Friday, June 25, 2010

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 39

["Không phải." - Tư tưởng trêu ghẹo của Phương tiểu Hầu gia chúng ta đột ngột nổi dậy, nụ cười tà mị, tuyên bố: "Y, là người của ta."

A ~~~ !

Chủ quán như bị sấm sét đánh trúng! Trợn mắt ngoác mồm mà nhìn hai con người đang yên vị trước mắt lão! ------- Tiếu Khuynh Vũ nghe vậy có phần giật mình, lập tức tiếp tục cúi đầu ăn hoành thánh. Thậm chí ngay cả nước canh trong thìa cũng không đổ ra ngoài một giọt!

Ăn nói kiểu này mỗi ngày nghe không dưới mười lần, nghe đến mức chính mình cũng muốn chết lặng luôn rồi.]



(Trích KTTH - LTPH - chương 39)



------------------------------------------------------------------------------------


KHUYNH TẪN THIÊN HẠ - LOẠN THẾ PHỒN HOA

Tác giả: THƯƠNG HẢI DI MẶC

Dịch giả: Quick Translator 1.4

Editor: Mọt sách Poka

-----oOo-----

Cuốn thứ hai - chương 39


Phố xá Bát Phương thành, ngựa xe như nước, người người tấp nập.

Nhà nhà cửa hiệu nối tiếp nhau, tửu kỳ đón gió đung đưa uyển chuyển, âm thanh chào mời vang lên không ngớt, Tần quán tửu lâu, phấn son bột nước, lĩnh la tơ lụa, đao thương cung nỏ, cộng thêm văn vật đồ cổ, đủ thứ hàng quà bánh, châu báu trang sức...

Thời gian ngắn ngủi, Bát Phương thành từ một trấn nhỏ hoang vắng nơi biên cảnh nay đã thành một đô thị tung hoành ngang dọc, phát triển mọi mặt.

Tốc độ phát triển quả thật nhanh đến chóng mặt, đúng là nơi này ẩn chứa khí phách của một đô thị thương mại đệ nhất thiên hạ.

Cảm thụ được sức sống từ dân chúng huyên náo trong thành, Tiếu Khuynh Vũ không khỏi cảm động, nét mặt tươi tắn vui vẻ. Khuôn miệng mỉm cười như lan tỏa dương quang trên nền băng bạch sắc cô tịch. Thần thái toát lên ánh thiều quang hòa mình với tiết xuân rực rỡ tại Bát Phương thành phồn hoa đô hội. Gió xuân nhẹ thổi như nô đùa nụ cười u lan trên khuôn mặt thập phần băng lãnh kia. Tiết xuân, người xuân, quả thật tuyệt!

Có lẽ, những bách tính bình dân vất vả bận rộn với cuộc sống thường nhật kia mới là những con người chân chính tạo nên lịch sử huyền thoại ngàn năm bất diệt?

Cho dù hèn mọn nhỏ bé, cho dù tầm thường dung tục, nhưng chính là cỏ dại bên dưới trăm hoa, vĩnh viễn bất khuất kiên cường, vĩnh viễn sinh sôi lớn mạnh không ngưng nghỉ!

Y nghe thấy lời nói ôn nhu của Phương Quân Càn thoảng bên tai: "Khuynh Vũ, ngươi thấy không? Đất đai nơi đây, ruộng đất nơi đây, chính là nhờ công của ngươi mới có thể phơi bày một diện mạo như vậy ngày hôm nay..."

Tiếu Khuynh Vũ mím môi cúi đầu.

"Khuynh Vũ", hắn ngữ thanh thành khẩn, "Cám ơn ngươi."

Ông chủ tiệm Ngũ Bảo Hồn Đồn lúc này không thể nào ngăn cơn xúc động, hai tay xoa vào nhau liên tục, vô cùng lúng túng, không biết phải làm sao: lão cho dù thế nào cũng không ngờ được lưỡng vị thiếu niên tôn quý đáng kính như thần tiên hạ phàm kia lại hạ cố đi vào tiệm hoành thánh của mình!

Lão cứ lau đi lau lại mặt bàn đến mức bóng loáng, chỉ lo một chút bụi bặm còn sót lại dính lên y phục của hai con người thanh tú đạo mạo kia, xúc động đến độ vẻ mặt đỏ bừng!

Một vị bạch y Công tử tọa tại luân y, chu sa u nhu, mi gian ẩn hàm khí chất cao quý thanh nhã. Ung dung hoa lệ, lộng lẫy kinh người, nhưng lại xa cách đến lãnh đạm, giống như vạn vật thế gian này cũng không đổi được một nét nhẹ nhàng xao động trên khuôn mặt diễm lệ kia.

Bên phải y là một thiếu niên anh tuấn rất tôn quý lại vô cùng tà mị. Một vẻ khí khái nam nhi nào đó tung bay cuồn cuộn, long phi cửu thiên, hấp dẫn không thể nào diễn tả được, vô cùng riêng biệt, nhu hợp cùng một chỗ, cùng với vẻ mặt để lộ ánh nhìn uể oải lười biếng lúc đó, khỏi phải nói người người đều cảm thấy trong lòng ngực cảm giác choáng ngợp, tôn sùng hướng đến con người hồng cân đỏ thẫm kia. Thần tình xuất một nét coi rẻ khinh thường thiên hạ, đủ khiến toàn bộ thiếu nữ đãi tự khuê trung (khuê các) con tim loạn nhịp.

Ban nãy hai người họ đi trên đường lớn, rất nhiều người dừng bước, ánh mắt ngơ ngẩn trông theo vầng dương quang bạch nguyệt rực rỡ kia đến khi khuất mắt.

Chủ quán lắp bắp nói: "Không, không biết hai vị công tử, muốn, muốn ăn gì ạ..."

Phương tiểu Hầu gia cười nhạo nói: "Đến tiệm hoành thánh thì ăn hoành thánh chứ còn có thể ăn cái gì khác a."

"Vâng... Vâng...!" Chủ quán khẩn trương đến mức trên trán mồ hôi nhỏ giọt: "Già quả thật hồ đồ, hồ đồ!"

Phương Quân Càn thông thạo gọi món: "Đem lên hai bát hoành thánh đi, nhớ cho nhiều hoành thánh một chút."

"Vâng ạ." - Chủ quán hết sức phấn khởi, tiến vào trong bếp chuẩn bị thức ăn.

"Ta dạo chơi khắp Bát Phương thành này, kể ra chỉ có hoành thánh ở tiệm này là ăn ngon nhất." - Tiểu Hầu gia châm trà chia đũa, bộ dạng vô cùng ân cần niềm nở, "Ngũ bảo trong ngũ bảo hoành thánh này chính là nhân hoành thánh được nhào trộn từ năm loại nguyên liệu: cần thái, nấm hương, hành lá, tôm nõn, cải trắng. Quán "Ngũ Bảo Hồn Đồn" này nổi tiếng gần xa, hôm nay đặc biệt đưa Khuynh Vũ đến đây ăn thử chút!"

Nhìn nét mặt Phương Quân Càn tựa như đang hiến bảo vật, Tiếu Khuynh Vũ nhịn không được bất giác cười nhẹ.

"Đến rồi ~~" - Chủ quán vội vàng đem ra hai bát hoành thánh nóng hổi nghi ngút khói đặt lên bàn, "Nhị vị công tử từ từ dùng ạ!"

Phương tiểu Hầu gia cười: "Chủ quán, ông làm việc tiếp đi."

Nhưng mà lão chủ quán vẫn chưa muốn rời đi, ngơ ngẩn nán lại một chút hưởng chút điểm quý khí từ hai người họ cũng tốt nha!

"Lưỡng vị công tử vừa đến Bát Phương thành này ạ, trông rất lạ mặt nha." Chủ quán đánh bạo phỏng đoán.

Phương tiểu Hầu gia nhất thời dở khóc dở cười --------- ngươi có thể đến được Bát Phương thành này vẫn là nhờ phúc bổn Hầu ta, con mắt nào của người thấy rằng bổn Hầu là dân phương khác mới đến đây lần đầu?

Tiếu Khuynh Vũ thưởng thức bát hoành thánh trước mặt. Y ăn vô cùng từ tốn chậm rãi, tinh tế nhai kỹ từng miếng một, chậm rãi húp từng thìa canh một. Vẻ mặt thỏa mãn không hề giống như ăn một bát hoành thánh bình thường, mà chính là đang thưởng thức một món cao lương mỹ vị trân quý. Thiên khí nóng nực, hoành thánh nóng hổi, khuôn mặt lạnh lẽo bạch ngọc liền hiện lên hai luồng yên chi, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi. Tựa sương sa trước nắng, phản chiếu vạn vật, thần khí lan tỏa.

Bộ dạng của Vô Song công tử lúc này lọt hẳn vào đáy mắt Phương tiểu Hầu gia. Hắn cảm thấy lúc này Khuynh Vũ không còn mang khí khái của một Vô Song băng lãnh cô tịch, vầng sáng của một vị bạch y công tử cũng không còn khiến người khác một bước thê lương hiu quạnh, chỉ còn lại một diện mạo thiếu niên mười bảy tuổi, cực kỳ chân thật... chân thật... đến mê người.

Đem một đĩa cải tuyết trộn đẩy đến bên tay y: "Hoành thánh trộn với thứ này ăn càng ngon hơn a."

Chủ quán thấy thế xen vào: "Lưỡng vị tình cảm thật tốt a! Hai người là huynh đệ sao?"

"Không phải." - Tư tưởng trêu ghẹo của Phương tiểu Hầu gia chúng ta đột ngột nổi dậy, nụ cười tà mị, tuyên bố: "Y, là người của ta."

A ~~~ !

Chủ quán như bị sấm sét đánh trúng! Trợn mắt ngoác mồm mà nhìn hai con người đang yên vị trước mắt lão! ------- Tiếu Khuynh Vũ nghe vậy có phần giật mình, lập tức tiếp tục cúi đầu ăn hoành thánh. Thậm chí ngay cả nước canh trong thìa cũng không đổ ra ngoài một giọt!

Ăn nói kiểu này mỗi ngày nghe không dưới mười lần, nghe đến mức chính mình cũng muốn chết lặng luôn rồi.

Tiếu Khuynh Vũ đương nhiên không thể nào vì câu nói vặt vãnh thế này mà nổi giận với Phương tiểu Hầu gia. Bằng không thì hắn tại Bát Phương thành này cái gì cũng không nể tình, cái gì cũng vi phạm, đến lúc đó có thời gian mà nổi giận với tiểu Hầu gia đây sợ là không đủ để giận nữa kia.

Chủ quán ngón tay run rẩy chỉ trỏ: "Hắn là... người của ngươi?"

Phương tiểu Hầu gia gật đầu: "Người của ta."

Y, là Khuynh Vũ của ta.

Khuynh Vũ của ta, bốn chữ này dù quanh quẩn nơi cửa miệng, còn hơn trên đời này mặc ý thưởng thức cao lương mỹ vị, khiến người khác bất giác cảm thấy sự thỏa mãn như thế trên thế gian không thể nào sánh được.

Khuynh Vũ của ta.

7 comments:

tieulinhnhi said...

*đắc ý hét lớn*..temmmmmmmmm...*lao đến um hun Poka*....
Nàng ơi..càng ngày nàng dịch càng hay ý...nhất là đoạn tả cảnh tả người ý...thật là tuyệt...^^
Thật cám ơn nàng..*hí hửng tặng hoa*...
Kám ơn Mặc Mặc nữa...*tặng hoa luôn nè* Kám ơn vì đã tạo ra một Phương Tiểu Hầu gia mặt dày đến độ vạn đao xuyên k thủng ...=))))....
chỉ tội cho ông chủ quán, bị dọa cho xanh mắt mèo...:)))...
Đôi bạn trẻ này thật quá ư là dễ thương, đáng iu *um chầm lấy hai bạn...*
Chờ những chương sau, hai bạn đi chơi chắc vui lắm a...Hầu gia à..người phải mặt dày nhìu nhìu nhìu nữa nghen..^^~

hisagiyurie said...

lão chủ quán bị tình trạng lovey-dovey của đôi vợ chồng son dọa cho xanh mặt... Càn nhi quả là nội công thâm hậu, mặt dày thần công đã luyện đến xuất thần rồi, ta phục, ta phục a~
@poka: nàng edit hay lắm, chế cũng hay lắm a, ta ngưỡng mộ nàng, ta iu nàng quá sức

Anonymous said...

bạn ơi, có thể xin phép bạn cho mình post bản dịch ở yaoiland không? Nếu bạn cho phép mình nhất định sẽ ghi đủ thông tin bạn yêu cầu (tớ tuyệt đối không phải là kẻ cỗm văn nhá! ^^)Nick của tớ ở yaoiland là yukirin

Pocahontas Nguyen said...

@ Yukirin: Bạn post truyện ở yaoiland cũng được. Bạn ghi rõ đường link, đề rõ tên truyện, tên tác giả, editor là được rồi. Ko sao đâu bạn. Chúc bạn một ngày tốt lành.

Blue said...

Poka ah`, chương này chắc là đã "dịch thoát ý, cộng với một chút (nhìu chuyện) thêm vào" rồi phải không? :))) đọc thấy tự nhiên hết sức luôn! ko thấy ...gượng gượng như hồi chương 2 mấy nữa :)) Thích giọng văn của Poka rùi nha :X :X Ta iu nhất câu này này

"Không phải." - Tư tưởng trêu ghẹo của Phương tiểu Hầu gia chúng ta đột ngột nổi dậy, nụ cười tà mị, tuyên bố: "Y, là người của ta."

mà hình như ai cũng iu câu này giống ta :)) Càn nhi phởn! Càn nhi khùng!

cảm ơn Poka đã dịch :D cứ típ tục vầy nha :D

truc said...

truyen ban dich phai ko?
neu phai thi hay lam
minh it khi viet comment lam nen chi co the viec the nay thoi,ban dung buon nha

Đỗ Huỳnh Phương Thảo said...

Hay cho''Khuynh Vũ của ta.''Thực là quá tham lam

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.