Wednesday, June 23, 2010

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 38

[Tiếu Khuynh Vũ tức thì phản ứng: "Ngươi đường đường khâm phong Anh Vũ Hầu cư nhiên cùng một tiểu hài tử làm khó dễ, ngươi không biết xấu hổ sao?"



Phương tiểu Hầu gia không chút do dự: "Không biết xấu hổ!"

Tiếu Khuynh Vũ lần thứ hai phản ứng: "Tiểu Hầu gia mặt dày quả nhiên không ai bì kịp, Tiếu mỗ bội phục, vô cùng bội phục!"

"Khuynh Vũ nha ~~" - hắn cúi xuống, trên môi khẽ nở một nụ cười yếu ớt, "Hôm nay trời trong nắng ấm, cứ như vậy ở trong phòng đúng là vô cùng lãng phí cảnh xuân tươi đẹp ngoài kia lắm, không bằng chúng ta ra ngoài dạo chơi đi ---- ách, không cần dẫn theo Trương tiểu bằng hữu đâu."]

(Trích KTTH - LTPH - chương 38)



--------------------------------------------------------------------------------

KHUYNH TẪN THIÊN HẠ - LOẠN THẾ PHỒN HOA

Tác giả: THƯƠNG HẢI DI MẶC

Dịch giả: Quick Translator 1.4

Editor: Mọt sách Poka

-----oOo-----

Cuốn thứ hai - chương 38

Khiến cho đám lão đại thô kệch suốt ngày quen cầm đao cầm thương này đọc sách viết chữ quả thực là làm bọn hắn thống khổ còn hơn so với việc đem giết hết cả lũ a. Mỗi người bọn họ vẻ mặt ai oán cố gắng lắng nghe Tiếu Khuynh Vũ ngồi trên đàn thong thả ung dung giảng giải "Cao điểm phá địch thập tam kế", Kỵ binh chiến thuật diễn luyện" ... Thật là sống không bằng chết !!!

Bọn họ không dám không nghe, bởi vì hôm sau Tiếu Khuynh Vũ sẽ tiến hành khảo hạch, nếu như không qua được thì... Bọn họ không khỏi rùng mình...

Vốn nhiều nhất cũng chỉ là sao chép văn thư, cỡ một vài mộc bản mà thôi (chư vi độc giả khả tưởng tượng được tình cảnh một đám đại hán cao lớn thô kệch trông như học sinh tiểu học ngoan ngoãn chịu đựng mấy cái mộc bản của Công tử băng lãnh a), ai ngờ được Phương tiểu Hầu gia người đã độc địa rồi, chủ ý càng độc địa hơn!

Chuyện đã đến nước này, hắn canh nhiên kiến nghị Công tử trừng phạt những người không thuộc bài làm bao cát thịt tạm thời cho các binh sĩ thao luyện! Vừa đau đớn lại vừa bẽ mặt!

Tiếu Khuynh Vũ không nói được một lời nhìn hắn. Sau đó Phương tiểu Hầu gia thêm một lần nữa vô lương tâm đề nghị với Công tử, nếu không thì phạt bọn chúng đi quét dọn mao xí cũng được?

"..........?" "...........!? " "............... !!!"

Đến cả Tiếu Khuynh Vũ cũng không nhịn được, cảm khái một câu: vốn từ một bọc sinh ra, làm gì phải gấp rút đến ác độc như vậy !?

Đứng cùng một góc với chư vị tướng lĩnh, thời gian này của Phương tiểu Hầu gia quả thật thống khổ đến mức trên mặt hắn lúc nào cũng thường trực một nụ cười hài lòng, vô cùng hài lòng đến diễm lệ (lạc cực sinh bi). Mà kiều diễm hoan hỉ cũng phải thôi, việc học tập sinh hoạt của hắn vô cùng thoải mái dễ dàng, vô cùng tuyệt vời thú vị. Mỗi ngày đều cùng Tiếu Khuynh Vũ sớm chiều bên nhau, không vướng bận chuyện chính sự, không gặp gỡ người ngoài. Hỏi sao không vui vẻ cho được? Nhưng thống khổ thì cũng không ít ------ chính vì tên tiểu quỷ Trương Tẫn Nhai kia lúc nào cũng vây quanh Công tử nhà hắn, một tấc cũng không rời, âm hồn bất tán !!!

Trương Tẫn Nhai tiểu bằng hữu bên cạnh Vô Song công tử học tập thi từ ca phú, cầm kỳ thi họa, trong đó đối với cổ cầm lại vô cùng thiên phú thông minh. Đến Vô Song công tử cũng không cầm được, phải thốt lên khen ngợi: "Tẫn Nhai chính là vì khúc mà sinh, vì nhạc mà lớn. Dương xuân bạch tuyết, vạn người khó gặp, tiện tay đánh lên, dư âm vẫn còn văng vẳng tận ba ngày, bên tai không dứt."

Trương Tẫn Nhai được khen đến đỏ mặt: "Tẫn Nhai chỉ cầu học được một phần mười cầm kỹ của Công tử cũng thấy mãn nguyện lắm rồi ạ..."

Vô Song công tử mỉm cười: "Bằng không..." - Nói xong liền khép mắt, tinh tế nghe đàn, một lời bỏ ngỏ.

Hai ngày sau, Tiếu Khuynh Vũ bỗng dưng nói: "Ta nghe trong tiếng đàn của ngươi huyền ảo ẩn chứa âm thanh binh khí, nên vi sư tặng ngươi nhạc khí này, sau này nhớ hảo hảo luyện cầm."

Trương Tẫn Nhai mở to đôi mắt, chăm chú nhìn vào nhạc khí trong tay công tử ---- chế tạo bằng gỗ. Hình dáng một nửa quả lê, giương bốn dây thẳng tắp.

Tiếu Khuynh Vũ nghiêm nghị nói: "Nhạc khí này tên gọi 'tỳ bà', âm sắc thanh thúy viên nhuận, có thể gảy lên âm thanh sát phạt vang dội công tâm. Ngươi thiên phú dị bẩm, hãy lấy thời gian này cố gắng luyện tập, nhất định sẽ khiến ngươi danh dương thiên hạ."

Trương Tẫn Nhai nhìn thấy vẻ mong chờ kỳ vọng trong ánh mắt Tiếu Khuynh Vũ, trong lòng không khỏi xúc động đứng lên. Hắn cung kính quỳ xuống, hướng tỳ bà cầm trong tay Khuynh Vũ trịnh trọng đón lấy, lập tức, hành đại lễ ba quỳ chín lạy, bái sư: "Ân sư tại thượng, kính nhận đệ tử một lạy."

Chính tại hôm đó, Trương Tẫn Nhai chính thức trở thành môn hạ đệ tử của Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ.

Hôm đó Phương Quân Càn cũng ở bên, tận mắt chứng kiến cảnh tượng vô cùng trang trọng mà ấm áp ấy.

Từ đó về sau, bất luận ngày đông giá rét mùa hè nóng bức hay là gió thổi mưa rơi, Trương Tẫn Nhai đều chăm chỉ khổ luyện tỳ bà, chăm học không một chút lơ là.

Sau khi Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ tạ thế, Trương Tẫn Nhai đau lòng khôn xiết, sau ôm nỗi lòng đối với ân sư một thuở, nam bắc du lịch thiên hạ, một tay tỳ bà khuynh đảo thế nhân, cuối cùng trở thành thiên hạ tỳ bà đệ nhất danh gia!

Lúc đó người đời hỏi hắn khi trước vì sao chọn một mình tỳ bà cô độc, Trương Tẫn Nhai chỉ một nụ cười thê lương không đáp.

Thế nhân chỉ biết, hắn chỉ gảy cây tỳ bà tựa vào ngực vô cùng trân quý ấy, cho dù mọi việc đã qua, thương thế đổi dời, tỳ bà thêm sờn cũ, nước sơn phai màu, hương thơm mờ nhạt, Trương Tẫn Nhai chỉ cùng tỳ bà ấy làm bạn, cho đến khi hắn qua đời.

Lúc hấp hối, tỳ bà quốc thủ Trương Tẫn Nhai vuốt ve cây tỳ bà bao năm cùng hắn, lệ rơi đầy mặt, chỉ khe khẽ lưu lại năm chữ: "Ân sư ... của ta nha........"

Phương tiểu Hầu gia mất hứng. Rốt cục đến một ngày chịu không nổi, lén hướng Vô Song công tử oán thán, không cần phải mang theo Trương đồng học nữa, tiểu hài tử thôi mà, cần phải học hỏi cách sống độc lập tự chủ, để cho bản thân hắn tự học, tự chơi đi!

Tiểu mao hài bên cạnh Tiếu Khuynh Vũ lúc nào cũng dính lấy y, lúc này trông không khác một ngưu bì đường(kẹo da trâu)!

Có thể làm cho Phương tiểu Hầu gia mặt dày tiên sỉ của chúng ta đây không thể chịu đựng được, bởi vậy có thể thấy rằng, Trương Tẫn Nhai Trương tiểu bằng hữu của chúng ta rất có tiềm chất khiến bóng đèn điện nhiễm nước cũng cháy sáng a!!!

Tiếu Khuynh Vũ tức thì phản ứng: "Ngươi đường đường khâm phong Anh Vũ Hầu cư nhiên cùng một tiểu hài tử làm khó dễ, ngươi không biết xấu hổ sao?"

Phương tiểu Hầu gia không chút do dự: "Không biết xấu hổ!"

Tiếu Khuynh Vũ lần thứ hai phản ứng: "Tiểu Hầu gia mặt dày quả nhiên không ai bì kịp, Tiếu mỗ bội phục, vô cùng bội phục!"

"Khuynh Vũ nha ~~" - hắn cúi xuống, trên môi khẽ nở một nụ cười yếu ớt, "Hôm nay trời trong nắng ấm, cứ như vậy ở trong phòng đúng là vô cùng lãng phí cảnh xuân tươi đẹp ngoài kia lắm, không bằng chúng ta ra ngoài dạo chơi đi ---- ách, không cần dẫn theo Trương tiểu bằng hữu đâu."

Tiếu Khuynh Vũ đoan tọa luân y, lãnh đạm quấn quấn thiên tàm kim tuyến trong lòng bàn tay:" Tiếu mỗ hành động không tiện."

"Ta đẩy ngươi đi nha!" - Phương Quân Càn nắm chặt tay vịn phía lưng cỗ luân y rực rỡ, không kịp để cho vị bạch y công tử lãnh diện hào hoa kia kịp giải thích: "Ngồi chắc nha."

Tiếu Khuynh Vũ chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể nóng bỏng phía sau lưng, cho dù cách một lưng ghế dựa, y nhiên vẫn cảm giác được. Độ ấm quen thuộc kia, bao vây như muốn đem đến tia ấm áp cho thân tâm băng lãnh của mình...

Y động tâm trong chốc lát, thân thể có chút cứng lại.

Vẫn là chính Phương Quân Càn hắn đẩy mình ra khỏi quân doanh...

-----------------------------------

- Dương xuân bạch tuyết: tác phẩm nghệ thuật xuất sắc; tác phẩm ưu tú (dương xuân bạch tuyết, ca khúc nổi tiếng của nước Sở thời Xuân thu Chiến quốc)

- thanh thúy viên nhuận: trong trẻo mượt mà




3 comments:

hisagiyurie said...

trờj hỡj... ta đang vuj vẻ tự dưng lạj đến ngay cáj khúc nój về Tẫn Nhai sau này, ta lạj rưng rưng... Mặc Mặc, quả là ko để ng` khác đc yên nha
@poka: cáj khúc nhạc của nàng đúng là hay thật nha... ta lạj iu nàng thêm 1 phần nữa *hun hun*

tieulinhnhi said...

aaa....đi chơi ...đi chơi..đi chơi rồi....*hét lên sung sướng*
rõ ràng là Vũ nhi đã có rung động trước Tiểu Càn..*cười khẩy*..chứ k thì sao lại ngoan ngoãn để tiểu Càn hồn nhiên đẩy xe đi chơi thế kia :)))))).....
*um hun..bắc ghế chờ chap sau*....

Blue said...

Tẫn Nhai... Tẫn Nhai ah~ ta ko tin huynh chỉ xem Vũ nhi là Ân sư nha! Huynh may mắn, cũng lại là không may khi "được" quen biết Vũ nhi thế này, như ta thôi... Vũ nhi làm ta yêu nhiều quá rồi, Mặc Mặc lại nhẫn tâm nhắc về chuyện sau này làm tự nhiên cảm thấy muốn khóc mà không không được!

"Lúc đó người đời hỏi hắn khi trước vì sao chọn một mình tỳ bà cô độc, Trương Tẫn Nhai chỉ một nụ cười thê lương không đáp."

Ta có gọi là... bị "khuynh tẫn xúc cảm" rồi ko? :))

Mà đọc xong chương này ta rút ra kết luận : Càn nhi bị khùng!

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.