Wednesday, June 16, 2010

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 118 (quà sn)

KHUYNH TẪN THIÊN HẠ - LOẠN THẾ PHỒN HOA


Tác giả: THƯƠNG HẢI DI MẶC


Dịch giả: Quick Translator 1.4


Editor: Mọt sách Poka

(Đôi lời tác giả: Đây là quà sn ta tặng sinh thần Phương tiểu Hầu gia Phương Quân Càn cùng đại hôn chi nhật của nhị vị Khuynh Càn ; đây cũng là quà ta tặng nàng Tiểu Linh Nhi iu dấu lâu nay luôn cổ vũ ủng hộ quá trình edit Khuynh Tẫn của ta)


-----oOo-----


Cuốn thứ năm - chương 118


Tuyệt thế song kiêu đi đến tiểu lâu, tiệc rượu nho nhỏ liền được bày ra trên bàn đá sau tiểu viện tràn ngập những khóm hoa thơm ngát.

Nhìn Vô Song công tử lấy ra một vò Bích huyết Đào hoa bí mật mang theo, tiểu Hầu gia liền thấu rõ vẻ mặt của y: "Không phải nói Bích huyết Đào hoa đã uống hết rồi sao?"

Thế nhưng vẫn còn tàng tư.

"Lần trước rời khỏi Bát Phương thành, trước lúc đi, ta đã đem giấu..." Vô Song công tử ánh mắt ẩn chứa lưu quang đầy màu, vẫn là phong hoa tuyệt đại, thế gian không ai bì được: "Nếu như không nói vậy, rượu này còn giấu được sao?"

Tiểu Hầu gia nghẹn lời.

Quá rõ ràng, nếu biết Tiếu Khuynh Vũ vẫn còn tàng tư, hắn khẳng định mỗi ngày sẽ đến uống quỵt rượu a, mà uống thẳng đến giọt nước cuối cùng nữa kia, một giọt cũng không chừa... (haizzz, chồng chi mà cứ ăn quỵt, uống quỵt của vợ không àh !!!)

Trăng treo ngân hà, ẩn hiện huyền ảo, cây cối, hoa lá trong vườn như chở đầy nguyệt sắc mênh mông, như có như không, lúc ẩn lúc hiện, mờ mờ ảo ảo, lung linh lay động.

Bàn đá, ghế đá. Hai chén bạch ngọc tửu bôi, một vò Bích huyết Đào hoa. Còn có hai vị tuyệt thế nam tử cùng mạn đàm đối ẩm.

Này tình này cảnh, thật như thi như họa.

Tiếu Khuynh Vũ uống rượu, phong thái tao nhã, hào hoa diễm lệ, bôi bất đình trản (uống không ngưng nghỉ), ly sau tiếp ly trước, không chút dừng lại, nhìn Phương Quân Càn không khỏi âm thầm chắt lưỡi.

Tâm trạng lo lắng: "Khuynh Vũ, rượu nhiều hại thân, uống ít thôi."

Tiếu Khuynh vũ ánh mắt ngẩng lên, thoảng qua túy ý vẫn lưu quang liễm diễm, rung động lòng người, sóng mắt mênh mông như mộng: "Này tỉnh táo tại cõi trần phồn hoa, cũng không thắng được nhân gian một hồi túy. Nếu như... Thật khả uống rượu là tốt rồi."

Phương Quân Càn bỗng dưng cảm thấy chấn động tâm kinh, từng hồi trống ngực như rõ ràng trong đêm khuya tĩnh lặng, mang mang quay đầu nhìn lại. Tiếu Khuynh Vũ y bên cạnh thanh tú ôn nhu, dưới ánh trăng tàn lại hết sức thanh lương, tựa như trọng bút phác họa bức thủy mặc thanh diễm, toát lên vẻ ôn nhuận nhu hòa.

Phút giây lặng yên thưởng nguyệt, nét mặt y như hòa lẫn, cư nhiên Tiếu Khuynh Vũ một thân bạch y thắng tuyết, dưới ánh trăng lấp lánh liễm diễm ba quang, như gốc u lan tịch mịch, phất phơ trong làn gió.

Di thế độc tọa linh thấu nguyệt, trường tụ mạn quyển ẩm ám hương.
(Rời thế gian độc tọa nhìn thấu nguyệt, dài tay áo phần phật ẩn mai hoa)

Cảnh sắc tuyệt đại phong hoa, như thi như họa, khả khiến người ngoài mục huyễn thần diêu, ý loạn tình mê.

Một cái đưa tay khả chạm vào bờ môi, cảm giác thủy nhuận thấm lương (mềm mại ẩm ướt) kia, vẻ ôn nhu thật khiến người mê luyến.

Phương Quân Càn đột ngột thu tay lại, da thịt dường như bị hỏa nhiệt thiêu đốt.

Hắn đang làm gì vậy? Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì! Quả thật điên rồi!

Vô Song công tử nét mặt thoáng chút đăm chiêu: "Phương Quân Càn, ngươi say rồi!"

Phương tiểu Hầu gia thành thật thừa nhận: "Đúng vậy, ta say rồi."

Từ lúc ngươi ta tương ngộ, Phương Quân Càn ta sớm đã rơi vào thập trượng nhuyễn hồng (hồng trần mê muội), vùng vẫy không thoát, trước nay chưa bao giờ hồi tỉnh.

Không hiểu như thế nào tương tri, cũng không cảm giác được ra sao tương ái....... Tựa hồ đã như vậy thật lâu thật lâu từ trước.... Lâu đến mức cả bản thân đều đã quên mất.

Chỉ lưu lại một ấn tượng sâu sắc để đời, vô luận chiến tranh hay năm tháng đều không thể làm nó nhạt mờ, thật khắc cốt minh tâm.

Sau cảm giác tương ái ấy, đối Phương Quân Càn mà nói, tất cả mọi thứ đều là tra tấn hành hạ, dằn dặt giày vò. Nhìn y, đôi mày khẽ động không hờn giận, nhìn hình bóng y đơn bạc đến thanh tịch, nhìn y mỉm cười như làn nước tĩnh lặng, nhìn ánh mắt y u nhu tựa nguyệt, còn có những khi y ngẫu nhiên tinh nghịch, cười nhạo trêu đùa... Mỗi một câu nói, một vẻ mặt, một động tác, đều là tra tấn, loại tra tấn vô cùng kiều diễm.

Khuynh Vũ, ngươi biết không? Phương Quân Càn ta đã phải thi triển năng lực tự chủ đến cùng cực, mới có thể miễn cướng khống chế được loại cảm giác này không, cảm giác kích động, cảm giác muốn có được ngươi? Ngươi rốt cuộc có biết không?

Lúc Bích Đào tửu tận, cũng là lúc nguyệt tà dạ thâm (đêm khuya trăng sáng).

Tiếu Khuynh Vũ đã say, khẽ nhắm hai mắt, gió đêm nhẹ nhàng thổi đến, vạt áo phất phơ, như hồng nhạn bay vút.

Phương Quân Càn trông y hai má trắng tuyết giờ đã phiếm hồng: "Khuynh Vũ thực đã say?"

Nhẹ nhàng ôm lấy y đang tại luân y nơi cuối bàn, Phương Quân Càn chậm rãi vào buồng ngủ, khẽ khàng đặt y lên giường nhỏ.

Hàng lông mi dài cong vút rung động, như thu trọn nhâm tâm. Phương Quân Càn không nén nổi lòng, vươn tay, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay nâng niu chạm đến.

Tiếu Khuynh Vũ không có ý né tránh.

Phương Quân Càn cúi đầu, trong ánh mắt một Tiếu Khuynh Vũ, hai má ửng hồng, thư thái trên giường, đang thảng nhiên nhìn hắn, đôi mắt trong sáng, điềm tĩnh.

Có lẽ trời lạnh quá chăng, lãnh hương thôi tình (trời lạnh sinh tình cảm), có lẽ tại ánh trăng kia quá ngây ngất, lòng người say sưa, có lẽ cái gì cũng không phải, chính là đã đợi chờ, đợi chờ đã quá lâu, khát khao mong ngóng đã quá lâu.

Tình cảm kiềm nén trong lòng như núi lửa trong nháy mắt bùng nổ!

Đợi khi thần khí tỉnh mộng, đôi thân ảnh quấn lấy nhau, ôm hôn nồng cháy!

Cưỡng chế dục hỏa trong lòng, Phương Quân Càn vẫn duy trì một tia lý trí tối hậu. Giọng nói vang lên, vì kìm chế mà khàn khàn đến gợi cảm: "Khuynh Vũ, khả nghĩ rõ ràng chưa?

Hắn hỏi y, ngươi khả nghĩ rõ ràng chưa.

Một khi gật đầu tuyệt không cho phép hối hận, bởi vì Phương Quân Càn bất luận thế nào cũng sẽ không nương tay!

Tiếu Khuynh Vũ đôi mắt thâm tình trữ định dừng lại trước mặt Phương Quân Càn: "Không hối hận."

Phương Quân Càn không còn gì để kiềm nén nữa.

Hắn tại vành tai y nhẹ điểm một câu: "Khuynh Vũ của ta..." -------- tựa như không có ai trên thế gian chống cự được, như ma chú loạn nhân tâm trí.

Vì thế... cho nên...

Bạch bào vứt đất, ngọc quan gỡ bỏ, trường ô ti phi (áo ngoài may bằng tơ đen) hạ xuống hai vai.

Hoa chúc hồng ảnh rung động, soi sáng một phòng xuân quang.

Năm ngón tay thon dài tuyết bạch đột nhiên cầm lấy tay hắn. Tiếu Khuynh Vũ gò má ửng đó, khẽ cắn làn môi mỏng manh ướt át. Ánh mắt tình mê ẩn lộ vẻ ngượng ngùng e thẹn, ủy khuất, còn có chút gì đó bất lực.

"Đừng nhìn."

Biết rõ y sẽ không chịu nổi, y sẽ khó xử, Phương Quân Càn trở tay cầm lấy tay y, như muốn giữ lấy từng nét một, từng hương vị một, nụ hôn dần trượt xuống. "Hảo."

Một đạo chỉ phong cực mảnh theo đó phóng qua.

Ánh nên lung lay bị một tiếng "xích" tắt ngấm, một làn khói nhẹ lượn lờ trong không trung, sau đó dần tan biến trong nét xuân phong.

Màn đêm bỗng buông xuống khiến Vô Song trong nháy mắt ánh nhìn thất lạc. Đợi đến khi chúng hoàn toàn khôi phục, bờ môi y như in dấu, như giữ lại ôn độ của Phương Quân Càn ------- là bờ môi của hắn, mềm mại, ấm áp, trong bóng đêm vẫn cảm giác được nụ cười quen thuộc trên khóe môi, mang theo chút nỗi niềm không minh bạch, nỗi niềm bức thiết lẫn kỳ vọng đợi chờ, vững vàng, trung dung hôn lên bờ môi băng lãnh kia, nửa là áp bách, nửa là hấp duyện (nút lưỡi).

Ngoài cửa sổ, một vầng trăng sáng treo cao, thanh phong nhập hộ, tấm lụa mỏng mềm mại đưa trước gió.

Phía sau tầng tầng lớp lớp màn che kim sắc giao lẫn chu sa, một cái gối ô ti (gối tơ đen) củ triền liễu nhiễu. Cúi đầu thở dốc, nhẹ giọng nỉ non, đứt đoạn rên rỉ.

Trong màn trướng, sắc xuân kiều diễm.

Nghe giọng hắn nỉ non như mộng: "Khuynh Vũ, ngươi thông minh trong sáng là thế, trí tuệ kiên cường không giống người trong phàm trần, Phương Quân Càn ta thấy ngươi, mỗi lần đều cảm thấy, đều tự hỏi ngươi phải hay không là trích tiên giáng trần, ngươi phải chăng đến nơi thập trượng nhuyễn hồng này khiến ta động tâm tuy trùy (động tâm theo đuổi), sau đó một ngày Vu mỗ, ngươi quay về nơi ở của ngươi, chỉ lưu lại mình ta bồi hồi rầu rĩ."

Làn môi nóng rực tại đôi lông mày y tuyệt diễm, lưu luyến.

"Nếu thực sự có ngày, ta hy vọng trong tâm trí ngươi mãi có ta."

Đôi tay hỏa nhiệt tiêu hồn mơn trớn.

"Nếu thực sự có ngày đó, ta sẽ hảo hảo bảo hộ những đồ vật quan trọng ngươi lưu luyến, sau đó sẽ cùng ngươi chu du thiên hạ."

Vùi đầu nơi chiếc cổ ưu nhã xinh đẹp kia, nhẹ cắn.

"Nếu thực sự có ngày, ngươi nhất định phải ở bên cầu Nại Hà kiên nhẫn chờ ta, ngàn vạn lần không được mau chóng bỏ đi."

Ám nhiên tiêu hồn, để tử triền miên.

Thanh âm khàn khàn, nhỏ nhẹ, mềm mại tựa nhung thiên nga (lông tơ của thiên nga) phát xuất: "Nếu thực sự có một ngày, Phương Quân Càn ta nhất định sẽ lên trời xuống đất quyết tìm ngươi, vô luận cùng tận Bích Lạc hay là hạ đọa Hoàng Tuyền."

Khuynh Vũ -------- của ta nha...

Đêm hôm đó, những gì nên xảy ra, đều đã xảy ra.

Không nên xảy ra, cũng đã xảy ra.

Đây là lần duy nhất trong cuộc đời hai người họ điên đảo dung hoa.

Vầng mặt trời đỏ tươi từ từ lên cao, xua tan đi sương mù nhũ bạch lúc ban mai.

Ngày đẹp trời sáng sủa, Vô Song tọa tại luân y, đang đưa tay cài lại khuy áo cuối cùng trên y phục.

Bên cạnh nam tử hai mắt nhắm nghiền, bộ dáng lúc ngủ của hắn tựa như hài tử thuần khiết rực rỡ khoan khoái, nhẹ nhàng, lóa mắt.

Người rơi vào giấc mộng Nam Kha, phải đến giờ Tý hôm sau mới có thể tỉnh lại.

Cẩn thận kéo chăn đắp lên người y, hôn nhẹ lên lọn tóc mảnh mai của hắn: "Những gì Tiếu Khuynh Vũ có thể cấp ngươi, đều cấp cho ngươi rồi."

"Công tử?" - Lao thúc từ ngoài cửa khẽ gọi.

Nồng nàn ngắm nhìn Phương Quân Càn thêm lần nữa, Tiếu Khuynh Vũ cầm lấy Hoàng Tuyền kiếm trên bàn! Đem kiếm thân thiết ôm vào ngực, vỏ kiếm băng lãnh áp lên mặt y.

Thình lình di chuyển luân y, Vô Song lần nữa mở đôi mắt thanh liệt như đầm lạnh cuối thu!

Đẩy cửa, y lạnh giọng hướng thuộc hạ chờ đợi ở cửa đã lâu, nói: "Đi thôi."

___________________________________

Ta edit cái chương này mà đổ hết cả mồ hôi, mắt mờ tay run luôn a.

10 comments:

hisagiyurie said...

Một khi gật đầu tuyệt không cho phép hối hận, bởi vì Phương Quân Càn bất luận thế nào cũng sẽ không nương tay!
==> "ko nương tay" cái con khỉ... Càn nhi a, ngươi vẫn còn hiền lắm, bảo là "ko nương tay" mà sáng hôm sau Vũ nhi vẫn còn sức ngồi dậy mặc đồ, leo lên luân y đi mất à?!? Lẽ ra ngươi phải mạnh bạo lên, cuồng nhiệt lên, phải làm thế nào mà sáng hôm sau Vũ nhi ngồi dậy ko nổi luôn ấy
@Vũ nhi: sau lần đầu tiên mà vẫn còn ngồi đc à *ngơ ngác* ko đau sao?!? *ấy đừng phóng ám khí, Càn nhi, cứu ta*
@pocahontas: thanks nàng đã edit, nàng vất vả rồi *lao tới ôm hun*

HyunYoung said...

Aishhhhh.... Đọc chùa của tỷ bấy lâu, ngẫm thật không phải phép.

Nhưng sao khi nhìn thấy dòng chữ nho nhỏ "Chương 118", thực tâm mỗ không kiềm chế nổi, gào thét như con điên giữa đêm hôn để thân mẫu phải mở cửa phòng nhét giẻ vào mặt.

Thế thì ta phải trách ai, trách tỷ hay trách hai cái con người kia? *ngậm ngùi chậm nước mắt*

Đọc mà nóng cả ruột gan, chẳng biết lúc tỷ trans nó nóng đến mức nào. Vậy mà... sao nó lại cắt cái phựt. Để lại hai dòng nhẹ tênh

"Đêm hôm đó, những gì nên xảy ra, đều đã xảy ra.


Không nên xảy ra, cũng đã xảy ra."

Thật không bằng tâm chút nào.

@Công tử: Trời ơi! Còn xấu hổ đến mức "Đừng nhìn"
@Hầu gia: Tắt đèn thì người nhìn sao, làm ăn thế nào????
@hisagi: Đồng ý với tỷ, nhưng có lẽ những người như Vũ thì không đau lắm đâu.
@poca: Ngàn lần cảm ơn nàng.

BẤN QUÁ ~~~~~

chiekokaze said...

Ta lại khóc nữa rồi, lần nào đọc tới đây ta cũng khóc hết... Tàn nhẫn quá! Món quà của nàng đã khiến ta rơi nước mắt đấy! Sinh nhật mà lại thế này sao!!! Thật không cam tâm, huhuhuhuhu...

heolunquay said...

huhu sung sướng wa' dc xem chương 118 duy nhất có cảnh 2 người thể hiện tình cảm mạnh mẽ thế TT.TT
Thật là cám ơn nhìu nhìu bạn nhá.

tieulinhnhi said...

ế ế ế *nhảy tưng tưng*..ta có quà có quà..*ngửa mặt lên trời cười ha hả*..
*ôm quà khư khư*

@editor vĩ đại kủa ta: *ôm chầm lấy*...nàng à ta k biết nói j hơn ngoài hai từ *cảm tạ*...
*chỉ chỉ* í í,cái đó là của ta..của ta a *cười ngây dại lần hai*...sao lớn quá và đẹp quá vậy chài!!
ầy ầy...ta mong biết bao nhiêu cái ngày này..cái ngày hạnh phúc của hai cháu...*chảy máu mũi vì sướng*...*hân hoan hân hoan*
Ôi chao..sao mà ta thích..ta chết mê cái chap này ế...sao mà ta iêu nàng thế..là lá la..*lượn qua lượn lại*...
...
(có con điên đang bay lượn lên trời...=)) nàng cẩn thận nó rơi trúng đầu nàng ấy )...^^..muazzzz

tieulinhnhi said...

Ta đọc xong chap này ta cũng bị như nàng ..."đổ hết cả mồ hôi, mắt mờ tay run"....Hai chau' quả là biết cách hành ng khác...làm ng ta phải điên đảo...*đập đầu vào màn hình*
cả truyện chỉ có một cảnh..nên ôi sao mà nó đắt giá thế...:X...
K có j kìm hãm được độ sung sướng của ta lúc này...aaa....*phi thân lên gác rồi lại phi xuống*
*lượn lờ qua mặt Poka* hớn hở hớn hở: Cho ôm editor vĩ đại phát nữa nào....
Cả đời này ta chỉ theo hai cháu thôi..Khuynh Càn a...*phi lên gác lần nữa rồi phi thiên =))))) *

babywind said...

Tiểu Vũ, sao một đêm như vậy không tắm rửa mà ngươi chịu được à??!! Sao ngươi không tắm xíu, sao ngươi không ở lại chải đầu xíu, sao ngươi đi liền cái một được dzậy, hức TT_TT

Pocahontas Nguyen said...

ôi các nàng của ta ơi, sao các nàng lại nói kỳ vậy... hí hí

Tĩnh Dạ said...

@ babywind: Chắc tắm rồi, chứ ai để vậy chứ. Công tử cũng thuộc dạng khiết phích, ko phải dạng ở bẩn đâu.

Quân Càn à, ngươi không nương tay kiểu gì vậy???? Các thằng công khác sẽ cười ngươi thúi mũi mất thôi. Đi, ta dẫn ngươi đi học tập cái khoản này với mấy thằng khác.

Quân Càn lẫn Vũ nhi nhà chúng ta đều e thẹn quá mức nha. Phải uống hết một bình rượu lớn mới có can đảm làm chuyện lẽ ra nên làm từ lâu lắm rồi. Các nàng ở đây phụ ta mang xuân dược nhang đi xông cho 2 người đi.

*nhào vô ôm chặt poca* Cảm tạ nàng đã chăm chỉ edit thế này

Jung Hana said...

Bấn loạn, quả thật là bấn loạn rồi, type mà còn chưa hết rùng mình. :")

Cuối cùng thì cũng đã đến cái cảnh mà các fan gơ ngày đêm mong ngóng, trông chờ mòn mỏi =))

Quả thực là hai bạn quá sức e thẹn a~♥

Quân Càn àh, từ lúc bc chân vào thế giới đam mỹ tới giờ ta chưa gặp thằng công nào như huynh a~♥

Tiểu Vũ e thẹn là phải rồi, nhưng huynh cũng phải tấn công mãnh liệt vào chứ. >.<

Làm sao thì làm, miễn để sáng hôm sau Tiểu Vũ ko còn sức mà đi ấy, bước lên xe cũng ko nổi ấy... >.<

Còn Tiểu Vũ, qả thực ta ko biết hai ng làm như thế nào (Mặc Mặc ứ chịu tả kĩ, tắt xừ đèn rồi còn đâu) dưng thật sự huynh nội công thâm hậu đến vậy sao? ;___;" Thật bái phục huynh a~~~ Chẳng nhẽ một đêm dư thế, lại là lần đầu tiên mà huynh vẫn bình thường đc sao? >.<

Mặc Mặc vẫn thế nhỉ, đưa ng ta lên thiên đàng rồi ném xuống ngay đc... =.=

*chỉ chỉ lên trên* đồng ý cả hai chân hai tay, phải cho hai chàng uống thuốc thôi. >.<

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.