Sunday, June 13, 2010

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 27

KHUYNH TẪN THIÊN HẠ - LOẠN THẾ PHỒN HOA

Tác giả: THƯƠNG HẢI DI MẶC

Dịch giả: Quick Translator 1.4

Editor: Mọt sách Poka

-----oOo-----

Cuốn thứ hai - chương 27

"Như vậy rất tốt" --------- lúc đầu đi đường khó khăn chồng chất giờ lại càng nguy hiểm vạn phần.

Chúng thị vệ không hiểu vì sao Công tử lại tự mình chuốc lấy phiền toái như thế, nhưng nếu Công tử đã làm vậy, nhất định Công tử có đạo lý của chính mình.

Kỳ thật cho dù Tiếu Khuynh Vũ chỉ vào thái dương mà bảo đó là ánh trăng, thì đám tử sĩ kia đại khái sẽ một mực chắc chắn rằng ------ Không sai! Đó chính là ánh trăng!

Cái gì, tất cả mọi người đều nói đó là thái dương? Không thể nào! Nhất định là bọn họ sai rồi...

Thích Vô Ưu mặt như quan ngọc, dí dỏm hài hước, lại hay nói những câu miên lí tàng châm khiến kẻ khác khó lòng phòng bị.

Tiếu Khuynh Vũ phong hoa tuyệt đại, ôn nhuận thanh quý, cư nhiên nói chuyện tất có thâm ý, thái độ vô cùng cẩn thận.

Thủ hạ nhân sợ nhất là nghe hai người đối thoại, vừa nghe liền cảm thấy nhức đầu.

Trung bình một lời nói thản nhiên có thể nhiễu xuất bảy tám loại ý tứ không giống nhau, chẳng biết là muốn nói cái nào, hay là vài ý tứ lạ hoắc đều ẩn trong một lời nói nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi?

Đó là chưa đề cập đến việc phải nghĩ ra từ ngữ ứng đối --------- vừa không để cho đối phương biến được tin tức nước mình, lại vừa muốn tìm ra địch quốc cơ mật.

Cũng chẳng biết được suy nghĩ của hai người họ sâu xa đến mức nào nữa.....

Dọc đường đi hai vị câu tâm đấu giác quả thật thú vị có khác, dù lập trường đối địch, hai vị trí giả nổi tiếng thiên hạ này cũng không khỏi giả vờ nuối tiếc.

Ban đêm, Vô Song công tử sai người tặng Thích quân sư một ván trân lung.

Thủ hạ thực khách đang chực mở ra, Thích Vô Ưu bỗng nhiên nói: "Khoan". Cẩn thận, dè dặt dùng khăn tay quấn quanh tráp gỗ của bộ trân lung, chậm rãi mở ra.

Thực khách sắc mặt trắng như tuyết: "Chẳng lẽ trên tráp có độc?"

Thích Vô Ưu: "Thà tin rằng có, không thể tin rằng không."

Thực khách: "Này..."

"Hắn nếu tại trên người ta hạ độc, ta ắt phải theo hắn đi cầu giải dược, sau đó hắn sẽ lấy việc này áp chế Liêu Minh ta."

Thực khách kinh: "Ta thật không rõ, rõ ràng là một việc rất đơn giản, các ngươi vì sao lại biến nó trở nên phức tạp như vậy?"

"Đấu trí đấu trí, nhưng đây là 'đấu' tự. Cùng Vô Song công tử đấu trí, lạc thú vô cùng."

Thích Vô Ưu khi nói chuyện, thần sắc vẫn có chút tự hỉ, cảm giác rất vừa ý không thể nói được.

Cách vách gian phòng, Tiếu Khuynh Vũ cùng Trương Tẫn Nhai tiến hành đối thoại.

"Công tử, ngài đêm nay đưa cho Thích Vô Ưu cái gì vậy nha?"

Tiếu Khuynh Vũ thản nhiên thưởng trà: "Chỉ một ván trân lung, không phải cái gì."

Trương Tẫn Nhai thất vọng nói: "Công tử sao không tại trước mặt hắn làm vài thủ cước? Làm cho vị Thích Vô Ưu đó chịu chút khổ cực cũng tốt nha!!!"

Tiếu Khuynh Vũ giương mắt, hàng lông mi dài hàm ẩn tiếu ý. Vết chu sa đỏ thắm tiên diễm ướt át: "Không cần, Thích Vô Ưu tất nhiên sẽ không mắc lừa."

Trương Tẫn Nhai chớp chớp đôi mắt to thông minh đen láy: Vì sao?"

Tiếu Khuynh Vũ tà mị liếc mắt nhìn tên tiểu quỷ Trương Tẫn Nhai, cười thật ung dung hoa quý. "Ngay cả ngươi cũng nghĩ ra được, người ta là Liêu Minh đệ nhất mưu sĩ làm thế nào trúng kế được."

Trương Tẫn Nhai chịu đả kích nặng a! Lập tức mặt mày lại hớn hở: "Thật không hỗ là công tử a! Cũng đúng, để cho tên Thích Vô Ưu kia chính hắn hao tâm tổn trí đi!"

--------------------------

"Chung quy đã đến Tứ Thủy quan rồi."

Nhân mã hai bên không hẹn mà cùng đều thở phào nhẹ nhõm: mấy ngày nay thật không tốt tí nào...

Thích Vô Ưu chắp tay: "Công tử, chúng ta đến đây từ biệt."

Ra khỏi Tứ Thủy quan, Thích Vô Ưu nam hạ, Tiếu Khuynh Vũ bắc thượng. Lần sau gặp mặt sợ rằng là địch không là bạn, không chết không dừng.

"Thích quân sư, Vô Song có chuyện không nói không được, người cùng ta nhất bộ thuyết thoại được không?" - Tiếu Khuynh Vũ thưởng thức kim tuyến trong lòng bàn tay, phong tĩnh ôn điềm.

"Dám không tuân mệnh."

"Thích quân sư, theo Tiếu mỗ thấy, Liêu Minh Quốc chủ không phải là người khả ký thác tính mệnh. Thích huynh đại tài, sớm muộn cũng bị Quốc chủ nghi kị, đến lúc đó e rằng gặp họa sát thân."

Thích Vô Ưu nhìn y chăm chú, ánh mắt như đao quang sắc nhọn lạnh lẽo.

Tiếu Khuynh Vũ đột nhiên tại lúc này đề xuất ý niệm, chắc chắn phải có nguyên nhân.

Có những người, vô luận nói chuyện hay làm việc, đều nhất định sẽ có lý do riêng. Có đôi khi, chợt nhìn lại nghĩ rằng nguyên nhân đó không có gì đặc biệt, nhưng qua nhiều ngày, sẽ phát sinh những sự việc, nhiều khi bước đi vài bước rồi mới bừng tỉnh hiểu ra, nguyên lai: Hắn sớm đã dự đoán được sẽ có từng này bước, từng việc, từng ngày một!

Người như thế, suy trước tính sau, mưu kế sâu xa, nhãn quang viễn đại, lòng dạ thâm trầm.

Thích Vô Ưu cười lạnh: "Thế theo Công tử thấy, người nào mới xứng là minh chủ của Thích mỗ?"

Tiếu Khuynh Vũ cũng không dụng lời sắc bén, không nói vòng vo: "Phương Quân Càn Phương tiểu Hầu gia tướng mạo minh chủ, dung nhân chi lượng."

Kiểu phá hoại cơ sở này rõ thật quá trắng trợn, lộ liễu a...

Thích Vô Ưu nghẹn lời trân trối.

Tiếu Khuynh Vũ nói trắng ra: "Thích quân sư là người thông minh, Tiếu mỗ cũng người quang minh chính đại không nói chuyện thừa: Nếu Liêu Minh có lỗi với Thích huynh, Thích huynh khả có ý nương tựa Đại Khánh không?"

Thích Vô Ưu kiên quyết từ chối!

"Tuyệt không thể nào! Vô Ưu quyết không phản bội Liêu Minh!" - Thích Vô Ưu lạnh lẽo nhìn Tiếu Khuynh Vũ, "Công tử nói như vậy, chẳng qua chỉ muốn chia rẽ mối quan hệ giữa Quốc chủ cùng với Vô Ưu mà thôi."

Tiếu Khuynh Vũ trong lòng mãn ý.

Nếu Thích Vô Ưu ngay lập tức đáp ứng hoặc giả cố tình nói với y, Tiếu Khuynh Vũ tất sẽ không từ thủ đoạn giết chết hắn! Lại càng không tốn lời đem hắn giới thiệu đến Phương Quân Càn.

Túc trí đa mưu, trung tâm bất nhị ------------- đây là thiên hạ nhất đẳng mưu sĩ!

"Nếu như thế, Thích huynh khả nguyện cùng Tiếu mỗ quân tử hiệp định?" - Tiếu Khuynh Vũ khẽ vuốt lọn tóc mai bên vai phải.

"Trong vòng nửa năm, Tiếu mỗ tất khiến ngươi quân thần nhị nhân phản mục, nếu Tiếu mỗ lời nói bất hạnh là đúng, đến lúc đó Thích quân sư sẽ đến Bát Phương thành chứ?"

Thích Vô Ưu thật không tin được loại tà ma quỷ quái này. "Thích mỗ cũng không tin ta cùng với Quốc chủ, tám năm hoạn nạn quân thần cùng nhau, vẫn không địch lại mưu đồ trong vòng nửa năm của Công tử! Nếu đúng như vậy... Nếu đúng như vậy... Kia cũng chỉ có thể trách Thích mỗ có mắt không tròng, nhận lầm minh chủ."

Tiếu Khuynh Vũ tán thưởng: "Quân tử nhất ngôn!"

Thích Vô Ưu cao ngạo nói: "Khoái mã nhất tiên!"

------------------------------

- quân tử hiệp định: hứa danh dự

- nhị nhân phản mục: hai bên bất hòa

- Khoái mã nhất tiên: một roi thúc ngựa như bay

- câu tâm đấu giác: đấu đá (ngầm) lẫn nhau

------------------------------------------------

[2:45 sáng. Ừ. Mình vẫn còn chưa chết !!!]

2 comments:

tieulinhnhi said...

ta chưa đọc...*nháy mắt*...để dành thi xong đọc cho thỏa...
(ta com để đặt gạch lấy chỗ..=)) nàng thông cảm...=)) )..
@ Poca hư đốn: Nàng định dịch KT xong lao lực lăn quay ra chết luôn đấy hả...:|....
*đập bàn*...đi nghỉ mau...:| *chống nạnh nhăn mặt*(ra dáng đàn chị )

babywind said...

Ô, tới giờ mới để ý, thì ra Thích quân sư nhà mềnh cũng có "đầy khí chất" (khả khả). Hèn gì trong 50 câu hỏi của Khuynh tẫn lại đề cập đến "lão công" của bạn Thích. Ta nghe chữ "quân sư" thôi là đã tưởng tượng tới râu ria thậm thượt, phe phẩy quạt mo. Ban lãnh đạo nhà Bát Phương đúng là toàn dân "nhân trung long phụng~.~" đứng với nhau thiệt xứng ^^

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.