Thursday, June 17, 2010

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 32

KHUYNH TẪN THIÊN HẠ - LOẠN THẾ PHỒN HOA

Tác giả: THƯƠNG HẢI DI MẶC

Dịch giả: Quick Translator 1.4

Editor: Mọt sách Poka

-----oOo-----

Cuốn thứ hai - chương 32

Phương Quân Càn ngay tại vị trí tiên phong hàng ngũ Bát Phương quân. Hắn nhất mã đương tiên, thúc ngựa nhảy vọt vào giữa đao sơn kiếm lâm của quân địch, Bích Lạc kiếm huyết khí cuồn cuộn, nơi nào lóe quang đều dâng lên tinh phong huyết vũ!

"Tiến lên! Tiến lên! Giết chết Phương Quân Càn"

Quân địch vác trường mâu, khuynh mã đao, hướng thẳng Bát Phương quân trên tường thành chém giết. Tình thế như cuồng phong, hết thảy tan tác, hết thảy hủy diệt, thanh thế tựa lôi đình, không có bất kỳ kẻ nào, mệnh lệnh gì, Thống soái nào có khả năng ngăn cản được!

Kỵ binh tiến ra trước, nhanh như chớp, nhân mã hai bên tinh thần va đập! Liều chết giáp lá cà tại một nơi!

Trên thành chiến kỳ vừa chuyển!

Binh sĩ địch quân thật sự kinh hãi, đội hình Bát Phương quân nhanh chóng mở rộng, cấp tốc phân tán bố trí vào chỗ xen kẽ trong trận hình quân địch mà tiến!

Đây là thế trận gì vậy?

Bát Phương quân đánh thẳng vào hướng quân địch truy sát những kỵ binh đang thối triệt, binh sĩ ở mặt sau như kình ngạc, toàn bộ chen chúc về phía trước, phụ giúp bọn họ tiến thẳng đến địch quân, phương hướng tương phản, nhân mã hai bên giáp lá cà, hàng ngũ tán loạn!

Trên tường thành, Tiếu Khuynh Vũ trông thấy rõ mồn một: Tấn Dã liên quân để cánh hữu quân lộ chỗ sơ hở, tập trung vào công kích uy hiếp trực diện Bát Phương quân. Trên thành kỳ tử liên tiếp vẫy ba lượt.

Bát Phương quân vừa phân tán liền nhanh chóng tập hợp thành thế hình chóp, thế như vũ bão đánh thẳng về phía quân địch hỗn loạn!

Trong nháy mắt, Bát Phương quân điên cuồng gào thét vang dội: "SÁT!"

Tấn Dã binh tận mắt trông rõ một mảnh hào quang phản chiếu ánh dương quang từ binh khí tỏa sáng, hòa cùng kỵ binh Bát Phương thành, tư thế đằng đằng sát khí.

Vài tên binh sĩ rú lên quái dị, quay đầu lại định chạy về, nhưng đã muộn, kỵ binh vừa đó đã ngay tại người hắn, nhanh như tên bắn, khom lưng chém xuống, một luồng tiên huyết phụt ra như suối, hỗn loạn xen lẫn với đầu người bay cao một hồi lâu!

Bát Phương quân nhân cuồng mã khiếu, thời gian nháy mắt, liên quân Tấn Dã còn chưa kịp tập hợp ổn định thế trận, liền bị buộc phải chiến đấu ngay tức khắc. Rất nhiều người bị vó ngựa lồng lên, điên cuồng giẫm đạp, lại còn mã tấu chém ngã. Người chết vô số...

Chiến đấu vô cùng quyết liệt, nhưng thời gian không lâu, chưa đến một nén nhang, cánh hữu liên quân liền bị chém sạch, không còn một tên.

Chỉ thấy tường thành chiến kỳ đảo ngược, Bát Phương quân lại tiếp tục phân tán, hỗn loạn tựa như hòn đá ném thẳng vào làn nước, khuấy động từng cơn sóng nổi, từng vòng từng vòng một mở rộng ra. (trận thế giống kiểu vòng nước)

Tấn Dã tuy có hai trăm vạn đại quân, nhưng căn bản lại không có nơi dụng võ, chỉ giống như một khối thịt lợn chết to lớn nặng nề. Đại quân bị Bát Phương quân chia cắt dễ dàng, không có liên kết. Thác Bạt Mục Hoành cả kinh: "Ai chỉ huy trên đầu thành?"

Mộ Dung Chiến nguyên do không rõ: "Tướng quân là ngụ ý..."

Thác Bạt Mục Hoành thanh âm có điểm bực mình sốt ruột: "Phương Quân Càn tự hắn nhất mã đương tiên, đánh thẳng vào trong trận thế của chúng ta, mà bây giờ cục diện lại đao lai thương vãng, nhân ngưỡng mã phiên, cát bụi tung bay, nhân mã chen chúc đến độ không nhìn rõ được hơn ngoài năm bước. Hắn tự bảo vệ mình còn không kịp, căn bản không có khả năng chỉ huy quân đội tác chiến!" Hắn cảm thán: "Tướng chỉ huy quân địch trên tường thành sử dụng cờ hiệu để chỉ huy kỵ binh hành động, thủ pháp dụng binh gần đạt đến hoàn mỹ! Nếu còn như vậy tiếp tục chiến đấu, quân ta trong đám hỗn loạn chắc chắn sẽ hỏng mất." (phải gọi là quá hoàn mỹ ấy chứ)

Mặt trời lặn dần trong cảnh tư sát hỗn loạn, hàng trăm vạn nhân mã chạy bỏ chạy, tử vong, đổ máu. Tiếng giết, tiếng kêu gào thảm thiết, rên rỉ, tiếng vó ngựa, bước chân hỗn tạp, náo động ầm ĩ. Trên đầu thành cờ xí tung bay trong gió lộng tràn thổi, binh mã của hắn hoàn toàn ở thế bị áp đảo, đâu khôi khí giáp, binh khí, kỳ tử vương vãi khắp nơi... Thác Bạt Mục Hoành sắc mặt trắng bệch ảm đạm, nhìn này cảnh trước mắt: "Trận này, chúng ta sợ là sẽ thua mất!"

Mộ Dung Chiến bỗng nhiên đứng dậy: "Uất Trì Xuyên, người là đệ nhất thần tiễn thủ của Hung Dã ta! Có thế chắc chắn bắn chết người này không!?" Hắn ánh mắt kiên định dũng mãnh nhìn chằm chằm Mộ Dung Chiến, tay phải chỉ trụ chiến trường, hồng cân ngân khải chính thị Phương Quân Càn!

Uất Trì Xuyên mặt không chút biểu cảm: "Khả dĩ thử một lần."

Hít sâu một hơi. Lấy tên, kéo cung, nheo mắt, ngắm trúng...

Phương Quân Càn từ từ gần lại...

Năm trăm thước... Bốn trăm thước... Ba trăm thước... --------- "Trứ!!" Tiếng dây cung như sét đánh, tên bay vút tựa lưu tinh! Ngoài ba trăm bước phát tiễn, cư nhiên vẫn như trước thử kính nhi tật!

"Ân!" - Phương Quân Càn kêu lên một tiếng đau đớn, ngã xuống lưng ngựa!

"Tiểu Hầu gia!!! -------" Sĩ tốt bên canh cơ hồ mục thử tẫn liệt!

"Phương Quân Càn ---------" - Tiếu Khuynh Vũ trên thành lâu chết lặng nhìn thấy hắn ngã xuống lưng ngựa!

Việc chính mình lo lắng nhất rốt cuộc đã xảy ra...

Sạ thất chủ tướng, Bát Phương kỵ binh lòng quân đại loạn! Chiếc cục tức thời xoay chuyển, tình thế từng bước thiên về hướng liên quân Tấn Dã...

Tiếu Khuynh Vũ ánh mắt đau thương: lẽ nào mình buộc phải dùng chiêu sau cùng này sao?

Nhìn dưới thành một thiếu niên áo giáp đẫm máu giữa thiên quân vạn mã, nhìn Đại Khánh tướng sĩ binh bại như núi, Tiếu Khuynh vũ không chịu đựng được, âm thầm nghiến răng.

Đầu thành thẳng đứng một lá cờ nhỏ!

Màu sắc như máu ướt át! Huyết kỳ trong gió đêm phần phật tung bay, truyền đạt đi một lời thề, một sứ mệnh... Mộ Dung Chiến đột nhiệt quay đầu nhìn thấy ái phi của hắn, ánh mắt không chứa một chút thần sắc tư nghị. Máu tươi nóng hổi từ ngực hắn cuồn cuộn chảy ra, nhuộm thắm thanh chủy thủ vẫn còn trong tay nàng...

"Vì sao..." Oán hận dục cuồng! "Đây cuối cùng là vì sao...?" ------ "Tất cả... tất cả ái ân lưu luyến đều là giả sao, ta sủng ái nàng như vậy, thậm chí không ngần ngại trao nàng tấm chân tình này của ta, kết quả ta phải đổi lấy kết cục này sao?......"

Mạc Vũ Yến ngay cả một chút sức lực cũng không còn, song một Vũ phi bạch y như tuyết cắn chặt lấy răng, ngẩng đầu hãnh diện nhìn ngắm ánh tà dương lặng lẽ nơi chân trời xa xăm tịch mịch, không nói một lời.

Mọi người trên thành dưới thành đồng loạt ngẩng đầu.

"Ta là tử sĩ của Vô Song công tử! -------" rồi đột nhiên, trên đài cao vắng vẻ, Mạc Vũ Yến vô lực dựa vào vách tường, thanh âm hốt nhiên vang vọng trong gió, "Ta yêu Tiếu Khuynh Vũ..."

Hung Dã thân binh sát khí đằng đằng bốc hỏa, thệ muốn đem nữ nhân bên cạnh Đại hãn kia băm thành trăm mảnh!

"Công tử! ------" - Nàng đến sau cùng hô lên một tiếng, đáy mắt ẩn hiện lòng ái mộ quyến luyến, khắc cốt ghi tâm...

Bỗng nhiên, Mạc Vũ Yến nâng cánh tay đang tựa vào tường thành chống đỡ, ung dung mềm mại, nhẹ nhàng nhảy xuống!

Tà dương như máu, chiếu lên y phục nữ nhân tuyết bạch cung trang, trong nắng chiều thắm nhuộm huyết sắc ảm đảm.

Người trên đài không kịp ngoảnh lại, trợn mắt há mồm, giương mắt đờ đẫn nhìn nữ tử kia trên đài cao bước lên nhảy xuống.

Cát vàng tung bay trong gió, kỵ binh nhân mã ven sông gào thét mà qua, giẫm đạp lên thi thể nữ tử vừa ngã xuống...

Tan xương nát thịt, máu chảy đầu rơi, tiên huyết hoàng sa...

Tiếu Khuynh Vũ nhắm mắt, bên tai như phảng phất thanh âm vang vọng của Mạc Vũ Yến, tựa hoàng anh xuất cốc ------- "Vũ Yến hy vọng được đi theo Công tử..."

"Vũ Yến xin lựa chọn là cánh chim của Công tử!"

"Tử sĩ cũng tốt, quân cờ cũng thế, Vũ Yến không hề oán trách hối hận."

Sau cùng, hình ảnh dừng lại, hé lộ một gương mặt vui vẻ tươi cười, thật dìu dàng, uyển chuyển ---------- "Mạc Vũ Yến thích Công tử, nếu là vì Công tử, Vũ Yến cam nguyện tan xương nát thịt, máu chảy đầu rơi."

---------------------------------

- nhất mã đương tiên: một ngựa xung phong đi trước

- đao sơn kiếm lâm: núi đao rừng kiếm

- tinh phong huyết vũ: gió tanh mưa máu

- nhân cuồng mã khiếu: người ngựa điên cuồng

- đao lai thương vãng, nhân ngưỡng mã phiên: đao đến thương ngã (ý là đao của Bát Phương quân chém đến, thương mâu của quân địch phải lui) , người ngã ngựa đổ

- đâu khôi khí giáp: cởi mũ bỏ giáp (bị đánh cho tơi bời)

- mục thử tẫn liệt: (ý chỉ kinh hãi đến độ mắt mở to muốn nứt ra)

- Sạ thất chủ tướng: vừa mất chủ tướng

- tiên huyết hoàng sa: máu đỏ nhuộm thắm cát vàng

-----------------------------------

Nàng Mạc của ta ơi...

7 comments:

hisagiyurie said...

ta thực sự á khẩu... tiểu Yến thực là nữ trung hào kiệt a, trong KTTH ngoài Lan di ra thì nàng là nữ nhân tốt nhất a, ta xin lập bia tưởng niệm nàng trong Khuynh Càn chi mộ...
Nói là thế nhưng ta vẫn quan tâm đến việc Vũ nhi lo lắng cho Càn nhi hơn

Anonymous said...

chap này hay quá a ;A;

Quân bài cuối cùng.. Khuynh Vũ phải dùng đến quân bài cuối cùng hi sinh Vũ yến cô nương để cứu Đại Khánh và Quân Càn... đau a ; ;

babywind said...

Mạc cô nương . . .!!!!
(Bất mãn, bất mãn, bất mãn !!!)

mons said...

Chap này... Đọc xong mà lòng đau như cắt á.
Mạc Vũ Yến... Đúng là nữ trung hào kiệt, vì người mình yêu mà ko tiếc thịt nát xương tan. Ta kga6m phục nàng!

Tĩnh Dạ said...

"Mộ Dung Chiến đột nhiệt quay đầu nhìn thấy ái phi của hắn, ánh mắt không chứa một chút thần sắc tư nghị. Máu tươi nóng hổi từ ngực nàng cuồn cuộn chảy ra, nhuộm thắm thanh chủy thủ vẫn còn trong tay..."

Theo ta đọc bản QT là Mạc Vũ Yến đâm Mộ Dung Chiến, sau đó mới quay đầu nhảy xuống thành. Máu tươi đáng lý từ ngực Mộ Dung chiến chảy ra mới đúng chứ. Nàng xem lại thử ha.

Pocahontas Nguyen said...

Cái này là editor sai rùi, mình đã sửa lại rồi đó bạn. Hèn gì dịch xong thấy nó kỳ kỳ, không khớp với các chương khác !!! Ta thật có lỗi quá !!! (đỏ mặt)

Blue said...

Nàng Mạc...

Nàng Mạc ngày lúc đầu gặp nàng trong KTTH ta đã có linh cảm nàng sẽ làm nên việc rồi... Chỉ ko ngờ nàng phải hi sinh như thế... Mà cũng phải mừng cho nàng, cuối cùng cũng thực hiện được điều hằng khắc trong tim "Mạc Vũ Yến thích Công tử, nếu là vì Công tử, Vũ Yến cam nguyện tan xương nát thịt, máu chảy đầu rơi."

Nhưng mà nhưng mà...chữ "thích" của nàng làm ta đau không chịu được...
Biết là cái chết của nàng, chính thân tâm nàng sẽ cảm thấy thanh thản, cũng là... giải thoát cho nàng ,mà sao vẫn thấy không đành, cũng không đành để nàng sống tiếp dc nữa...

Khuynh Vũ ah!! Người "tội lỗi" quá đi!

Cảm ơn Poka đã dịch nhé ...:d tối nay ta hết ngủ rồi...

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.