Vô Song công tử mi mục mỉm cười: "Tứ Thủy quan từ biệt, tại hạ thật nhớ mong. Mà ước định nửa năm trước kia, phải chăng là Tiếu mỗ đã thắng?"

Thích Vô Ưu tiếp lời hứng khởi, hắc hắc cười lạnh: "Vốn tưởng rằng Công tử là người khiêm tốn, ai ngờ Công tử lại sử dụng phi tần của Đại vương khiến Vô Ưu này thân bại danh liệt."

Tiếu Khuynh Vũ chế nhạo: "Đây không phải là minh chứng rất rõ về mị lực vô địch của quân sư sao? Nói về... Ba vị quý phi này đối với Thích quân sư ngầm ái mộ đã lâu, nên Tiếu mỗ chính là khiến cho Liêu Minh quốc chủ 'không ngờ được rằng' ba vị quý phi vô cùng yêu dấu của hắn lại viết thư tình gửi Quân sư."

Y nói giống như chỉ làm một việc nhỏ bé không đáng kể, nói xạo vài ba câu cứ như là không liên quan gì đến y cả.

Thích Vô Ưu phẫn nộ, nụ cười đầy oán hận: "Chính là như vậy, Quốc chủ hoài nghi ta cùng phi tần cấu kết với nhau, phẫn nộ cực điểm nhất định phải đem Vô Ưu ta đuổi tận giết tuyệt."

Tiếu Khuynh Vũ hiểu rõ lòng người, mưu tính sâu xa: "Thính quân sư, không có nam nhân nào có thể chịu được sự sỉ nhục khi nương tử mình ngoại tình. Huống chi, Liêu Minh quốc chủ đến cả một cơ hội cho huynh biện bạch cũng chưa bao giờ cấp cho Thích huynh."

Nhất châm kiến huyết!

Thích Vô Ưu dung nhan thảm đạm, thê lương. Đúng vậy, hắn kỳ thật không trách Tiếu Khuynh Vũ. Lập trường đối địch, cho dù có sử dụng kế sách ti tiện bỉ ổi hơn nữa đối phó hắn, hắn cũng hiểu đó là việc nên làm theo lẽ thường tình mà thôi.

Nếu chúa công thật sự tín nhiệm mình, cái mưu kế kia đối với hắn mà nói chỉ là một trò cười.

Tiếu Khuynh Vũ người này, đã đánh cược đúng về sự tín nhiệm của Quốc chủ đối với chính mình!

Kết quả, chính mình thậm chí ngay cả một cơ hội để giải thích cũng không có! Nếu không phải hảo bằng hữu bí mật thông cáo, sợ là chính mình đã sớm uổng mạng tại Liêu đô rồi.

Trận cá cược này hắn đã thua, thua đến thất bại thảm hại.

Thích Vô Ưu không thể phủ nhận, Tiếu Khuynh Vũ so với chính mình quả thật có con mắt tinh tường, thấu hiểu lòng dạ thế nhân.

Nụ cười Tiếu Khuynh Vũ tịch mịch cô quạnh: "Thích huynh, Tiếu mỗ biết huynh đang có rất nhiều mối nghi ngờ, băn khoăn lo lắng. Huynh không quan trọng việc đó có là minh thương ám tiễn hay không, ngày ngày đều phải lo lắng đề phòng, thấp thỏm lo sợ.

Trong lời nói hàm ẩn sự đồng tình chân thành của một con người đồng bệnh tương liên: "Làm quân sư, thật khổ cho huynh..."

Nỗi chua xót đau khổ nhiều năm qua chất chứa chỉ một câu của y nói rõ! Quân sư, đa mưu túc trí, bề ngoài vinh hiển, kỳ thực cô độc. Công cao tắc chấn chủ, vô năng tắc bị khí, quân chủ đề phòng chính mình soán vị, quần thần phòng bị chính mình tính toán.

Không có lúc nào thoát khỏi vòng luẩn quẩn âm mưu quỷ kế trên chốn quan trường lẫn đường đời, chỉ sợ một chút vô ý khinh suất cũng đủ để đầu lìa khỏi cổ! Quân sư ----- hãm đắc dũ thâm, tử đắc dũ khoái.

Thích Vô Ưu cảm giác trên mặt ẩm ướt, tưởng là hơi ẩm trong núi, đưa tay lên mặt, thật không ngờ nước mắt đầy mặt, thập phần ủy khuất.

Tiếu Khuynh Vũ đoan nhiên an tọa tại luân y, tựa như một vầng tân nguyệt lâm thủy, trong suốt cực độ, thanh tú tuyệt mỹ, mi gian thấm đẫm nét băng lãnh ý thu, tựa như một tòa thạch sơn sừng sững trước khung cảnh trước mắt. Một lời không nói, không gian trầm mặc, lại khiến kẻ khác cảm thấy vị bạch y công tử này có phần mềm yếu như ngọn cỏ thi lơ thơ trước gió.

"Tiếu mỗ tự biết như vậy là làm khó huynh, nhưng, ngoại trừ Thích huynh ra, Tiếu mỗ không biết còn người nào có thể đảm nhiệm chức Quân sư Bát Phương thành này cả..."

Y trang trọng thi hành đại lễ: "Tiếu mỗ hai chân không tiện, nay không ngại đường xa vạn dặm, đích thân cầu hiền, mong Thích huynh lượng thứ xuất sơn đảm nhiệm chức Quân sư Bát Phương thành của Tiếu mỗ. Tiếu mỗ không dám đảm bảo Thích huynh một đời vinh hoa phú quý, nhưng nhất định đảm bảo Thích huynh có thể yên ổn sống đến trăm tuổi ------- cho dù Tiếu mỗ phải trả giá bằng tính mệnh của mình."

Nghe xong những lời ấy, hai vị quân sư tuyệt thế thiên hạ, ánh mắt như dự đoán được những luân chuyển, thế gian luân hồi, thế sự đổi thay, ánh mắt tiếu ngạo... Một mối mơ hồ từ từ nổi lên trong quẻ toán đại cuộc kia...

"Thỉnh Thích huynh đảm nhiệm chức Quân sư Bát Phương thành ta."

Tiếu Khuynh Vũ hướng hắn thi lễ. Bạch y đón gió, tựa như đóa bạch liên (sen trắng) tĩnh lặng trước Phật, lạnh lùng thản nhiên, trong ánh mắt y, hồng trần loạn lạc tất cả trở thành mây khói hư vô.

Thích Vô Ưu nhìn y lúc này, chỉ cảm thấy một lòng ngưỡng mộ cầu hiền....

Công tử, ngươi làm thế nào hiểu được con người Vô Ưu như vậy? Vô Ưu có thể nào cự tuyệt bộ dạng này của ngươi được!

Đại Khuynh khai quốc nguyên huân chi nhất, Vô Ưu thừa tướng Thích Vô Ưu đứng hàng cao nhất trong các đại công thần. Người cả đời Quân sư vô cùng cảm kích không phải là người được thế gian khen tặng "Minh chủ Thánh quân" Hoàn Vũ Đế Phương Quân Càn mà là chính người được hậu thế ca tụng "Tuyệt thế Khuynh Vũ" Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ.

Thích thừa tướng trở thành cánh tay đặc lực của Phương Quân Càn, có công rất lớn trong việc phò trợ Phương Quân Càn quân lâm thiên hạ, cũng là hảo hữu (bạn tốt) tri giao của Tiếu Khuynh Vũ Tiếu thừa tướng. Chính là hắn, đã đem đoạn lịch sử tưởng đã chôn vùi dưới lớp bụi thời gian ấy công bố thiên hạ. Cũng chính là hắn, đã đem khúc Khuynh Tẫn Thiên Hạ về một mối tình tuyệt vời có một không hai ghi chép ngọn ngành, lưu vào thanh sử, tổng hợp lại thành một câu chuyện thiên cổ lưu truyền lấy tên "Khuynh Càn lục".

--------------------------------------------------------

- vong mệnh thiên nhai, cư vô định sở: (chữ vong mệnh này có rất nhiều nghĩa, nghĩa dễ thấy nhất là bỏ mạng, nhưng cũng có nghĩa là bỏ trốn, editor để tùy độc giả hiểu theo ý mình), nơi ở bất định

- vô lạc khoản: không có lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ hoặc lá thư)

- biệt lai vô dạng: lâu nay không thấy bóng dáng, bặt tăm

- Nhất châm kiến huyết: nói trúng tim đen; gãi đúng chỗ ngứa; lời nói sắc bén

- minh thương ám tiễn: đả kích ngấm ngầm hay công khai (rơi vào tình thế ngặt nghèo, chỗ nào cũng bị công kích)

- Công cao tắc chấn chủ, vô năng tắc bị khí: có công ắt khiến chủ công kinh động đề phòng, không có năng lực ắt bị ruồng bỏ

- hãm đắc dũ thâm, tử đắc dũ khoái: ý là bị kẻ khác dèm pha đến cùng cực, mà đến hồi chết thì cũng vô cùng mau lẹ vì bị đám người ghen ghét nói dèm nên chết mau.

- tân nguyệt lâm thủy: trăng non soi bóng dưới nước

- nguyên huân chi nhất: nguyên huân = người có công lớn, chi nhất = một trong ==> một trong những người có công lao lớn nhất