Tuesday, June 08, 2010

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 20

KHUYNH TẪN THIÊN HẠ - LOẠN THẾ PHỒN HOA

Tác giả: THƯƠNG HẢI DI MẶC

Dịch giả: Quick Translator 1.4

Editor: Mọt sách Poka

-----oOo-----

Cuốn thứ nhất - chương 20

Bát Phương thành.

Tướng lãnh thủ thành tập hợp, tranh luận không ngớt.

"Đại quân sắp giao chiến, viện quân triều đình như thế nào lại còn chưa đến?!" Kiêu kỵ úy Cổ Mục Kỳ nổi trận lôi đình, gân xanh gân đỏ nổi hết cả lên.

Đoàn luyện sứ Cao Dậu cũng vẻ mặt hổn hển: "Tên xú tiểu tử này không sợ làm lỡ quân tình, chu di cửu tộc!!"

"Lão Cao, người ta là cấp trên ~~~~~" thông thị Du Bân kỳ quái nói.

"Hắn sẽ không vì lá thư này bị dọa sợ quá mà bỏ chạy chứ?" - Có người hoài nghi.

Lý Sinh Hổ cười lạnh một tiếng: "Cũng tốt, bớt tên tiểu tử kia đến đây đỡ vướng chân vướng tay." - Hắn giận tái mặt, "Không thể trông cậy vào ngoại viện, lần này bất quá phải xem thử chúng ta thế nào thôi!!!"

"Thủ được thành, chính là anh hùng Đại Khánh! Thủ không được.... Cũng không sao, đáp lại ơn trên một mạng tựu thành!!!"

Thủ tương môn đồng thanh gào lớn: "Thề sống chết bảo vệ Bát Phương thành! Thành tại nhân tại! Thành vong nhân vong !!!"

Thiên Tấn trăm vạn đại quân nguy cấp ngay trước mắt, mục quang sở cập, một mảnh tinh kỳ tung bay như hải, đao quang tựa tuyết, trường mâu như mây, quyết tâm trở thành kẻ chinh phục Đại Khánh, trăm quân Thiên Tấn khí thế như hồng, quân dung cường thịnh.

Tại đài cao trên chiến lũy vừa được xây dựng, Thác Bạt Mục Hoành đang xem xét đại quân vô cùng hăng hái của mình.

Trong nháy mắt, cảm giác quyền lợi vô biên tràn ngập trong đầu hắn: nắm trong tay lực lượng cường đại vô cùng như vậy, chỉ một đội quân này thôi, ta nhất định phải phá hủy được hào xưng vĩnh thế bất lạc Bát Phương thành, ta phải đạp đổ Đại Khánh quốc dồi dào kia, ta phải chinh phục cả đại lục, đem thi thể lũy thành núi cao, trên đất trời này kiến lập vĩ nghiệp bất thế của chính ta!

Chỉ cần hạ được Bát Phương thành!!!

Công hạ Bát Phương thành! Quân ta lập tức thế như chẻ tre, nhất mã bình xuyên!

Đệ nhất danh tướng Thiên Tấn được đời sau xưng tụng "Nghênh huy chi chiến" Thác Bạt Mục Hoành ra lệnh toàn quân, mở đầu trận chiến ---------- chiến cổ lôi minh, hàng ngàn đội cảm tử quân Thiên Tấn nhất tề cầm trong tay vũ khí sắc bén gào thét ôm lấy thang mây, mặt mũi dữ tợn bắt đầu trèo lên thành!

Bên dưới hỗn loạn xung đột nhau công kích đại môn, âm thành ôn ào cự đại lấn át mọi thứ. Nhưng vẫn không át được nổi thứ sát khí tỏa ra ngùn ngụt trên từng binh lính đang giao tranh dưới thành!

Bát Phương thành trước đó đã chuẩn bị tốt những thứ nước sôi cự thạch (đá tảng), đồng loạt đẩy xuống, vô số tướng sĩ Thiên Tấn tự giữa không trung rơi xuống, hoặc bị ngã chết, hoặc bị đè chết.

Trước mắt huyết nhục mơ hồ một mảnh, khói thuốc súng cùng huyết nhục pha trộn vào nhau cùng lúc dâng lên một mùi trực thoán não môn, hình ảnh lại thêm phù hợp rõ ràng, khiến cho không ít tân bình tràng vị từng đợt co rút.

"Các huynh đệ thủ thành!" - Cao Dậu xoay mình chém một tên Thiên Tấn.

Không cần hắn phải nhắc nhở, giờ phút này, trong đầu mọi người chỉ có một ý niệm duy nhất là ------ tử thủ giữ thành!

"Khốn thú chi đấu!" - Cười nhạo vài tiếng, Thác Bạt Mục Hoành chỉ roi! "Các chiến sĩ! Đại Khánh không được, ta hạ này thành!"

Thiên Tấn tiếp tục đột kích, nhìn thấy quân địch điên cuồng, huyết khí tanh hôi kiên quyết công phá Bát Phương thành, khiến trong lòng thủ quân quả thực phát cuồng.

Lý Sinh Hổ cả người đẫm máu: "Lão Cao, không được như vậy xuống thành, sớm hay muộn cũng bị bắt đó!"

Cao Dậu nét mặt trầm tĩnh u ám, nghiến răng ken két! "Liều mạng! Khai thành nghênh chiến, ít ra còn có thể mở một đường máu!"

Cao Dậu hăng hái xung phong: "Ta đi trước!"

Lý Sinh Hổ: "Ngươi khoan đã, ta đi!" - Dừng lại một chút, "Võ công ta so với ngươi cao hơn!"

Cao Dậu trên mặt cơ hồ run rẩy.

Chuyến này đi, ngận có thể là vĩnh quyết! ---- Yết hầu như có gì chẹn lại, Cao Dậu chỉ thốt được vài lời: "Huynh đệ, ngàn vạn lần bảo trọng!" --- Lý Sinh Hổ gật mạnh đầu!

Xoay người phất tay cao giọng hô: "Hảo hán, theo ta sát tặc!"

"AAAAAAAAAAA ------!!!" Ngay lập tức vạn dư binh sĩ mang theo binh khí tập hợp bên người hắn!

Đao quang sáng chói, một đám nhân mã đằng đằng sát khí hướng thẳng cửa thành mạnh mẽ xuất khứ, nhìn bọn họ, Cao Dậu ngực hồi hộp đập thình thịch, nếu có thể, hắn quả thực rất muốn thay Lý Sinh Hổ ra trận!

Hiệp lộ tương phùng, ai gan dạ hơn sẽ thắng, lúc này những gì thao lược mưu kế đều không thể sử dụng được, chính là liều mạng xem quân đội hai bên ai hơn dũng, ai hơn mãnh, ai đao tử nhanh hơn, tinh duệ hơn!

Cửa thành, người chết ngựa đổ, tiếng sát, tiếng kêu thảm thiết trộn lẫn vào nhau, cảnh tượng hỗn loạn như một thứ hi chúc sôi sục, mỗi người đều giống như phát điên, đao kiếm cùng thương kích mỗi người đều tự mình chiến đấu, giữa tiếng kêu gào thê thảm không ngớt người bị trảm rơi tay, đầu, máu chảy thành sông, áo giáp hóa đỏ, không chém người lập tức bị người chém, đầu người bị trảm cùng tứ chi bị trúng tên chất thành một bãi nhục tương!

Trên thành Cao Dậu đều nhìn thấy rõ. Nếu lúc này có thể xuất hiện một đội quân tấn công cánh hữu địch quân, tất khả xoay chuyển càn khôn!

Một tên lính Thiên Tấn bị trảm đến nửa đầu, vẫn kiên quyết giữ riệt lấy đùi phải Lý Sinh Hổ đồng quy vu tận! Lý Sinh Hổ một đao trảm đứt cánh tay hắn, chợt bị một người từ sau gạt ngã!

Lập tức quay lại, trước mặt là một tên Thiên Tấn gương mặt dữ tợn!

Muốn chết à?

Lý Sinh Hổ nhìn lên bầu trời, đàn chim nhạn bay về phương nam.

Âm thanh xé gió vang lên!

Một đạo thanh quanh chói mắt!

Huyết quang phi sái!

Một mũi xạ tiễn cắm phập vào cổ họng tên binh sĩ Thiên Tấn, ánh mắt hắn vẫn còn hiện vẻ kinh ngạc...

"Đại nhân, viện binh tới rồi, viện binh tới rồi, viện binh Đại Khánh tới rồi!"

Nhìn gương mặt hân hoan đến phát cuồng của đám binh sĩ, Lý Sinh Hổ cảm thấy kiệt sức, Phương Quân Càn thật sự đã đến đây.

Cánh hữu quân Thiên Tấn bắt đầu rối loạn, rốt cuộc không giữ vững được trận hình khai triển lúc đầu, cuối cùng, ở một góc tối như mực trong quân đội Thiên Tấn bỗng xuất hiện một đạo ngân sắc thứ nhất, rồi đến đạo thứ hai, đạo thứ ba... Quân đội của Phương Quân Càn phá tan vòng vây của đám quân Thiên Tấn.

Nhất mã đương tiên Phương Quân Càn, thân mang một cỗ điêu linh nhung trang, anh dũng ngất trời hướng thẳng Bát Phương thành, nhiều năm sau, Lý Sinh Hổ vẫn nhớ rõ lúc đó một thân y phục đỏ tươi rực sáng trong mảng ngân quang dày đặc bao quanh, tựa ánh sáng mặt trời tỏa sáng mãnh liệt.

Binh lính Thiên Tấn như thấy thần binh trời giáng, chưa chiến đã khiếp, cánh nhiên để Phương Quân Càn một đường cuồng đột như vào chỗ không người, thẳng tới Bát Phương thành.

Lý Sinh Hổ đang muốn cởi khôi giáp thể hiện lòng cảm tạ, đã thấy Phương Quân Càn tà mị cười, hồng cân phất phới, thản nhiên nói ra ba chữ: "Ngươi nợ ta."

Không đợi Lý Sinh Hổ kịp hồi tỉnh tinh thần, chỉ thấy Phương Quân Càn nhất kỵ tuyệt trần, tựa hồ thời gian trôi nhanh hơn cả trăm lần, hướng cánh tả quân Thiên Tấn lao vùn vụt mà đi, trong chớp mắt biến mất...

Lúc đó, năm mươi vạn đại quân Đại Khánh cũng vừa tới dưới chân Bát Phương thành, nhất tề hướng tướng sĩ thủ thành cúi chào, sau đó, năm mươi vạn con người cùng một thanh âm, gào thét vang vọng đất trời: "Bát Phương vô địch! Bát Phương vô địch!"

--------------------------------------------

- Đoàn luyện sứ: người huấn luyện quân đội

- Chiến cổ lôi minh: trống như sấm rền

- Hi chúc: cháo

- Tràng vị từng đợt co rút: dợn bao tử

- Khốn thú chi đấu: nghĩa là Bao vây Bát Phương thành

[Tiểu Hầu gia ơi, ta yêu người lắm. Kiệt ngạo anh dũng quá !!! Mặt cũng dày dữ dội a !!!]

1 comments:

babywind said...

Ta cũng yêu nàng chết đi được ^^ ngày càng hay nha ^^ miễn nghe cái câu Bát Phương vô địch là như trong lòng phát cuồng y như bi điên, ta yêu Bát Phương !!!!!!!!!!!!

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.