Sunday, June 13, 2010

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 26

KHUYNH TẪN THIÊN HẠ - LOẠN THẾ PHỒN HOA

Tác giả: THƯƠNG HẢI DI MẶC

Dịch giả: Quick Translator 1.4

Editor: Mọt sách Poka

-----oOo-----

Cuốn thứ hai - chương 26

"A! Tiểu Hầu gia ngài muốn tử thủ Bát Phương thành sao?"

"Không phải ngài nói là thủ không được sao?"

"Tại sao lại mau chóng thay đổi chủ ý như vậy a?"

Chúng tướng đều bị quyết định của Phương Quân Càn hù dọa, trong phòng nhao nhao ồn ào như cái chợ. Tiếp đó lại trăm miệng một lời -------- "Tiểu Hầu gia thỉnh suy nghĩ thêm a!!!"

Phương Quân Càn bất vi sở động, chỉ thản nhiên một câu: "Thì sẽ có cường viện từ hoàng thành đến đây."

Chúng tướng vui mừng quá đỗi: "Chẳng lẽ triều đình muốn phái quân đội đến đây trợ chiến!?"

Hé mắt nhìn những khuôn mặt kinh ngạc vui mừng kỳ vọng như thế, Phương tiểu Hầu gia cảm thấy ngại, không nỡ nói cho bọn họ biết kỳ thật cường viện này chỉ có duy nhất một người...

"Tiểu Hầu gia, không biết triều đình lần này phái mấy vạn đại quân đến Bát Phương thành ta?"

Phương Quân Càn ho khan vài tiếng, giơ thẳng đứng một ngón tay.

Chúng tướng sôi nổi suy đoán -------- "Mười vạn?"

"Trăm vạn?"

"Không đúng nha! Triều đình nào có nhiều quân đội như vậy?!"

Phương tiểu Hầu gia lúng túng nói: "Chỉ có một người..."

"..........."

"..........."

"..........."

Chúng tướng đều hóa đá.....

---------------

Kha Hán quận. Trên đường lớn.

Một cỗ kiệu đỉnh kết vải trắng đang vội vã chạy đến Tây Bắc biên thành.

Nâng kiệu là bốn vị hắc y đại hán, cùng với bốn người thủ vệ khác đi bên cạnh nhuyễn kiệu. Nếu có cao thủ bên kiệu ắt sẽ chấn động đến nẩy người, vì tám thủ vệ này đều là những võ công tuyệt đỉnh chi sĩ! Nhưng bọn họ lại cam tâm tình nguyện làm hộ vệ cho người ngồi trong kiệu.

Từ trong ánh mắt bọn họ hướng đến cỗ kiệu kia, dễ dàng nhìn thấy được bọn họ đối với người trong kiệu vô cùng trung thành sùng kính.

"Công tử, chúng ta đến trà bằng phía trước nghỉ tạm một lát đi!" - Đồng tử lanh lợi thảo hỉ hướng đến kiệu nhân đề nghị.

Lao thúc phụng mệnh lưu lại kinh thành trông coi tiểu lâu, vốn Trương Tẫn Nhai cũng phải lưu lại kinh thành, nhưng hắn vì có thể đến tham gia trận tuyệt thế đại chiến này, không tiếc khẩn cầu, chơi xỏ, lấy lòng, tranh công... Thủ đoạn gì cũng đều dùng hết, chỉ là không dám uy hiếp Công tử mà thôi.

Bởi vì không có ai hiểu rõ hơn hắn: Công tử không bao giờ chịu uy hiếp!

Cuối cùng, Công tử không lay chuyển được hắn, đành phải đồng ý để hắn theo đến Bát Phương thành.

Từ trước đến nay, Tiếu Khuynh Vũ rất yêu thương hắn, chăm sóc hắn từ khi còn nhỏ, thông cảm cho hắn nhỏ tuổi, không nỡ lòng khiển trách nặng nề hắn.

Hắn cũng vì có thể thuyết phục được Công tử mà đắc chí.

Nhưng mà có trời biết rằng đi đường lại vất vả đến vậy! Giống y như đi Tây Thiên thỉnh kinh!

Vì thế hắn hướng Công tử cố gắng khuyên: chẳng thà trở về thì tốt hơn!

"Đã muốn về, tự ngươi đi về."

Đây là câu trả lời của Tiếu Khuynh Vũ.

"Là ngươi lúc đầu tự mình muốn đi, mới gặp phải một chuyện, không giải quyết tốt liền muốn rút lui bỏ cuộc, sau này sao có thể thành đại sự?"

Nhìn nét mặt sa sầm ít thấy của Công tử, Trương Tẫn Nhai không dám nói nói hai chữ "Trở về" kia nữa.

Vì thế Trương Tẫn Nhai tiếp tục đi theo đến Kha Hán quận.

Trong kiệu truyền đến thanh âm vô cùng thản nhiên: "Cũng tốt, nghỉ tại một lát tại đây đi."

Cỗ kiệu nhẹ nhàng hạ xuống, Tiếu Khuynh Vũ di chuyển luân y ra khỏi nhuyễn kiệu.

Đoàn người vây quanh Công tử đến trà bằng.

Vừa vặn lúc đó, một nhóm người khác cũng đang nghỉ ngơi tại đấy.

Nhân sĩ hai bên tựa hồ chưa từng nghĩ đến sẽ tại nơi này chạm mặt đối phương, lại ngay tại trà bằng này giáp mặt.

Tiếu Khuynh Vũ vừa nhìn lên liền thấy được một thư sinh trẻ tuổi đang ngồi đối diện trong đám người trước mặt.

Đương lúc Tiếu Khuynh Vũ nhìn hắn, vị thư sinh kia cũng đang quan sát y. Nhân sĩ hai bên đều tiền hô hậu ủng, thực quá hiển nhiên, tại trà bằng nho nhỏ này gặp gỡ, không muốn nhìn cũng không được.

"Vị này phải chăng là Vô Song công tử danh chấn thiên hạ!" - Vị thư sinh trẻ tuổi kia có chút kinh ngạc, hô nhỏ một tiếng, những người đứng bên cạnh nhất thời đều nghe thấy.

Tiếu Khuynh Vũ ung dung trang nhã: "Tiếu mỗ có thể diện kiến Liêu Minh đệ nhất mưu sĩ Thích Vô Ưu Thích quân sư, thật vô cùng vinh hạnh."

Đại Khánh Vô Song công tử ?!

Liêu Minh đệ nhất mưu sĩ !?

"Tạch!" ----- "Keng!" ..........

Một mảnh phản quang sáng trong tựa tuyết!

Nhân mã hai bên đồng thời trừu kiếm bạt đao, không khí tức thì liền giương cung bạt kiếm!

Liêu Minh ở phía nam Đại Khánh, luôn luôn cùng với Đại Khánh bất hòa.

Lần này quả thật có thể nói rằng bất thị oan gia bất tụ đầu.

"Gượm đã."

"Đợi đã!"

Chủ tử hai bên đồng thời lên tiếng.

Bất chấp đao quang kiếm ảnh trước mắt, Thích Vô Ưu như cũ cười hết sức thân thiện, hữu hảo giống như gặp lại lão bằng hữu đã lâu không thấy: "Không biết Vô Song công tử phong trần mệt mỏi phải đi đến phương nào?"

Tiếu Khuynh Vũ bất động thanh sắc: "Thích quân sư trong lòng hiểu rõ, hà tất phải hỏi nhiều. Theo Tiếu mỗ phỏng đoán, Thích quân sư đi đây là muốn quay về Liêu Minh xử lý phản loạn lộng hành?"

Một hiệp giao phong, Vô Song công tử mưu lược thắng hơn một bậc.

Thích Vô Ưu tươi cười bất biến: "Nhận bổng lộc của Hoàng thượng, thay Hoàng thượng giải sầu, đây là bổn phận trách nhiệm của chúng ta."

Tiếu Khuynh Vũ: "Đi Liêu Minh, trên đường cũng ngang qua Đại Khánh, Thích quân sư vừa rồi cùng Tiếu mỗ đồng hướng Tứ Thủy quan, không bằng hãy kết bạn đồng hành?"

Thích Vô Ưu: "Mong được cùng người đã lâu!"

Dứt lời cả hai nhìn nhau cười.

Thủ hạ hộ vệ nhìn thấy hai nhân vật trí kế bách xuất lại nhĩ ngu ngã trá câu tâm đấu giác, không khỏi mồ hôi lạnh đẫm ướt...

-----------------------------------

- bất thị oan gia bất tụ đầu: oan gia ngõ hẹp

- nhĩ ngu ngã trá câu tâm đấu giác: ngươi lừa ta gạt, đấu đá (ngầm) trong bụng với nhau

0 comments:

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.