Tuesday, June 15, 2010

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 31

KHUYNH TẪN THIÊN HẠ - LOẠN THẾ PHỒN HOA

Tác giả: THƯƠNG HẢI DI MẶC

Dịch giả: Quick Translator 1.4

Editor: Mọt sách Poka

-----oOo-----

Cuốn thứ hai - chương 31

Khánh Lịch năm 324, trăm vạn đại quân Hung Dã xâm phạm, Thiên Tấn Thác Bạt Mục Hoành trở lại xâm lược.

Liêu Minh, Uy Nô mười ba lộ đại quân ở phía Nam như hổ đói rình mồi.

Đại Khánh trăm năm cơ nghiệp sắp hủy hoại trong chốc lát.

Gia Duệ Đế liên tiếp phát mười tám đạo kim bài lệnh Anh Vũ Hầu Phương Quân Càn tử thủ biên cảnh! (Cha này rất chi vô sỉ lẫn đê tiện !!!)

Thiên hạ quần hùng tề tựu tại Bát Phương thành, quyết chiến yếu tắc!

Giữa hoàng hôn tử sắc (sắc tím), một vị thiếu niên Nguyên soái đứng lặng trên tường thành, hồng cân tựa hỏa, đầu đội ngân khôi, kiên định ngắm nhìn phương xa rộng lớn, thân ảnh cao lớn kiên cường dung nhập trong cảnh sắc tà dương tịch mịch từ từ ẩn khuất sau đỉnh Lạc sơn.

Hắn lạnh lùng nhìn quân đội dưới thành đang ồn ào náo động, lãnh tuấn tựa một bức tượng điêu khắc hào vô sinh khí.

Tiếu Khuynh Vũ an vị bên người hắn, thâm tư thực lự, vẻ mặt thâm trầm sâu lắng, nhẹ nhàng tựa sóng nước lãng đãng, lúc này lại trông như một hài tử vừa tỉnh giấc mộng say, lại trông như một thiếu niên phảng phật tư mộ.

"Phương Quân Càn, ngươi sợ không?"

Cho dù cách xa ngàn dặm, quân địch chiến ý như lửa vẫn đang đốt cháy ánh mắt Phương Quân Càn. Hắn dự cảm một trận chiến vô cùng gian nan sắp đến ngay trước mắt.

Nhưng mà, có y bên cạnh hắn!

Phương Quân Càn khoanh tay ngạo nghễ: "Có ngươi bên cạnh ủng hộ ta, Phương Quân Càn ta không chỗ nào sợ hãi."

Tiếu Khuynh Vũ thần sắc hòa hợp, uyển chuyển cảm xúc, bỗng lạnh lùng: "Nếu thua trận này, Thiên Tấn, Hung Dã sẽ đánh thẳng một mạch, phía Nam Liêu Minh Uy Nô cũng thừa nước đục thả câu... Đại Khánh ta sẽ không còn tồn tại nữa..."

Phương Quân Càn nhẹ nhàng nói: "Ngô đương cùng quân, huề thủ cộng tử."

Sau đó, im lặng bao trùm không gian...

Trong ánh tịch dương, lưỡng vị nam tử ngọc thụ lâm phong tại đầu thành viễn phương diêu vọng, núi non mờ mịt sau lưng như tô điểm thân ảnh hiên ngang trước gió, phiêu dật, đĩnh bạt...

Chúng tướng sĩ Bát Phương thành bình tức tĩnh khí nhìn họ. Hai vị thiếu niên, một hồng cân tựa hỏa, một bạch y thắng tuyết, chính là hy vọng cuối cùng của Đại Khánh quốc. Hai người họ đều kiêu hãnh, đều tự hào như nhau... đích thị là phong hoa tuyệt đại của nhân gian.

Đêm khuya, trong soái trướng, toàn thể tướng lĩnh Bát Phương thành đang bố trí chiến thuật cuối cùng.

"Ngày mai một trận, Đại Khánh sinh tử tồn vong toàn bộ đều nằm trong tay chúng ta, phải thắng không được bại! Tiểu hầu gia, Tiếu mỗ quá lời, trận chiến ngày mai hoàn thỉnh tiểu Hầu gia tự mình ra trận!"

Chúng tướng đại kinh thất sắc!

"Công tử xin nghĩ lại! Chủ tướng lúc xuất trận không được phép nửa điểm sơ xuất!" Nguyên soái một khi thụ thương tất làm lay động quân tâm, trận này sẽ không cần phải đánh nữa!

Lý Sinh Hổ tự nguyện thỉnh chiến: "Công tử, để Lão Lý ta ra trận đi!"

"Mạt tướng thỉnh chiến!"

"Mạt tướng thỉnh chiến!"

Tiếu Khuynh Vũ hoàn toàn không phản ứng, chỉ im lặng nhìn Phương Quân Càn, ánh mắt đen nhánh như phản chiếu tinh quang: "Trên chiến trường, chỉ có tiểu Hầu gia mới có thể lĩnh ngộ được ý đồ chân chính của Tiếu mỗ."

Cho nên minh nhật nhất chiến, chỉ có Phương Quân Càn thân tự xuất mã, chúng ta mới có thể thuận buồm xuôi gió.

Hiểu nhau đến mức vi diệu như thế khả tồn tại giữa hai con người ấy.

Chỉ có hắn... những người khác, không được.

Phương Quân Càn ánh mắt tuôn ra hào quang rực rỡ đến lóa mắt: "Khuynh Vũ đã tin ta đến thế, bổn Hầu nhất định không phụ lòng ngươi."

Năm mươi vạn quân, thân vận thiết giáp, lên yên thúc ngựa. Tiếng vó ngựa như sấm rền, oanh long minh hưởng. Hàng ngũ bộ binh đông nghịt như tuyết lở tràn ngập cả bình nguyên, ngay cả nhìn cũng nhìn không thấy được đâu là tận cùng. Quân kỳ đón gió, âm vang phần phật, tung bay ngạo nghễ, đao thương phát ra âm thanh keng keng ghê rợn.

Biển người đông nghịt, núi đao rừng kiếm, bụi trần bao phủ.

Tiếu Khuynh Vũ đoan tọa trên đầu thành, bát phong bất động. Thương thiên bích lam, lạc hà như huyết, nhìn tại phương xa núi non tráng lệ, nước trong vạn lí Giang Hà -------- cuối cùng ánh mắt dừng lại tại gương mặt tà mị anh tuấn của Phương Quân Càn trước mặt: "'Tiếu mỗ tại đây yên lặng chờ đợi Hầu gia thắng lợi trở về."

Phương Quân Càn cười sang sảng: "Đến lúc đó sẽ cùng Khuynh Vũ nâng cốc vui mừng!"

Toàn thân tiêu sái, hồng cân phất lên, đường cong thê diễm -------- "Ta đi đây!"

Hai tên Hung Dã đại hãn Mộ Dung Chiến cùng danh tướng Thiên Tấn Thác Bạt Mục Hoành ngồi trên đài cao quan sát thế trận. Hung dã đệ nhất thần tiễn Uất Trì Xuyên cùng hai mươi bốn thị vệ đứng tại hai bên.

Bên cạnh tên Hung Dã đại hãn kia, một vị nữ nhân đẹp tựa đào lý, lãnh nhược băng sương tuyệt thế mỹ nhân, nàng chính là phi tần vừa mới nhập cung, được Đại hãn vô cùng sủng hạnh chính danh Vũ phi.

Nghe nói Mộ Dung Chiến lúc ở thảo nguyên săn bắn trong lúc vô ý đã cứu được nàng giữa bầy sói vây quanh, vừa nhìn thấy đã kinh sợ thiên nhân, đưa nàng về hậu cung lại càng thêm phần sủng hạnh, thiên y bách thuận. Vì muốn thỏa niềm vui của mỹ nhân, hắn không tiếc sức lực sắp xếp chúng nghị mang nàng tùy quân, quan sát cuộc chiến.

Thật có thể nói là tam thiên sủng ái vu nhất thân.

"Thác Bạt tướng quân, ngươi nói xem trận chiến này thắng thua thế nào?

Thác Bạt Mục Hoành chắc chắn: "Trận này, bổn tướng quân nhất định rửa sạch mối nhục khi trước!"

Mộ Dung Chiến: "Không biết Bát Phương quân có khai thành nghênh chiến hay không?"

Nếu tử thủ thành trì, hạ được Bát Phương thành chỉ là vấn đề thời gian, lối thoát duy nhất cho Bát Phương quân trước mắt là --------- khai thành nghênh địch! Thủ chiến là lúc đem đám giặc kia đánh cho nguyên khí đại thương, để cho chúng không cách nào hình thành thế trận bao vây Bát Phương.!

Thác Bạt Mục Hoành khinh thường nói: "Phương Quân Càn chỉ là một tên tiểu tử xuất thân hoàng tộc, nào có được bực này dũng khí lẫn can đảm!

Ngay tại lúc đó, cửa lớn Bát Phương thành ầm ầm rộng mở!

Bát Phương quân đằng đằng sát khí vây quanh một vị thiếu niên tướng quân xuất thành nghênh chiến.

Tỏa ánh hào quang dưới hồng quang mờ ảo, Phương Quân Càn giáp bạc, hồng cân, băng cơ tựa tuyết, phiêu lương rực rỡ khiến kẻ khác không dám tin vào mắt mình.

Bích Lạc kiếm đeo tại thắt lưng, thần binh tại vỏ phát ra âm thanh chiến trận hùng hồn băng lãnh, như khát máu địch quân, vọng thắng lợi thiên thu!

Rút kiếm, chỉ thiên -------- "Khánh quân uy vũ ---------- !"

Bảy mươi vạn dũng sĩ đồng thanh gào thét: "SÁT ----------- ! !"

---------------------------------

- quyết chiến yếu tắc: quyết tâm giết giặc

- thâm tư thực lự: suy nghĩ tường tận, thấu đáo, cặn kẽ

- "Ngô đương cùng quân, huề thủ cộng tử.": Ta nguyện cùng huynh, nắm tay liều chết. (lời bài hát Loạn Thế Phồn Hoa)

- viễn phương diêu vọng: phương xa nhìn ngắm

- bình tức tĩnh khí: nín thở yên lặng

- minh nhật nhất chiến: trận chiến ngày mai

- oanh long minh hưởng: tiếng ầm ầm vang vọng không gian

- Thương thiên bích lam, lạc hà như huyết: Trời xanh ngọc bích, ráng chiều tựa máu

7 comments:

tieulinhnhi said...

ta rất rất thích cảnh miêu tả hai cháu sánh vai nhau đứng trên trường thành..thật hùng vĩ thật tráng lệ...*mơ màng tưởng tượng*
"Giữa hoàng hôn tử sắc (sắc tím), một vị thiếu niên Nguyên soái đứng lặng trên tường thành, hồng cân tựa hỏa, đầu đội ngân khôi, kiên định ngắm nhìn phương xa rộng lớn, thân ảnh cao lớn kiên cường dung nhập trong cảnh sắc tà dương tịch mịch từ từ ẩn khuất sau đỉnh Lạc sơn.
Hắn lạnh lùng nhìn quân đội dưới thành đang ồn ào náo động, lãnh tuấn tựa một bức tượng điêu khắc hào vô sinh khí.
Tiếu Khuynh Vũ an vị bên người hắn, thâm tư thực lự, vẻ mặt thâm trầm sâu lắng, nhẹ nhàng tựa sóng nước lãng đãng, lúc này lại trông như một hài tử vừa tỉnh giấc mộng say, lại trông như một thiếu niên phảng phật tư mộ."...
...
Ta k chỉ muốn hai cháu cùng nhau xông pha trận mạc..mà còn muốn hai cháu cùng nhau gánh vác giang sơn..cùng nhau du ngoạn..cùng nhau thưởng mĩ cảnh gian san cơ ơ ơ :((((((...

tieulinhnhi said...

aaaa...thật là cảm động...
"Có "nàng" bên cạnh ủng hộ ta, Phương Quân Càn ta không chỗ nào sợ hãi."
Bé chồng ngạo nghễ quá đi..đáng yêu quá đi...>"<...
Bé vợ cũng thế nữa...:(( hú hú...
" "Thiếp" tại đây yên lặng chờ đợi "phu wân" thắng lợi trở về."
Vỗ tay cho sự chung tình của hai cháu..hú hú hú...*tung hoa tung cờ tung giấy tung hết thứ gì tung được*...

mons said...

Huhuhuhuhu! Tại hạ hem bik dùng từ nào để diễn tả tình củm bik ơn của tại hạ, nên thui ấy cho tại hạ ôm hun (môi) 1 cái nhá! Yêu ấy lắm, cố edit Khuynh tẫn nhé! Moa~!

babywind said...

@ Tiểu Linh Nhi: Nàng dám kiu Vũ huynh như thế, nửa đêm cẩn thận đổ mồ hôi ^^! ( Ta chỉ vì buộc miệng thốt lên ước muốn muốn cạp tay tiểu Vũ một cái, ngay lập tức đã gặp họa đổ máu TT_TT huống hồ hôm nay chính là ngày linh thiêng của Phương tiểu vô lại nha TT_TT)

Pocahontas Nguyen said...

cho ta hỏi tí a, nàng Vợ là nàng nào vậy, có thể cho ta biết danh tính đại danh nàng được không???

Anonymous said...

thực sự cảm ơn bạn nhiều , công sức của bạn dịch ra mà mình chỉ còn đọc thì thật áy náy quá ! Tâm huyết của bạn cùng tác phẩm này , phải chi giúp gì được thì tốt ! Mình rất cảm ơn bạn , dịch giả thân mến !

Blue said...

Thật sự giống vợ chồng! Thật sự rất giống vợ chồng rồi~
Chương trước ta còn nghe hơi hướm "chị gái chính chắn"-"em trai...chai mặt[??]" [Au tha tội T.T chỉ là tự nhiên ta cảm nhận thế] thế mà chap này hoàn toàn hoàn toàn hoàn toàn là "thế giới này chỉ mình ta với chàng" rồi~

Ôi ta ngất mất! ngất mất ngất mất!! Cần thêm dấu hiệu từ bạn Vũ để ta hạnh phúc hơn~

Cảm ơn Poka nhìu

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.