Tuesday, June 22, 2010

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 37

"Vẻ mặt vô cùng thành kính: "Khuynh Vũ a, bổn Hầu trước giờ đã từng ca tụng trí tuệ cao siêu của ngươi chưa nhỉ?"

Tiếu Khuynh Vũ cười, nói: "Ách... Hình như là chưa a."

Phương Quân Càn: "Vậy thì hiện tại, ta sẽ ca tụng ngươi một chút..."

Tiếu Khuynh Vũ tĩnh tọa, an nhiên chờ đợi.

Tiểu Hầu gia ho khan vài tiếng, chững chạc trịnh trọng, vô cùng nghiêm túc: "Khuynh Vũ, ngươi thật sự vô cùng ---- âm hiểm!"

Tiếu Khuynh Vũ: ............"


(Trích KTTH - LTPH - chương 37)



-----------------------------------------------------------------------------


KHUYNH TẪN THIÊN HẠ - LOẠN THẾ PHỒN HOA

Tác giả: THƯƠNG HẢI DI MẶC

Dịch giả: Quick Translator 1.4

Editor: Mọt sách Poka

-----oOo-----

Cuốn thứ hai - chương 37


Công cuộc kiến thiết lại Bát Phương thành khẩn la mật cổ mở rộng rất nhanh.

Vô Song công tử từ sớm đã ý thức được, tuy rằng Bát Phương thành tương chiến Thiên Tấn, Hung Dã tại vùng biên cảnh hoang vu, chiến đoan nhất khởi, đứng mũi chịu sào, phải đối mặt với họa chiến tranh. Nhưng đồng thời, Bát Phương thành cũng nhờ lý do này mà được trời đất ưu ái.

Là nơi ba nước giáp nhau, từ trước đến nay, lái buôn từ khắp nơi tụ hôi, giao dịch hưng thịnh. Chỉ cần biết cách xử lý sao cho thỏa đáng, Bát Phương thành sẽ tức khắc trở thành thủ phủ thương mại mậu dịch của cả ba nước!

Huống chi Cổn quận, Khoát thành, Lưu Diệp quận đã sát nhập vào, cùng với Bát Phương thành tạo nên một thế thống nhất, tổng diện tích gần chiếm khoảng một phần ba quốc thổ Đại Khánh!

Một nửa giang san này mà không biết hảo hảo sử dụng, đến cả Phương tiểu Hầu gia cũng cảm thấy xấu hổ với chính mình!

Vì thế, nhân vật đứng thứ hai tại Bát Phương thành này đã đặt ra một loạt các kế hoạch phát triển như sau, tất cả nam nhân trong Bát Phương thành bắt đầu liền theo đó mà tuân thủ vô cùng nghiêm ngặt, lưỡng thủ ngoan trảo! ----- một bên điều quân sự, một bên làm thương mại.

Việc này cũng vô cùng dễ hiểu, thực lực là điều quan trọng nhất để bảo đảm phát triển, không có thực lực, tất thảy đều vô nghĩa! Cho nên việc luyện binh ở Bát Phương thành này quyết không thể nào hời hợt buông lỏng được.

Về phần thương mại, Bát Phương thành thuế suất thấp đến không tưởng, ba mươi đánh một, so với các quốc gia khác lại còn thấp hơn cả một phần ba tổng bình quân thuế suất của các nước ấy. Thương nhân đến đây cơ hồ nhạc khai liễu hoa, đem cả gia đình con cái đến Bát Phương thành định cư để buôn bán làm ăn.

Thuế suất thấp như vậy làm cho Phương tiểu Hầu gia cảm giác rằng chính hắn chắc chắn sẽ phá sản nếu lưu lại thành này ------ cho dù lúc đầu hắn cũng đã bỏ hết cả tiền của gia sản hiện có làm tiền vốn cho thương sự ở đây. Ân, chính là khoản hai mươi vạn lượng hoàng kim bồi thường chiến phí kia...

Vì thế, tiểu Hầu gia của chúng ta trưng lên một vẻ mặt vô cùng khiêm tốn, vô cùng hữu lễ, cùng thi triển nụ cười tà mị thần công, thỉnh giáo vị bạch y công tử đang bận rộn với sự vụ ở Bát Phương thành: "Khuynh Vũ à, chúng ta như thế có thể nào bị lỗ không?"

Tiếu Khuynh Vũ đang ung dung đĩnh đạc bát mặc đề tự lên chiết phiến (dĩ chí trọng hạ, thiên khí viêm nhiệt), nghe vậy liền ngẩng đầu, ngưng thần nở nụ cười yếu ớt nhưng u nhã tựa hoa mai điểm sương trước bình minh chiếu hạ: "Trước tiên phải khiến cho các thương nhân đến cảm thấy được buôn bán ở địa phương này có lời, đợi khi Bát Phương thành phát triển vững vàng rồi, lúc đó có muốn đề cao thuế suất hay không, không phải là tại Phương tiểu Hầu gia ngươi định đoạt sao?"

Chỉ sợ đến lúc Bát Phương thành trở thành thương mại đệ nhất thủ phủ, đuổi bọn thương nhân đó sợ đuổi cũng không chịu đi cho.

Phương tiểu Hầu gia bừng tỉnh ngộ ra! Bội phục không không ngớt: "Cao, quả thật là cao (minh), không hổ là Vô Song công tử!"

Vẻ mặt vô cùng thành kính: "Khuynh Vũ a, bổn Hầu trước giờ đã từng ca tụng trí tuệ cao siêu của ngươi chưa nhỉ?"

Tiếu Khuynh Vũ cười, nói: "Ách... Hình như là chưa a."

Phương Quân Càn: "Vậy thì hiện tại, ta sẽ ca tụng ngươi một chút..."

Tiếu Khuynh Vũ tĩnh tọa, an nhiên chờ đợi.

Tiểu Hầu gia ho khan vài tiếng, chững chạc trịnh trọng, vô cùng nghiêm túc: "Khuynh Vũ, ngươi thật sự vô cùng ---- âm hiểm a!"

Tiếu Khuynh Vũ: ............ !!! ................

Bát Phương quân bắt đầu tiến hành "hoạt động mở rộng tố chất tiềm ẩn trong chúng tướng sĩ" (mang tên này, kỳ thực là vì .... Trong trường học của chúng ta có một trung tâm chuyên trách việc mở rộng tố chất tiềm ẩn trong học sinh... !!! ) Đương nhiên, Vô Song công tử là vị quan viên chỉ huy vô cùng độ lượng, đương nhân bất nhượng. Dùng câu nói này của tiểu Hầu gia mà bảo, ngươi không làm một vị giảng sư quả thực là lãng phí nhân tài lắm a!

"Hoạt động mở rộng tố chất" này, nói trắng ra chính là đến trường lên lớp đọc sách !!!

Đầu tiên, Vô Song công tử hỏi chúng tướng lĩnh một vấn đề trọng đại như sau: "Vi quân tướng soái, cái gì trọng yếu nhất?"

Đáp án vô cùng đủ loại đa dạng.

Cổ Mục Kỳ như đinh đóng cột: "Uy nghiêm."

Tiếu Khuynh Vũ gật đầu, không biết là có đồng ý với lời nói của hắn hay không.

Lý Sinh Hổ cao giọng hồi đáp: "Đương nhiên là võ công!"

Tiếu Khuynh Vũ vẫn như cũ gật đầu.

Du Bân chần chừ: "Chẳng lẽ là mưu lược?"

Chúng thuộc hạ đều nhao nhao suy đoán -------- "Tài cán."

"Tín dụng?"

"Vận khí?"

Tiếu Khuynh Vũ chỉ là ngẫu nhiên gật đầu, vẫn không phát biểu thái độ và quan điểm của mình.

Cao Dậu vuốt cằm, nhắm mắt trầm tư, kìm nén không nói, rốt cuộc phun ra một chữ: "Mãnh!!!"

Tất thảy cười lớn!

Tiếu Khuynh Vũ tọa tại luân y, một lời không xuất, cuối cùng hướng ánh mắt lên Phương tiểu Hầu gia đang ngồi trên ghế lớn giữa phòng im hơi lặng tiếng: "Tiểu Hầu gia, không biết người cảm thấy thế nào?"

Phương tiểu Hầu gia trả lời thật sự rất giảo hoạt: "Khuynh Vũ nói thế nào, ta liền đáp như thế." Ánh mắt phiêu lượng sắc sảo của Tiếu Khuynh Vũ đảo qua từng khuôn mặt chư vị tướng lĩnh, thình lình nói: "Vẫn còn chưa được a..."

Chúng tướng sĩ hiển nhiên không hiểu rõ ràng ý này của Vô Song công tử, thái độ của Tiếu Khuynh Vũ ngược lại càng khiến mọi người cảm thấy vị bạch y thiếu niên này càng lúc càng cao thâm mạc trắc, bí hiểm khó lường.

"Việc nâng cao tố chất tướng lĩnh lúc này vô cùng cấp bách. Ngày mai Tiếu mỗ sẽ cùng với các vị khai đàn lên lớp."

Đang đối thoại như vậy bỗng dưng chuyển đổi đề tài khiến cho chúng tướng có điểm chưa thích ứng kịp. Tướng sĩ ngẩn người, tưởng như hóa đá, Vô Song công tử lời nói sinh lãnh (nguội lạnh) cắt ngang cuộc thảo luận đang chuẩn bị nổi lên trong trướng: "Nếu có người nào từ chối không muốn học, vậy đừng trách luân y của Tiếu mỗ đây bất lưu tình nghiền nát thân thể." (lăn xe lên thân thể của người khác)

Chư tướng mồ hôi mướt cả người.

Phương tiểu Hầu gia tại chiếc ghế chủ soái giữa trướng, từ lâu đã không nhịn được cười! Nhìn mặt mũi chúng tướng chấn kinh như ngậm phải khổ qua, thật không một chút nể tình, lại cười đến mức ngả nghiêng như thế!

Tiếu Khuynh Vũ cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng chờ đến khi hắn cười xong.

Đợi đến khi hắn im lặng, Tiếu Khuynh Vũ xếp lại chiết phiến, thản nhiên nói: "Tiểu Hầu gia, người cũng phải tham dự!"

Nụ cười trên mặt Phương Quân Càn tức thì tắt ngấm trên vẻ mặt vừa nãy còn đương rất đắc chí kia.

Lúc nãy thì cười trên nỗi đau của người khác, bây giờ lập tức xoay chuyển phô ra một vẻ mặt vô cùng điềm đạm đáng yêu nhưng lại vô cùng tội nghiệp: "Khuynh... Khuynh Vũ nha, ngươi sẽ không bất cận nhân tình như vậy chứ..."

Không để cho Phương tiểu Hầu gia kịp nói hết lời, Tiếu Khuynh Vũ liền phất tay chặn lại, nói: "Nhiều lời vô ích, bắt đầu sáng mai, Tiếu mỗ sẽ tự mình phụ trách việc văn võ thao lược của tiểu Hầu gia."

Phương tiểu Hầu gia thống khổ nói: "Không biết đến lúc nào mới có thể kết thúc a?"

"Đến khi nào Tiếu mỗ vừa lòng thì thôi." - Tiếu Khuynh Vũ lạnh lùng bỏ lại một câu khiến "kẻ khác" không hiểu ra sao cả, chuyển luân y ra khỏi trướng.

Chúng tướng lĩnh nhìn thấy Phương tiểu Hầu gia vui quá hóa buồn, muốn cười lại không dám cười. Hắc hắc hắc, tiểu Hầu gia nha tiểu Hầu gia, người mà cũng có ngày này a...

Trong Bát Phương thành này, người duy nhất ngay cả nợ của Phương Quân Càn Phương tiểu Hầu gia cũng quyết không mua (không mua nợ), cũng là người kiên trì kỷ kiến nhất, chỉ có một người như vậy tên Tiếu Khuynh Vũ.

------------------------------------

- khẩn la mật cổ: chiên trống rùm beng, khua chuông gõ mõ

- chiến đoan nhất khởi: chiến đoan là nguyên nhân chiến tranh, ý nói rằng, có nguyên nhân gì giao tranh với các nước, thì Bát Phương thành hứng trước.

- lưỡng thủ ngoan trảo: mỗi tay làm một việc (editor hiểu đơn giản là vậy!)

- nhạc khai liễu hoa: vô cùng vui mừng (hic, hiểu vậy không biết đúng không nữa)

- bát mặc: vẫy mực (hay dùng trong vẽ tranh thủy mặc)

- dĩ chí trọng hạ, thiên khí viêm nhiệt: đã tới giữa hạ, khí trời nóng bức

- đương nhân bất nhượng: việc nhân đức không nhường ai cả

5 comments:

hisagiyurie said...

Nếu có người nào từ chối không muốn học, vậy đừng trách luân y của Tiếu mỗ đây bất lưu tình nghiền nát thân thể ==> Vũ nhi của ta, mức độ "tỉnh" càng lúc càng tăng =)))))))))) hại tướng sĩ ng` ta mồ hôi ròng ròng...
@Càn nhi: ng cuối cùng cũng đến ngày này a~
cái cụm từ "nhân vật đứng thứ hai tại Bát Phương thành" là chỉ Càn nhi phải không? Thế "nhân vật đứng thứ nhất tại Bát Phương thành" là ai? *chớp chớp mắt* *giả ngu*
@poka: nàng edit càng ngày càng lên tay... ta càng ngày càng iu nàng... cho phép ta hun nàng một cái *đè ra hun*

Pocahontas Nguyen said...

@ hisagiyurie: hú hú, nàng ới, nhân vật thứ hai ở đây là Vũ nhi đó a, chứ Càn nhi đâu có vì quân sĩ Bát Phương mà nghĩ ra đủ thứ kế sách như thế. Càn nhi chỉ lười biếng, uể oải, khoái đi chơi với Khuynh Vũ, và cho tướng sĩ mua nợ của hắn thôi a.

hisagiyurie said...

á á, ta nhầm... nv đứng thứ 2 là Vũ nhi ah`... ta nhầm, ta ko để ý, hèn j cứ thắc mắc sao Càn nhi thông minh thế

Anonymous said...

[K]

Kì thực là bạn Edit hay lắm a ;A; hơn vạn lần bản QT mà t đọc ; ;

Khổ thân bạn Càn bị lép vế~~

A~~ Khuynh Vũ ngầu quá a >////////////////////<""

Blue said...

Phương tiểu Hầu gia! Ta anti ngươi! Thây kệ Vũ nhi của ta yêu ngươi! Thây kệ toàn bộ reader KTTH bấn vì ngươi! Ta vẫn ghét ngươi!
Cái ...cái đồ nịnh bợ! Cái đồ ...giả nai!! Cái đồ chỉ biết suốt ngày chọc ghẹo con trai nhà lành!!

Ta ghét ngươi ta ghét ngươi ta ghét ngươi! Ta không yêu ngươi đâu!! Ghét ngươi lắm lắm lắm Phương Quân Càn a :"> :">

[sr Poka vì đã bấn loạn quá mức -.- tất cả là tại cái người họ Phương trên kia a, thank Poka đã dịch nha :D]

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.