Sunday, June 13, 2010

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 29

KHUYNH TẪN THIÊN HẠ - LOẠN THẾ PHỒN HOA

Tác giả: THƯƠNG HẢI DI MẶC

Dịch giả: Quick Translator 1.4

Editor: Mọt sách Poka

-----oOo-----

Cuốn thứ hai - chương 29

"Lão Lý, ngươi cảm thấy tiểu tử này có thể tin tưởng được không?" - Cổ Mục Kỳ vuốt cằm.

Lý Sinh Hổ nghe nhắc tới liền nổi nóng: "Hắn à? Không liên lụy đến Bát Phương quân cũng đủ tạ thiên tạ địa rồi!"

Lão tướng Thái Nham nói chuyện lão luyện thành thục, vô cùng thận trọng: "Tiểu Hầu gia làm như vậy đích thực là không thỏa đáng, chúng ta cần phải bàn bạc việc này kỹ hơn."

"Thương nghị cái gì nữa?!" - Cao Dậu nóng nảy nói, "Chờ các ngươi thương nghị ra kết quả thì đến gà trống cũng biết để trứng rồi! Cả Bát Phương thành này cũng cải họ luôn!"

"Lão Cao, ngươi nói nhỏ một chút, chớ có nóng nảy." - Cổ Mục Kỳ vội vàng ngăn cản, "Cẩn thận Hầu gia nghe thấy..."

Xem ra Cổ Mục Kỳ thật sự sợ Phương tiểu Hầu gia a.

"Không thể để cho tiểu tử kia làm điều xằng bậy, phải nghĩ cho được một kế sách, tốt nhất là khiến hắn tự biết khó mà lui..."

Du Bân sợ đến mức lạnh run: "Lão Cổ, ngươi lần này muốn làm cái gì cũng đừng kéo ta vào a. Lần trước chủ ý của ngươi đưa ra xém hại ta mất mạng a."

Lý Sinh Hổ khinh thường: "Trông bộ dạng kinh hãi của ngươi kìa... Lão Cổ người đưa ra chủ ý đi, lão tử với ngươi làm là được! Hậu quả thế nào ta gánh hết!"

"Hảo huynh đệ..." Cổ Mục Kỳ vẻ mặt cảm động, "Chúng ta có phúc cùng hưởng, gặp nạn ngươi đương."

"Thiết!" - Mọi người nhất trí giơ ngón tay giữa lên.

Cổ Mục Kỳ ho khan một tiếng! "Nói tóm lại, chúng ta lần này không thể làm tiểu Hầu gia tức giận... Để ta nghĩ biện pháp đã..."

Không ngờ Cổ Mục Kỳ lão đại thô lỗ, cư nhiên vẫn là người đa mưu túc trí nhất trong đám tướng lãnh Bát Phương thành này! Quả thật không thể trông mặt bắt hình dong!

"Có rồi! Tối nay chúng ta lẻn vào lều trại của tiểu tử kia, đem hắn để ngoài trời, cho hắn đông lạnh cả đêm. Tiểu tử kia tế bì nộn nhục, khẳng định chịu không nổi khổ sở này đâu a! Sáng sớm ngày mai tự hắn sẽ biết khó mà lui!"

Mọi người lo lắng: "Vạn nhất tiểu Hầu gia biết được thì phải làm sao?"

"Các ngươi ngốc nha! Làm mà để thần không biết quỷ không hay không phải là tốt lắm sao? Chuyện mất mặt như vậy hắn làm sao nói ra được? Lần này hắn ngậm bồ hòn làm ngọt là chắc rồi!"

"Cao nha!" Mọi người bừng tỉnh ngộ ra.

"Như vậy mà làm!"

------------------------------

"Khuynh Vũ, đêm nay ngươi ngủ tại đây đi." Phương Quân Càn đẩy luân y tiến vào một lều vải, "Tiếp đón có chỗ không chu toàn, ủy khuất Khuynh Vũ rồi."

Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, từ miệng tên mặt dày kia nghe được "Khuynh Vũ" hai chữ, cư nhiên từ từ cảm thấy không còn ác cảm nữa...

"Nơi này gọn gàng sạch sẽ, rất ngăn nắp." - Tiếu Khuynh Vũ lúc nào cũng thế, không bắt bẻ ai.

Vả lại sớm đã có Trương Tẫn Nhai lo việc trải giường chiếu, sắp xếp thu thập hành lý cả rồi.

Phương tiểu Hầu gia thanh âm áy náy: "Bảy mươi vạn đại quân đóng tại nơi đây, Bát Phương thành thức ăn chỗ nghỉ quả thật khan hiếm..."

"Không ngại." - Tiếu Khuynh Vũ chuẩn bị đi ngủ, "Tiểu Hầu gia nếu không có việc gì cần nói, thỉnh mong hồi trướng. Tiếu mỗ hôm nay có điểm mệt mỏi, thiết nghĩ muốn sớm được nghỉ ngơi. Sáng sớm ngày mai còn phải giám sát sĩ binh thao luyện."

"Thế bổn Hầu sẽ không làm phiền nữa." - Phương Quân Càn ra khỏi lều vải, bỗng nhiên lại vén màn, hướng vào nói! "Đúng rồi! Nếu Khuynh Vũ ngại nơi này nhỏ quá, có thể đến soái trướng cùng bổn Hầu ngủ chung! Bổn Hầu thực rất mong đợi a!" (đùa giỡn đến trắng trợn ...)

Nói xong cười ha hả, nghênh ngang đi mất.

"............" Trương Tẫn Nhai cẩn thận quan sát Công tử nhà hắn.

Tiếu Khuynh Vũ mặt tựa trầm thủy, khiến kẻ khác không thể đoán được tâm tình y lúc này. Bất quá lấy Trương đồng học nhiều năm kinh nghiệm hầu hạ Công tử, hắn dám phát độc thệ nói rằng Công tử nhà hắn hiện giờ tâm tình quả thực gay go, tồi tệ lắm a...

Đêm đến, trời đen như mực, bầu trời tuy dày đặc tinh tú, nhưng không cách nào xuyên thấu hắc ám che phủ, ngay cả ánh trăng như sợ hãi mà che khuất đi một nửa, chỉ để lại bán loan ngân câu xuất lộ ngoài mây đen. Bên trong Bát Phương thành, ban ngày xem ra còn có chút tinh thần hăng hái tỉnh táo của binh sĩ canh gác, giờ này đa số đều đã nhập mộng cùng Chu công đánh cờ. Đột nhiên, trong doanh khu xuất hiện bốn đạo hắc ảnh, tốc độ cực nhanh, chợt hiện chợt tan, khiến người khác tưởng như nhìn thấy ma quỷ.

"Tiểu tử đó nghỉ ngơi tại chỗ này phải không?" - Thanh âm hết sức nhỏ nhẹ trong bóng đêm hết sức rợn người.

"Đúng vậy." - Một hàng bốn người lén la lén lút đứng ngoài lều vải dò xét: "Hình như có đến hai nhân ảnh a?!"

"Còn có một tên tiểu quỷ nữa."

"Mẹ nó, hắn cho rằng nhà nào cũng từng ở rồi sao?"

"Đừng nóng vội, đêm nay hắn sẽ mất mặt cho xem!"

"Nghe được rồi," - Cổ Mục Kỳ tập hợp mọi người, "Để bảo đảm kế hoạch thành công, chúng ta trước tiên phân công nhiệm vụ đã."

"Du Bân, ngươi nhát gan, ở ngoài canh chừng. Một ngọn gió nhẹ lay cây cỏ lập tức báo cho chúng ta biết!"

"Lão Lý cùng ta phụ trách tiểu tử kia, trước tiên đến gần chế trụ hắn, ngàn vạn lần không thể để cho hắn phát ra bất kỳ tiếng động nào a."

Lý Sinh Hổ cười thô bỉ: "Hắn ư? Lão tử chỉ một ngón tay đủ xử lý hắn rồi."

"Lão Cao, ngươi giải quyết tên tiểu quỷ kia, đừng để tên đó phá hỏng đại sự của chúng ta."

Cao Dậu khoe khoang nói: "Nếu ngay cả một tên tiểu mao hài như thế mà ta không giải quyết được, lão Cao ta lập tức thắt cổ tự sát!"

"Được, đợi ta hô một hai ba, chúng ta nhất tề tiến vào!"

"Một ... Hai ... Ba !!!"

Trên bầu trời một đám mây đen trôi qua, đem bán câu ngân nguyệt còn lộ ra nhất điểm che khuất, tựa hồ không đành lòng nhìn thấy màn diễn này tại quân doanh.

Hôm sau, gà trống gáy vừa xong ba tiếng, quân danh điểm số to rõ vang lên. Chúng binh lính nhao nhao cãi nhau thức dậy xếp hàng, chuẩn bị thao diễn cho ngày mới.

Nhưng tại lúc đó, trong doanh khu đột nhiên phát ra từng tràng kinh hô không dứt. Tiếp sau, từ nơi truyền ra tiếng kinh hô hỗn loạn không ngay, hơn nữa tình thế lại ngày càng nghiêm trọng. Thái Nham bỗng nghe bên ngoài trướng một trận huyên náo, đang muốn đứng dậy dò hỏi, ngoài trướng tiếng bước chân đột ngột nổi lên, theo sau là một tên tiểu tốt lảo đảo xông vào trướng. "Thái tướng quân! Không tốt rồi! Không tốt rồi!"

Đôi mày khẽ nhướng, Thái Nham nổi giận đùng đùng, thượng khí bất tiếp hạ khí, nóng nảy quát tháo vị tiểu binh kia: "Chuyện gì mà kích động đến thế?". Vị tiểu tốt kia miễn cưỡng nuốt một ngụm nước bọt, lúc này mới khốn khổ thở dốc nói: "Không biết như thế nào hồi sự, sáng nay vừa mới đến, tiểu nhân liền phát hiện bên ngoài lều vải của vị Công tử hôm qua có bốn người bị trói... Họ, bọn họ..." Tiểu tốt tựa hồ nỗi niềm khó nói, bộ dạng muốn nói lại không dám nói.

Trong lòng mơ hồ có chút không rõ...

Thái Nham lập tức xuất trướng, rảo bước mà đi, ngay lập tức nhìn thấy lều của Tiếu Khuynh Vũ.

Còn không phải trước mắt, từng trận âm thanh ồn ào huyên náo mồn một nghe rõ, chỉ thấy người chen đông nghịt, ngoại tam tằng đều vây đầy binh lính, cả bọn cười toe toét, hi hi ha ha, chìa tay vào bên trong chỉ trỏ.

Thái Nham tức thì chen vào giữa đoàn người, vừa nhìn thấy, lập tức ngây dại. Chỉ thấy ngay tại cửa lều chỉnh chỉnh tề tề úp sấp bốn con người. Bốn người này bị trói rất chặt, trên người lại không một vết ti thương. Miệng bị nhét giẻ lau, đang nằm trên mặt đất ô ô loạn minh, thanh âm ú ớ. Nhìn thấy Thái Nham, bọn họ tức khắc nước mắt lưng tròng.

Thái Nham miễn cưỡng hít một hơi lãnh khí! Lý Sinh Hổ .... Cao Dậu .... Cổ Mục Kỳ ... Ngay cả phụ trách đi tuần thông thị Du Bân cũng ở trong đó!!!

Quả đúng là một mẻ tóm gọn a!

Giờ này khắc này, Thái Nham chỉ có một cảm giác duy nhất chính là --------- may mắn!

Trước nay chưa từng may mắn đến vậy!!!

May mắn thay lúc trước chính mình anh minh không cùng đám bang nhân kia bày mưu lập kế, bằng không bây giờ quỳ rạp trên mặt đất không chỉ có bốn tên... Thụ thương chỉ là thứ yếu, quan trọng là người này sẽ không dậy nổi...

"Yêu, mới sáng sớm đã náo nhiệt như vậy a!!!"

Sĩ tốt vội tránh đường, Phương tiểu Hầu gia thần thanh khí sảng hiên ngang đi đến.

Nhìn bốn vị đại tướng đang nằm trên mặt đất, tiểu Hầu gia nhất thời nhãn tiền nhất lượng!

"Thật sự có thể đồ sộ đến vậy na! Sáng ý này là của ai thế !?"

----------------------------

- tế bì nộn nhục: da mỏng thịt mềm

- bán loan ngân câu: nửa vầng trăng khuyết màu bạc

- tiểu mao hài: con nít

- nhãn tiền nhất lượng: trước mắt sáng ngời (giống bắt được vàng í)

5 comments:

hisagiyurie said...

ai da, nàng cũng nhanh tay thật nha, ta yêu nàng quá
chương này tiểu Càn thực đáng yêu nha, đòi ngủ chung với người ta nữa ;) mà nếu tiểu Vũ qua ngủ chung vs tiểu Càn thì đâu có kịch hay để xem =))))))))

tieulinhnhi said...

ta chưa đọc..nhưng thấy Hisagi nói là có chữ ngủ chung..máu bấn nổi lên...aaa...2 cháu ám ta suốt ngày a...đểu thật..*nhăn mặt khoanh tay*...

tieulinhnhi said...

"Đúng rồi! Nếu Khuynh Vũ ngại nơi này nhỏ quá, có thể đến soái trướng cùng bổn Hầu ngủ a! Bổn Hầu thực rất mong đợi a!"...=)) cười lăn lộn vì câu này....mặt dày...đểu giả...vô sỉ....quá a cháu Càn ơi

Anonymous said...

a~~ ngủ chung... ngủ chung~~ *chảy máu mũi*

chỉ là câu đùa của Tiều Càn mặt dày như bức tường thành nhưng ta bấn loạn quá a~~ .///////////////.

KAAy~ Không biết Tiểu Càn sẽ xử trí thế nào~~ dám có ý đồ với Tiểu Vũ xDD

Blue said...

Càn huynh của ta ý lộn của Khuynh Vũ càng ngày càng chai mặt :)) đúng là hết thuốc chữa rồi :))
Cứ thế này Khuynh Vũ của ta tăng xông mất thôi :))
2 người này ở bên nhau, nói chuyện với nhau, từng câu từng chữ đều làm ta mất máu~ dễ thương không chịu dc...

Mà cứ hạnh phúc thế này ...đến sau này ta làm sao chịu thấu?

Cảm ơn Poka đã dịch nha :) thích cách dịch của Poka ah :X :X

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.