Showing posts with label music. Show all posts
Showing posts with label music. Show all posts
Friday, December 10, 2010

Đêm cô độc - Dạ Khúc

Khuya rồi ha. Ngủ không được. Tình hình là nuốt cà phê kiểu này là mặt thành rổ chắc rồi.

Không hiểu được. Đôi khi mình cũng muốn lân la làm quen nhưng có thể không bao giờ làm quen được.

Chỉ là ham chơi, không chịu học hành. Chắc rồi cũng rớt.

Nhìn lại cái tài sản MV làm cho Jay, cũng được, nói theo Jay, Aiyo bu cuo. Đúng là tự sướng cao độ.

Ban đêm mà nghe Dạ Khúc là hết chỗ chê. Cho dù có cao hứng tới mức nào, buồn bã tới mức nào, nghe bài này bỗng dưng mình lại thấy bình lặng. Cái trầm buồn đôi lúc nhanh dồn dập của những ký ức xen lẫn nỗi nhớ nhung hoài niệm xẹt qua trong màn hình mờ nhạt. Uhm. Nghe bài này lại nhớ anh. Đôi khi trong cuộc sống để vuột đi những cơ hội dù mỏng manh để được gặp nhau, để được nói chuyện với nhau, dù điều đó đối với rất nhiều người không phải là khó. Không phải là to tát gì, nhưng chỉ là một câu Em Yêu Anh, Anh Yêu Em đem lại niềm hạnh phúc nho nhỏ len lỏi trong lòng đủ xoa dịu cơn mơ trong một ngày lạ lẫm. Chẳng biết vì sao, nhưng nghe tất cả các bài hát của Jay, mình replay nhiều nhất vẫn là Dạ Khúc. Buồn, cũng không phải, chỉ là một nỗi miên man nào đó trong lòng tưởng niệm về tình yêu đã mất. Giai điệu bài hát không thể hiện nỗi buồn thảm tột cùng, mọi thứ chỉ là chút gì đó rất nhẹ bỗng, vỡ tan trên mặt đất và ánh mắt u buồn nhìn vào mảnh vỡ sắc vụn. Tiếng tim vỡ, tiếng thuỷ tinh vang vọng.

Rap nhanh. Không học cách lấy hơi thì cũng khỏi hát.
Thursday, July 15, 2010

BÁN DIỆN TRANG

BÁN DIỆN TRANG (Vietsub) http://www.mediafire.com/?q6jdg6evq15n768

BÁN DIỆN TRANG

Gió đêm nhẹ nhàng thổi tan làn khói mỏng

Hoa rơi loạn đau lòng nỗi ưu tư

Mối tình xưa tay trong tay nay thành vết thương khắc khoải

Hoa đào ngày xưa ánh khuôn mặt phiếm hồng nay thầm rơi lệ

Đơn độc bên song cửa trước gương soi sáng dung nhan phai nhạt

Người đỡ ánh trăng say khẽ dựa nơi tường lạnh

Tình này khó quên ai dũng cảm si cuồng

Mà thanh âm nhẹ bổng vang vọng suốt đêm dài phòng hoa

Vẫn một người chìm sâu vào nỗi nhớ

Từng vai diễn trần thế chính vì lời dối mà hóa thân

Người đã không phân rõ được tận cùng chân tướng ấy

Hoa tuyết nơi tóc mai đêm thu đã lạnh

Đến cùng vì ai mà trôi đi nửa mặt điểm trang

半面妝

夜風輕輕吹散燭煙

飛花亂愁腸

共執手的人情已成傷

舊時桃花映紅的臉今日淚偷藏

獨坐窗臺對鏡容顏滄桑

人扶醉月依牆

事難忘誰敢癡狂

把閑言語花房夜久

一個人獨自思量

世人角色真是為謊言而上

她已分不清哪個是真相

髮帶雪秋夜已涼

到底是為誰梳個半面妝

夜風輕輕吹散燭煙

飛花亂愁腸

共執手的人情已成傷

舊時桃花映紅的臉 今日淚偷藏

獨坐窗臺對鏡容顏滄桑

世人角色真是為謊言而上

她已分不清哪個是真相

髮帶雪秋夜已涼

到底是為誰梳個半面妝

世人角色真是為謊言而上

她已分不清哪個是真相

髮帶雪秋夜已涼

到底是為誰梳個半面妝

髮帶雪秋夜已涼

到底是為誰梳個半面妝



Wednesday, June 30, 2010

PHÁO HOA DỄ TÀN

Khuynh Vũ a... Nghe bài này ta lại nhớ đến cái tình của nhị vị




PHÁO HOA DỄ TÀN

繁华声 遁入空门 折煞了世人
梦偏冷 辗转一生 情债又几本
如你默认 生死枯等
枯等一圈 又一圈的 年轮

Từ bỏ chốn phồn hoa, nương nhờ nơi cửa Phật, gạt bỏ chuyện thế nhân
Giấc mộng lạnh lẽo, vòng đời chuyển xoay, nợ tình vấn vương
Nếu lặng yên phó mặc, sinh tử đều như nhau
Dù là một vòng luân hồi hay chỉ là một kiếp luân hồi

浮图塔 断了几层 断了谁的魂
痛直奔 一盏残灯 倾塌的山门
容我再等 历史转身
等酒香醇 等你弹 一曲古筝

Tháp phù đổ đổ nát, xua tan linh hồn ai
Nỗi đớn đau theo ánh đèn trơ trọi rọi vào nơi cửa tháp
Hãy để ta chờ đợi lần nữa, chờ đợi lịch sử đổi thay
Chờ đợi hương rượu nồng nàn, chờ đợi nghe người tấu một khúc đàn tranh

雨纷纷 旧故里草木深
我听闻 你始终一个人
斑驳的城门 盘踞着老树根
石板上回荡的是 再等

Mưa mịt mù, cố hương lẫn khuất trong cỏ cây
Ta nghe nói người vẫn mãi cô đơn
Cánh cổng lấm lem bám chặt gốc cổ thụ già
Vách đá chơi vơi vang vọng “lại đợi chờ”

雨纷纷 旧故里草木深
我听闻 你仍守着孤城
城郊牧笛声 落在那座野村
缘份落地生根是 我们

Mưa mịt mù, cố hương lẫn khuất trong cỏ cây
Ta nghe nói người vẫn đợi nơi thành trì cô đơn
Tiếng sáo du mục nơi ngoại ô lạc vào nơi thôn dã
Duyên phận gieo vào lòng đất đâm hoa kết trái chính là đôi ta

听青春 迎来笑声 羡煞许多人
那史册 温柔不肯 下笔都太很
烟花易冷 人事易分
而你在问 我是否还 认真

Tuổi thanh xuân rôm rả tiếng cười, người người khát khao
Sử sách ấy nhẹ nhàng, đặt bút viết thật không ngoa
Pháo hoa dễ tàn, đời người dễ tan
Người tự hỏi sao ta không về tìm ra sự thật

千年后 累世情深 还有谁在等
而青史 岂能不真 魏书洛阳城
如你在跟 前世过门
跟着红尘 跟随我 浪迹一生
(伽蓝寺听雨声盼 永恒)

Ngàn kiếp sau, hậu thế tình thâm, khi trở về vẫn có người đứng đợi
Sử xanh đấy! Há lẽ nào chẳng phải là sự thật sao?
Sách nước Ngụy cùng thành cổ Lạc Dương còn đấy
Nếu người muốn hãy bước qua cánh cổng kiếp trước
Cùng ta đi khắp chốn hồng trần, lang bạt khắp nơi đến suốt cuộc đời
(nghe tiếng mưa rơi ngoài đền tháp cổ, lại mong chờ đến sự vĩnh hằng)

而青史 岂能不真 魏书洛阳城
Sử xanh đấy ! Há lẽ nào chẳng phải là sự thật sao? Sách nước Ngụy cùng thành cổ Lạc Dương còn đấy
==>>Thành phố Lạc Dương (nơi có ngôi mộ Quan Công) ra đời cách đây hơn 3.000 năm. Trước sau, có tất cả chín triều đại đã kiến đô tại đây: Đông Chu, Ngụy, Tây Tấn, Bắc Ngụy, Đường, Hậu Lương, Hậu Đường… Vì thế, Lạc Dương còn được gọi là Cửu triều cổ đô.

Thất thủ tại Kinh Châu, Quan Vũ bỏ mạng trong vòng vây của tướng lĩnh Đông Ngô. Thủ cấp của ông được quân Ngô đem hiến tặng Tào Tháo nhằm tạo mâu thuẫn giữa Nguỵ và Tây Thục (Quan Vũ vốn là anh em kết nghĩa với Hán Trung Vương - Lưu Bị).

Theo truyện kể rằng, sứ giả Đông Ngô khi đến Lạc Dương dâng hòm chứa thủ cấp Quan Vũ lên cho Tào Tháo.

Tào mở ra và nói : "Vân Trường lâu nay vẫn mạnh khỏe chứ?" thì thấy Quan Công mở miệng, trợn mắt, râu tóc dựng ngược cả lên. Tào Tháo thất kinh hồn vía, sai giết trâu mổ bò, làm lễ cúng tế, tạc một thân thể bằng gỗ trầm, chắp đầu Quan Công vào dâng lễ vương hầu, an táng ở ngoài cửa nam thành Lạc Dương.

伽蓝寺- Già lam tự

1.Trong tiếng Hán,già lam có nghĩa là "con già lam" hay được gọi là con bồ nông

2.Trong tiếng Phạn. già lam được gọi là amghārama

Samgha nghĩa là “vì chúng sinh-chúng tăng hòa hợp’,arama có nghĩa là ‘viên lâm” –khu vườn ==> ý là ‘chúng viên” ==>tạm dịch là giống như công viên công cộng

==>> hay còn được gọi là “tăng viên tu viện” nghĩa là tu viện của các nhà sư (hay ngồi đền thờ Phật)

Sau này, khi xây dựng 1 ‘già lam”, phải có đủ 7 loại đồ vật để xây dựng, được gọi là “thất đường” ( gian nhà chính) của già lam

Thất đường cũng chỉ là tên gọi hay hình dạng,bởi do tùy thời đại hay giáo phái khác nhau tùy thuộc vào nơi đó

Sunday, June 20, 2010

Càn nhi tự kỷ (Tiêu Dao Thán)



TIÊU DAO THÁN

Năm tháng khó được bình yên, gió thu mệt mỏi phiêu bạt

Mặt trời dựa dẫm không chịu đi, treo trên đầu tường luyến tiếc cuộc đời ta

Lời nói bên tai người ấy khi xưa, hòa cùng thủy triều trôi mãi về Đông

Hồi tưởng lại những chuyện đã qua, cùng chiếc lá phong kia, từng chiếc rơi rụng


Yêu đến tận cùng, hận thù từ bỏ lời hứa hẹn

Vận mệnh tự nhận là hài hước, quá nhiều ý nghĩ không phải do ta

Chí lớn vút cao bao nhiêu nỗi sầu, tri kỷ khó gặp, bao người ở lại

Lại trở về với những khúc truyện cười nghe được trong giấc mộng say.


Khúc truyện cười đã tận, xưa mê nay cuồng, cuối cùng trở thành trống rỗng.

Đao kia đã cùn, ân đoạn nghĩa tuyệt, giấc mộng ngàn thu hóa thành cát bụi.

Đường hoang vắng vẻ, than tiếc những dấu chân người lưu lại, ai hiểu cho ta

Bao năm đợi chờ trong hy vọng, hồng trần dạt dào ta không nhìn thấu.


Cười nhạo đến cạn mực, thiên tình vạn oán, anh hùng sầu.

Khúc nhạc đã tận, người đã ra đi, tóc mai đã bạc, mắt kia đã mờ, chẳng phải hồng nhan.

Ngọn đèn tàn lụi chưa một lần tranh ánh dương quang, từ từ tiêu tan

Tận khi lệ này đã cạn, máu cuồng dũng tuôn. Tuyết trắng tung bay theo gió, cũng trở thành hư không.

------------------------------

逍遥叹

岁月难得沉默 秋风厌倦漂泊
夕阳赖着不走挂在墙头舍不得我
昔日伊人耳边话 已和潮声向东流
再回首往事也随枫叶一片片落

爱已走到尽头 恨也放弃承诺
命运自认幽默 想法太多由不得我
壮志凌云几分愁 知己难逢几人留
再回首却闻笑传醉梦中

笑谈辞穷 古痴今狂终成空
刀钝刃乏 恩断义绝梦方破
路荒遗叹 饱览足迹没人懂
多年望眼欲穿过红尘滚滚我没看透

词嘲墨尽 千情万怨英杰愁
曲终人散 发花鬓白红颜莫
烛残未觉 与日争辉徒消瘦
当泪干血隐狂涌白雪纷飞都成空

------------------------------------

TIÊU DIÊU THÁN

Tuế nguyệt nan đắc trầm mặc thu phong yếm quyện phiêu bạc

Tịch dương lại trứ bất tẩu quải tại tường đầu xá bất đắc ngã

Tích nhật y nhân nhĩ biên thoại dĩ hòa triều thanh hướng đông lưu

Tái hồi thủ vãng sự dã tùy phong diệp nhất phiến phiến lạc

Ái dĩ tẩu đáo tẫn đầu hận dã phóng khí thừa nặc

Mệnh vận tự nhận u mặc tưởng pháp thái đa do bất đắc ngã

Tráng chí lăng vân kỉ phân sầu tri kỷ nan phùng kỉ nhân lưu

Tái hồi thủ khước văn tiếu truyện túy mộng trung

Tiếu đàm từ cùng cổ si kim cuồng chung thành không

Đao độn nhận phạp ân đoạn nghĩa tuyệt mộng phương phá

Lộ hoang di thán bão lãm túc tích một nhân đổng

Đa niên vọng nhãn dục xuyên quá hồng trần cổn cổn ngã một khán thấu

Từ trào mặc tẫn thiên tình vạn oán anh kiệt sầu

Khúc chung nhân tán phát hoa tấn bạch hồng nhan mạc

Chúc tàn vị giác dữ nhật tranh huy đồ tiêu sấu

Đương lệ kiền huyết ẩn cuồng dũng bạch tuyết phân phi đô thành không
Friday, June 18, 2010

SONG PHI

SONG PHI


Bất đẳng lai thế tái tương ước

Kim sinh tựu yếu vô hận vô hối

Bất vấn tiền duyên ngã thị thùy

Chích quản kim trần hòa nhĩ nhật nhật nguyệt nguyệt

Ngã nguyện dữ nhĩ tuyết trung nê

Hồng trần thốn thốn nê trung huyết

Lãnh noãn tương tùy bi hoan đồng lệ

Triêu triêu mộ mộ tương y ôi

Ngã thị bình nhĩ thị thủy

Tương phùng tương ái bất thị tội

Đích cửu khốc thiên trường lệ

Vi nhĩ nhiễm hồng ngã đích huyết

Ngã nguyện dữ nhĩ song song phi

Ngã nguyện dữ nhĩ song song phi

Kim sinh hữu liễu nhĩ ngã mộng nhất hồi

Lai thế đẳng nhĩ tương ngã túy

Ngã nguyện dữ nhĩ song song phi

Phi li hồng trần thị dữ phi

Nhân gian si tình điều điều bất quy lộ

Bất như thiên thượng bỉ dực điệp

_______________________________________________


Đừng chờ đời đến kiếp sau gặp lại

Kiếp này chỉ cần vô hận vô hối

Đừng hỏi rằng kiếp trước ta là ai

Chỉ cần biết, đời này cùng nàng từng ngày tháng


Ta nguyện cùng nàng như bùn trong tuyết trắng

Từng tấc đất thế gian, bùn đen thẫm huyết

Lãnh noãn tương tùy, bi hoan đồng lệ

Sớm tối nguyện cùng nương tựa vào nhau...


Ta là bèo, nàng là nước

Tương phùng tương ái đâu phải là tội

Địa cửu khóc, thiên trường lệ

Bởi vì nàng nhuốm thắm máu của ta


Ta nguyện cùng nàng cùng nhau bay lượn

Ta nguyện cùng nàng bay tận trời cao

Kiếp này có nàng, mộng ta thành (sự) thực.

Lai sinh đợi nàng khiến ta say đắm


Ta nguyện cùng nàng cùng nhau bay lượn

Bay khỏi hồng trần chính là bay

Nhân gian si tình xa xôi không lối về

Không bằng đôi hồ điệp liền cánh trên trời xanh...

-------------------------------------

Nghe bài này rồi ta cảm thán mối tình nhị vị Khuynh Càn. Ta đang tự kỷ, vô cùng bấn loạn lúc này... Ngẫm mối tình nhị vị thật thống khổ bi thương... Lại nhớ đến những chương cuối của chính văn... Rơi lệ

-------------------------------------

[Anh ơi! Em nhớ Anh lắm!]
Friday, July 24, 2009

Ko biết gọi là gì?

Dạo này lại có hứng đi nghe nhạc Việt Nam. Mà hình như đó cũng là cách kéo gia đình lại gần nhau hơn. Vui vẻ. Quả là nhiều tiếng cười.

Cũng cái tính khìn khìn của mình nó kéo mình ra khỏi đám đông. Thiệt là. Không thay đổi được hay sao ấy. Nhạc Việt Nam thì chỉ OK với mình giai đoạn 1975 trở về trước. Còn nhạc bây giờ, ca từ cứ như là ăn cắp chắp vá vụn vặt ở đâu thêm vào, nhạc thì nhí nhố không chịu được. Một số loại nhạc cứ ra đời đó, đình đám đó rồi vụt chết như một ngôi sao băng tàn lụi. Những bài nhạc đúng nghĩa, đúng chất mới còn mãi với thời gian (sao giống quảng cáo thép Pomina quá ta ?!?).
Nhạc hay, hình tượng đẹp và còn phải có tài năng của người nhạc sĩ viết nên những nốt nhạc du dương, trầm bổng thể hiện hết qua ca từ của điệu hồn bài hát. Hình ảnh cột khói nghi ngút bốc lên vào tịch dương ban chiều, đơn giản nhưng vô cùng khó thể hiện. Mình thích nhất là câu : "Mái nhà sàn thở khói âm u..." Tuyệt vời thật.

Nhạc Phạm Duy, nhạc Trịnh Công Sơn, nhạc Tiền chiến,... dường như làm mình quên đi bớt cái thế giới nhạc ngoại quốc và giao hưởng đã cố công sưu tầm. Có thế, mình hòa vào với không khí gia đình hơn. Với những bữa cơm rôm rả tiếng nói cười bình phẩm về những bài hát vốn đã nổi tiếng quá ư nổi tiếng rồi. Vui thật vui. Có những lúc, dì Hai qua phòng mình yêu cầu mình down một số bài hát mà mình thật sự thấy vui những lúc làm như thế. Cũng down nhạc, và có người nghe, không còn phải nghe một mình nữa. Đôi lúc, mình lại thấy nhớ những kho nhạc Jay Chou, Yiruma, giao hưởng của mình. Thôi thì, cả ngày dành cho nhạc Việt Nam, đêm về là giây phút của mình, cho tiếng guitar trầm ấm của Alex Fox, của Armik vang lên, cho giai điệu Violin da diết của Bond, Vanessa Mae, cho bản nhạc nghe đến giờ vẫn còn cảm thấy khó hiểu của Enya. Như thế, mình đang từng bước một hòa nhập với gia đình mình rồi còn gì nữa? Sướng ghê áh. Hiểu thêm được nền âm nhạc Việt Nam đã từng có bước thăng hoa, chuyển mình qua từng giai đoạn âm nhạc khác nhau, biết thêm những giọng hát ngọt ngào hiếm có khó tìm, trẻ mãi với thời gian. Như Thái Thanh, Hương Lan, Ánh Tuyết, Khánh Ly, Tuấn Ngọc,... nhiều thật nhiều những ca sĩ với giọng hát đi vào lòng người như nguồn suối mát lách nhẹ qua cánh cổng trái tim. Nghe nhạc, đúng là có điều hay của nó. Mình thừa nhận điều đó.

Nói gì thì nói, nhà mình vẫn thích nghe nhạc vui hơn là nhạc buồn. Còn lại mình với bản Dạ Cổ Hoài Lang do Hương Lan trình bày. Nghe hoài nghe hoài vẫn thấy thích. Buồn. Nỗi niềm người phụ nữ mỏi mòn ở nhà mong chồng đi chinh chiến mau về. Buồn tiếp. Đúng là mình khìn khìn thiệt. Nhưng hay. Bài hát này rất hay, âm hưởng chiến trận không hề có, chỉ là nỗi nhớ da diết, miên man của người vợ, của những "luống trông tin chàng", của những nỗi niềm khúc chiết...

Từ là từ phu tướng,
Bảo kiếm sắc phong lên đàng.
Vào ra luống trông tin chàng.
Năm canh mơ màng.
Em luống trông tin chàng,
Ôi gan vàng quặn đau.
Đường dù xa ong bướm,
Xin đó đừng phụ nghĩa tào khang.
Đêm luống trông tin chàng,
Ngày mỏi mòn như đá Vọng phu.
Vọng phu vọng luống trông tin chàng.
Sao nỡ phũ phàng...

Chàng là chàng có hay?
Đêm thiếp nằm luống những sầu tây.
Bao thuở đó đây sum vầy,
Duyên sắc cầm lạt phai.
Là nguyện cho chàng
Hai chữ an bình an.
Mau trở lại gia đàng,
Cho én nhạn hiệp đôi.

Cuối ngày, dành cho một mình mình bài Eyes of Elvira do Alex Fox chơi guitar. Buồn. Nhưng là một kết thúc đẹp cho một ngày trôi qua cũng như ngày nào. Không dài và cũng không ngắn. Tầm tầm nhưng làm mình ngán tột độ.
Sunday, July 05, 2009

Đồng quê


Once there were green fields...

Lâu lắm rồi không còn nghe thấy giai điệu của những bài đồng quê nhẹ nhàng, nghe từ khi còn rất nhỏ, bỏ quên đâu đó trong cuộc đời tấp nập, lục tung lên chỉ vì một giai điệu chợt ùa về trong trí óc chập chờn...

Số 3...

Lúc 3 tuổi đã tập nghe những giai điệu mà quá nửa trong số chúng đa phần là nhạc đồng quê hoặc thiếu nhi, mà nghe đến bài nào ưng ý thì tua đi tua lại đến nhão băng chỉ để nghe một giai điệu bình ổn, ấm áp, nhẹ nhàng của tiếng guitar trầm buồn, dày đặc... Cũng như bài hát đấy, bỏ quên đâu mất một giai điệu thuộc lòng, thân quen để đi tìm những gì mới mẻ. Chợt nhớ và tìm lại. Thấy thật ngốc nghếch...

But I keep on waiting, till you return...

Biết bao bài hát đã đi qua đời, mà chẳng thấy hiểu được bao nhiêu trong số những bài đó vì còn quá nhỏ để hiểu được I'll never let you see, the way my broken heart is hurting me. Hay chỉ là những đoạn nhạc nhỏ đơn giản nhưng thấm đượm nỗi buồn từ giai điệu miên man của Tell Laura not to cry, my love for her will never die... Những bài hát đồng quê cứ nhẹ nhàng đung đưa con thuyền yên ả trôi nhẹ nhàng trên mặt nước bình lặng nhưng đâu đó là một giai điệu lạ lẫm mà con thuyền buộc phải đứng lại để nghe được cả bài hát thật ngộ nghĩnh, đến nỗi bỏ quên đồng quê xanh thẫm, gió thổi mơn man da thịt trôi về sau dần mãi mãi...

Green fields are gone now, parched by the sun. Gone from the valley, where rivers used to run. Gone with the cold winds that swept into my heart. Gone with the lovers who left their dreams depart. Where are the green fields that we used to roam?

Buồn và nhớ. Những khúc hát đồng quê quá nhẹ nhàng để cho ta quên đi nhưng thật mãnh liệt khi nhớ lại. Những hợp âm đơn giản, trùng lặp nhưng sức lay chuyển vô cùng lớn để ta buộc phải quên đi những điệu rock chát chúa, điệu pop của giới trẻ đương thời, điệu rumba uyển chuyển mà trở về với tuổi thơ bé nhỏ. Tâm hồn con người như thế có gọi là thay đổi? Đổi thay tìm về bến đỗ chăng? Những bài hát nhẹ như Donna Donna, Tell Laura I Love Her, Green Fields, Cotton Fields, Stoney, Summer Wine, Take Me Home Country Road,... Thật nhớ. Cái thời nhảy nhót lung tung vì một giai điệu đồng quê thôi thúc, đến độ chiếc giường xếp nhảy nhiều quá mà lún xuống để rồi ăn roi. Hay múa may quay cuồng vì bài hát quá xúc động. Có khi hát nghêu ngao vì quá nhớ, nhớ đến chết mất một kỷ niệm mãi chìm vào quên lãng. Lớn rồi, bây giờ có cho vàng cũng không dám làm thế. Thời trẻ con, không ai chấp làm gì...

Mưa và nghe Green Fields. Bài hát thật buồn, thật nhớ, miên man da diết. Cũng lớp 7 ấy, được nghe giọng hát trầm ấm của Thầy trong trung tâm học Anh văn, nghĩ ngay đến Cậu Ba lâu rồi không gặp. Con người khắc khổ nhưng vẫn tiêu dao. Nhớ lắm. Những giai điệu đồng quê. Lâu lắm rồi. Thỏa sức tưởng tượng. Nhưng sao khi nghe lại vẫn thấy lòng xao động, cay cả sống mũi, mắt đỏ hoe. Nhạc đồng quê. Ta nhớ mi.

Ôi tôi nhớ lắm. Cái thời vẫn đi dạo mát với Cậu Ba trên con ngựa sắt cà tàng không còn chỗ nào để nói. Cậu Ba đạp xe ra biển, dọc Cung Văn hóa Thiếu nhi. Trời đã tối, đèn hai bên và giữa hai làn đường sáng trưng. Gió thổi lồng lộng và con vẫn cứ hát. Cậu Ba biết con thích hát, và khả năng hát của con có thể tỏa sáng. Nhưng đã lâu lắm rồi, con không còn hát nhiều và cũng không còn thấy lòng hứng khởi khi hát. Có chăng giai điệu trầm ấm của Green Fields hay Donna Donna còn thấy lặp lại trên khuôn miệng. Tự mình bỏ vụt mất một khả năng mà mình từng yêu thích. Thật buồn...

Tấm lòng khô kiệt khi nhìn thấy cuộc đời toàn là những hỗn loạn với những niềm vui chợt thoáng và nỗi buồn hằn vết, những cuộc cãi vã chóng vánh nhưng âm hưởng kéo dài như một bản orchestra hoành tráng. Chỉ có nhạc đồng quê và giao hưởng kéo về với thực tại cơ bản đang đứng trên mặt đất này. Câu nói thường nghe nhất là: Nghe nhạc làm cho đầu óc mê muội, không nhớ được điều gì cả.

Chẳng thà nhớ những điệu nhạc như thế, còn tốt hơn nhớ những vết cắt đã lâu rồi chưa lành trong tâm tưởng. Chẳng thà nghe những điệu nhạc như thế, tốt hơn trăm lần khi phải nghe những luồng âm thanh gây hại cho lỗ tai một cách cố ý...

GREEN FIELDS - THE BROTHERS FOUR

Once there were green fields kissed by the sun
Once there were valleys where rivers used to run
Once there were blue skies with white clouds high above
Once they were part of an everlasting love
We were the lovers who strolled through green fields

Green fields are gone now, parched by the sun
Gone from the valleys where rivers used to run
Gone with the cold wind that swept into my heart
Gone with the lovers who let their dreams depart
Where are the green fields that we used to roam

I'll never know what made you run away
How can I keep searching when dark clouds hide the day
I only know there's nothing here for me
Nothing in this wide world, left for me to see

Still I'll keep on waiting until you return
I'll keep on waiting until the day you learn
You can't be happy while your heart's on the roam
You can't be happy until you bring it home
Home to the green fields and me once again