Saturday, June 19, 2010

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 34

KHUYNH TẪN THIÊN HẠ - LOẠN THẾ PHỒN HOA

Tác giả: THƯƠNG HẢI DI MẶC

Dịch giả: Quick Translator 1.4

Editor: Mọt sách Poka

-----oOo-----

Cuốn thứ hai - chương 34

Mãi cho đến thật lâu về sau, lâu đến mức cả hai người họ đều hóa cốt thành tro, trôi theo mây gió, lâu đến mức phồn hoa lạc tẫn, lâu đến mức thương hải hóa thành tang điền... Nhân gian lần nữa lặp lại thời khắc truyền kỳ ngàn năm về trước, mới từ trong ánh trăng, tinh tế nhận ra, tường tận lời hồi đáp từng vĩnh viễn chôn vùi dưới lớp bụi thiên thu kia...

Vết thương của Phương Quân Càn khép miệng rất nhanh, chẳng mấy chốc đã có thể tại giáo trường sinh long hoạt hổ cùng bảy tám người binh sĩ giao thủ, đại hoạch toàn thắng.

Một trận chiến sinh tử vừa quá, thánh chỉ truyền đến Bát Phương thành. Trừ bỏ những đoạn tán dương nhạt nhẽo không cần thiết ra, thực tế một chút ca ngợi khen thưởng cũng chẳng có. Trong thánh chỉ, lệnh Phương Quân Càn trấn thủ Bát Phương thành, không có mệnh lệnh thì không được tự ý hồi kinh.

Phương tiểu hầu gia biết Hoàng đế đã bắt đầu kiêng kị hắn. Chính mình trong tay binh quyền, hùng bá một phương, Gia Duệ Đế kia tính cách nghị kỵ ngờ vực làm sao ngồi yên được? Nhưng tại giờ phút này, Đại Khánh vẫn còn muốn dựa vào Anh Vũ Hầu hắn trấn thủ biên quan, hoàng thất tạm thời không thể rời bỏ hắn được a. Với lại chính hắn vừa mới lập được chiến công vô cùng hiển hách, Gia Duệ Đế cũng không muốn bị gán cho cái ngữ "Tự hủy trường thành" trong sử xanh đâu.

Đem hắn sung quân biên quan, chế trụ phụ mẫu tại kinh thành, khiến Phương tiểu Hầu gia hắn có điều cố kỵ, quả đúng là một con cáo già ngàn năm a!

Đứng tại một góc, Thái tử Phương Giản Huệ đúng là hảo hảo bắt chước một cách lố bịch.

Phương tiểu Hầu gia thật cũng không có gì bất mãn, trấn thủ thì trấn thủ! Bổn Hầu ở Bát Phương thành hô phong hoán vũ, xưng vương xưng bá, cũng đắc ý lắm a!

Cả Đại Khánh thở phào nhẹ nhõm ------- Chiến tranh, chung quy kết thúc rồi.

Phương tiểu Hầu gia nhìn trước mặt một Vô Song công tử đang nhón tay ăn một quân cờ, ánh mắt thanh định bình thản: "Chung quy kết thúc rồi."

Tiếu Khuynh Vũ nhãn ba lưu chuyển, ấn hạ một quân cờ: "Phải a, chung quy kết thúc rồi."

Sau khi "Chấn hùng đại chiến", Thiên Tấn Hung Dã sợ rằng trong vòng ba năm cũng không đủ thực lực cử binh xâm phạm.

"Khuynh Vũ, thánh chỉ đã ban, bổn Hầu sợ là không thể quay về kinh..." - Hắn lấy một quân cờ đánh thẳng phía biên của bàn cờ, nhắc nhở y.

Tiếu Khuynh Vũ thở dài, thản nhiên nói: "Tiếu mỗ thâm cảm bất hạnh."

"Khuynh Vũ!" - Phương Quân Càn lo sợ nói, "Ngươi khả nguyện lưu lại Bát Phương thành giúp ta không?"

Không còn gì gọi là hào quang uy phong lẫm liệt của chủ soái Bát Phương quân, cũng không thấy cả khí thái ung dung vương hầu choáng ngợp... Là thấp thỏm không yên, vội vàng cấp thiết... là bất an, khẩn trương, khát vọng... Hắn nhìn y, chờ đợi câu trả lời...

Ngươi khả nguyện lưu lại Bát Phương thành giúp đỡ ta không?...

Ngươi ở lại được không?...

Ngươi nguyện ý... vĩnh viễn giúp đỡ, cùng ta một nơi không?

Tiếu Khuynh Vũ bình tĩnh nhìn hắn. Thật lâu thật lâu sau.

Chỉ hồi đáp hắn một chữ: "Hảo."

Phương Quân Càn nở nụ cười, tựa hoa sen hé nụ. Nụ cười của hắn trong sáng như hài tử. Trong nháy mắt, tựa như tất cả ánh dương quang tươi đẹp long lanh đều tụ lại trên nét mặt tà mị của hắn.

"Khuynh Vũ! ... "

Tiếu Khuynh Vũ nâng tay huơ trước mặt hắn: "Chiếu!"

Trận đại long của Phương Quân Càn thêm lần nữa bị Vô Song công tử thủ hạ bất lưu tình!

Nếu nói về cờ tướng thì cả hai người còn ngang tài ngang sức, chứ nói đến môn cờ vậy thì có mười Phương tiểu Hầu gia cũng chưa phải là đối thủ của Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ được!

Này đã là ván thứ năm, toàn bộ lòng tin của tiểu Hầu gia đều bị Khuynh Vũ đả kích không còn tí gì cả.

Hắn ủy khuất nhìn y: "Khuynh Vũ nha, ngươi vẫn không thể nhường bổn Hầu một ván sao? Bổn Hầu chính là bỏ hết cả công vụ đặc biệt đến đây cùng ngươi đánh cờ mà..."

Tiếu Khuynh Vũ thản nhiên nói: "Ta lúc đầu đã nhường ngươi bốn quân cờ rồi." - Phương tiểu Hầu gia là được nhường tận bốn quân cờ vậy mà thua liên tiếp những năm ván...

"Nguyện đổ phục thâu" - Vô Song công tử ánh mắt trong suốt trữ định nhìn hắn, ẩn sâu dưới đáy mắt như phảng phất tiếu ý: "Ngươi đem hồng cân này cho ta đi."

Phương Quân Càn thở dài một hơi: "Khuynh Vũ, hồng cân này của bổn Hầu không thể tùy tiện cho người khác được."

Tiếu Khuynh Vũ nhìn khắp người tiểu Hầu gia từ trên xuống dưới: "Ô, chắc là trên người ngươi còn cái gì đáng giá hơn sao?" - Thật sự nhìn bộ dạng ngươi không giống có nhiều tiền đâu a!

Phương Quân Càn cười khổ. Làm gì còn có vật gì quý giá hơn đâu? Ban chỉ, ngân phiếu, túi tiền, thậm chí ngay cả ngọc bội bên người cũng đều bị y thắng lấy hết rồi... Chỉ còn lại một tấm hồng cân đỏ rực này thôi...

Tiếu Khuynh Vũ thần sắc kỳ quái: "Kỳ thật Tiếu mỗ từ lâu đã muốn hỏi, tiểu Hầu gia từ nhỏ hồng cân đã bất li thân, khả có ý nghĩa đặc biệt gì chăng?"

"Tấm hồng cân này của ta, chỉ để tặng cho người ta yêu thương nhất trong cuộc đời này thôi. Một khi đã tặng, nhất định sẽ trọn đời trọn kiếp bên nhau." Phương Quân Càn ánh mắt yên tĩnh nhìn vị bạch y công tử tọa tại kim cỗ luân y trước mặt mình, "Hoàng tuyền Bích lạc, sinh tử tương tùy, bất li bất khí."

"Nếu Khuynh Vũ muốn, bổn Hầu sẽ đem hồng cân này tặng ngươi." Ngữ khí hắn pha trò trêu chọc, nhưng ánh mắt vô cùng nghiêm túc tin tưởng, "Khuynh Vũ, ngươi muốn không?"

Ta sẽ đem này hồng cân tặng cho người ta yêu nhất trên đời này.

Ngoại trừ người ấy, Phương Quân Càn ta sẽ không bao giờ để mắt đến người nào khác.

Bởi vì ta biết được, người ấy là duy nhất...

Tiếu Khuynh Vũ tuyệt đối chưa bao giờ đoán được, kia hồng cân tùy thủ bất li thân đối với Phương Quân Càn mà nói, còn có một tầng nghĩa sâu xa đến vậy.

Thời gian lặng lẽ trôi, soái trướng dường như rộng ra, chỉ nghe thấy âm thanh hô hấp rất nhỏ của hai con người.

Tiếu Khuynh Vũ mỉm cười: "Thế nhân đều dùng kim xuyến ngọc bội định tình, chỉ một Phương tiểu Hầu gia lấy hồng cân định tình, thật sự rất độc đáo."

Ngay cả cự tuyệt, cũng hiển hiện một vẻ ôn nhu uyển chuyển, bất động thanh sắc: "Tiếu mỗ không dám tranh với người khác, này hồng cân, vẫn là tiểu Hầu gia chính mình lưu giữ đi."

Phương Quân Càn cười thảm. Mặc dù đã sớm đoán được sự tình, nhưng chính từ khuôn miệng y phát ra, từng chữ từng chữ một, vẫn là không chịu được, vẫn là đáy lòng sâu thẳm, mất mát, hụt hẫng.

Bất quá, nếu y tiếp nhận, thì y cũng không phải là Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ.

Phương tiểu Hầu gia cười lớn ha hả, che dấu nỗi lòng tịch mịch bên trong: "Đã biết Khuynh Vũ không có dũng khí đón nhận này hồng cân đâu! Ván này đặt cược, bổn Hầu thực bội ước a!

Tiếu Khuynh Vũ khẽ gật đầu nhìn thẳng Phương Quân Càn.

Thế nhưng lúc đó Tiếu Khuynh Vũ cũng không ngờ rằng, đến cuối cùng, chính mình vẫn nhận này hồng cân thắm đỏ từ hắn...

Chỉ thế nhân mới biết, từ lúc hai mươi tuổi trở về sau, một mảnh hồng cân đỏ thắm bất li thân ấy, Hoàn Vũ Đế Phương Quân Càn đời này không còn mang hồng sắc trường cân kia nữa...

------------------------------------

- sinh long hoạt hổ: sinh khí dồi dào, mạnh như rồng như hổ

- Nguyện đổ phục thâu: (cái này theo editor hiểu là đã thua thì phải bỏ vật đánh cược ra)

- Ban chỉ: nhẫn ngọc thường đeo ở ngón tay cái

4 comments:

Anonymous said...

[K]

Càng ngày càng lên tay nha~ :">

đọc đoạn Hầu gia nuôi hi vọng nhỏ nhoi, thực lòng hỏi Khuynh Vũ rằng có muốn nhận hồng cân không, xót xa quá ;A;

Hầu gia cố lên~ T^T

hisagiyurie said...

nàng, nàng thực làm ta cảm động, nàng quay lại rồi, ta iu nàng *ôm hun*
nàng dịch ngày càng hay đấy, cố lên nàng nhaz *lại ôm hun*

Blue said...

Phương Càn ơi chúng ta đồng cảm a!

Dù biết là không thể nhưng vẫn hy vọng, sau chót chỉ biết ngồi cười...

Tối nay ta type nhiều chữ "đau" quá rồi nhưng càng phải type thêm thôi. Tại 2 chàng này ấy, tại Poka nữa! :(( tội lỗi quá đi!!

Cảm ơn vì bản dịch nha :D

Phương Thảo said...

---> cờ vây
Thế nhân hữu duyên thưởng thức tận bách chương khởi dĩ cũng tại cái sự kì kèo này mà ra~~

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.