Sunday, June 13, 2010

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 28

KHUYNH TẪN THIÊN HẠ - LOẠN THẾ PHỒN HOA

Tác giả: THƯƠNG HẢI DI MẶC

Dịch giả: Quick Translator 1.4

Editor: Mọt sách Poka

-----oOo-----

Cuốn thứ hai - chương 28

Trương Tẫn Nhai hoàn toàn chấn động trước tòa thành trì hùng vĩ rộng lớn ngay trước mắt... "Công tử..."

Tiểu Khuynh Vũ ngẩng đầu nhìn bảng tên trên cửa thành. Ba chữ, khí thế bàng bạc, kinh tâm động phách!

Bát , Phương , thành !

Chung quy ... Đến rồi...

Hít sâu một hơi, Tiếu Khuynh Vũ nâng tay, nhất huy nhi hạ!

----------- "Vào thành".

Y vào thành, đến Bát Phương thành mang theo cái gì?

Lúc vệ binh đi vào bẩm báo, Phương Quân Càn đang cùng chúng tướng sĩ thương nghị quân tình. Nghe nói Vô Song công tử đang ở tại cửa khẩu quân doanh chờ đợi, Phương tiểu Hầu gia thong dong trấn định của chúng ta bỗng dưng đứng dậy, lộ xuất nét mặt như hài tử, kinh ngạc vui mừng.

Một bước nhảy vọt qua thai án, bản đồ hành quân trên án nháy mắt rơi đầy trên mặt đất. Chúng tướng chưa kịp phản ứng, Phương tiểu Hầu gia như một trận gió biến mất không để lại tung tích, khiến những người trong trướng tất thảy con ngươi đều rơi cả ra ngoài!

Ngoài quân doanh, một vị bạch y thiếu niên đạm định tọa tại luân y, tựa như đã tĩnh lặng hồi lâu.

Diện vô biểu tình, thanh ngạo lãnh triệt, như hàn phong se lạnh ngưng tụ thành băng lãnh bạch sương.

Nhìn thấy Phương Quân Càn vội vàng đi tới, ánh mắt Tiếu Khuynh Vũ lộ ra một vẻ khác thường, hơn cả thần sắc vui mừng, có thể nói là đêm đông hàn tịch bỗng tràn ngập gió xuân thổi đến.

----- tuy chỉ trong nháy mắt, cũng đủ để hòa tan nỗi tịch mịch băng phong.

Tiểu đồng bên người y, thiên chân khả ái. Tám vị hộ vệ kia cũng không thấy tung ảnh.

Phương Quân Càn trong lòng vui sướng, khóe môi tà mị cười: "Khuynh Vũ ....... Ngươi đến rồi."

Trước lúc diện kiến nhau, hắn có rất nhiều điều muốn thổ lộ với y, nhưng không biết vì sao, đến lúc trông thấy người, lại đứng nhìn ngơ ngác, nói không nên lời.

Thanh âm Tiếu Khuynh Vũ từ tính tựa âm nhạc: "Ngàn dặm bôn ba, bất phụ quân vọng."

Tướng sĩ trong thành tất thảy đều lộ ánh mắt tò mò, âm thanh thì thầm nói nhỏ rỉ tai nhau vang lên không dứt.

"Khuynh Vũ một người, khả chống thiên quân vạn mã!"

Thanh âm Phương Quân Càn vốn tựa kim thạch ngọc hưởng, chỉ như vậy đủ để mọi người trong sân cùng nghe, lại ẩn nhiều điểm âm vang tựa kim qua thiết mã!

Sau đó, hai người không nói gì cả.

Chính tại lúc yên lặng trầm mặc đó, gió đêm nhẹ nhàng lướt qua thân ảnh, phất phới kia bạch y lẫn hồng cân bay lượn.

Chúng tướng sĩ tận mắt nhìn thấy Phương tiểu Hầu gia kiêu ngạo tôn quý của bọn họ tự mình đẩy cỗ luân y bằng vàng kia đi vào soái trướng, nhất thời đều không hiểu được thân phận của vị thiếu niên tọa luân y này ra sao, cùng với Phương tiểu Hầu gia như thế nào quan hệ?

"Vị này chính là Vô Song công tử, cũng chính là cường viện từ hoàng thành mà bổn Hầu thường xuyên nhắc đến."

Một hòn đá kích khởi ngàn cơn sóng!

"Cái gì?!"

"Chính là hắn!"

"Không thể nào!!!"

Bảy tám ánh mắt sững sờ nhìn Phương tiểu Hầu gia, hận không thể đem thân Hầu gia ra nhìn chòng chọc cho thủng hết mấy lỗ!

Phương Quân Càn thường nói, tuy cường viện chỉ có một người, nhưng khả chống đỡ thiên quân vạn mã!

Cho nên trong ấn tượng của chúng tướng, người nọ nhất định sở hữu trí dũng vạn phu không đương nổi, lấy thủ cấp địch quân giống như lấy đồ vật trong túi!

Cực kỳ khác biệt, thối lui một vạn bước mà nói! Kia tốt xấu như vậy ắt võ khổng hữu lực a!

Nhưng mà người này ngay trước mặt -------- hai chân tàn tật...

Thương bạch văn tú...

Nhược bất cấm phong...

Hắn chính là cường viện từ Hoàng thành mà tiểu Hầu gia luôn miệng nhắc đến đó sao !!!

Lý Sinh Hổ khinh miệt nghĩ: lão tử chỉ cần một ngón tay cũng đủ bóp chết hắn!

Tất cả mọi người đối với tương lai trước giờ chưa từng ảm đạm u tối đến như thế.

Hiện tại rút quân thì thời gian đã quá muộn, Bát Phương thành thua chắc rồi!

Phải làm sao bây giờ?

Phương tiểu Hầu gia không nên tự tin đến như thế. Chính mình cũng thật là, lúc đó cư nhiên ngây ngốc tin tưởng đến vậy, ít ra hồi đó cũng nên liều lĩnh khuyên can tiểu Hầu gia một chút chứ! (chúng tướng đồng loạt nghĩ)

Hiện tại vừa khéo, bảy mươi vạn tướng sĩ Bát Phương thành cư nhiên bị hai vị thiếu niên mười bảy tuổi đùa chết... Nói ra sợ là bị địch nhân cười đến rụng cả răng a.

Thương thiên na! Tử định sẵn rồi !!!

----------------------------------------------

- nhất huy nhi hạ: động tác đưa tay lên rồi vung xuống

- kim thạch ngọc hưởng: âm thanh vang vọng trong trẻo như vàng đá ngọc thạch

- kim qua thiết mã: thương vàng, ngựa sắt (ý nói điểm lạnh lẽo sát khí như trong chiến tranh)

- võ khổng hữu lực: võ công mạnh mẽ (editor hiểu như thế, không biết có đúng ko. mong các vị chỉ giáo thêm)

- Thương bạch văn tú: sắc mặt tái nhợt

- Nhược bất cấm phong: mỏng manh yếu đuối (nguyên nghĩa: không chịu nổi gió)

4 comments:

hisagiyurie said...

thực là, đọc chương này ta chỉ muốn một đao chém chết hết cái đám tướng sĩ ngu đần kia đi... dù ko quen bik tiểu Vũ nhưg thấy tiểu Càn một đời kiêu ngạo mà nghe tiểu Vũ đến lại như con nít thấy kẹo (uầy, ta so sánh hơi "kì" nhở), lại còn đi đẩy luân y cho tiểu Vũ, thì cũg phải sơ sơ nhận thức đc tiểu Vũ quan trọng thế nào chứ... còn dám đứg đó mà chê, mà dị nghị... a~ ta bức xúc quá mà
P.S: thanks nàng qua ủng hộ nhà của ta

tieulinhnhi said...

=)) đọc chap này quả khoái chí nàng ạ....chờ mong mãi..hi vọng mãi..hai cháu gặp nhau rồi..
Cháu Càn a..cháu có cần phải...sung sướng đến mức như vầy k..
" Một bước nhảy vọt qua thai án, bản đồ hành quân trên án nháy mắt rơi đầy trên mặt đất. Chúng tướng chưa kịp phản ứng, Phương tiểu Hầu gia như một trận gió biến mất không để lại tung tích, khiến những người trong trướng tất thảy con ngươi đều rơi cả ra ngoài!.."
tóm lại thấy hai cháu gặp nhau là ta vui rồi...
Nàng a..ta đoán chương sau thể nào cháu Càn cũng xí xớn xun xoe cạnh cháu Vũ cho koi...=))
Hồi hộp...*bắc ghế, vứt sách, ném bút* chờ chương sau :X:X

Anonymous said...

a~~ Tiểu Càn gặp Tiểu VŨ mừng như trẻ con được cho keọ~~~ *cười sung sướng*

*hồi hộp hồi hộp*

Blue said...

"Nhìn thấy Phương Quân Càn vội vàng đi tới, ánh mắt Tiếu Khuynh Vũ lộ ra một vẻ khác thường, hơn cả thần sắc vui mừng, có thể nói là đêm đông hàn tịch bỗng tràn ngập gió xuân thổi đến.

----- tuy chỉ trong nháy mắt, cũng đủ để hòa tan nỗi tịch mịch băng phong."

Chap này hay quá :) đọc mà thấy ấm lòng dễ sợ luôn :X 2 chàng này ngày thường "cao quý" thế nào h gặp nhau lại như con nít ấy :x Nhất là Phương Càn, dễ thương hok chịu nổi...

Ừ, có cảm giác Khuynh Vũ đối với Phương Càn còn hơn là quan trọng.

Cảm ơn Poka đã dịch KTTH nha :) kím dc blog Poka mừng ghê luôn ah! Gắng dịch tiếp nha :D

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.