Saturday, June 05, 2010

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 17

KHUYNH TẪN THIÊN HẠ - LOẠN THẾ PHỒN HOA

Tác giả: THƯƠNG HẢI DI MẶC

Dịch giả: Quick Translator 1.4

Editor: Mọt sách Poka

[Bản dịch lời bài hát "Anh Hùng" được trích từ wordpress của Hà Hoa Khứ đại hiệp http://tuongtudan.wordpress.com/2010/03/18/nhạc-hoa-anh-hung/ ; các bạn có thể down bài hát này rồi vừa nghe vừa xem cũng được :) ]

----oOo----

Cuốn thứ nhất - chương 17

"Tiểu Hầu gia, nếu đã chỉnh đốn xong, chúng ta như vậy thượng lộ đi." - Thái giám Ngụy Trung Quân cười tủm tỉm, thanh âm vừa nhỏ lại vừa the thé, y như dùng chước tử (cái thìa) nạo vét thành bát (thành của cái tô). Làm cho người khác không khỏi nổi hết cả da gà.

Phương Quân Càn nâng cằm, cân nhắc nhìn hắn, nụ cười trên mặt khiêm cung hữu lễ, thâm tâm thóa mạ: Gia Duệ Đế đầu óc đích thực con mẹ nó lão hồ đồ, cư nhiên phái một tên thái giám theo dõi cả binh đoàn! Như vậy mà theo dõi lão tử, thật không hiểu được nên khóc hay nên cười a!

Nghi thức xuất chinh, văn võ bá quan tất cả trình diện.

Thanh âm bén nhọn của chủ tế chọc thủng trời xanh: "Cáo thiên, kích trống ---------!"

Bỗng nhiên, tiếng trống chợt nổi, hùng hậu vững vàng, như sấm sét, như lễ pháo, trong trời đất cuồn cuộn nổi lên.

Tiếng trống chấn động trời xanh, dày đặc như trước mưa rơi mùa hạ, từng trận lôi đình cuồn cuộn không dứt, khiến người khác cảm thấy dường như một hồi tẩy sạch cuồng phong trong trời đất, bạo vũ lại tiến đến.

Mọi người đều cảm thấy cơ hồ tâm tạng từ cổ họng nhảy hết cả ra, hết lần này đến lần khác bị áp lực trầm trọng vô hình liên tục áp bách!

Trước mắt dường như thấy được thiên quân vạn mã tụ tập trên sa trường, tư thế hào hùng, một hồi ác chiến, trong nháy mắt bùng nổ.

Phương Quân Càn chỉ cảm thấy trong cơ thể, nhiệt huyết sôi trào, tiếng trống kia đích thực đã đánh thức trí nhớ ngủ say của hắn.

Tinh kỳ phần phật, thống lĩnh thiên quân vạn mã xông pha chiến đấu; huy tiên sở chỉ (chỉ roi về phía trước), đạp bộ giang sơn bễ nghễ thiên hạ (đạp lên giang sơn, liếc nhìn thiên hạ)!

Đây là thế giới của nam nhi!

Đây là sa trường máu lửa!

Hắn ngay lập tức muốn đi, này sinh mệnh vì chiến trường lợi thế!

Phương Quân Càn một bộ nhung trang (quân phục), anh dũng tuấn mỹ khiến thiên địa thất sắc.

Đứng trước năm mươi vạn đại quân đã qua huấn luyện, phản chiếu dương quang, khôi giáp tỏa ra hàn quang u mịch, cảm giác áp bách túc sát đến ngay trước mặt.

Phương Quân Càn đi qua trước mặt hàng vạn tầng lớp kim qua (lưỡi mác) thiết giáp đứng dài đến tận cuối đường, từ đầu chí cuối từng người một ngẩng cao đầu, khí thế tung bay, trông thật rực rỡ.

Hắn lên đài tuyên thệ trước khi xuất quân, để cho hết thảy mọi người thấy được chính hắn.

Nhìn rõ Thống soái đích thị là một thiếu niên mười bảy tuổi, như một tảng đá ném vào mặt nước bình tĩnh kia, trong quân đoàn đột nhiên nổi lên một sự xôn xao vô hình.

Khiếp sợ cùng nghi hoặc trong binh sĩ tựa như những làn sóng gợn quanh quẩn trong đại dương, thanh âm rỉ tai nhau xì xào nổi lên tứ phía.

Phương Quân Càn bước ra hai bước, một lời không nói, ánh mắt nghiêm túc nhìn xuống dưới đài.

Lập tức, những lời bàn luận cùng với thanh âm xì xào kia trong nháy mắt toàn bộ đều im bặt. Binh lính yên lặng như lâm, năm mươi vạn người tập trung lên hội trường. Như một cảnh hoang vu núi rừng. Người làm tướng phải có uy nghiêm mà kẻ khác không xâm phạm được! ----------- Lời nói của Tiếu Khuynh Vũ văng vẳng bên tai.

Không hề nghi ngờ, trên người Phương Quân Càn có đủ những phẩm chất đặc biệt để trở thành một tuyệt thế danh tướng thiên hạ.

Phương Quân Càn nâng bát rượu, cất cao giọng nói: "Trong quá khứ, Đại Khánh ta nhiều lần bị quân giặc xâm lược, đều là con cháu Đại Khánh, đây chính là sự sỉ nhục đối với ta! Quân địch xâm lược trước mắt, bảo vệ Đại Khánh quân uy, ta - Quân Càn - cùng với chư vị đứng ở đây đều cùng một chiến tuyến! Lần này xuất chinh, ta phải rõ ràng nói cho người đời biết ----------- công thủ dịch hình! Địch khả hướng, ta cũng khả hướng!"

"Kính bạch chén này, hướng Bát Phương thành, hướng đến từng tướng sĩ Đại Khánh ta hăng hái chiến đấu, đổ máu trên từng tấc đất lãnh thổ rộng lớn, trí kính (gửi lời chào)!" - Hắn giơ cao bát rượu, ánh mắt sáng rực quắc thước: "Bổn hầu xin cạn trước!" - Ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, xong liền ném chén xuống mặt đất!

"Nguyện theo Hầu gia, Khánh quân uy vũ!" - Trước mặt Phương Quân Càn, chúng binh sĩ từng người một trước đài thệ sư quỳ xuống.

Phương Quân Càn biết rõ mình đã thành công, biểu hiện của hắn đã thu phục được hết thảy tấm lòng binh sĩ!

Tiếng hoan hô cùng vỗ tay ầm ầm vang lên nhiệt liệt khắp sân, tựa như mạch lãng bị gió xuy đảo, năm mươi vạn đại quân chỉnh tề từng lớp một quỳ xuống, vô số thanh âm tập hợp thành một hồi âm vang vọng: "Nguyện theo Hầu gia, Khánh quân uy vũ!"

Phương Quân Càn từ từ mở to mắt, thấy trong lòng ngực, cảm giác đè nén thật khó giải!

Hắn cười lớn một tiếng, xoay ngươi lên ngựa, lớn tiếng nói: "Chúng ta đi!"

Đại quân chậm rãi xuất phát......

Cách đó không xa, Tiếu Khuynh Vũ chăm chú nhìn vào này cảnh, thản nhiên nói: "Mãnh hổ xuất sơn!"

"Dọc đường khổ chiến hào hùng phóng khoáng, mưa dầm sương lạnh tiếu ngạo thiên hạ" - Vượt ngoài dự liệu người khác, Phương Quân Càn xướng lên biên tái hành khúc.

Tiếng ca của hắn sâu xa to rõ, nội lực cực đỉnh xuyên thấu cả không trung, hướng ra bốn phía mà đi.

"Tâm tại giang sơn mặc cho gió táp mưa sa, rong ruổi ngàn dặm hùng tâm không vướng bận."

Bài hát này năm đó Tiếu Khuynh Vũ trên đường tiêu dao thiên hạ, lúc quan trọng lưu lại đây, chỉ có nhân tài đã ở qua quân đội biết, mới có thể hát như thế.

Khúc ca vừa nổi, ung dung lay động toàn trường.

"Vượt qua mưu hiểm xưng hùng tranh bá, đạp bằng sóng gió tư thế oai hùng hiên ngang"

"Biển cạn dù hóa thành nương dâu, vẫn đánh bóng trường mâu khôi giáp, múa kiếm giữa trời đất bao la tựa như thiên cổ thần thoại"

Năm mươi vạn đại quân yên lặng đến quái dị, mỗi người đều muốn nghe.

Tiếng ca tựa hồ ẩn dấu một sức mạnh thần kỳ, giống như một loại xoáy nước hấp dẫn khiến kẻ khác phải chăm chú lắng nghe.

Mọi người xung quanh Phương Quân Càn đầu tiên bị cuốn hút, sau đó vùng lên đồng thanh hát lớn:

"Đường đường bảy thước nam nhi, hùng ưng giương cánh gầm thét vang xa giữa trời đất

Không sợ tuyết lấp băng phong lẫn dương quang rực lửa, thì kẻ nào dám nói tráng chí kia khó thành

Thanh sơn lục thủy yêu hận tình thù chốn nhân gian, bỗng chốc hóa thành một vò rượu đục

Cười thay hưng vong hồng trần, dẫu trời cao biển rộng có trảm đoạn tư sầu"

Tiếp đó, tất cả quân sĩ nhiệt huyết sôi trào!

Ngàn vạn nam tử từ lồng ngực phát ra tiếng hô thật hùng hậu:

"Khí phách tràn trề phá tan tiếng giáp khí trên thân nam nhi vô ưu

Hoành đồ thiên hạ non xanh còn đó nước biếc chảy dài

Đao quang kiếm ảnh bất chấp thiên trường địa cửu

Khiến cho huyết vũ tinh phong hôn thiên địa ám cũng trở thành ôn nhu"

"Mạng này không do quỷ thần thao túng, dẫu nước xiết Trường Giang có luôn chảy về hướng Đông

Sơn thủy thiên địa lưu lại dấu chân đơn độc

Đứng sừng sững trước gió Bắc mà lẫm liệt vung cao tay áo

Xa xa cờ súy phần phật, hùng binh trăm vạn ngời ngời phong lưu"

(game "Giang Sơn" chủ đề khúc "Anh Hùng", quả thật là khúc ca hay, rất đáng để nghe)

Thế nào là phong lưu?

Thúc ngựa giương roi, rong ruổi ngàn dặm mới gọi là phong lưu!

Tiếng hát đợt sau cao hơn đợt trước, liên miên không dứt, rung động ngàn dặm, Hoàng đế hoảng sợ thất sắc.

Hắn bỗng nhiên cảm giác, để cho Phương Quân Càn lãnh binh xuất chinh chính là sai lầm lớn nhất mà hắn đã phạm phải kiếp này...

Thái tử trên mặt biến sắc: "Đám hỗn đản kia đang chơi cái gì vậy! Bọn chúng phát cuồng rồi sao?"

Trên mặt Phương Quân Càn, thủy chung vẫn mang theo tiếng cười tùy tính tự tại.

Mãi đến khi thân ảnh sau lưng đã nhạt nhòa khỏi tầm mắt, mới hướng nơi Tiếu Khuynh Vũ, thật sâu sắc, liếc mắt nhìn một cái...

1 comments:

babywind said...

[Tiếng hát đợt sau cao hơn đợt trước, liên miêng không dứt, rung động ngàn dặm, Hoàng đế hoảng sợ thất sắc.]

>> liên miên không dứt

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.