Saturday, June 12, 2010

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 23

KHUYNH TẪN THIÊN HẠ - LOẠN THẾ PHỒN HOA

Tác giả: THƯƠNG HẢI DI MẶC

Dịch giả: Quick Translator 1.4

Editor: Mọt sách Poka

-----oOo-----

Cuốn thứ nhất - chương 23

Lần đó, Cỗ Mục Kỳ uống đến say bí tỉ, hướng với đồng đội vào sinh ra tử của hắn thổ lộ chân tình: "Các huynh đệ, đừng trách lão Cổ ta không nhắc nhở qua các ngươi: Phương tiểu Hầu gia tuổi trẻ điềm đạm, ôn hòa nhã nhặn, thoạt nhìn tưởng như cái gì cũng không biết, cái gì cũng không để ý, nhưng ngàn vạn lần, các ngươi chớ xem thường Hầu gia hắn, đây chính là một người đại trí nhược ngu chân chính a! Nếu to gan trước mặt tiểu Hầu gia dám giở trò mánh khóe, Ngụy thái giám kia chính là tấm gương tốt nhất cho các ngươi đấy ------ người như vậy, các ngươi còn cho rằng Hầu gia là kẻ vô tri tiểu nhân lường gạt, lão Cổ ta xem như bái phục các ngươi luôn!" - Nhớ đến lần đó, Phương Quân Càn phát uy, Cổ Mục Kỳ vẫn không rét mà run, hắn nhẹ giọng nói: "Hàm nhi bất lộ, tranh vanh ám tàng, dương mi kiếm xuất sao ------- lão Lý, tiểu Hầu gia chúng ta tuyệt đối không phải cá ở trong ao a, người này có ngày chắc chắn sẽ long phi cửu thiên!"

..............

Đại Tướng Quốc tự.

Một tăng, một thiếu niên, tại hoa viên chơi cờ.

Liễu Trần đại sư song thủ hợp thập, cung kính: "Tiếu công tử kỳ nghệ bất phàm, lão nạp cam chịu thua trận."

"Đại sư quá lời." - Bất kinh bất hỉ, bất kháng bất ti, không mừng không giận, bình định đạm nhiên, đó chỉ có thể là nhân tài từng chịu nhiều tang thương mới hiện hữu thái độ lạnh lùng cách biệt đến vậy, chẳng ngờ hiện ra trên vẻ mặt tại một vị thiếu niên chỉ mới mười bảy tuổi như thế.

Liễu Trần cảm thấy kinh ngạc: Tiếu Khuynh Vũ là hữu tướng Đại Khánh địa vị cao quý, tài hoa trác tuyệt danh chấn thiên hạ, thêm thông hiểu âm dương bát quái toán vô di sách, bày mưu nghĩ kế, quyết thắng ngay ngàn dặm phương xa. Theo lý mà nói, một người hội đủ thông minh tài trí cả đất trời này, đời người phải nên vui vẻ thoải mái mới đúng, không hiểu vì sao thần thái hồng trần tịch liêu đến vậy.

Điều khiến Liễu Trần kinh hãi hơn chính là sát khí tỏa ra từ trên người Tiếu Khuynh Vũ.

Vô Song công tử thanh khiết thông minh, kiến thức uyên bác, tự nhiên thành thạo kinh Phật, khả vì sao đọc kinh Phật hồi lâu, sát khí cùng phá sát lệ khí trên người y không hề có ý thuyên giảm?

Liễu Trần đại sư cảm khái nói: "Công tử kinh tài diễm tuyệt, cơ trí bình tĩnh, lão nạp trong đời ít thấy. Nhưng phàm sự việc khi xem xét quá mức thông suốt như vậy ngược lại sẽ khó tìm được khoái hoạt." - Đại sư dừng lại một chút, tươi cười hiền hậu: "Có khi, quá mức thanh tịnh, ngược lại khiến người thống khổ. Đời người quả thực một trận hão huyền, nan đắc hồ đồ, nan đắc hồ đồ!"

Tiếu Khuynh Vũ nở nhẹ nụ cười, tiếu ý hàm vẻ nghiêm khắc, thần sắc cô đơn hiu quạnh: "Đại sư chính là muốn Khuynh Vũ phó thác số phận?"

"Việc này..."

Tiếu Khuynh Vũ bỗng dưng cười lớn! Giống như vừa nghe được câu chuyện tiếu lâm cực hảo.

Ánh mắt y, trong suốt như thủy, sáng như mang, tựa như ẩn chứa hàng vạn tinh tú: "Tiếu Khuynh Vũ nếu phục mệnh, làm sao có được một tuyệt thế Vô Song như ngày nay được!"

Đối với người từ nhỏ hai chân câu phế như y mà nói, có thể tự bảo vệ mình đã là chuyện vô cùng khó khăn.

Chính vì Tiếu Khuynh Vũ không nhận mệnh.

----- "Tàn phế" như y, chẳng những sừng sững tại triều đình, thành danh tại chốn võ lâm, mà tại giữa bách quan Đại Khánh chiếm ngôi đệ nhất. Thiên hạ anh tài chỉ có y mã thủ thị chiêm, cao thủ tử sĩ vì y nguyện trung thành bán mạng, không phải là "Phế nhân", mà đích thị "Cường nhân", như vậy, Vô Song y trời sinh chính là kẻ không tiếp mệnh trời, không nhận thua, không nhận ngã.

Y chịu nhiều đả kích, nhất định hơn cả người thường.

Y nhận lấy ủy khuất, nhất định nhiều hơn so với kẻ khác.

Y sở chỉ đấu tranh, nhất định thê lương hơn bất luận kẻ nào.

Y cũng từng oán hận trời xanh, vì sao đối hắn như thế vô tình.

Đã biết ông trời sẽ không chiếu cố đến y, thế gian này, không hơn được một kẻ Công tử Vô Song!

"Đại sư, Tiếu Khuynh Vũ có thể nào nhận mệnh?!"

Một con chim không có chân.

Một con chim không chân, cả đời nó, chỉ có thể liều mình bay đi, không thể nghỉ chân, không thể dừng lại?

Nó thể nào nghỉ ngơi được?

--- ngày không bay, tất phải ngã chết.

Nhìn thiếu niên thanh quý trước mắt, không hiểu sao Liễu Trần lại nghĩ đến câu nói khi xưa của Phương Quân Càn "Mệnh là do ta, không do trời" !

Như nhau, đều là người không tin thiên mệnh, trách không được...

Tiếu Khuynh Vũ tinh tế sắp xếp lại các quân cờ: "Gần đây thế gian xảy ra nhiều chuyện, Thiên Tấn hung dã liên tiếp chạm trán Bát Phương thành như hổ đói rình mồi. Tiếu mỗ sẽ tương thân đến Bát Phương thành, trợ tiểu Hầu gia thủ thành kháng địch."

Một điểm chu sa giữa trán, thanh quý bức người. Tiếu Khuynh Vũ sóng mắt lưu chuyển, ánh nhìn rực rỡ: "Tiếu mỗ sợ rằng sau này khó được nhàn rỗi cùng đại sư phân tranh cao thấp."

Kia Vô Song tuyệt đại hào hoa phong nhã thấy Liễu Trần đại sư sửng sốt, lập tức thở dài. Nhân gian thường nói, nam tử diện mạo quá mức tuấn mỹ, ắt sẽ tổn thọ...

"Bệ hạ có ý phái binh viện trợ tiểu Hầu gia sao?"

Tiếu Khuynh Vũ ngữ khí ôn nhuận thanh nhã, lộ ra thanh âm di thế châm biếm cao ngạo: "Cho dù Bệ Hạ không cho phép, Tiếu mỗ cũng muốn cản phó Bát Phương thành."

Đây chính là Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ, cao ngạo kiên cường, tuyệt không khuất phục trước bất kỳ kẻ nào khác, kể cả Hoàng Đế.

Lấy thiên hạ làm chuôi (kiếm), lấy quyền thế làm mũi (kiếm), sát ý tung hoành, huyết khí tràn ngập.

Bên dưới dung mạo u nhu ôn nhã kia, bá khí dâng trào!

------------------------------

- đại trí nhược ngu: đại trí giả ngu

- Hàm nhi bất lộ, tranh vanh ám tàng, dương mi kiếm xuất sao: ngậm mà không lộ, tài hoa ẩn náu, dương mày kiếm xuất vỏ (chân nhân bất lộ tướng)

- song thủ hợp thập: hai tay chắp thành hình chữ thập, nghĩa là cung tay kính lễ

- Bất kinh bất hỉ, bất kháng bất ti: không kinh sợ không vui mừng, đúng mực, không kiêu ngạo cũng không tự ti

- toán vô di sách: tính không bao giờ sai

- mã thủ thị chiêm: theo ý mình tự quyết (nghĩa gốc là theo ý người khác mà làm, editor không hiểu phải dịch thế nào, nghĩ rằng Khuynh Vũ chỉ làm theo chính mình, nên để nguyên hán văn)

7 comments:

tieulinhnhi said...

trời ơi..nàng hỡi..chương nào có Vô song công tử xuất hiện là y như rằng chương ấy ngôn từ tỏa sáng, đọc mà cảm thấy ánh hào quang chói mắt..công tủ quả thật quá tài hoa...
" ...Ánh mắt y, trong suốt như thủy, sáng như mang, tựa như ẩn chứa hàng vạn tinh tú: "Tiếu Khuynh Vũ nếu phục mệnh, làm sao có được một tuyệt thế Vô Song như ngày nay được!..."...ta thấy tâm đắc câu này...miêu tả rất đẹp, rất tinh tế...ta lại tưởng tượng đến đôi mắt Vũ ka ka...:X:X... nàng ngắm kĩ xem..rất đẹp nha...

tieulinhnhi said...

nàng ơi ta còn có điều thắc mắc..*gãi đầu*..ta có đọc qua mấy blog về Khuynh tẫn....các tỉ muội thường hay nhắc đến "những ngày tháng vui chơi của hai huynh tại Bát Phương Thành"...*hớn hở*...:D
K biết đến chương bao nhiêu hai huynh mới dắt tay nhau du sơn ngoạn thủy đây...? sao đọc mấy chương này toàn oánh nhau vậy a..??..

babywind said...

Làm ta nhớ đến cái Tây du kí của Osamu sensei, Tạm Tạng từng thuyết giảng về sự tự do của loài chim. Tung bay trên trời, nhưng tự do của chúng lại chính là "có một nơi để dừng chân rủ cánh". Ta cũng nghĩ rằng, nếu chỉ có thể bay lượn mà không biết nơi đâu mới là điểm dừng, thì con chim thà ước đừng có đôi cánh còn hơn.

[Một con chim không có chân.] Mặc ác nhân, ngươi chỉ vì thế mà bức công tử tới như vậy xao TT_TT

[Đây chính là Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ, cao ngạo kiên nhẫn, tuyệt không khuất phục trước bất kỳ kẻ nào khác, kể cả Hoàng Đế.]
cao ngạo kiên nhẫn >> cao ngạo kiên cường hình như hợp văn cảnh hơn.

Công tử sắp tới Bát Phương thành, gia đình Bát Phương sắp đủ mặt điểm danh ^^ Poka đại nhân, ngài làm cho cuộc đời héo úa của ta mọc thêm cái chồi, có dịp ta nhứt định báo đáp ah!!!

Pocahontas Nguyen said...

@ Linh nhi nàng hỡi, ta cũng là vừa edit vừa đọc lại thôi. Hai huynh du sơn ngoạn thủy hình như là khoảng 2 hay 3 chhap nữa gì đấy. Nàng ngoan hiền dễ thương gắng đợi đi mà. *Vỗ vỗ vai*

@babywind: đa tạ nàng chỉ giáo thêm nhiều a. *ôm ôm*

hisagiyurie said...

@poca: nàng hỡi, cái này hỳn như là 2 huynh ấy chưa đi chơi đc đâu, giặc nó dí tới nơi kia kìa, còn cái chuyện đi chơi Bát phương thành hỳn như là sau khi bái đường, 2 ng` đi hưởng tuần trăng mật mà, còn 1 lần nữa là sau khj tiểu Vũ chữa chân [chết, ta spoil nhju` quá, thứ lỗi]

tieulinhnhi said...

@ngươi` spoil Poka....nàng spoil ta chết đứ đừ r nàng ới...ta nghĩ đến đoạn thành thân mà...8-}...(não bắt đầu đặc kịt..mây đen tối tăm bao phủ...)
*tự vả miệng*..k được nghĩ bậy..k được nghĩ bậy...

babywind said...

Đợi hai bạn đi du sơn ngoạn thủy thì còn lâu dữ lắm, chắc là nằm trong 1/5 cúi cùng của chiện TT_TT Nhưng mà đi chơi ngắn ngắn thì sắp rùi, hai bạn quánh trận Bát Phương thành xong là đi ah ^^

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.