Sunday, June 20, 2010

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 36

"Không gian yên lặng trong soái trướng kéo dài ước chừng đã được một nén hương. Phương Quân Càn cùng Tiếu Khuynh Vũ, nhãn tình nhìn nhau, tương đối vô ngôn, chỉ có đôi trái tim kia cùng chung nhịp đập, chỉ tại này tâm tưởng cùng chung một sự ăn ý nhau thật vi diệu."
(Trích KTTH - LTPH - chương 36)

-----------------------------------------------------------------


KHUYNH TẪN THIÊN HẠ - LOẠN THẾ PHỒN HOA

Tác giả: THƯƠNG HẢI DI MẶC

Dịch giả: Quick Translator 1.4

Editor: Mọt sách Poka

-----oOo-----

Cuốn thứ hai - chương 36


Lời vừa nói ra, lạc châm khả ổn!

Lưu Sầm phẫn nộ muốn điên lên: "Ngươi... ngươi... thật xảo trá!"

Phương Quân Càn cười lạnh, trầm ngâm không nói.

Lưu Sầm cuối cùng đã hiểu, con người thanh danh rúng động khắp cõi Đại Khánh kia là một nhân vật tuyệt đối cương quyết, không thể nào có chút gì thỏa hiệp với khuôn mặt lãnh tiếu tà mị ấy.

Lập tức lạnh lùng chắp tay thi lễ: "Nếu như thế, Lưu mỗ cùng tiểu Hầu gia không thể nói chuyện! Cáo từ!" Nói xong xoay người bước đi.

Phương tiểu Hầu gia cũng không ngăn cản: "Sứ thần đại nhân đi hảo, thứ bổn Hầu không tiễn xa được."

Đoàn sứ giả mặt mày tái mét, bước đi nặng nề, âm thầm không lên tiếng.

Ngay tại lúc đó, Tiếu Khuynh Vũ tọa tại luân y, thản nhiên mở miệng, thanh âm thập phần băng lãnh: "Sứ thần có thể đi, Thác Bạt tướng quân không thể đi được."

Lưu Sầm đại kinh thất sắc! Vẻ mặt hắn nguyên bản rất khó coi (xấu xí) lúc này càng thêm chán nản thất bại!

Đoàn sứ giả im lặng không nói. Đột nhiên, từ trong đoán sứ giả, một tên tướng mạo xấu xí ngửa mặt lên trời cười lớn: "Bội phục! Bội phục! Ngươi làm sao biết ta là Thác Bạt Mục Hoành?" Hắn vừa nãy vẫn khom lưng cúi đầu, mai danh ẩn tích trong đám sứ thần, hành sự kín đáo, không hiểu thế nào lại bị địch nhân phát hiện.

Tiếu Khuynh Vũ không đáp hỏi lại: "Thác Bạt tướng quân biết rõ tướng sĩ Đại Khánh ta hận không thể ăn thịt uống máu ngươi, vậy là vì cái gì mà dĩ thân phạm hiểm, thân nhập hổ huyệt?"

"Vì sao ư..." Thác Bạt Mục Hoành giống như đang tự hỏi tự đáp (tự sướng!) "Ta thân là Thiên Tấn đệ nhất danh tướng, đương nhiên phải đến nhìn xem thử người hai lần đả bại ta là ai..."

"Một người tất nhiên là Phương Quân Càn Phương tiểu Hầu gia, còn một người chính là khi trước tại đầu thành chỉ huy kỵ binh." Ánh mắt hắn nhanh như điện chớp! "Người đó chính là ngươi, ngươi là ai?"

"Tại hạ Tiếu Khuynh Vũ, quan cư Đại Khánh hữu thừa tướng."

"A, nguyên lai là Vô Song công tử..." - Thác Bạt Mục Hoành bừng tỉnh, thấp giọng nói: "Ta bại dưới tay hai ngươi, như thế cũng không có gì là oan uổng, như thế chẳng có gì phải oán hận!" - Tiếng gió xơ xác tiêu điều, Thác Bạt Mục Hoành hai lọn tóc đã bạc màu cùng bao năm chinh chiến, thân ảnh tiêu tác, như nét bi lương phảng phất trên khuôn mặt anh hùng mạt lộ (cùng đường).

Tiếu Khuynh Vũ lẳng lặng nói: "Tướng quân không cần sầu não, ngài cũng không phải là người duy nhất bị uy hiếp. Hung Dã đại hãn lúc này đang trọng thương bất tỉnh, tử sĩ của Tiếu mỗ đã sớm mai phục bên cạnh hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi tính mạng của Đại hãn."

Ánh mắt y vẫn vậy, ôn nhuận tựa thủy. Sau khi nói xong, Tiếu Khuynh Vũ nhẹ nhàng khép mi, khóe miệng nở nụ cười tựa hoa nhài phất phơ trước gió, như Phật tổ trầm tư thiền định.

Phương Quân Càn thản nhiên chuyển hướng Lưu Sầm: "Lưu đại nhân, nếu tăng thêm hai người này nữa, điều kiện nghị hòa này của bổn Hầu có thể linh động thương thảo tiếp không?" (ý là uy hiếp Đại hãn cùng với Thác Bạt Mục Hoành)

Những lời này, mỗi một từ đều có một loại sức mạnh vô hình ép buộc người ta không thể nào làm trái lời được.

Vài ngày trước, Tiếu Khuynh Vũ cùng tiểu Hầu gia từng đối thoại:

Mười tên vân kỵ tinh nhuệ? Mai phục? Nhiệm vụ? Nội tâm Phương Quân Càn một trận ào ạt như thủy triều vỗ vào vách đá thiên nhai.

"Kế hoạch như thế nào?" - Phương Quân Càn chỉ hỏi năm chữ.

"Tước đoạt Cổn quận, Khoát thành, Lưu Diệp quận, thì địa bàn hoạt động của Bát Phương thành chúng tướng sĩ sẽ mở rộng gấp vạn lần, hợp nhất Bát Phương Quân, Phương Quân Càn Phương tiểu Hầu gia ngươi tất trở thành vô miện quân vương của Tây Bắc Đại Khánh này."

Long trời lở đất! Kinh động lòng người!

Tiếu Khuynh Vũ nói xong câu đó, trong soái trướng hết thảy đình chỉ, im lặng như tờ. Chỉ trừ chiếc đồng hồ cát rêu phong cổ kính kia tại góc trướng, từng giây từng giây một phát ra thanh âm tinh tế truyền đến mọi người: "Toa... toa... toa".

Không gian yên lặng trong soái trướng kéo dài ước chừng đã được một nén hương. Phương Quân Càn cùng Tiếu Khuynh Vũ, nhãn tình nhìn nhau, tương đối vô ngôn, chỉ có đôi trái tim kia cùng chung nhịp đập, chỉ tại này tâm tưởng cùng chung một sự ăn ý nhau thật vi diệu.

Một khoản thời gian thật dài trôi qua......

"Đổ!" - Phương tiểu Hầu gia thốt lên một chữ.

Nhất tự thiên quân (một lời ngàn quân)!

Tiếu Khuynh Vũ không ngờ được Phương Quân Càn có thể nhanh như vậy hiểu rõ được tinh túy trong kế hoạch long trời lở đất kia!

Vui mừng nở một nụ cười: "Đúng vậy, chỉ có đổ."

Không sai, Bát Phương thành lúc này đích thực là vô lực tái chiến. Nhưng, bì sư chi lữ như thế nào?

Hung Dã dám tử chiến đến cùng sao? Thiên Tấn dám để quốc gia dân chúng lầm than sao? Huống chi còn có Mộ Dung Chiến một tay nắm giữ binh quyền?

"Chúng ta liền đổ ------- đổ đến mức bọn chúng đổ không dậy nổi."

Đây là đem một chữ "Đổ" vận dụng đến cảnh giới biểu hiện cao nhất trong chúng binh. Thiên Tấn, Hung Dã nội bộ mâu thuẫn, chính trị cục thế, chia bè kết đảng đấu đá lẫn nhau, ân oán cá nhân... Quả là bức dây động rừng, đều biến thành động lực thôi thúc tập trung tại này chữ "Đổ", tất cả đều là động lực, sức mạnh chiến đấu đối với Bát Phương thành!

Quan trọng là tại chỉ lực phát ra từ một ngón tay đơn độc, đến cuối cùng có thể biến hóa thành uy nghiêm hùng dũng, tựa lôi đình vạn quân sơn băng địa liệt, như đá tảng ầm ầm lăn xuống từ đỉnh Vu Sơn, kiến lực khả diệt thiên quân vạn mã; như nguyên lý của việc chèo thuyền trên sông, thân bất động khả đi ngàn dặm ------- trong nháy mắt bọn giặc hung hãn kia tro bay khói diệt, một cái phất tay long trời lở đất, thiên địa khuynh đảo.

"Phương Quân Càn". Vô Song công tử nhìn xa trông rộng, nét mặt tựa ánh dương quang rực rỡ chiếu rọi, như ba quang thanh triệt trong làn nước hồ thu tĩnh lặng, nhấn mạnh: "Vĩnh viễn nhớ kỹ những lời này của ta: chiến tranh chính là cướp đoạt, chính trị chính là xảo trá!"

Đang lúc nghị hòa xuất hiện một tên Thác Bạt Mục Hoành, cục diện xoay chuyển nằm ngoại ý liệu của Vô Song công tử. Không ngờ được, lúc đầu chỉ có Hung Dã quốc chủ là con át chủ bài, giờ phút này lại có thêm một tên Thiên Tấn nguyên soái.

Tiếu Khuynh Vũ cảm thán: tựa như trong bóng tối có lực lượng cường đại âm thầm bảo vệ che chở Phương Quân Càn, vận thế của hắn mạnh mẽ đến kinh người, không điều gì bất lợi.

Lần này nghị hòa, sử xưng "Bát Phương minh ước".

Sau khi kết thúc minh ước, các nước lưu truyền một câu --------- "Dục diệt Đại Khánh, tất sát Khuynh Càn."

Ý tứ rất rõ ràng: muốn hủy diệt Đại Khánh, nhất định trước tiên phải giết Tiếu Khuynh Vũ cùng Phương Quân Càn.

Tướng lĩnh Bát Phương thành Lý Sinh Hổ sau này nghe được, liền cười sảng khoái trêu chọc: "Khuynh Càn Khuynh Càn, 'Càn' là ý tứ của trời, Công tử cùng tiểu Hầu gia cùng tại một nơi, hóa ra chính là 'Khuynh Tẫn Thiên Hạ' ý nghĩa di truyền hậu thế a!

Khoái nhân khoái ngữ Lý Sinh Hổ sẽ không bao giờ dự đoán được, những lời này của hắn cũng có ngày được hậu thế sử quan đem ra dùng ghi chép sử sách. Hắn lại càng không ngờ được rằng, những lời này, lại có khả năng dự đoán được tương lai một thời lừng lẫy bi thương, ghi danh xanh sử, "Khuynh Càn thịnh thế" !

------------------------------------

- lạc châm khả ổn: cây trâm đang rơi cũng phải dừng lại

- dĩ thân phạm hiểm, thân nhập hổ huyệt: đem thân mình xâm nhập chỗ hiểm nguy, đem thân vào hang hổ

- quan cư: nhậm chức quan (ý nói chức quan ở mức đó)

- tương đối vô ngôn: nhìn nhau không nói

- vô miện quân vương: vua không có mũ miện (ý là một mình hùng cứ một phương, thân thế ngang với hoàng đế, chỉ có khác là không có danh hiệu chính thức)

- bì sư chi lữ: hành trình chiến đấu của quân sĩ đã mỏi mệt

- lôi đình vạn quân sơn băng địa liệt: sấm vang chớp giật (ý là khí thế mạnh mẽ) , tuyết lở đất rung

- kiến lực: lực của một con kiến (ý nói lực lượng yếu kém)

- Khoái nhân khoái ngữ: người chân thật nói lời thẳng thắn; người vui vẻ nói lời sảng khoái; chất phác thẳng thắn; trung thực; thẳng thắn; thật thà

-----------------------------------
Chú thích của Editor (theo cách nghĩ và cách hiểu của Editor)

- Chữ "đổ" trong chương này nghĩa là 1. đánh bạc; đánh bài ; 2. đánh cá; đánh cuộc; giành thắng thua. Phương Quân Càn dùng chữ này ý chỉ đánh cược với kế hoạch của Khuynh Vũ về kết quả thắng thua. Câu "Chúng ta liền đổ", ý rằng chấp nhận đánh cược với bọn giặc, kiểu như thi gan xem thử bên nào thắng. Vì Thiên Tấn Hung Dã đã sức cùng lực kiệt, hai bên tương chiến ắt lưỡng bại câu thương. Nhưng Phương Quân Càn vẫn đánh cược, một phần là tính khí của hắn, phần nữa là tinh túy trong kế hoạch của Khuynh Vũ, quan trọng là ngạo khí ngất trời của hai con người mười bảy tuổi Bát Phương thành.

2. Quẻ "Kiền" hay còn gọi là "Càn", trong thuật Âm Dương Bát Quái, tám tám sáu mươi tư quẻ có câu "Càn Tam Liên", quẻ càn gồm có ba gạch ngang cách ra, thẳng đứng, giống như chữ "tam" (số 3) trong Hán tự. Quẻ Càn biểu thị sự mạnh mẽ của trời, được người người ủng hộ, là quẻ mạnh nhất trong tám quẻ bát quái và cũng là quẻ rất tốt.

3. Cụm "Khuynh tẫn thiên hạ" tức nghĩa là theo ý của trời mà khuynh đảo đến tận cùng thiên hạ. Trong truyện có nhắc đến một câu nói của Phương Quân Càn:

"Tiếu Khuynh Vũ, Phương Quân Càn ta nguyện vì ngươi mà đời này khuynh tẫn thiên hạ, để thiên hạ ngàn đời nhớ mãi ba chữ tên ngươi, Tiếu, Khuynh, Vũ"

Câu này cũng có liên quan đến danh tự của Tiếu Khuynh Vũ là Vô Song, tức trên đời chỉ có một, phần nào xuất phát từ thân thế của Tiếu Khuynh Vũ mà ra.

3 comments:

tieulinhnhi said...

@Poka: òa òa...chương này ta thích nhất phần chú thích ở dưới nha..(cả mấy đoạn nàng chế vào =)) )
Quả đúng là lúc đọc k hiểu rõ chứ "đổ" phải kéo tới phần chú thích..đọc xong thì à lên một tiếng..Hóa ra đây gọi là chưa đánh đã chắc thắng...quả là ngạo khí nghất trời, oai dũng ngạo nghễ như nàng nói..*tâm phục khẩu phục*
Còn nữa, Quân Càn vs Khuynh Vũ quả là..tâm ý tương thông..:X...hai trái tim cùng một nhịp đập.Hiểu rõ tâm tư ý đồ của Khuynh Vũ như thế, thiết nghĩ trên thế gian này, chỉ có tiểu Hầu gia Phương Quân Càn a...*thẫn thờ*..
Poka ơi...hú hú...

hisagiyurie said...

Dục diệt Đại Khánh, tất sát Khuynh Càn
====> chỉ vì 1 câu này mà Càn Vũ của ta cứ bị ng` đời dòm ngó, đến cuối cùng cũng ko đc hạnh phúc... ta hận, ta hận tên nào nói ra câu này để cho thiên hạ truyền tụng, ta hận Mặc Mặc
@poka: nàng edit hay hơn nhiều rồi, chú thích cũng rõ ràng lắm, ta đọc cái đoạn 2 vị nói chữ "đổ" ta ngu người luôn, nhờ nàng giải thích ta mới hiểu *ôm hun một cái*

Blue said...

Đúng là vợ chồng...:)) hiểu nhau quá rồi nên không thèm nói nhiều nữa, để người ngoài như ta ko hiểu gì hơn =.=" bởi thế phải cảm ơn phần chú thích của Poka rất nhiều :X Nói này nghe hơi kì nhưng chương này ta thích phần chú thích nhất :))

"Tiếu Khuynh Vũ, Phương Quân Càn ta nguyện vì ngươi mà đời này khuynh tẫn thiên hạ, để thiên hạ ngàn đời nhớ mãi ba chữ tên ngươi, Tiếu, Khuynh, Vũ"...

[ta-muốn-có-chồng :(( vì ta mà quyết tâm khuynh tẫn ngân hàng nhà nước :(((]

Thank Poka :D

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.