Saturday, June 26, 2010

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 40

[Bởi vì tin rằng, tất cả mọi việc y làm đều vì chính mình. Bởi vì tin rằng, người đã lọt vào mắt y nhất định sẽ không hại chính mình. Cho nên, mọi việc mới có thể nhanh chóng như vậy, vấn đề mới có thể nhanh chóng như vậy hồi đáp.





Không phải vì quốc gia! Chính là...... vì hắn.

Tiếu Khuynh Vũ lặng lẽ không lên tiếng, ánh mắt chân thành đối diện nhãn quang vừa đau xót lại vừa dịu dàng ôn nhu của Phương tiểu Hầu gia. Y cũng biết, Phương Quân Càn có thể bằng lòng đồng ý dùng người này một cách sảng khoái như vậy, tình thâm ý trọng của hắn đối với mình chính là không bao giờ chia cắt được.]

(Trích KTTH - LTPH - chương 40)




-----------------------------------------------------------------------------------

KHUYNH TẪN THIÊN HẠ - LOẠN THẾ PHỒN HOA

Tác giả: THƯƠNG HẢI DI MẶC

Dịch giả: Quick Translator 1.4

Editor: Mọt sách Poka

-----oOo-----

Cuốn thứ hai - chương 40

Vô Song công tử mấy hôm nay tâm tình vô cùng tốt. Tuy rằng hỉ nộ không hiện lên mặt, nhưng Phương tiểu Hầu gia chỉ nhìn vào đôi mi sao nhẹ nhàng cong vuốt kia liền thấy được tình cảm vô cùng vui sướng hoan hỉ trong lòng Khuynh Vũ y.

Vẻ mặt vô cùng vui vẻ kia, tựa hồ còn ẩn thêm chút điểm đắc ý...

Đang lúc Phương tiểu Hầu gia ánh mắt kỳ quái ngắm nhìn Khuynh Vũ như muốn xem đến tận cùng của niềm vui hiếm thấy tựa chồi non chớm nở trên cành khô tuyết phủ kia, Vô Song công tử nhất thanh khép lại chiết phiến (quạt giấy): "Có thể suy nghĩ tính toán với Liêu Minh đệ nhất quân sư, bất luận là ai cũng sẽ đắc ý thôi."

Nghĩ đến lúc Thích Vô Ưu đang bị Liêu Minh quốc chủ truy sát, Tiếu Khuynh Vũ tâm tình càng đại hảo ----- bất giác cảm thấy mùa hạ năm nay hình như không hề nóng nực một chút nào...

"Tiểu Hầu gia, xem ra không lâu nữa đâu, Bát Phương thành chúng ta sẽ tụ hội rất nhiều nhân vật đa mưu túc trí a."

Phương tiểu Hầu gia kinh hãi: "Thế kia không phải là Liêu Minh đệ nhất mưu sĩ Thích Vô Ưu sao?"

Tiếu Khuynh Vũ: "Đúng thế." - Bỗng dưng sắc mặt nghiêm nghị nhìn thẳng ánh mắt Phương Quân Càn, "Tiểu Hầu gia, ngươi trịnh trọng trả lời Tiếu mỗ, nếu Thích quân sư đầu quân Bát Phương thành, tiểu Hầu gia có thể hoàn toàn bỏ qua quá khứ của Quân sư không, có thể hoàn toàn tín nhiệm Quân sư không?"

Phương Quân Càn trầm ngâm: "Thích Vô Ưu mưu kế sâu xa, tướng sĩ Đại Khánh ta chết trên tay hắn ta nhiều vô sô kể. Hắn, hai tay nhuốm đầy máu tươi của quân dân Đại Khánh ta."

Trong nháy mắt, rất nhiều tâm tư suy nghĩ vụt qua tâm tưởng Phương tiểu Hầu gia, phức tạp hỗn loạn, khó mà hình dung được. Vẻ mặt hắn lúc này vô cùng phức tạp, phong ba có nổi nhưng dường như không hề nổi.

Nhưng mà rất nhanh sau đó, thần sắc của Phương Quân Càn liền kiên định trở lại!

"Nhưng, nếu đã là người Khuynh Vũ có lòng hết sức tiến cử, thế bổn Hầu sẽ có gan dụng hắn!"

Bởi vì hắn ta là người ngươi tín nhiệm, cho nên ta cũng tín nhiệm.

Tiếu Khuynh Vũ xúc động, ngữ khí vẫn vậy, vô cùng thản nhiên ôn hòa: "Thích Vô Ưu là nhất đẳng mưu sĩ, nếu được người này nhiệt tình giúp đỡ, tiểu Hầu gia sau này không có gì phải lo lắng. Nếu bây giờ các tướng sĩ tạm thời không chấp nhận, không hiểu được tâm ý này, như vậy, ngày sau thân nhân con cháu bọn họ sẽ cảm kích ngươi, cả Đại Khánh cũng sẽ cảm kích ngươi."

"Không phải vì Bát Phương thành, càng không vì Đại Khánh." - Sau lưng Tiếu Khuynh Vũ, Phương tiểu Hầu gia thanh âm trầm thấp tựa như thì thào nói với chính mình: "Tất cả mọi thứ, chỉ là vì ngươi a! Khuynh Vũ, ngươi đã tự mình tiến cử, bổn Hầu căn bản không cách nào cự tuyệt..."

Bởi vì tin rằng, tất cả mọi việc y làm đều vì chính mình. Bởi vì tin rằng, người đã lọt vào mắt y nhất định sẽ không hại chính mình. Cho nên, mọi việc mới có thể nhanh chóng như vậy, vấn đề mới có thể nhanh chóng như vậy hồi đáp.

Không phải vì quốc gia! Chính là...... vì hắn.

Tiếu Khuynh Vũ lặng lẽ không lên tiếng, ánh mắt chân thành đối diện nhãn quang vừa đau xót lại vừa dịu dàng ôn nhu của Phương tiểu Hầu gia. Y cũng biết, Phương Quân Càn có thể bằng lòng đồng ý dùng người này một cách sảng khoái, không phải suy nghĩ nhiều như vậy, tình thâm ý trọng của hắn đối chính mình chính là không bao giờ chia cắt được.

Đại Khánh, Tứ Thủy quan.

Thích Vô Ưu ngồi dưới mái che ung dung thưởng trà. Bộ dạng của hắn hoàn toàn không có một tí gì là chật vật nghèo túng, chẳng có gì là bị truy sát ngàn dặm, y như một lão tiên thản nhiên tự đắc, phiêu bạt khắp nơi.

Hắn trong lòng cảm khái: nửa năm trước đây mình vẫn là Liêu Minh quân sư, ai ngờ được nửa năm sau chốn cũ kia từng trọng dụng chính mình là thế, đến cuối cùng chính mình lại trở thành đối tượng truy nã của Liêu Minh, quả là phong thủy luân phiên dời đổi a...

Chính lúc đang cảm khái ăn năn hối hận ấy, một thanh âm lanh lảnh vang lên bên tai khiến hắn giật mình: "Xin hỏi... Ngài có phải là Thích Vô Ưu không?"

"Đúng vậy. Tiểu cô nương nàng nhận ra được Thích mỗ à?" - Hắn nở nụ cười ôn hòa, bộ dáng tươi cười như gió xuân phảng phất, vừa hòa nhã lại rất điềm đạm ôn tồn. Một cảm giác hòa ái dễ gần, một mị lực thân thiết nhẹ nhàng tỏa ra bao phủ một không gian rộng lớn xung quanh hắn.

Tiểu cô nương nọ khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng lấy phong thư đang cầm trong tay đưa cho hắn: "Có một vị bằng hữu của ngài nhờ tiểu nữ đem phong thư này chuyển đến cho ngài."

"Nga? Cám ơn." - Hắn tiếp nhận phong thư, trong lòng vô cùng nghi hoặc. Hắn ẩn cư tại nơi này, số người biết được tung tích của hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay, vậy chủ nhân phong thư này làm sao mà biết được?

Thần thông hảo đại!!!

Mang tâm lý "Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi", Thích Vô Ưu cẩn trọng mở phong thư.

"Triển tín bình an" ----- Bốn chữ đầu thư làm cho Thích quân sư không khỏi bật cười vui vẻ. Bị kẻ khác truy sát ngàn dặm, thật đúng là "Bình an" na!

Đọc tiếp xuống dưới ----- "Nghe nói huynh gặp nạn, bị Quốc chủ sở kị, vong mệnh thiên nhai, cư vô định sở, lòng ta rất lo lắng. Huynh đài vẫn còn nhớ ước định nửa năm trước chăng?"

Chỉ có vài từ ngắn gọn, vô lạc khoản.

Thích Vô Ưu xem xong thư, nhất thì đầu óc hỗn loạn.

Tình cảnh thảm hại như lúc này của mình còn chưa kịp đáp lễ hắn ban tặng nữa a! Tên tiểu nhân bỉ ổi đê tiện, cư nhiên dùng biện pháp này châm ngòi li gián nội bộ Liêu Minh ta!

Thích Vô Ưu phẫn nộ bất bình!

Vẻ mặt bất bình mơ hồ lộ ra nét mệt mỏi bất đắc dĩ, còn có, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng vẫn dâng lên một nỗi kính phục cùng cảm động không thể nào lừa được chính mình...

Y nhìn thấu chính mình, tín nhiệm chính mình, không tiếc thiên hạ rộng lớn sai lầm không trọng dụng chính mình. Thông minh như Thích Vô Ưu, hiển nhiên hiểu rằng Tiếu Khuynh Vũ vì chính mình quả thật đã chịu rất nhiều hoài nghi cùng áp lực!

Bất quá ------ "Thật sự là âm a........"

Thanh âm cảm thán chưa tan ------ "Sau lưng mắng người khác không phải là hành vi của người quân tử. Tiếu mỗ đã nghe hết cả rồi." - Thanh âm thanh đạm băng lãnh thình lình vang lên dọa Thích Vô Ưu mất vía nhảy dựng lên.

Quay đầu lại, liền thấy Tiếu Khuynh Vũ đoan tọa luân y, Trương Tẫn Nhai theo sau lưng đẩy y tiến vào phía trong mái hiên tránh nắng.

Tay áo nhẹ nhàng uyển chuyển cuốn lại, ngọc quan buộc tóc, chu sa thê diễm, mi mục như họa. Y tựa như thần tiên trong biển người, siêu nhiên thoát tục, không hề vướng bận một tia khói lửa nhân gian trần thế.

Ngồi trên luân y, ưu nhã thi lễ: "Thích quân sư, biệt lai vô dạng."

Thích Vô Ưu cũng thần sắc bất động: "Công tử, đã lâu."

Vô Song công tử mi mục mỉm cười: "Tứ Thủy quan từ biệt, tại hạ thật nhớ mong. Mà ước định nửa năm trước kia, phải chăng là Tiếu mỗ đã thắng?"

Thích Vô Ưu tiếp lời hứng khởi, hắc hắc cười lạnh: "Vốn tưởng rằng Công tử là người khiêm tốn, ai ngờ Công tử lại sử dụng phi tần của Đại vương khiến Vô Ưu này thân bại danh liệt."

Tiếu Khuynh Vũ chế nhạo: "Đây không phải là minh chứng rất rõ về mị lực vô địch của quân sư sao? Nói về... Ba vị quý phi này đối với Thích quân sư ngầm ái mộ đã lâu, nên Tiếu mỗ chính là khiến cho Liêu Minh quốc chủ 'không ngờ được rằng' ba vị quý phi vô cùng yêu dấu của hắn lại viết thư tình gửi Quân sư."

Y nói giống như chỉ làm một việc nhỏ bé không đáng kể, nói xạo vài ba câu cứ như là không liên quan gì đến y cả.

Thích Vô Ưu phẫn nộ, nụ cười đầy oán hận: "Chính là như vậy, Quốc chủ hoài nghi ta cùng phi tần cấu kết với nhau, phẫn nộ cực điểm nhất định phải đem Vô Ưu ta đuổi tận giết tuyệt."

Tiếu Khuynh Vũ hiểu rõ lòng người, mưu tính sâu xa: "Thính quân sư, không có nam nhân nào có thể chịu được sự sỉ nhục khi nương tử mình ngoại tình. Huống chi, Liêu Minh quốc chủ đến cả một cơ hội cho huynh biện bạch cũng chưa bao giờ cấp cho Thích huynh."

Nhất châm kiến huyết!

Thích Vô Ưu dung nhan thảm đạm, thê lương. Đúng vậy, hắn kỳ thật không trách Tiếu Khuynh Vũ. Lập trường đối địch, cho dù có sử dụng kế sách ti tiện bỉ ổi hơn nữa đối phó hắn, hắn cũng hiểu đó là việc nên làm theo lẽ thường tình mà thôi.

Nếu chúa công thật sự tín nhiệm mình, cái mưu kế kia đối với hắn mà nói chỉ là một trò cười.

Tiếu Khuynh Vũ người này, đã đánh cược đúng về sự tín nhiệm của Quốc chủ đối với chính mình!

Kết quả, chính mình thậm chí ngay cả một cơ hội để giải thích cũng không có! Nếu không phải hảo bằng hữu bí mật thông cáo, sợ là chính mình đã sớm uổng mạng tại Liêu đô rồi.

Trận cá cược này hắn đã thua, thua đến thất bại thảm hại.

Thích Vô Ưu không thể phủ nhận, Tiếu Khuynh Vũ so với chính mình quả thật có con mắt tinh tường, thấu hiểu lòng dạ thế nhân.

Nụ cười Tiếu Khuynh Vũ tịch mịch cô quạnh: "Thích huynh, Tiếu mỗ biết huynh đang có rất nhiều mối nghi ngờ, băn khoăn lo lắng. Huynh không quan trọng việc đó có là minh thương ám tiễn hay không, ngày ngày đều phải lo lắng đề phòng, thấp thỏm lo sợ.

Trong lời nói hàm ẩn sự đồng tình chân thành của một con người đồng bệnh tương liên: "Làm quân sư, thật khổ cho huynh..."

Nỗi chua xót đau khổ nhiều năm qua chất chứa chỉ một câu của y nói rõ! Quân sư, đa mưu túc trí, bề ngoài vinh hiển, kỳ thực cô độc. Công cao tắc chấn chủ, vô năng tắc bị khí, quân chủ đề phòng chính mình soán vị, quần thần phòng bị chính mình tính toán.

Không có lúc nào thoát khỏi vòng luẩn quẩn âm mưu quỷ kế trên chốn quan trường lẫn đường đời, chỉ sợ một chút vô ý khinh suất cũng đủ để đầu lìa khỏi cổ! Quân sư ----- hãm đắc dũ thâm, tử đắc dũ khoái.

Thích Vô Ưu cảm giác trên mặt ẩm ướt, tưởng là hơi ẩm trong núi, đưa tay lên mặt, thật không ngờ nước mắt đầy mặt, thập phần ủy khuất.

Tiếu Khuynh Vũ đoan nhiên an tọa tại luân y, tựa như một vầng tân nguyệt lâm thủy, trong suốt cực độ, thanh tú tuyệt mỹ, mi gian thấm đẫm nét băng lãnh ý thu, tựa như một tòa thạch sơn sừng sững trước khung cảnh trước mắt. Một lời không nói, không gian trầm mặc, lại khiến kẻ khác cảm thấy vị bạch y công tử này có phần mềm yếu như ngọn cỏ thi lơ thơ trước gió.

"Tiếu mỗ tự biết như vậy là làm khó huynh, nhưng, ngoại trừ Thích huynh ra, Tiếu mỗ không biết còn người nào có thể đảm nhiệm chức Quân sư Bát Phương thành này cả..."

Y trang trọng thi hành đại lễ: "Tiếu mỗ hai chân không tiện, nay không ngại đường xa vạn dặm, đích thân cầu hiền, mong Thích huynh lượng thứ xuất sơn đảm nhiệm chức Quân sư Bát Phương thành của Tiếu mỗ. Tiếu mỗ không dám đảm bảo Thích huynh một đời vinh hoa phú quý, nhưng nhất định đảm bảo Thích huynh có thể yên ổn sống đến trăm tuổi ------- cho dù Tiếu mỗ phải trả giá bằng tính mệnh của mình."

Nghe xong những lời ấy, hai vị quân sư tuyệt thế thiên hạ, ánh mắt như dự đoán được những luân chuyển, thế gian luân hồi, thế sự đổi thay, ánh mắt tiếu ngạo... Một mối mơ hồ từ từ nổi lên trong quẻ toán đại cuộc kia...

"Thỉnh Thích huynh đảm nhiệm chức Quân sư Bát Phương thành ta."

Tiếu Khuynh Vũ hướng hắn thi lễ. Bạch y đón gió, tựa như đóa bạch liên (sen trắng) tĩnh lặng trước Phật, lạnh lùng thản nhiên, trong ánh mắt y, hồng trần loạn lạc tất cả trở thành mây khói hư vô.

Thích Vô Ưu nhìn y lúc này, chỉ cảm thấy một lòng ngưỡng mộ cầu hiền....

Công tử, ngươi làm thế nào hiểu được con người Vô Ưu như vậy? Vô Ưu có thể nào cự tuyệt bộ dạng này của ngươi được!

Đại Khuynh khai quốc nguyên huân chi nhất, Vô Ưu thừa tướng Thích Vô Ưu đứng hàng cao nhất trong các đại công thần. Người cả đời Quân sư vô cùng cảm kích không phải là người được thế gian khen tặng "Minh chủ Thánh quân" Hoàn Vũ Đế Phương Quân Càn mà là chính người được hậu thế ca tụng "Tuyệt thế Khuynh Vũ" Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ.

Thích thừa tướng trở thành cánh tay đặc lực của Phương Quân Càn, có công rất lớn trong việc phò trợ Phương Quân Càn quân lâm thiên hạ, cũng là hảo hữu (bạn tốt) tri giao của Tiếu Khuynh Vũ Tiếu thừa tướng. Chính là hắn, đã đem đoạn lịch sử tưởng đã chôn vùi dưới lớp bụi thời gian ấy công bố thiên hạ. Cũng chính là hắn, đã đem khúc Khuynh Tẫn Thiên Hạ về một mối tình tuyệt vời có một không hai ghi chép ngọn ngành, lưu vào thanh sử, tổng hợp lại thành một câu chuyện thiên cổ lưu truyền lấy tên "Khuynh Càn lục".

--------------------------------------------------------

- vong mệnh thiên nhai, cư vô định sở: (chữ vong mệnh này có rất nhiều nghĩa, nghĩa dễ thấy nhất là bỏ mạng, nhưng cũng có nghĩa là bỏ trốn, editor để tùy độc giả hiểu theo ý mình), nơi ở bất định

- vô lạc khoản: không có lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ hoặc lá thư)

- biệt lai vô dạng: lâu nay không thấy bóng dáng, bặt tăm

- Nhất châm kiến huyết: nói trúng tim đen; gãi đúng chỗ ngứa; lời nói sắc bén

- minh thương ám tiễn: đả kích ngấm ngầm hay công khai (rơi vào tình thế ngặt nghèo, chỗ nào cũng bị công kích)

- Công cao tắc chấn chủ, vô năng tắc bị khí: có công ắt khiến chủ công kinh động đề phòng, không có năng lực ắt bị ruồng bỏ

- hãm đắc dũ thâm, tử đắc dũ khoái: ý là bị kẻ khác dèm pha đến cùng cực, mà đến hồi chết thì cũng vô cùng mau lẹ vì bị đám người ghen ghét nói dèm nên chết mau.

- tân nguyệt lâm thủy: trăng non soi bóng dưới nước

- nguyên huân chi nhất: nguyên huân = người có công lớn, chi nhất = một trong ==> một trong những người có công lao lớn nhất

5 comments:

hisagiyurie said...

cáo của ta, cáo iu của ta, cáo của ta đã có quyết định chính xác a~ mà sao cáo đào hoa thế hở? có đến 3 nàng vik thư tình cho cơ đấy =)))))))) (bik là kế của Vũ nhi nhưng ta vẫn thích nói thế đấy)
Thôi thì Vô Ưu à, ta khuyên cái này, sang nhà ta làm pet đi, ta lo ăn lo uống đầy đủ, chịu ko? ;)

tieulinhnhi said...

đọc chap này thiệt là..*chấm chấm nước mắt*...nhất là đoạn Hầu gia và công tử nói chuyện...hai người k chỉ tâm ý tương thông, mà còn nhất mực tin tưởng đối phương...!!!
Ờ =)))) thực ra bạn Hầu gia tưởng bở là bạn Công tử làm thế là vì hắn....(mặt dày vãi )..nhưng theo ta nghĩ, do một phần thôi, còn chủ yếu vẫn là lo cho Đại Khánh, phải lấy đại cuộc làm trọng chứ bạn hầu gia :|.....
@Poka: bạn có thấy mình nói đúng hem ^^....
@Hầu gia: ngài mặt dày vừa vừa thôi chứ =)))...
@Công tử: cho em (:*)...môt kái...công tử quả là tài trí hơn người tuyệt thế vô song...

Basara said...

chao gia chu!chi moi tim dc blog cua gia chu thui,la moi vao do ah.coppy bai ve we troi lun(ve coi y ma).Nang post bai deu we,coppy mun rung tay lun....coi nhu la chao hoi gia chu,cai sau la...Co len nhe.!!

thu said...

Tớ lần đầu tiên vào com, toàn đọc chùa thôi hị hị

Bạn edit hay thật đấy, hôm trước mình nhịn không được mò lên đọc thử trên wattpad, thật đúng là thảm họa. So ra nhìn đống chữ tiếng anh còn dễ thở hơn ấy chứ

com ở chương này nhưng mà vẫn còn đang lơ lửng ở chương 39, yêu quá đi thôi cả tiểu Vũ với tiểu Càn. Thấy cứ giống như đang tỏ tình ấy nhỉ, đọc mà miệng rộng ngoác tận mang tai không khép lại nổi, giờ vẫn đau hết cả gò má

Công nhận bạn chăm chỉ thật đấy, tớ thì lười lắm nên chỉ biết vào đọc thôi, cám ơn đã edit nhé

Chờ chương mới từ bạn. Đã vất vả rồi!

Blue said...

Thật sự là cần cần cần cần thêm những cái gì gọi là "cụ thể" từ phía bạn Vũ -.-" ta muốn biết Càn nhi có bị tưởng bở thật không hay là tưởng...đúng [:))]...Càn nhi tin yêu Vũ nhi quá rồi... ta không nỡ để Càn nhi vì đặt quá nhiều kì vọng mà lên cơn đau tim đâu!
À mà hình như người đặt kì vọng chưa phải Càn nhi, là ta mới phải! ta đau tim rồi, Vũ nhi ah...

Thank Poka tiếp nak` :D

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.