Thursday, June 10, 2010

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 21

KHUYNH TẪN THIÊN HẠ - LOẠN THẾ PHỒN HOA

Tác giả: THƯƠNG HẢI DI MẶC

Dịch giả: Quick Translator 1.4

Editor: Mọt sách Poka

-----oOo-----

Cuốn thứ nhất - chương 21

"Nghênh huy" nhất chiến, quân Thiên Tấn chiếm ưu thế toàn diện, nhưng Bát Phương thành cũng không phải là không có cơ hội thủ thắng, mấu chốt thắng bại lúc này là ở chỗ Bát Phương quân có sức cùng lực kiệt trước khi công phá hữu quân Thiên Tấn hay không thôi.

Ngay thời điểm mấy vạn sĩ tốt hai bên đang điên cuồng chém giết, mồ hôi đầm đìa, một sự việc nằm ngoài dự đoán tất cả mọi người xảy ra làm chuyển biến thế cục toàn bộ chiến trường.

Năm ấy Phương tiểu Hầu gia vừa tròn mười bảy tuổi tuệ nhãn cao siêu, chớp lấy thời cơ nhất cử đảo loạn trận hình quân địch, trảm địch vô số, thiếu chút bắt sống được Thác Bạt Mục Hoành. Nguyên soái Thiên Tấn đại quân phải dựa vào thuộc hạ liều chết bảo hộ mới thoát khỏi vòng vây.

Thiên Tấn nguyên khí đại thương.

Mặc dù thủ thành thắng lợi, nhưng Bát Phương thành tổn thất cũng không kém so với Thiên Tấn quân.

Quân sĩ Thiên Tấn dũng mãnh thiện chiến, trong lúc giao chiến, Bát Phương thành thương vong đến tam vạn binh sĩ, hơn nữa quân đội kỵ binh của Phương Quân Càn cũng thương vong thảm trọng.

Ý nghĩa trận chiến này vượt hơn cả những gì có thể tưởng tượng được, Thác Bạt Mục Hoành tự phụng mệnh lãnh binh, liên hạ ngũ thành, binh xâm như hỏa, thế như chẻ tre, trước trận Bát Phương thành này, hắn chưa từng chiến bại.

Từ khi hắn chinh chiến đến nay, đây là lần đầu hắn thất bại nhục nhã như thế. Thần thoại về Thác Bạt Mục Hoành bất khả chiến bại từ nay về sau chấm dứt. Quân binh Đại Khánh niềm tin cùng sĩ khí dâng cao ngất trời, cổ vũ nhân tâm, ý nghĩa trọng đại.

Lịch sử là tàn khốc như thế. Có lẽ nhất khỏa cự tinh rơi rụng, chính vì phò trợ nhất khỏa tân tinh, hào quang muôn trượng!

Phương Quân Càn cùng quân sĩ Bát Phương thành thống kích Thác Bạt Mục Hoành, làm cho Thiên Tấn bất bại danh tướng lần đầu tiên trong đời nếm mùi thảm bại nặng nề, trận này như vang xa tuyệt thế uy danh của Phương Quân Càn. Chính như chiến danh "Nghênh huy" --------- Đại Khánh già nua chập tối nghênh tiếp quân tin huy hoàng của hắn.

Phương Quân Càn, cái tên đang dần được chú ý trong ánh mắt tứ phương bá chủ, thanh thế vang dội khắp chốn, đăng thượng võ đài lịch sử tranh bá thiên hạ.

Tin chiến thắng truyền tới hoàng thành. Toàn dân hoan hỉ, mọi người đều đổ xô ra đường mặc sức vui vẻ!

Tiếu Khuynh Vũ đánh giá nói: "Nghênh huy chi chiến ảnh hưởng quả sâu rộng! Thiên Tấn ở Bát Phương thành bị buộc phải chuyển sang thế giằng co kéo dài, thử tiêu bỉ trường, chiến cuộc ngược lại có lợi cho phe ta, Phương tiểu Hầu gia lực vãn cuồng lan, cư công chí vĩ!"

"Cung nghênh tiểu Hầu gia!!!"

Phương Quân Càn vừa tiến vào binh doanh thì gặp phải cả rừng người đông nghìn nghịt quỳ xuống hành lễ.

Trong ánh mắt các tướng sĩ, hắn nhìn thấy được sự tôn sùng trước giờ chưa từng có.

"Các ngươi làm cái gì vậy?"

"Tiểu Hầu gia, ngài còn không hiểu sao?" - Lý Sinh Hổ thanh âm vang dội: "Ngài là vị Đại Khánh tướng lĩnh đầu tiên đánh bại Thác Bạt Mục Hoành! Thần thoại về Thác Bạt Mục Hoành sa trường bất bại đã kết thúc trong tay ngài, ngài quả thực đã danh thùy thanh sử!"

"Danh thùy thanh sử?" - Nhìn thấy Lý Sinh Hổ hai gò má đỏ bừng đầy kích động, Phương Quân Càn bỗng cười khanh khách, nhìn về phía chân trời đen kịt, bão táp sắp xảy ra.

Thác Bạt Mục Hoành làm sao cam lòng từ bỏ ý đồ như thế được?

Thiên Tân chắc chắn sẽ trở lại xâm lược, tất nhiên khí thế sẽ hơn hẳn so với lần này...

Hắn dự cảm, chính mình cùng Thác Bạt Mục Hoành trong một tương lai không xa chắc chắn sẽ phải quyết sinh tử một phen!

Phương Quân Càn đóng tại Bát Phương Thành đêm đầu tiên, thông thị Du Bân sai người dâng hậu lễ --- một đôi tiểu sư tử phỉ thúy, hoạt linh hoạt hiện, hủ hủ như sinh. Phương Quân Càn nụ cười đầy thâm ý, đơn giản nhận lễ.

Ngày hôm sau, Phương tiểu Hầu gia để ý thấy trong ánh mắt kỵ binh dũng mãnh Cổ Mục Kỳ khi nhìn mình có điều khinh bỉ.

Phương Quân Càn chỉ cười nhẹ, hỗn bất tại ý.

Hiện tại chỉ có Giám quân Ngụy Trung Quân đối với Phương tiểu Hầu gia vô cùng mãn ý!

Phương tiểu Hầu gia đây tuy tuổi vẫn còn nhỏ, lại khiêm tốn hữu lễ. Hắn sẽ còn phải đánh giặc, còn phải làm người, chính yếu là sẽ còn phải hiếu kính chính mình... Tưởng tượng đôi sư tử phỉ thúy kia về đến nhà (hắn), Ngụy Trung Quân bất chợt rộng miệng cười ha hả khoe hết cả răng.

Phương Quân Càn những ngày này cũng chẳng nhàn rỗi gì, thanh lí chiến trường, chôn cất thi thể, an ủi thương binh, tu kiến thành lâu... Những việc nhỏ nhoi lặt vặt cũng đủ khiến Phương tiểu Hầu gia hắn bận bù đầu bù cổ!

Nhưng đến ngày thứ năm, chúng tướng mãi vẫn chưa thấy bóng dáng Phương Quân Càn đâu cả. Sai nhân sau khi hỏi thăm, liền nghe thủ hạ Phương Quân Càn hồi đáp: "Tiểu Hầu gia thân thể bệnh nhẹ, xin kiếu bất luận kẻ nào đến thăm viếng!"

Phương tiểu Hầu gia lúc đấy, chính là đang cầm trên tay danh sách phản đồ của Vô Song công tử ký thác gửi hắn, đem từng danh tự một nhất nhất nhớ kỹ trong lòng...

Trời tối, Phương Quân Càn phái thuộc hạ thân tín đem này danh sách phóng vào trong phòng Ngụy Trung Quân.

Ngày thứ hai, Phương tiểu Hầu gia "bệnh tình chuyển biến tốt đẹp", triệu tập tất cả tướng lĩnh cấp cao của Bát Phương thành đến bàn bạc những việc trùng tu kiến tạo sau chiến tranh.

Giám quân Ngụy Trung Quân không bao giờ tham gia hội nghị lần này ngoại lệ lại tham gia cuộc họp này. Hắn mặt đầy hồng quang, kinh mạch bên hai gò má lỏng lẻo của hắn không ngừng giật giật.

Đêm qua có người bắn vào phòng hắn một phong mật hàm. Hắn mở ra vừa nhìn thấy thiếu chút đã cười đến thắt ruột! Ngụy Trung Quân biết đây là kỳ công vô cùng hiển hách, chỉ cần đem mật hàm nộp lên, công lao này trong sổ bộ chắc chắn sẽ có tên hắn!

"Tiểu Hầu gia." - Ngụy Trung Quân ho khan một tiếng, "Lão phu có việc muốn bẩm báo."

Phương Quân Càn ngữ thái khiêm cung: "Công công có chuyện cứ việc nói đi." - Không kẻ nào thấy được, nụ cười tà mị của Phương tiểu Hầu gia đang ẩn chứa đằng đằng sát khí.

Ngụy Trung Quân hư vinh tâm đắc đến thỏa mãn: "Lão phu đêm qua nhận được một phong mật hàm."

"Nga?" - Phương Quân Càn đúng lúc lộ xuất điểm tò mò: "Không biết công công thu được mật hàm gì?"

Nguy Trung Quân từ trong ngực áo lấy ra kia danh sách: "Đây là danh sách nhân vật trong Bát Phương thành theo địch phản quốc."

Tựa như giọt nước đem nhỏ vào giữa chảo dầu sôi! Trong trướng hỗn loạn nhất phiến!

Phương tiểu Hầu gia không nói một lời yên lặng ngồi trên chiếc ghế chủ soái, quan sát tất thảy thần sắc mọi người một tia không sót thu vào tầm mắt, trong lòng âm thầm cười lạnh.

Ngụy Trung Quân trình lên mật hàm.

Phương Quân Càn tiếp nhận mật hàm, vẫn chưa khai mở. Hắn trầm giọng hỏi: "Ngụy công công, thư này phải chăng mới chỉ một mình công công xem qua?"

Ngụy Trung Quân sửng sốt, lập tức trả lời: "Thư này sự tình trọng đại, lão phu không dám tự tác chủ trương cấp người khác xem qua."

"Thật không?" - Phương Quân Càn xác nhận.

"Thiên chân vạn xác."

Tốt lắm!

Không khi ngưng đọng, mọi người ngưng thần sợ hãi, Phương Quân Càn tay phải xát mạnh! Tín chỉ hóa thành hồ điệp nhẹ nhàng bay lượn...

"Bổn hầu mặc kệ quá khứ các ngươi như thế nào, chỉ cần các ngươi phát thệ từ này về sau nguyện trung thành Đại Khánh, nguyện trung thành bổn Hầu, Phương Quân Càn ta lập tức xem các ngươi như huynh đệ thân thiết! Đồng sinh cộng tử, vinh nhục dữ cộng!"

Phương Quân Càn trên người nhất nhất đều tỏa ra khí chất khiến con người ta tín phục.

"Nhưng nếu để bổn Hầu phát hiện bên trong các ngươi vẫn còn có người tư thông phiên bang, thế thì đừng trách bổn Hầu bất giảng tình diện."

Từng lời nói đều dày đặc thâm ý!

Tiểu Hầu gia vẻ mặt thấu lộ túc sát chi khí!

Đến khi Phương Quân Càn nhãn quang quét qua chính hắn, Ngụy Trung Quân vẫn chưa kịp phản ứng.

Thanh âm tiểu Hầu gia (vờ) vô tri vô giác nghe vẫn lọt tai, vẫn luôn khiêm cung hữu lễ. Nhưng không hiểu sao, từ lòng bàn chân Ngụy Trung Quân dâng lên một tia hàn ý, ớn lạnh cả người.

"Ngụy công công, mật hàm này mới chỉ một mình công công xem qua, vạn mong công công đem danh sách trong thư từng danh tự một tiết lộ chúng binh. Bổn hầu quả thực đa tạ."

Phương Quân Càn biết, không cần phải chính mình động thủ, Ngụy Trung Quân trong con mắt đám phản đồ kia, xem như đã là người chết!

---------------------------------------------------

- "Nghênh huy" nhất chiến: một trận chiến nghênh tiếp dương huy (ánh mặt trời), danh hiệu của Thác Bạt Mục Hoành

- tuệ nhãn cao siêu: nhìn thấy trước được việc gì đó

- nhất khỏa cự tinh rơi rụng, chính vì phò trợ nhất khỏa tân tinh: một ngôi sao sáng rơi xuống, để phò trợ một ngôi sao mới hơn tỏa sáng

- thử tiêu bỉ trường: hao mòn sức lực

- lực vãn cuồng lan, cư công chí vĩ: ngăn cơn sóng dữ, công lao vô cùng to lớn

- danh thùy thanh sử: đem tên mình ghi vào sử xanh, ghi tên vào sử sách

- hoạt linh hoạt hiện, hủ hủ như sinh: vô cùng sống động

- hỗn bất tại ý: vờ không để ý

- bất giảng tình diện: không nói tình cảm và thể diện

-----------------------------------------------

kakaka, nếu hôm nay ta phỏng vấn ngon lành, ta sẽ bonus cho chư vị hai chương 22 và 23 a...

0 comments:

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.